Chương 62
Editor: SKZ.Felix
Chương 62
Sau khi giải thích vấn đề dược liệu cho Viên Hiên, Diệp Tử Tấn thoát khỏi không gian, nằm trên giường bình yên chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến sáng hôm sau.
Ánh mặt trời hơi chiếu rọi, một chút màu vàng ấm áp xuyên qua cửa sổ tràn xuống chạm vào làn da, mang theo nhiệt độ nhẹ nhàng dễ chịu, Diệp Tử Tấn thoải mái duỗi người.
"Chào buổi sáng." Diệp Tử Tấn mang Viên Hiên ra khỏi không gian.
"Chào buổi sáng, anh trai!" Cơ giáp nhỏ âu yếm dụi đầu vào trán Diệp Tử Tấn.
Một người một cơ giáp chào nhau, nhưng Diệp Tử Tấn lại nhớ tới điều mình thắc mắc trước đó: "Chuyện của em và Viên Trạch rốt cuộc là như thế nào?"
Trước đây vì không có thời gian, lúc cậu có nhiều thắc mắc muốn hỏi thì phi thuyền của quân đội tinh tế tới. Hiện tại cậu rảnh rỗi, mới có thời gian hỏi thăm cơ giáp nhỏ.
Nhắc tới Viên Trạch, cơ giáp nhỏ hiển nhiên có chút giận dỗi. Nó không bao giờ muốn thừa nhận rằng bởi vì ông nội cảm thấy nó quá cảm xúc, lại không thể gánh vác được hình thức chiến đấu nên mới chế tạo Viên Trạch.
Ấp úng hồi lâu, thấy Diệp Tử Tấn không có ý định từ bỏ, cơ giáp nhỏ hừ một tiếng, khoanh chân ngồi ở trên bàn cạnh giường.
"Em là loại trí năng thông minh có thể tự trưởng thành. Tùy vào hoàn cảnh và môi trường xung quanh để thay đổi phát triển tính cách. Nhưng bởi vì trong một khoảng thời gian ngắn em chưa đủ trưởng thành để có thể bình tĩnh thực hiện phân tích và chiến đấu. Cho nên nhằm bù đắp cho những khuyết điểm của em, Viên gia gia mới chế tạo Viên Trạch.
"Cậu ta sẽ thay em đảm nhiệm phần chiến đấu." Cơ giáp nhỏ cảm thấy tình yêu của chủ nhân nhỏ đối với nó đang bị chia ra một ít, trong lòng có chút hụt hẫng. Tâm tư nhỏ muốn tranh giành ưu ái liền nói "Nhưng mà anh à, em sẽ nhanh chóng lớn lên, sau này nhất định sẽ lợi hại hơn Viên Trạch."
"Vậy khi em lớn lên đủ để gánh vác trách nhiệm đó thì ai sẽ xuất hiện trong hình thức chiến đấu?" Diệp Tử Tấn có chút tò mò.
Cơ giáp nhỏ bị câu hỏi của Diệp Tử Tấn làm cho bối rối một chút. Ánh sáng quét dữ liệu lóe lên trong mắt nó. Một lúc sau, nó lẩm bẩm: "Em cũng không biết, ông nội cũng không nói cho em biết."
Nhìn thấy cơ giáp nhỏ có chút thất vọng, Diệp Tử Tấn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó. "Viên Trạch thì sao. Giờ nếu anh muốn gọi cậu ta ra ngoài thì phải làm thế nào?"
Đôi mắt của cơ giáp nhỏ trừng lớn. Bên trong lấp lóe hoảng sợ, giọng nói mang theo chút nức nở. "Anh ơi, anh không thích Tiểu Hiên sao? Anh cho rằng Tiểu Hiên không tốt nên muốn tên đó đi cùng anh sao?"
Diệp Tử Tấn dở khóc dở cười, vội vàng an ủi nó: "Đương nhiên không phải, Tiểu Hiên hiểu chuyện đáng yêu như vậy, anh trai sao có thể không thích em? Anh chỉ hỏi còn chuẩn bị tâm lý. Nếu như có chiến đấu có thể gọi cậu ta ra hỗ trợ."
Tâm trạng của cơ giáp nhỏ lúc này mới tốt lên một chút, thành thật kể lại tình huống: "Anh ơi, hiện tại sức mạnh của anh quá thấp, không thể chủ động triệu hồi cậu ta. Chỉ khi nào cảm nhận chúng ta gặp nguy hiểm thì hình thức chiến đấu mới tự động kích hoạt."
Diệp Tử Tấn sửng sốt: "Sức mạnh quá thấp?"
Cơ giáp nhỏ gật đầu: "Anh ít nhất phải trở thành chiến sĩ thần lực cấp ba mới được."
"Nhưng anh là nông sư, cũng không có thần lực." Diệp Tử Tấn đau đầu.
"Anh không cần phải là chiến binh thần lực đâu. Chỉ cần tố chất thân thể và sức mạnh tinh thần của anh đạt đến trình độ chiến binh thần lực cấp ba là được." Cơ giáp nhỏ giải thích. "Nếu không khi điều khiển cơ giáp sẽ bị thương."
Diệp Tử Tấn hiểu thế nhưng trình độ thể chất của một chiến binh thần lực cấp ba... Diệp Tử Tấn cảm thấy rằng sẽ còn một chặng đường dài cần đi trước khi cậu có thể chủ động điều khiển cơ giáp chiến đấu.
Diệp Tử Tấn thở dài, không dây dưa vào vấn đề này nữa, hỏi sang một chuyện khác. "Viên Trạch trước đó đã nói cho anh biết, đế quốc đang truy lùng các em, đồng thời yêu cầu anh phải cẩn thận, không được để lộ dấu vết của em tránh rước lấy phiền toái. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Nghe được những lời này, cơ giáp nhỏ vừa tức giận vừa bi thương: "Ông nội là nhà chế tạo cơ giáp hàng đầu của quân đội tinh tế. Ông ấy tạo ra chúng em cũng vì đế quốc. Nhưng thời điểm ông chuẩn bị hoàn thiện chúng em thì lại vô tình phát hiện ra âm mưu của các trưởng lão trong hội đồng quốc hội. Ông nội đã cố gắng trốn thoát khỏi đó. Trong khoảng thời gian này, quân đội không hề nới lỏng việc truy đuổi chúng em, là ông nội mang theo chúng em đi khắp nơi chạy trốn."
"Một năm trước ông nội đã qua đời." Nước mắt của cơ giáp nhỏ lại trào ra. "Chúng em không có nơi nào để đi. Sau khi chôn cất ông nội xong liền tự mình ngủ đông."
Diệp Tử Tấn lau nước mắt cho nó, đau lòng thay cho cơ giáp nhỏ. "Không sao đâu, em còn có anh trai, còn có mẹ, còn có ông ngoại bà ngoại."
Cơ giáp nhỏ mất một lúc mới thu lai được cảm xúc buồn bã. Nó bổ nhào vào vòng tay của Diệp Tử Tấn, nằm trong lồng ngực cậu cọ một trận.
Tuy rằng cậu vẫn có chút mơ hồ không biết trưởng lão hội đồng có âm mưu gì, nhưng với tình trạng này của cơ giáp nhỏ, Diệp Tử Tấn thật sự không đành lòng hỏi. Cậu thở dài, vỗ nhẹ vào lưng cơ giáp nhỏ, đợi nó cảm thấy dễ chịu hơn thì đưa nó xuống lầu.
Nhìn thấy ông bà và người mẹ xinh đẹp, cơ giáp nhỏ nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng buồn bã. Nó chạy tới phía bọn họ với một cái ôm thật lớn!
Diệp San mỉm cười, kéo cơ giáp nhỏ ra khỏi bắp chân. Mẹ Diệp cúi người bế nó lên ngang tầm mắt, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó: "Tiểu Hiên, đã lâu không gặp."
Cơ giáp nhỏ rất vui vẻ: "Mẹ, con rất nhớ người!"
"Mẹ cũng nhớ con."
Cơ giáp nhỏ càng vui vẻ hơn, đôi mắt kim loại của nó nheo lại.
Diệp San nhìn về phía Diệp Tử Tấn, sờ lên đôi má mềm mại của con trai, cảm thấy con mình gầy hơn lúc trước, có chút đau lòng nói: "Mau ăn cơm đi, con đang tuổi lớn, không được lãng phí thời điểm này. Trước đó đã không được ăn uống tử tế, giờ phải tranh thủ bổ sung dinh dưỡng."
Diệp Tử Tấn ngoan ngoãn đáp lại, đi theo Diệp San ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Sau bữa sáng ngon miệng, Diệp Mân vốn ấp ủ nửa ngày, cuối cùng trịnh trọng nói.
"Tiểu Tấn, ta đã bàn bạc với bà nội và mẹ con rồi. Ta cảm thấy thể lực của con hiện tại còn kém một chút."
"Không phải bây giờ con đang được nghỉ sao? Chúng ta muốn đăng ký cho con một lớp rèn luyện thể chất." Diệp Mân tiếp tục. "Lớp huấn luyện này dành riêng cho nông sư. Cường độ sẽ không quá căng, con đi rèn luyện một chút sẽ có lợi cho con sau này."
Mặc dù sau này nếu gặp phải nguy hiểm như kia chắc chắn vẫn không thể đánh lại nhưng ít nhất nếu gặp nguy hiểm vẫn có thể lực để chạy thoát. Ý của bọn họ chính là thêm được một vài kỹ năng cứu mạng đều có lợi cho đứa nhỏ nhà họ.
Diệp Tử Tấn rất vui vẻ đáp ứng. Cho dù Diệp Mân bọn họ không đề cập tới chuyện này, cậu vẫn sẽ nghĩ biện pháp tu luyện.
Tuy võ công trước đây của cậu không mạnh lắm, nhưng khinh công lại không tệ chút nào. Nhưng vì lý do nào đó cậu không thể tu luyện nội lực ở thế giới này nên đành phải gác chuyện đó sang một bên.
Mà sau khi liên tiếp trải qua hai lần nguy hiểm, Diệp Tử Tấn mới nhận ra thể lực của mình thực sự kém cỏi. Nếu không phải do may mắn, có lẽ đã cậu mất mạng từ lâu. Diệp Tử Tấn vẫn phải tìm cách cải thiện thể lực của mình. Chưa kể yêu cầu của cơ giáp nhỏ là thể lực của một chiến binh thần lực cấp ba. Từ nay cậu phải chăm chỉ tập luyện mới được.
Một nhà vui vẻ đem sự tình quyết định xong. Ngày kia chương trình huấn luyện thể chất bắt đầu.
Sau khi thảo luận xong vấn đề này, Diệp Tử Tấn liền chuẩn bị đến thăm Tây Thi.
Cậu đã sớm nghi ngờ đứa trẻ kia chính là Tồn Hi, cho nên thời điểm xác nhận thực tế cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm. Nói một cách đại khái, Tây Thi đã tự cứu cậu ba lần và giữa bọn họ đã hình thành một tình bạn sâu sắc, giống như chiến hữu vậy.
Mà chính cậu khi vừa tới thế giới này liền kết bạn với "Tồn Hi", nhân duyên với người bạn này cũng thật phi thường. Kết hợp cả hai lại, Diệp Tử Tấn không thể không cảm thán duyên phận giữa cậu và Tây Thi.
Đặc biệt...anh ấy trông rất giống Tứ sư huynh khi còn nhỏ...
Diệp Tử Tấn xua đi nỗi chua chát trong lòng, xách theo lễ vật mà Diệp San đã chuẩn bị cho cậu ra cửa.
Diệp San vốn muốn nghỉ để đi cùng nhưng Diệp Tử Tấn lại không muốn cô đi theo. Lấy lý do bên người đã có binh lính của quân đội bảo vệ rồi bảo Diệp San có thể yên tâm đến công ty.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của con trai, hai người lính quả thực cũng tận tâm bảo vệ Diệp Tử Tấn, Diệp San mới cảm thấy yên tâm. Sau khi đưa Diệp Tử Tấn đến cửa nhà Tây Thi, cô cảm ơn hai người lính rồi vội vàng trở về.
Trong khoảng thời gian trước cô còn đang bận tâm về việc con trai mình gặp nguy hiểm, cũng chưa giải quyết được nhiều việc ở công ty. Bây giờ có rất nhiều chuyện chồng chất, cô phải nhanh chóng quay lại xử lý.
Diệp Tử Tấn chào tạm biệt mẹ Diệp, sau đó xách theo lễ vật bấm chuông cửa nhà Tây Thi.
Tây Thi có chút bối rối.
Từ khi trở về, anh có chút bồn chồn, luôn muốn nhìn một chút thiếu niên có mái tóc mềm mại cùng đôi mắt đen láy kia.
Đứa bé mới tám tuổi, đã trải qua hai lần bị bắt cóc, lần đầu thì không sao, cùng lắm là em ấy có chút sợ hãi, nhưng lần thứ hai anh nhớ đến đứa bé toàn thân đầy máu, Tây Thi liền cảm thấy nghẹn muốn chết.
Không biết bây giờ em ấy nghỉ ngơi thế nào.
Hơn nữa, đàn em nhỏ mạnh mẽ của anh lại là Tiểu Tinh...
Tây Thi có chút vui mừng nhưng lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Anh lúc đó nói với Tiểu Tinh rằng mình không ở thành phố Tinh Vân. Nếu Tiểu Tinh hỏi anh tại sao lại nói dối, anh nên trả lời như thế nào đây?
Tây Thi ước gì lúc đó anh có thể ngăn mình nói bậy bạ vô nghĩa. Nếu lúc đó anh không nói như vậy thì bây giờ anh đã không rơi vào tình thế khó xử như lúc này.
Ngay khi Tây Thi đang lưỡng lự không biết nên giữ thể diện hay giữ tình bạn thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, suy nghĩ của anh bị gián đoạn, chỉ có thể tạm thời gạt suy nghĩ của mình sang một bên, bấm vào màn hình ánh sáng.
Trên màn hình xuất hiện một cậu bé mềm mại, mỉm cười lộ ra chiếc răng hổ nhỏ: "Xin chào, con là Diệp Tử Tấn, con đến gặp anh Tây Thi."
Tây Thi: "..."
Mẹ Tây Thi đi ngang qua, liếc nhìn màn hình, cười nói: "Ngây ra cái gì? Mau mở cửa cho bạn học đi. Con tới tiếp bạn một lát, mẹ đi chuẩn bị ít trái cây."
Tinh thần của Tây Thi quay trở lại, ngơ ngác ấn vào màn sáng.
Diệp Tử Tấn mới vừa vào cửa liền giật mình một cái.
Tây Thi đang chặn cửa lại, nếu không phải Diệp Tử Tấn nhanh chóng dừng chân thì đã đâm phải anh rồi.
"Quà tặng anh nè." Diệp Tử Tấn đưa món quà trong tay ra.
"Cảm ơn em." Tây Thi lúc này đã bình tĩnh lại cảm xúc của mình, hài lòng vuốt ve mái tóc mềm mại của Diệp Tử Tấn, lễ phép nói lời cảm ơn.
Diệp Tử Tấn ngẩng đầu, không nói nên lời khi nhìn Tây Thi. Tại sao người này lại thích xoa đầu người khác vậy? Gặp mặt mặc kệ những cái khác, đều đến xoa đầu một chút là sao nha.
Thấy đàn anh không có ý định dừng lại, Diệp Tử Tấn lùi về sau một bước, thành công cứu được tóc của mình.
Tây Thi bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Diệp Tử Tấn, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh, rất tự nhiên thu tay lại.
"Các con đứng ở cửa làm gì vậy?" Mẹ Tây Thi thu dọn trái cây, thấy hai người vẫn đứng ở cửa liền cười nói: "Mau mời bạn học vào đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro