Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60

Editor: SKZ.Felix

Chương 60

Diệp Tử Tấn chạm tay lên cơ giáp nhỏ. Tâm niệm trong đầu lập tức thu hồi cơ giáp vào không gian.

Cùng lúc đó, một cây châm xuất hiện trong lòng bàn tay cậu. Diệp Tử Tấn nhắm mắt lại.

Một chiếc máy bay phi hành xuất hiện phía góc trời. Nó từ trên bầu trời hạ cánh ngay xuống bên cạnh bọn họ.

Một người đàn ông từ bên trong bước xuống. Sau khi nhìn rõ bộ dáng của bốn người liền vội vàng mở thiết bị liên lạc.

"Đại tá, chúng tôi phát hiện thấy bốn học sinh đó trên ngọn núi đá bên ngoài thành phố Tinh Vân."

"Đưa người về phi thuyền." Một mệnh lệnh truyền đến từ phía bên kia.

Cây châm mà Diệp Tử Tấn vừa lấy ra, sau khi phát hiện người tới là phía quân đội đã được cậu thu hồi lại. Thế nhưng cậu không hề cử động.

Người đàn ông nọ lên tiếng. Sau khi đóng thiết bị liên lạc, anh ta bước tới chỗ bốn người họ. Đầu tiên anh ta gọi tên bọn cậu. Sau khi không thấy phản ứng, anh ta đành phải từ bỏ rồi di chuyển bọn cậu vào máy bay phi hành .

Một lúc sau, bốn người được đưa lên chiến hạm của Tinh Quân.

"Tiến hành trị liệu cùng các kiểm tra cần thiết cho bọn họ." Lý Thanh nhìn bốn người họ, ánh mắt có chút ánh sáng không rõ.

Sau một vụ nổ dữ dội như vậy, bốn học sinh này vẫn có thể nguyên vẹn xuất hiện ở đây. Mọi chuyện hẳn không đơn giản như vậy.

Diệp Tử Tấn vẫn luôn không ngừng lắng nghe động tĩnh xung quanh. Khi phát hiện không có nguy hiểm gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cậu trực tiếp đâm kim châm vào lòng bàn tay mình. Nháy mắt trước khi hôn mê bất tỉnh, cậu đã thu hồi cây kim vào trong không gian.

Nhân viên y tế ở đây nhất định có thể kiểm tra ra được cậu có thực sự bất tỉnh hay không. Nếu phát hiện ra cậu còn tỉnh táo thì thực sự sẽ rất khó để giải thích được chuyện gì đã xảy ra trước đó. Chi bằng trực tiếp ngất xỉu và hoàn toàn không biết gì.

"Bốn người bọn họ hiện tại đều đã hôn mê, sức khỏe rất yếu. Chắc chắn trước đó họ đã bị thương nặng. Thế nhưng hẳn là đã được dùng thiết bị điều trị để chữa trị. Hiện tại trên cơ thể không còn miệng vết thương."

Lý Thanh gật đầu: "Bổ sung dinh dưỡng cho bọn họ, cố gắng để bọn họ tỉnh lại càng sớm càng tốt."

Nói xong, Lý Thanh xoay người nói với những thuộc hạ bên cạnh: "Tiếp tục lục soát khu vực vừa rồi xem có manh mối gì không."

"Rõ!"

Một ngày sau, đội quân tìm kiếm đã thu thập được một số thứ hữu ích là rất nhiều mảnh vỡ phi thuyền và các bộ phận của rất nhiều dị thú. Bước đầu kết luận rằng đây là một nhóm thợ săn đen chuyên buôn bán dị thú.

Quá trình tìm kiếm thêm các manh mối vẫn được tiếp tục, còn phía đám người Diệp Tử Tấn thì lần lượt tỉnh dậy.

Khi Diệp Tử Tấn mở mắt ra, cậu cảm thấy phần đỉnh đầu thật ấm áp.

Theo bản năng duỗi tay ra nắm lấy. Cậu liền cảm nhận được nhiệt độ ấm áp khi chạm vào.

Tây Thi cũng không xấu hổ, bình tĩnh thu lại bàn tay đang vuốt ve mái tóc mềm mại của Diệp Tử Tấn.

Tây Thi nghiêm túc hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Diệp Tử Tấn nhìn Tây Thi đang nằm ở giường bên cạnh, không biết có nên để ý đến chuyện đàn anh xoa đầu cậu hay không, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn trả lời: "Không sao ạ. Chỉ là giờ toàn thân em không còn chút sức nào luôn."

"Đây là đâu ạ?" Diệp Tử Tấn giả vờ nhìn chung quanh, nghi hoặc hỏi.

"Đây là chiến hạm của quân đội tinh tế. Chúng ta được bọn họ cứu một mạng."

"Cũng không phải chúng tôi cứu các cậu đâu." Nhân viên y tế vui vẻ bước vào.

"Chúng tôi cũng chỉ nhặt được các cậu ở núi đá về đây thôi. Các cậu thế nào rồi? Trong người có cảm thấy khó chịu không?"

Bốn người lắc đầu.

"Tốt lắm, vừa lúc đại tá có chuyện muốn hỏi các cậu. Đi theo tôi."

Diệp Tử Tấn và những người khác xuống giường bệnh, đi theo nhân viên y tế vào phòng họp.

Bốn người bọn họ nhìn phòng họp quen thuộc này với vẻ phức tạp không thể giải thích được. Họ cùng quân đội tinh tế thật đúng là có duyên phận.

Chỉ tiếc rằng cả hai lần không phải là chuyện tốt.

"Ngồi đi." Lý Thanh nói với bọn họ.

Bốn người nhìn nhau, kéo ghế ra ngồi xuống.

"Đại tá, cảm ơn ngài đã cứu chúng tôi." Tây Thi lên tiếng trước.

Lý Thanh giơ tay lên, khẽ lắc đầu. "Tôi nghĩ có người đã nói với các cậu rằng chúng tôi không giải cứu các cậu khỏi tay bọn đạo tặc. Khi chúng tôi tìm thấy các cậu, các cậu đã được cứu khỏi bọn chúng và được an bài ở núi đá bên kia."

"Ta muốn biết tình huống cụ thể. Các cậu có biết ai đã bắt cóc bốn người các cậu không? Và cuối cùng là ai đã cứu các cậu?"

Cả bốn người đều có vẻ bối rối.

"Tôi rời khỏi trường sau khi hoàn thành cuộc khảo hạch. Trên đường bị đánh lén bởi một chiến binh thần lực cấp bốn. Sau khi bị hắn đánh bất tỉnh, tôi phát hiện mình đang ở trong một căn phòng đóng kín cùng với ba học sinh. Ngoại trừ bốn người chúng tôi ra, bọn tôi chưa gặp qua bất cứ ai." Tây Thi nói tiếp.

"Sau đó, một đàn kiến ​​ăn thịt và hai con bọ ngựa cấp bốn được đưa vào căn phòng. Chúng tôi đánh không lại. Cuối cùng đều bị chém trọng thương rồi hôn mê."

Những gì bốn học sinh nói gần như giống nhau.

"Chúng tôi bị mắc kẹt trong phòng sau cũng không nhìn thấy người khác. Cũng không biết là ai đã cứu chúng ta." Tây Thi cũng có chút mơ hồ nói.

Đôi mắt tinh tế của Lý Thanh quét qua khuôn mặt của bốn người. Ông cảm thấy họ dường như không nói dối.

Dừng một chút, Lý Thanh cho bốn người xem hình ảnh mảnh vỡ kim loại trên bầu trời.

"Đây có lẽ là con tàu vũ trụ đã nhốt các cậu."

Vẻ mặt của bốn học sinh đều vô cùng kinh ngạc.

Diệp Tử Tấn cũng giống như ba người còn lại. Cậu phá lệ khiếp sợ, điều đó hiện rõ trên khuôn mặt.

Cậu đã ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê khi được Viên Trạch đưa vào buồng lái. Cậu chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được Viên Trạch đang tấn công đối thủ, cũng không chú ý đến màn hình bên ngoài buồng lái.

"Này là loại vũ khí gì mới có thể đem một cái phi thuyền nổ tung thành như vậy!" Ánh mắt Hạ Nham sáng ngời hô lên.

Lý Thanh không moi được tin tức hữu ích nào từ bọn họ, vì thế không hỏi nữa mà chỉ nói: "Việc các cậu bị bắt cóc lần này có thể có liên quan đến mấy tên đạo tặc trước đó."

Tình huống lúc đó tương đối phức tạp, tất cả học sinh bị bắt cóc đều biết, khi đó là Diệp Tử Tấn và ba học sinh khác đã cứu người. Hơn nữa, phương pháp cứu người của Diệp Tử Tấn rất thần kỳ, cho nên không thể tránh khỏi thông tin sẽ lan rộng.

Trong trường hợp này, sau khi phía quân đội kiểm tra các thông tin liên quan về đám đạo tặc Liệt Hắc, phát hiện rằng nhóm đạo tặc này không có nhiều quan hệ với bên ngoài cho nên bọn họ quyết định công khai danh tính của Diệp Tử Tấn và những người khác.

Sớm hay muộn, thông tin của Diệp Tử Tấn cùng ba học sinh khác sẽ bị phát hiện nên tốt hơn hết là do phía quân đội công bố, cũng công khai khen thưởng, ngầm công nhận sự bảo hộ đối với các học sinh này.

Dù thế nào đi nữa, phần lớn đạo tặc tinh tế cũng vẫn giữ khoảng cách với Tinh Quân. Bọn chúng sẽ không mạo hiểm tính mạng chọc vào bất kỳ ai được Tinh Quân công khai khen thưởng.

Bởi vì chỉ cần chạm vào một trong số bốn học sinh, đây chính là hành động khiêu khích chính phủ và quân đội tinh tế. Đối với bọn chúng chính là án tử chờ bị treo cổ.

Mặt khác, vì phía quân đội bọn họ đã ký thỏa thuận cung cấp và tiếp thị với Diệp Tử Tấn nên họ sẽ công khai khen ngợi Diệp Tử Tấn. Điều này ở một mức độ nào đó chính là thể hiện thái độ ủng hộ của họ đối với Diệp Gia.

Thế nhưng rốt cuộc vẫn có chuyện xảy ra.

"Kế tiếp chúng tôi sẽ bố trí người bảo vệ các cậu trong một khoảng thời gian." Lý Thanh nói: "Các cậu cũng nên cẩn thận một chút."

Diệp Tử Tấn và những người khác bày tỏ lòng biết ơn với Lý Thanh. Sau đó rời khỏi phòng họp dưới sự hướng dẫn của người lính.

"Đi bố trí vài người bảo vệ bốn người bọn họ." Lý Thanh dừng một chút, nói với binh lính bên cạnh. "Nhân tiện để ý xem bọn họ có gì khác thường không."

Đem cả một chiếc phi thuyền C2 nổ tung thành mảnh vụn, tuyệt đối không thể nào làm được bằng vũ khí thông thường. Lý Thanh nghĩ đến chiếc cơ giáp trí năng trước đây vừa có chút manh mối bỗng dưng biến mất không dấu vết.

"Tập trung vào học sinh tên Diệp Tử Tấn." Đôi mắt của Lý Thanh hơi nheo lại.

Nghĩ đến cơ giáp thông minh nhỏ bé mà ông nhìn thấy trong lần gặp mặt trước, không biết tại sao mình luôn quan tâm đến nó vì lý do nào đó.

"Rõ!" Người lính vừa rời đi, nhân viên y tế gõ cửa bước vào.

"Đại tá, nhìn này." Nhân viên y tế đưa ra một tập tài liệu với vẻ mặt trịnh trọng.

Lý Thanh nhận lấy, ánh mắt vừa nhìn lướt qua liền dừng lại. Sắc mặt ông hơi thay đổi: "Đây là ai?"

Nhân viên y tế lật một trang và chỉ vào tên trên đó: "Tây Thi."

"Việc nhảy thẳng từ chiến binh thần lực cấp hai lên chiến binh lực lượng cấp bốn chắc chắn không phải là điều mà một người có tư chất cấp A có thể làm được." Vị sĩ quan y tế nói: "Tôi đã nộp đơn xin kiểm tra lại trình độ của cậu ấy."

Chính anh ta là người được ra lệnh trị liệu và kiểm tra bọn nhỏ. Bên cạnh việc kiểm tra các vết thương và tiến hành trị liệu, anh cũng thực hiện kiểm tra cả phần lực lượng trong cơ thể chúng.

Vì mức thần lực được ghi ở cuối báo cáo thử nghiệm và là tài liệu phụ nằm trong phạm vi kiểm tra nên anh ta không có nhiều thời gian và không có thời gian để đọc nó. Bây giờ nhìn lại, anh ta mới phát hiện ra cấp độ của Tây Thi. Anh chỉ có chút kinh ngạc khi thấy cấp độ của đứa trẻ lúc đó cao đến mức nào. Thế nhưng phía sau khi biết được cấp độ thần lực trước đây của đứa trẻ, anh ta lại không thể kìm nén được sự chấn động trong lòng.

"Tôi sẽ sắp xếp." Lý Thanh đọc lại phần tư liệu trong tay với vẻ mặt ngưng trọng.

___

Trước khi chiến hạm của Tinh Quân đưa đám người Diệp Tử Tấn rời đi, bọn họ lại tiến hành kiểm tra thể chất một lần nữa. Đám Diệp Tử Tấn cũng không có nghi ngờ gì. Chỉ nghĩ phía quân đội không an tâm, lo lắng cho bọn họ cho nên thời điểm rời đi bọn nhóc vẫn luôn hướng phía quân đội liên tục nói lời cảm ơn.

Lần này, mỗi người được phân hai binh lính theo sau. Lý Thanh ra lệnh bảo vệ họ trong một tháng đề phòng có chuyện bất ngờ xảy ra. Ngoại trừ Diệp Tử Tấn, ba người còn lại đều sẵn sàng chấp nhận lòng tốt của Lý Thanh.

Bởi vì chuyện của Viên Hiên và Viên Trạch, Diệp Tử Tấn không muốn Tinh Quân đến quá gần mình, nhưng lại không thể từ chối, nếu không sẽ càng phiền phức hơn. Rơi vào đường cùng, Diệp Tử Tấn không còn cách nào khác đành phải chấp nhận sự bảo vệ của hai binh lính giống như ba người còn lại.

"Đại tá." Sau khi bốn người rời đi, nhân viên y tế bước tới trước mặt Lý Thanh, giọng nói run run vì quá phấn khích. "Đứa trẻ đó có trình độ cấp S."

Lý Thanh đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc mở to hai mắt: "Cái gì?"

Nhân viên y tế vô thức nuốt khan, đưa thông tin trong tay ra: "Đứa trẻ Tây Thi vừa mới được kiểm tra, hóa ra thực sự có trình độ cấp S."

Lý Thanh im lặng một lát: "Kết quả kiểm tra có chính xác không?"

Nếu người khác nghi ngờ kết quả kiểm tra của anh là chuyện bình thường, anh nhất định sẽ cãi nhau với họ, bất kể địa vị của họ có cao đến đâu. Nhưng khi nhận được kết quả, anh ấy nghĩ rằng bài kiểm tra có thể có vấn đề, nên bây giờ khi nghe thấy nghi ngờ của Lý Thanh, anh ấy không hề tức giận mà chỉ nói một cách chắc chắn: "Kết quả sẽ không có vấn đề gì. "

Lý Thanh vẫy tay cho nhân viên y tế đi xuống trước, hít một hơi thật sâu rồi mở thiết bị liên lạc.

Một lúc sau, màn hình nhấp nháy và kết nối. Trên màn hình xuất hiện một ông lão quắc thước. Cơ thể tràn đầy tinh thần. Khí chất áp lực tỏa ra xung quanh là khí chất của một người cấp trên.

"Chủ tịch"

Lão giả khẽ gật đầu: "Có chuyện gì vậy?"

"Thành phố Tinh Vân phát hiện ra một đứa trẻ có tư chất cấp S." Lý Thanh nghiêm túc nói.

Trong mắt lão giả lập tức bắn ra hai tia sáng lạnh: "Chuyện như thế nào?"

Lý Thanh trước tiên giải thích lai lịch của Tây Thi cùng duyên phận với Tinh Quân, sau đó nói: "Thằng nhóc này trước đây tư chất được đánh giá là cấp A. Nhưng trong vòng nửa tháng, thằng bé đã từ một chiến binh thần lực cấp hai trực tiếp đột phá tới cấp bốn. Chúng tôi đã tiến hành một bài kiểm tra trình độ khác và xác nhận rằng thằng bé có trình độ cấp S."

Đôi mắt của ông lão chớp chớp một lúc, như thể ông đang suy nghĩ điều gì đó.

"Đứa trẻ có năng lực A+ trước đó cũng ở Thành phố Tinh Vân phải không?" Ông lão hỏi.

"Vâng" Lý Thanh trả lời. "Đứa trẻ đó và Tây Thi đều là một trong bốn người đã giúp đỡ rất nhiều trong việc tiêu diệt bọn cướp."

Ông lão ngơ ngác một lúc: "Tây? Đứa trẻ này họ Tây à?"

Lý Thanh gật đầu, có chút không hiểu: "Có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì. Đi tra thân thế của đứa trả này." Vẻ mặt của ông già đã trở lại bình thường. "Sau đó đưa nó đến tinh cầu trung ương càng sớm càng tốt."

"Vâng!"

"Cơ giáp trí năng mà tôi nhờ cậu kiểm tra thế nào rồi?" Ông già hỏi.

Lý Thanh nghĩ tới suy nghĩ nghi hoặc của mình lúc trước về cơ giáp nhỏ, thế nhưng vẫn là không có nói ra, chỉ nói: "Chúng tôi đã tìm kiếm tất cả những nơi Liệt Hắc đi qua, nhưng vẫn không có manh mối."

Lão giả gật đầu: "Các cậu trở về đi."

Lý Thanh sửng sốt. "Nhưng mà --"

Đôi mắt của ông già sáng như ngọn đuốc.

Lý Thanh lại nuốt xuống lời định nói: "Tuân lệnh!"

Sau khi cúp máy, chủ tịch quốc hội lẩm bẩm: "Họ Tây à, thật là một cái họ hay. Nghe nói con trai của Tây Mông đang ở thành phố Tinh Vân nhỏ này. Tây tướng quân đã chặn hết thông tin tín hiệu còn chưa tính, còn muốn đánh chủ ý tới cơ giáp trí năng của Viên Kỳ. Tính toán cũng thật tốt a."

Vì tín hiệu cơ giáp trí năng này biến mất trong không trung ở Thành phố Tinh Vân nên nó chắc chắn có liên quan đến Tây Mông. Cũng chỉ có Tây tướng quân là người duy nhất có năng lực ở dưới tầm mắt của ông ta làm trò quỷ này.

Ông ta cười lạnh, ra lệnh cho người phía sau: "Đi gọi thủ lĩnh của cánh quân tới đây."

Một lúc sau, một người đàn ông cơ bắp, âm tà mang theo sát khí xuất hiện trước mặt chủ tịch quốc hội. Hắn ta quỳ một chân xuống bày tỏ sự kính trọng: "Chủ tịch!"

"Tới Tinh Vân thành, tìm kiếm tung tích cơ giáp trí năng." Chủ tịch quốc hội trầm giọng nói: "Ta cho ngươi một tháng, nếu ngươi tìm được dấu vết của vật kia, bất luận dùng thủ đoạn gì đều phải mang về cho ta." "

Suy cho cùng, Lý Thanh vẫn là một quân nhân chính thống. Hắn quá mềm lòng, không thích hợp với nhiệm vụ này.

Trong mắt người đàn ông lóe lên vẻ hưng phấn, hướng tới chủ tịch quốc hội hành lễ: "Tuân lệnh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro