
Chương 106 -1: Âm mưu
Chu Đệ là kiểu người cố chấp, đã nhận định việc gì thì khó lòng lay chuyển.
Tỷ như việc, hắn cho rằng người kế vị do tiên Đế chọn lựa không đủ năng lực, không nói hai lời đã dấy binh đoạt ngôi, cuối cùng thành công ép Chu Doãn Văn xuống đài, để bản thân lên thay thế.
Lại tỷ như việc hắn luôn nhìn Bắc Nguyên không vừa mắt, ra sức chèn ép, ức hiếp, cuối cùng cũng dập tắt hoàn toàn tàn dư Bắc Nguyên.
Tuy con cháu đời sau không được giỏi giang cho lắm, gây ra binh biến Thổ Mộc Bảo, chôn vùi mấy chục vạn tinh binh Đại Minh, nhưng trước thời Minh Tuyên Tông, Đại Minh vẫn luôn chiếm ưu thế chiến lược trước các bộ tộc tàn dư của Bắc Nguyên, liên tục áp đảo, đó là sự thật không thể chối cãi.
Minh Thái Tổ đặt nền móng, đến lượt Minh Thành Tổ thì phát dương quang đại. Nếu để các bộ lạc thảo nguyên bình chọn láng giềng khó chung sống nhất, Minh Thái Tổ và Minh Thành Tổ chắc chắn sẽ luôn đứng đầu bảng. Đáng tiếc, Minh Nhân Tông không kế thừa được chí khí hào hùng của phụ thân mình, Minh Tuyên Tông lại đoản mệnh mất sớm, còn Minh Anh Tông... thôi đừng nhắc đến thì hơn, binh biến Thổ Mộc Bảo chính là kiệt tác do một tay vị này làm nên. Nếu Minh Thành Tổ sống lại, chắc chắn sẽ cho đứa chắt này một bạt tai vang dội mới hả giận.
Hiện tại, Minh Anh Tông còn chưa ra đời, Minh Tuyên Tông vẫn còn là tiểu hài tử, Minh Nhân Tông tương lai còn chưa được phong hàm Thái tử, Minh Thành Tổ vừa mới đăng cơ, đang bận mài đao xoèn xoẹt, mắt ưng hướng về bốn phương.
Chu Đệ là vị Hoàng Đế sinh ra để chiến đấu trên lưng ngựa, cả cuộc đời hắn gắn liền với đao kiếm nơi sa trường. Có thể nói, chính những trận chiến đẫm máu của thời đại này đã tạo nên Minh Thành Tổ, và cũng chính lưỡi đao của hắn đã tạo nên một Đại Minh vạn quốc triều bái. Không ai có thể phủ nhận, Đại Minh dưới thời Thành Tổ, cả quân sự lẫn khoa học kỹ thuật đều nằm trong top dẫn đầu. Trong lúc Châu Mỹ còn đang canh tác thô sơ, cuốc đất trồng trọt, Châu Âu vẫn đang níu giữ cái đuôi của thời Trung Cổ. Anh và Pháp, những quốc gia đang trên đà phát triển lại mãi đắm mình trong những trận chiến tranh đoạt thuộc địa, đánh nhau ngươi chết ta sống, Đại Minh lúc này, chẳng khác nào nốt son đỏ tươi, vô cùng rực rỡ, nổi bật trên dòng chảy của lịch sử Trung Hoa. Là Đại Minh phồn thịnh nhất, cũng là Đại Minh mà sau này, các bậc cửu ngũ chí tôn ngồi trên ngai vàng luôn khao khát có thể phục dựng nhưng không cách nào làm được.
(Thời thịnh vượng của nhà Minh kéo dài khá ngắn, chỉ đến đời của con trai Chu Cao Sí, sau khi con trai anh Sí die là nhà Minh xuống dốc, thành tựu lớn nhất của nhà Minh mà thế giới hay nhắc đến chính là lực lượng hải quân vô cùng bá đạo, đây là thời mà Trung Hoa mở rộng ảnh hưởng của mình trên các vùng biển lớn.)
Trong lúc "chém gió" với Chu Cao Hú và Chu Cao Toại, Mạnh Thanh Hòa cũng từng chút phác hoạ nên bản đồ thế giới, khiến hai huynh đệ này ngày càng hứng thú với "thế giới bên ngoài". Trên thực tế, nền giáo dục chín năm bắt buộc cũng chỉ nhồi vào đầu mọi người được một ít kiến thức vụn vặt, đối với tình hình thế giới vào thời Minh sơ, Mạnh Thanh Hòa cũng chỉ biết đại khái, không phải thông tin chính thống trên các cuốn sách sử được nhà nước biên soạn, mà phần lớn đều đến từ những bộ phim truyền hình không mấy đáng tin. Nhưng chỉ cần nhiêu đó, cũng đủ để Chu Cao Hú và Chu Cao Toại nghe đến say sưa, đặc biệt, khi nghe đến chuyện Thái hậu của một nước cả đời không tắm rửa mà lại được tôn xưng là "Thánh nữ", biểu cảm của hai huynh đệ thật khó mà diễn tả thành lời.
Cả đời không tắm? Chuyện xảy ra trong Hoàng tộc, lại còn là Thái hậu? Ngay cả khất cái đầu đường xó chợ, thỉnh thoảng còn chịu khó bắt rận, dọn dẹp thân thể, đằng này lại cả đời không tắm... không được, không thể tưởng tượng tiếp nữa, nếu không, hôm nay đừng hòng nghĩ tới chuyện đến phủ cữu cữu ăn chực, có đến cũng chẳng nuốt nổi cơm mất.....
(Chuyện này chắc là anh Hoà đang kể cho hai anh em nghe chuyện về cung nữ Tô Ma Lạt, gọi là Thái hậu vì Khang Hy Đế gọi bà là ngạch nương, chứ không phải Thái hậu thật nha =)))))) và đúng là 90 năm sống trên đời bà không tắm thật. =))))))
"Hưng Ninh Bá, những điều ngươi nói đều là thật sao?" So với Chu Cao Hú, Chu Cao Toại có vẻ thích nghi tốt hơn, ít nhất vẫn còn ăn được mấy đĩa điểm tâm đặt bên cạnh: "Những điều này đều là do những di dân thời tiền triều kia nói với ngươi à?"
"Bẩm Quận Vương, Tam Công tử, lúc đầu thần cũng không tin, luôn mong có cơ hội được tận mắt chứng kiến." Mạnh Thanh Hòa làm ra vẻ tiếc nuối, xòe tay: "Tuy nhiên, thần nghe nói quân đội của tiền Nguyên từng đến những nơi này, cũng từng có tàu thuyền của ngoại bang cập bến cảng, thần nghĩ, không phải tất cả đều là hư cấu."
Chu Cao Toại gật đầu, hai mắt ngày càng sáng quắc.
Những quốc gia và lục địa mà Mạnh Thanh Hòa nhắc đến đều vô cùng hấp dẫn hắn. Tuy chuyện Thái hậu không tắm rửa có hơi... khiến hắn ái ngại, nhưng thôi, nghe tai trái xong cho ra tai phải là được. Suy cho cùng, Chu Cao Toại quan tâm đến các loại cây trồng và những câu chuyện thú vị mà Mạnh Thanh Hòa kể hơn. Bên kia đại dương rốt cuộc là nơi nào? Vùng đất hoang sơ? Hay là một lãnh thổ còn rộng lớn hơn cả Đại Minh?
Nếu có cơ hội, Chu Cao Toại cũng rất muốn tận mắt chứng kiến.
Gần đến giờ cơm, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại đứng dậy cáo từ. Mạnh Thanh Hòa ra vẻ muốn giữ cả hai lại dùng bữa, hai huynh đệ đồng loạt lắc đầu. Đến phủ cữu cữu dùng cơm là mệnh lệnh của mẫu Hậu, nhất định phải nghiêm túc chấp hành. Theo lời Hưng Ninh Bá, đây chính là dùng tình thân làm sợi dây gắn kết, hàn gắn mối quan hệ bất hòa giữa cữu cữu và phụ Hoàng.
Phụ Hoàng là người cứng rắn, cữu cữu cũng không phải kẻ dễ dàng cúi đầu, Chu Cao Sí và phụ Hoàng, cữu cữu đều không có cách nào hoà hợp được với cả hai, vậy nên, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho hai huynh đệ Chu Cao Hú và Chu Cao Toại, để bọn họ chịu khó chạy qua chạy lại hai bên nhiều hơn.
Ban đầu, hai huynh đệ còn có chút ngại ngùng, nhưng lâu dần, lại phát hiện, nhiệm vụ này cũng không tệ.
So với Hoàng cung, rõ ràng ở phủ Ngụy Quốc Công thoải mái hơn nhiều.
Có đại cữu cữu (Từ Huy Tổ) và tứ cữu cữu (Từ Tăng Thọ) cùng bọn họ nghiên cứu binh pháp, so tài võ nghệ, lại có Hưng Ninh Bá ở đối diện có thể tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại từ cảnh khốn khổ, sáng nào cũng bị Từ Hoàng Hậu dựng dậy, giục ra khỏi cung, đến khi tự nguyện, một ngày ba lượt hăm hở chạy ra ngoài, sự chuyển biến của cả hai nhanh đến mức, ngay cả Chu Đệ cũng phải kinh ngạc.
Nghe nói hai đệ đệ càng ngày càng thân thiết với phủ Ngụy Quốc Công, lại còn thường xuyên đến phủ Hưng Ninh Bá chơi bời, Chu Cao Sí ngồi lặng người trong phòng hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ biết lắc đầu. Tính cách hắn ta khác với hai đệ đệ, mục tiêu theo đuổi cả đời có lẽ tương tự, nhưng cách xử lý sự việc, chung quy vẫn có sự khác biệt.
Việc Chu Cao Hú và Chu Cao Toại có thể làm, Chu Cao Sí chưa chắc đã làm được. Ngược lại, việc hắn ta có thể làm, giao cho hai đệ đệ cũng chưa chắc đã khả thi.
Phụ Hoàng đã cho Chu Cao Sí tham gia chính sự, các văn thần trong triều, kẻ công khai, người ngấm ngầm, đều lần lượt bày tỏ thiện ý với hắn ta.
Lúc này, Chu Cao Sí càng phải tỏ ra khiêm tốn, thận trọng hơn bao giờ hết.
Là đích trưởng tử, lại được chính tay Hồng Vũ Đế lựa chọn, sắc phong làm Thế tử Yên Vương, theo truyền thống, chỉ cần Chu Cao Sí không làm điều gì điên rồ, ngôi vị Thái tử chắc chắn là của hắn ta.
Hơn chín phần mười nhóm văn thần đều nghĩ như vậy, đặc biệt là những kẻ có tiếng nói lớn như Giải Tấn, lại càng tin vào luận điểm này.
Mặc dù những người đã theo Chu Đệ từ Bắc Bình tiến vào Nam Kinh như Chu Năng và nhóm võ tướng có tình cảm giai cấp với Chu Cao Hú và Chu Cao Toại hơn, Chu Đệ cũng tỏ ra yêu thích thứ tử và tiểu tam tử hơn, nhưng quy củ làm gì cũng phải ưu tiên "lập đích, lập trưởng" đè nặng trên đầu, ngay cả Chu Đệ cũng không dám vượt qua, muốn làm gì cũng phải cân nhắc vấn đề thực tế.
Chu Đệ đăng cơ chưa được nửa năm, nhóm văn thần, võ tướng đã âm thầm phân chia phe phái.
Người ngồi trên ngai vàng đã không còn là Kiến Văn Đế, không phải người mà nhóm văn thần có thể tuỳ ý nói vài lời là thao túng được. Trong tình cảnh này, muốn đàn áp nhóm võ tướng, các văn thần đức cao vọng trọng cũng bắt đầu học được cách dùng thủ đoạn chơi xấu, các võ tướng bị nhắm đến đương nhiên sẽ xắn tay áo, muốn dùng nắm đấm để hỏi thăm xương cốt của nhóm văn thần. Thượng triều, không ai dám làm loạn trước mặt Chu Đệ, nhưng bãi triều, bước ra ngoài, chia thành hai hàng, hơi không vừa mắt là bọn họ có thể hỏi thăm mười tám đời tổ tông của bên còn lại, đã là chuyện như cơm bữa.
Nếu được thì mọi người Follow Face nhé, tại trên đó đỡ lag hơn nên mình cập nhật nhanh hơn trên Watt á, Watt nhiều hôm load mãi khum vô được TvT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro