Chương 59
Editor: SKZ.Felix
Chương 59
Diệp Tử Tấn ngơ ngác nhìn chiếc cơ giáp trước mặt.
Cậu chỉ nghe cơ giáp nhỏ luôn miệng nói nó là cơ giáp siêu trí năng. Cậu chỉ coi đó như lời nói đùa của cơ giáp nhỏ, cũng chưa bao giờ coi trọng nó. Không phải là cậu chưa từng thấy trí tuệ nhân tạo được thiết kế theo mô hình cơ giáp, thậm chí cũng có trí thông minh rất cao.
Rất nhiều người lớn tuổi yêu thích trẻ con đều sẽ mua một trí tuệ nhân tạo bộ dáng giống những đứa trẻ để đồng hành cùng họ mọi lúc, giống như con cháu chăm nom vậy.
Diệp San và những người khác tự nhiên cũng nghĩ như vậy. Cho nên bọn họ không bao giờ có chút nghi ngờ nào về nguồn gốc của cơ giáp nhỏ.
Bây giờ Diệp Tử Tấn nhìn cơ giáp to lớn đang quỳ trước mặt mình, nháy mắt không biết nên phản ứng thế nào.
Mà lúc này, khi Sa Khải nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình. Niềm vui sướng nồng đậm mãnh liệt đến mức khiến toàn bộ khuôn mặt của hắn trở nên méo mó.
Hắn ta nhanh chóng mở thiết bị liên lạc, bấm vào tên một người và nhập nội dung: "Tôi vừa bắt được một con mồi cấp A+, một nông sư có chức năng lưu trữ đồ vật trong không gian và một thứ giống như cơ giáp kỳ lạ không rõ chức năng."
"Mua bán giao dịch gặp mặt nói. Địa điểm giao dịch: xxx". Sa Khải nhập tọa độ và đính kèm một phần video giám sát.
Ngay khi hắn chuẩn bị bấm gửi, toàn bộ phi thuyền bắt đầu rung chuyển dữ dội. Sa Khải lảo đảo một chút. Tay hắn vô tình chạm vào tin nhắn khiến nội dung tin nhắn ban đầu được chuyển sang lưu dưới dạng bản nháp và lưu trữ bên trong máy liên lạc của hắn ta.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Sa Khải tức giận gầm lên.
Pháo laser bắn ra trực tiếp đem tên vừa định bước vào kia thổi bay thành bột phấn. Cơ giáp màu đen tiếp tục rút cánh tay phải ra rồi chĩa họng súng vào một số thiết bị thăm dò giám sát phía trên.
"Bùm!" "Bùm!" "Bùm!"
Sau một loạt tiếng vang lớn, toàn bộ thiết bị theo dõi bên trong căn phòng đều bị cơ giáp màu đen làm hư hỏng nặng nề.
Cơ giáp màu đen lúc này nửa quỳ trên mặt đất. Trong lòng bàn tay trái có một chùm ánh sáng nhu hòa lóe lên, quét qua cơ thể Diệp Tử Tấn. Nương theo động tác của nó, vết thương trên cơ thể Diệp Tử Tấn đã ngừng chảy máu và bắt đầu dần lành lại.
"Chủ nhân" Cơ giáp màu đen nâng Diệp Tử Tấn lên, thanh âm trầm thấp nói: "Xin thứ lỗi cho tôi đường đột."
Nói xong, người máy màu đen ôm Diệp Tử Tấn trong tay rồi đứng lên.
Cơ thể của đứa trẻ tám tuổi trông đặc biệt gầy gò và mong manh trong vòng tay của cỗ cơ giáp khổng lồ.
"Bọn họ.." Mặc dù vết thương của Diệp Tử Tấn đã bắt đầu lành lại, nhưng thân thể cậu vẫn đang ở trạng thái vô cùng yếu ớt.Cậu cố gắng chống đỡ nói ra một câu.
"Mang bọn họ.. theo.."
Động tác của cơ giáp màu đen dừng một chút. "Tuân lệnh."
Vừa nói, cơ giáp một tay ôm lấy Diệp Tử Tấn. Tay bên kia bắn ra một sợi dây ánh sáng, trực tiếp trói ba người đang ngã trên mặt đất lại.
Đúng lúc này, một nhóm người hung hãn tràn vào cửa.
"Bắt lấy nó!" Sa Khải nhìn cơ giáp cao lớn trước mặt, trong mắt tràn đầy tham lam.
Đây là một cỗ cơ giáp loại nhỏ!
Bởi vì cơ giáp hình người nên thao tác điều khiển còn khá hạn chế, kích thước của cơ giáp sẽ không nhỏ lắm, thường dao động từ 5 mét đến 20 mét. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cỗ cơ giáp có thể từ nhỏ biến lớn!
Hơn nữa, cơ giáp này có thể tự mình chọn mục tiêu để tấn công mà không cần chủ nhân điều khiển. Điều này chứng tỏ trí năng của chiếc cơ giáp này cực kỳ cao cấp và thông minh!
Hắn đi chuyến này thực sự đã kiếm được một khoản lớn!
Sa Khải vô cùng phấn khích. Những tên đàn em xung quanh giơ vũ khí thần lực trong tay theo lệnh của hắn rồi hướng về phía cơ giáp màu đen.
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đỏ rực của cơ giáp. Thân thể của nó nhanh chóng thay đổi. Vỏ của cơ giáp chuyển động và sắp xếp lại, trước tiên đem Diệp Tử Tấn bảo vệ ở bên trong. Sau đó mới tới ba người đang bị sợi dây trói lại.
Tiếng pháo liên tục oanh tạc vang lên hướng tới cơ giáp màu đen. Cho đến khi lớp khói do hỏa lực đạn pháo tạo ra biến mất, trên người cơ giáp không hề bị hư hại, thậm chí không tìm thấy một dấu vết nào.
Đôi mắt đỏ của người máy cơ giáp quét qua những người xung quanh, một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên.
"Kẻ thù. Giết."
Nói xong, thân hình cơ giáp nhanh chóng biến lớn. Khoang cabin phi thuyền cũng theo đó nhanh chóng bị thân hình to lớn của cơ giáp phá nát.
Phi thuyền bắt đầu rung lắc dữ dội.
Không khí hít thở bên trong cabin nhanh chóng mất đi. Các chất độc hại và phóng xạ trong vũ trụ lập tức tràn vào.
Vốn còn đang trong trạng thái hưng phấn, Sa Khải lập tức nhận ra có gì đó không ổn. Sắc mặt hắn liền thay đổi hét lên: "Mau chuẩn bị khoang cứu hộ!"
Thế nhưng Sa Khải nói có hơi muộn.
Hắn ta còn chưa kịp nói xong. Thân hình to lớn của cơ giáp màu đen đã trực tiếp xuyên qua toàn bộ phi thuyền. Căn phòng vốn nhốt Diệp Tử Tấn và những người khác đã bị cơ giáp khổng lồ phá nát.
Sa Khải cùng các thủ hạ của hắn điên cuồng chạy trốn ra phía ngoài, tìm kiếm khoang cứu hộ. Thế nhưng cơ giáp khổng lồ di chuyển thân hình một chút khiến toàn bộ phi thuyền nghiêng theo.
Sa Khải lúc này đã chạy đến cuối hành lang lại đột ngột bị trượt trở về. Chỉ là hắn phản ứng cực kỳ nhanh, kích hoạt thần lực trong cơ thể dâng trào. Hắn nhanh chóng tóm tay vào phần rãnh trên bức tường rồi vận đà nhảy lên chui được vào khe trống. Sau đó hắn điên cuồng chạy về phía trước.
So với Sa Khải, một số đàn em của hắn ta không may mắn như vậy. Bon chúng trực tiếp rơi vào khoảng trống do cơ giáp biến lớn tạo ra. Chúng chỉ kịp hét lên một tiếng liền bị không gian bên ngoài vũ trụ tối tăm nuốt chửng.
Cánh tay của cơ giáp màu đen xuyên qua phi thuyền. Sau đó dùng cả hai tay nắm lấy khe hở trong phi thuyền, dùng lực.
Con tàu vũ trụ lập tức bị xé làm đôi.
Cơ giáp màu đen từ bên trong thoát. Một tay cơ giáp trực tiếp đem mảnh phi thuyền nó vừa xé toạc ném xa.
Sa Khải bên trong ngã trái ngã phải cuối cùng cũng tìm được cabin cứu hộ. Hắn ta vui mừng khôn xiết, lập tức mở cửa cabin rồi ngồi vào. Hắn ta nhanh chóng nhập một chuỗi mệnh lệnh hướng dẫn bằng cả hai tay.
"Đại ca! Đưa chúng em theo với!" Ba tên đàn em gõ cửa cabin cứu hộ nôn nóng hô lên.
Phi thuyền của bọn chúng chỉ được trang bị ba cabin cứu mạng. Hai trong số đó đã bị cơ giáp phá hủy. Giờ chỉ còn một cabin cứu mạng này là còn nguyên vẹn.
Khoang cứu hộ của Sa Khải vẫn còn chỗ. Nhưng hắn ta phớt lờ ba tên đàn em của mình rồi lạnh lùng kích hoạt khoang cứu hộ.
Chỉ cần chậm một chút có thể bị cỗ cơ giáp kia giết chết. Hắn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Với một tiếng "bùm". Ngọn lửa bùng lên từ đáy khoang cứu hộ, nhanh chóng đẩy khoang cứu hộ lao ra khỏi phi thuyền.
Ba người nhìn cabin cứu hộ bay đi, cảm nhận được tia phóng xạ chết người từ vũ trụ xung quanh đang dần lan tới, hoàn toàn tuyệt vọng.
Sa Khải bay đi rất xa. Tâm trạng khẩn trương cùng lo lắng ban đầu dần dần lắng xuống.
Lần này hắn ta tổn thất không nhỏ. Thế nhưng chỉ cần dựa vào tin tình báo về chiếc cơ giáp cùng hai học sinh kia. Hắn ta có thể một lần nữa xây dựng lại được.
Ánh mắt Sa Khải hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.
Mà chính lúc này cơ giáp khổng lồ cao 30 mét hoạt động cơ thể một chút. Nó nhắm chuẩn vào khoang cứu hộ đang nhanh chóng trốn thoát ở phía xa rồi giơ khẩu pháo laser trong tay lên.
"Bùm——!"
Khoang cứu hộ đang chạy trốn bị bắn trúng, ầm ầm nổ tung.
Suy nghĩ trong đầu Sa Khải lập tức dừng lại. Sóng ánh sáng dữ dội đem phi thuyền và hắn ta xé nát thành vô số mảnh.
Ngay sau đó, cơ giáp lại nhắm khẩu pháo laser của mình vào phần mảnh vỡ còn lại của con tàu vũ trụ đã bị tách làm đôi. Vài tiếng nổ lớn vang lên, tức khắc ánh lửa ngập trời.
Trong không gian vũ trụ cuối cùng chỉ còn lại một cỗ cơ giáp uy nghiêm màu đen và vô số mảnh kim loại trôi nổi.
Ở xa xa, có một thiết bị liên lạc đã may mắn sống sót sau vụ nổ, bị thổi bay đi do dư chấn của vụ nổ cùng tác động của sóng ánh sáng.
___
Quân hạm của Quân đội tinh tế.
"Tại điểm mục tiêu có dao động năng lượng cực lớn." Nhân viên quan sát báo cáo. "Đây hẳn là kết quả của một cuộc chiến đấu kịch liệt."
Lý Thanh trong lòng hơi trầm xuống. "Tăng tốc tới đó."
Sau khi nhận được đoạn video khiêu khích từ những kẻ không rõ danh tính kia. Phía quân đội đã triển khai thêm nhân lực để cẩn thận tìm kiếm nguồn gốc phát tín hiệu của đoạn video đó.
Sau khi tìm được phương hướng chính xác, Lý Thanh đã ra lệnh cho tàu chiến thay đổi lộ trình tiến thẳng tới điểm mục tiêu đó. Tranh thủ bằng tốc độ nhanh nhất để tìm được nơi những học sinh bị giam giữ càng nhanh càng tốt.
Họ cũng cố gắng kết nối bắt tín hiệu kênh liên lạc của kẻ địch nhưng bọn chúng rất xảo quyệt. Vài lần bị phía quân đội bắt được, bọn chúng đều nhanh chóng lẩn mất.
Cũng bởi vì bọn chúng không có ý định liên lạc với phía quân đội nên chỉ có một lời giải thích. Rằng những người đó có ý định sát hại bốn học sinh.
Vừa rồi nghe được báo cáo của nhân viên quan sát, Lý Thanh càng cảm thấy tồi tệ hơn. Hai tay vô thức nắm chặt lại.
Quân hạm di chuyển với tốc độ cực cao, rất nhanh đã đến điểm mục tiêu mà bọn họ đã định vị. Chỉ là khi đến đây, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Bầu trời đầy sao rộng lớn, lúc này đầy những mảnh kim loại nhỏ.
Những người lính thu thập một số mảnh vỡ trở về. Sau khi kiểm tra đo lường, họ phát hiện ra rằng những mảnh vỡ này thuộc về phi thuyền vũ trụ cấp C2.
"Có thể làm nổ tung phi thuyền C2 như thế này, vũ khí của đối phương ít nhất phải từ cấp A trở lên." Nhân viên kiểm tra báo cáo, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Mọi người đều biết phi thuyền cấp A trở lên nghĩa là gì. Nếu phía bên kia là đám tinh tặc hoặc thuộc về thế lực đối địch với quân đội. Sợ rằng tình hình lúc này cực kỳ căng thẳng.
Lý Thanh suy nghĩ một chút. "Đi kiểm tra tín hiệu của đối phương, còn có nguồn gốc chiếc phi thuyền bị phá hủy này. Nhớ tìm kiếm xung quanh đây xem có dấu vết gì không."
Nói xong, Lý Thanh lại bổ sung: "Trong quá trình tìm kiếm chú ý tới bốn học sinh đó."
Lý Thanh hoài nghi đây là một cuộc chiến do xung đột lợi ích giữa những băng đảng tinh tặc gây ra. Khả năng bốn học sinh còn sống sót sau vụ nổ lớn như vậy là rất thấp, nhưng Lý Thanh vẫn nói thêm câu cuối kia.
"Rõ!"
——
Hỏa lực dưới chân cơ giáp dần yếu đi. Nó từ từ đáp xuống mặt đất.
Đây là một quần thể núi đá hoang vắng, ngoại trừ tiếng gió rất nhỏ ra, xung quanh không có âm thanh nào khác.
Cơ giáp đen to lớn đưa tay tới trước ngực. Cửa khoang điều khiển từ từ mở ra. Nó cẩn thận đem Diệp Tử Tấn ra khỏi buồng lái, nhẹ nhàng đặt cậu tựa vào bức tường đá.
Ngay sau đó, nó kéo ba người còn lại ra, thản nhiên ném họ sang một bên.
Khi được cơ giáp đưa vào buồng lái trung tâm, hệ thống điều trị tích hợp đã cung cấp một loạt chất dinh dưỡng bổ sung cho Diệp Tử Tấn. Tình trạng hiện tại của cậu đã tốt hơn rất nhiều.
Cơ giáp màu đen biến hình trở về độ cao 3 mét.
Nó quỳ một gối trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Diệp Tử Tấn: "Chủ nhân, tôi tên Viên Trạch."
Diệp Tử Tấn sửng sốt: "Cậu không phải tên Viên Hiên sao?"
Cơ giáp màu đen cười nhẹ. Giọng nói dường như truyền ra từ lồng ngực, mang theo kết cấu cảm xúc kim loại. "Viên Hiên là một trí năng khác."
"Tên đó là do Viên tiên sinh tạo ra đầu tiên. Nhưng trí thông minh và cảm xúc của tên đó quá thực tế. Sau đó Viên tiên sinh phát hiện Viên Hiên không thích hợp chiến đấu, vì thế liền có tôi."
Viên Trạch còn muốn nói thêm điều gì, nhưng đột nhiên cảm giác được nơi xa có dao động, thân thể cứng lại.
"Đế quốc đang truy tìm dấu vết của tôi và Viên Hiên" Viên Trạch nói. "Tôi đã cảnh cáo Viên Hiên, sẽ không để nó làm ra hành động liều lĩnh. Xin cậu hãy bảo trọng bản thân, đừng lộ diện trước mặt bọn họ, tránh đưa tới phiền toái."
Diệp Tử Tấn không hiểu ra sao, còn muốn hỏi rõ ràng thế nhưng Viên Trạch đã cúi đầu hành lễ với cậu.
Sau đó thân thể của Viên Trạch nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành cơ giáp nhỏ cao chừng cánh tay.
Cơ giáp nhỏ chớp chớp đôi mắt đen láy. Khi nhìn thấy Diệp Tử Tấn, trong hốc mắt lập tức tràn đầy nước mắt, bổ nhào vào trong ngực Diệp Tử Tấn: "Anh ơi!!"
Diệp Tử Tấn cảm xúc phức tạp vỗ vỗ đầu nó.
"Anh ơi, em sợ quá!" Cơ giáp nhỏ khóc nấc lên.
Đúng lúc Diệp Tử Tấn đang muốn an ủi nó thì cơ giáp nhỏ bỗng ngẩng đầu lên. Nước mắt vẫn còn đọng lại. Viên Hiên nghĩ đến lời cảnh cáo của Viên Trạch. Mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn kéo kéo quần áo của Diệp Tử Tấn.
"Anh ơi, có người đang đến. Anh mau đưa em vào không gian đi."
Editor: Viên Trạch ngầu >v< đẹp trai quá =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro