Chương 63
Editor: SKZ.Felix
Chương 63
"Không cần đâu dì. Con đưa đồ cho anh Tây Thi rồi quay về luôn ạ." Diệp Tử Tấn cong cong mắt nói.
"Như vậy không được." Mẹ Tịch kéo Diệp Tử Tấn vào rồi đóng cửa lại. "Khó khăn lắm mới tới đây một chuyến, con ở lại chơi với anh trai Tây Thi một lát đi. Chỗ thằng bé có không ít đồ chơi hay ho nha."
Tây Thi yên lặng rồi "Ừm" một tiếng.
"Hơn nữa dì đã chuẩn bị sẵn hoa quả cho con rồi, lại đây ăn một chút đã." Mẹ Tây Thi dẫn Diệp Tử Tấn đến bàn ăn. Cậu vốn muốn từ chối thế nhưng chẳng có cách nào, đành phải đi theo.
Tây Thi cũng theo sau, cùng nhau ngồi vào bàn ăn.
Sau một lúc lâu, trên bàn ăn vô cùng yên tĩnh.
Mẹ Tịch không muốn làm phiền bọn họ, thế nhưng thấy bầu không khí giữa hai đứa trẻ xấu hổ đến mức không nói chuyện với nhau câu nào. Cô đành thở dài, tự mình phá vỡ cục diện hiện tại, hỏi thăm về tình hình của Diệp Tử Tấn.
Từ bầu không khí của học viện Thanh Mông trò chuyện tới tình hình giảng dạy của học viện Nguyên Không. Lại vòng đến quá trình học tập trải nghiệm của Tây Thi từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành.
Hai người trò chuyện, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu. Bầu không khí rất vui vẻ.
Tây Thi ở bên cạnh yên lặng ăn dưa.
Trò chuyện gần nửa tiếng, chủ đề kết thúc, Diệp Tử Tấn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tây Thi đứng lên đi về phía Diệp Tử Tấn. Bởi vì khoảng cách quá gần nên Diệp Tử Tấn chỉ có thể nhìn thẳng vào ngực anh.
Diệp Tử Tấn: "???"
"Anh dẫn em đi chơi." Giọng nói truyền đến từ trên đầu Diệp Tử Tấn.
Diệp Tử Tấn lùi lại hai bước, Tây Thi đem ánh mắt dời khỏi mái tóc mềm mại của em trai, bắt gặp ánh mắt của Diệp Tử Tấn: "Lần trước có rất nhiều thứ anh còn chưa đưa em chơi."
Diệp Tử Tấn nghĩ nghĩ. Cậu còn chưa đích thân cảm ơn Tây Thi, dứt khoát liền đồng ý
Khi lên lầu, Diệp Tử Tấn là người lên tiếng đầu tiên: "Cảm ơn lần trước anh đã cứu em."
Nếu lúc đó Tây Thi không lao tới cứu cậu, có lẽ cậu đã không đợi được Viên Trạch xuất hiện cứu bọn họ.
"Không sao đâu. Nếu không có dược liệu và súng thần lực của em, chúng ta có lẽ đã mất mạng ngay từ đầu." Tây Thi nói: "Cũng không biết nên cảm ơn ai."
Khi anh nói lời này, ánh mắt trầm ngâm của anh dừng lại trên người Diệp Tử Tấn trong giây lát.
Nếu nói những khẩu súng thần lực và thuốc bột đó không bị bọn cướp lục soát và tịch thu thì tuyệt đối là không có khả năng. Cho dù những thứ đó cũng sẽ không chiếm diện tích quá nhiều thế nhưng giấu trên cơ thể cậu bé thì không thể nào một chút dấu vết đều không có.
Hơn nữa thủ pháp khéo léo của cậu nhóc khi đánh thức đám người Hạ Nham...
Tây Thi nhìn chằm chằm Diệp Tử Tấn đến tê cả da đầu, cuối cùng vẫn quyết định quay mặt đi.
Nếu đàn em nhỏ không có ý định nói ra thì đó chính là bí mật của em ấy. Anh cần gì phải đi hỏi.
Về phần Hạ Nham, tuy rằng cậu ta khá ổn trọng, nhưng vẫn cần khai thông một chút, tránh sau này lại nói những thứ linh tinh ra ngoài.
Trong lúc Tây Thi đang chìm trong suy nghĩ, Diệp Tử Tấn nhìn thấy khoang mô phỏng bên cạnh, không khỏi cong môi: "Anh có muốn chơi một ván sau khi em trở lại không?"
Tây Thi sửng sốt một lát. Sau đó anh nhớ tới lời nói dối trước đó của mình, liền không được tự nhiên. Ánh mắt chợt đảo quanh, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, rất trịnh trọng nói: "Đương nhiên."
Lần này khác với trước đây, đối với Tây Thi, Diệp Tử Tấn không còn là một cậu bé đàn em mà anh cứu được mà là một đứa em trai cùng chung nghịch cảnh, cùng chung hoạn nạn như một chiến hữu sát cánh cùng nhau. Vì vậy, so với lần trước, thái độ của Tây Thi đối với Diệp Tử Tấn đã thay đổi đáng kể, điều này thể hiện trực tiếp qua số lượng các hạng mục mà Tây Thi mang theo Diệp Tử Tấn chơi.
Các trò chơi của Tây Thi đều thích hợp với thanh thiếu niên, thậm chí cả thanh niên. Chúng không chỉ để chơi mà còn đòi hỏi phải rèn luyện tinh thần lực cùng huấn luyện tố chất thân thể.
Một số trò chơi chiến lược còn yêu cầu kinh nghiệm kiến thức chung về chiến trường và cách phân tích chính xác tình hình chiến đấu, điều này rất nhức não. Tử Tấn cũng rất vui vẻ tham gia chơi. Ngay sau đó, cậu còn dùng bữa tại nhà Tây Thi rồi lại chạy lên lầu hoàn thành trận chiến mô phỏng còn dang dở.
Chờ đến khi Diệp Tử Tấn phục hồi tinh thần thì bầu trời đã bắt đầu chuyển tối.
Diệp Tử Tấn nhìn thời gian, phát hiện đã không còn sớm nên cậu liền tạm biệt Tây Thi và mẹ Tịch.
Lo lắng em trai nhỏ một mình trở về sẽ không an toàn, Tây Thi dứt khoát liền lên phi hành khí đưa em trai về nhà.
Đúng vậy, anh chính là phớt lờ bốn binh lính quân đội đang theo phía sau.
"Cám ơn anh." Bước xuống phi hành khí, Diệp Tử Tấn mỉm cười nói với Tây Thi.
"Không cần khách khí." Tây Thi lại xoa đầu Diệp Tử Tấn một cái. Mềm mại, thoải mái cực kỳ.
Diệp Tử Tấn chưa kịp né tránh thì Tây Thi đã hài lòng thu tay lại.
"Lát nữa gặp lại trong trò chơi." Tây Thi vẫy tay với thiếu niên, nở một nụ cười hiếm hoi.
"Dạ."
Chờ tới khi Tây Thi trở về, anh gửi tin nhắn sang máy liên lạc của Diệp Tử Tấn, nói là anh ấy đã về đến nhà, chờ ăn xong cơm sẽ bắt đầu chơi trò chơi sau bữa tối.
Diệp Tử Tấn ăn xong trước đó, liền không có việc gì trực tiếp đi vào khoang mô phỏng, trong lúc đợi TâyThi câu khởi động trước một ván.
Trò chơi này không tốn nhiều thời gian, chỉ mất nửa giờ là có thể kết thúc. Bởi vì sợ bỏ lỡ thời gian trực tuyến của Tây Thi nên Diệp Tử Tấn không chơi tiếp mà đợi ở giao diện sảnh chờ.
Hai mươi phút trôi qua, biểu tượng avatar của Tây Thi vẫn chưa có dấu hiệu sáng lên. Diệp Tử Tấn chờ có chút buồn ngủ, dứt khoát vào bắt đầu một hiệp nữa.
Chờ một ván này đánh xong, Tây Thi vẫn chưa online.
Diệp Tử Tấn nhanh nhẹn trèo ra khỏi khoang mô phỏng, nhấn vào tên Tây Thi trên máy liên lạc và gửi tin nhắn.
Không ai trả lời.
Diệp Tử Tấn có chút lo lắng, nhưng cậu cho rằng Tây Thi đã về đến nhà. Hơn nữa có một đội quân tinh tế bảo vệ anh ấy nên hẳn là không có gì nguy hiểm.
Chắc hẳn là anh ấy quá mệt sau khi trở về nên Tây Thi đã ngủ quên rồi.
Lại chờ thêm một đoạn thời gian một, Diệp Tử Tấn cũng không đợi được Tây Thi trả lời liền trực tiếp tắm rửa rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Tử Tấn đầu tiên là gửi tin nhắn cho Tây Thi nhưng như cũ vẫn không có hồi âm lại.
Trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng không yên nên Diệp Tử Tấn chạy sang thăm nhà Tây Thi một lần nữa.
"Dì ơi, anh Tây Thi có nhà không ạ?"
Mẹ Tịch nhìn thấy người tới là Diệp Tử Tấn. Trên khuôn mặt hốc hác mới hiện lên nụ cười nhẹ: "Là Tiểu Tấn sao, vào ngồi đi con."
"Dì ơi, số liên lạc mà con gọi cho anh Tây Thi lúc đó không có ai trả lời. Anh ấy có ở nhà không ạ?" Diệp Tử Tấn hỏi.
"Thằng bé không có ở đây. Bây giờ có lẽ thằng bé đã đến trung ương tinh rồi."
Diệp Tử Tấn kinh ngạc.
"Chuyện xảy ra đêm qua, lúc thằng bé trở về không lâu thì nhận được thông báo từ học viện. Nói rằng thành tích của Tây Thi rất tốt, đơn xin nhập học vào Học viện Quân sự Trung Ương đã được chấp thuận." Mẹ Tịch chậm rãi nói. "Vừa lúc Tinh Quân muốn trở về trung ương tinh liền gọi tới phía học viện, thuận tiện vừa lúc này đưa Tây Thi đi."
"Sao lại gấp gáp như vậy ạ?" Diệp Tử Tấn khẽ cau mày.
"Cho dù trúng tuyển cũng phải chờ tới khi sắp khai giảng chứ? Mới nghỉ ngơi được có hai ngày thôi..."
"Nhà trường nói sẽ có trại huấn luyện trước khi khai giảng." Mẹ Tịch cười gượng nói.
"Thằng bé đã trực tiếp tham gia và chịu sự quản lý của quân đội kể từ khi được đón về. Thiết bị liên lạc đã bị tịch thu nhưng thằng bé sẽ liên lạc với dì vào một thời điểm cụ thể. Nhưng dì thực sự xin lỗi vì thằng bé không thể trả lời tin nhắn của con.
"Dì ơi, đừng buồn nha."
"Ừ dì không sao đâu. Thằng bé được nhận vào Học viện Quân sự Trung ương là một chuyện tốt. Dì rất vui." Mẹ của Tây Thi hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại: "Ôi ngồi một lúc lâu mà dì chưa lấy nước cho con. Con ngồi xuống chờ một lát nhé con trai, dì đi lấy cho con cốc nước."
"Không cần đâu ạ. Con biết được anh Tây Thi ở đâu là tốt rồi. Giờ con trở về có việc phải làm." Diệp Tử Tấn vội vàng nói, không đợi mẹ Tịch giữ lại, cậu liền cùng cô nói lời từ biệt rồi rời đi.
Không lâu sau, cửa nhà Tây Thi lại có tiếng gõ.
Hai người đàn ông mặc quân phục xuất hiện trên màn hình ánh sáng, họ cung kính chào theo nghi thức quân đội: "Phu nhân, tướng quân mời chúng tôi đến đón phu nhân và thiếu gia."
Mẹ Tịch lạnh lùng mở cửa. "Các cậu đi đi, về nói với tướng quân của các cậu, thằng bé đã được Tinh Quân đón đi rồi."
Hai binh lính đều sửng sốt: "Phu nhân..."
Mẹ Tịch định đóng cửa lại bị hai người chặn lại: "Phu nhân, xin mời cùng chúng tôi trở về."
"Không cần, tôi ở đây sống rất tốt." Mẹ Tịch vẻ mặt bình tĩnh, "Các cậu trở về phục mệnh đi."
"Phu nhân..." Hai người còn muốn nói thêm nhưng mẹ Tịch đã trực tiếp đóng cửa lại. Hai binh lính bị nhốt ngoài cửa nhìn nhau, cuối cùng quyết định tìm một chỗ ẩn nấp để liên lạc với tướng quân của mình.
Trên đường trở về Diệp Tử Tấn nghĩ nghĩ, cảm thấy có gì đó không ổn, vẻ mặt của dì Tịch không hề giống như đang trải qua một chuyện vui vẻ nào mà trái lại là lo lắng tiều tụy.
Tuy nhiên, Diệp Tử Tấn vẫn có chút không chắc chắn nên sau khi về đến nhà cậu đã nói chuyện đó lại với Diệp Mân và mọi người.
Diệp Mân nghe xong rất bất ngờ: "Học viện quân sự trung ương là thánh địa mà mọi học sinh đều hướng tới. Yêu cầu tuyển sinh của họ rất nghiêm ngặt, cả về trình độ lẫn sức mạnh đều có tiêu chuẩn rõ ràng. Ngoài cái này ra, còn có một loại các khảo hạch đánh giá. Chỉ những học sinh đạt tiêu chuẩn mới có thể tham gia, sau đó học sinh sẽ được tuyển chọn dựa trên thứ hạng của họ. Thế nhưng cuối cùng chỉ có 1% được nhận vào."
"Theo lời con vừa nói, hẳn là Tây Thi đã được tuyển dụng đặc biệt," Diệp Mân cảm thán. "Cơ hội như thế này cực kỳ hiếm có, tình huống của thằng bé hẳn là do phía thượng tầng. Nếu không cũng sẽ không vội vã sốt ruột như thế mà đón người đi."
Nghe xong lời của ông ngoại, biết Tây Thi không gặp nguy hiểm, Diệp Tử Tấn mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, Diệp Tử Tấn vẫn cảm thấy hơi lạc lõng. Người bạn đã chơi cùng nhau bấy lâu nay đột nhiên mất liên lạc, cậu vẫn là có chút buồn bã mất mát.
Kỳ nghỉ kéo dài khoảng chừng hai tháng. Sau hai ngày nghỉ ngơi ở nhà, Diệp Tử Tấn đến lớp huấn luyện thể năng do mọi người trong nhà đăng ký cho cậu. Trong thời gian vừa học đó ngẫu nhiên cậu cũng có lúc nghỉ ngơi, khoảng thời gian đó Vương Lãng và những người khác liền đến chơi cùng Diệp Tử Tấn.
Sau khi biết Diệp Tử Tấn lại bị bắt cóc, những người bạn nhỏ này đều lo lắng. Khi biết tin cậu đã trở lại, lập tức tổ chức một nhóm kéo tới. Sau khi trò chuyện vài câu để yên tâm hơn, họ cùng hẹn nhau đi chơi một buổi.
Sau khi đông đủ, bọn họ cười đùa rôm rả bước lên phi hành khí tiến về đích.
Nơi bọn họ hẹn nhau là công viên giải trí lớn nhất thành phố Tinh Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro