Chương 57
Editor: SKZ.Felix
Chương 57
Cả Tây Thi cùng Diệp Tử Tấn đồng thời biến sắc. Nhưng ngay lập tức chỉ một giây sau, hai người bọn họ đã phản ứng lại, cố gắng hết sức để phá vỡ chiếc khóa dây hợp kim đang trói chính mình.
Thiết kế của loại dây này cực kỳ chắc chắn. Nó chủ yếu được sử dụng trong kỹ thuật tăng cường gia cố các khớp khi bị lỏng. Trong khi mục tiêu càng cử động mạnh, khóa dây sẽ càng siết chặt hơn.
Cứ như vậy chỉ chốc lát sau, Diệp Tử Tấn cảm thấy cổ tay đau nhức giống như bị bóp gãy.
Mồ hôi túa ra trên trán. Cậu tạm thời từ bỏ tính toán bẻ đứt sợi dây, nỗ lực cố gắng giữ thăng bằng để đứng dậy.
"Đây là kiến ăn thịt, chúng ta gặp phiền toái lớn rồi." Diệp Tử Tấn cắn răng.
Cậu muốn nhảy qua bên kia, đánh thức hai đàn anh vẫn còn đang hôn mê nhưng lại không thể kiểm soát được thăng bằng. Cơ thể suýt chút nữa ngã xuống đất.
Một tiếng "rầm" bất chợt vang lên. Chiếc khóa dây hợp kim trên tay Tây Thi rơi xuống đất.
Từ lúc bắt đầu tỉnh lại, anh liền đem sức mạnh tập trung xuống phần tay. Thần lực dần dần theo thời gian ăn mòn sợi dây thừng. Thời thời khắc khắc kiên trì không ngừng nghỉ. Cuối cùng nó cũng có tác dụng.
Khi đôi tay được giải phóng, sức chiến đấu của Tây Thi lập tức được khôi phục.
Trước đây, tay anh bị trói cứng không thể dùng sức nên chỉ có thể tập trung thần lực để ăn mòn nó. Hiện tại tay anh đã có thể cử động. Anh trực tiếp nắm lấy chiếc khóa dây hợp kim đang trói chân mình. Tay dùng lực một chút, khóa dây lập tức đứt ra.
"Cẩn thận phía sau!" Diệp Tử Tấn hô lên.
Một con kiến ăn thịt không biết từ đâu đã bò tới phía sau Tây Thi. Phần miệng của nó ngay gần mắt cá chân của Tây Thi. Chỉ cần nó di chuyển một chút, phần miệng sắc bén kia lập tức có thể cắn đứt một miếng thịt từ chân anh.
Tây Thi cũng không quay đầu lại, giơ chân dùng sức dẫm phần đầu con kiến ăn thịt kia nát bét
Mà lúc này, xung quanh Diệp Tử Tấn cũng bị bao vây bởi đàn kiến ăn thịt.
Phản ứng đầu tiên của Tây Thi là nghiền nát đám kiến săn mồi đang bao quanh Diệp Tử Tấn. Sau đó anh khẩn trương tháo khóa dây hợp kim khỏi tay và chân cho cậu.
"Anh giúp Lý Lệ và Hạ Nham. Em lấy ngải cứu thử xem." Diệp Tử Tấn nói.
Tây Thi đáp lại rồi nhanh chóng chạy đến bên hai người bạn tháo chiếc khóa dây hợp kim cho họ. Cả hai lúc này vẫn đang hôn mê. Những con kiến săn mồi xung quanh đã trèo lên người bọn họ. Phần miệng sắc bén cắn thẳng vào cơ thể họ.
Nhưng dù vậy, hai người cũng chỉ đau đớn cử động cơ thể mà không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lúc này Diệp Tử Tấn lấy ra rất nhiều ngải cứu từ trong không gian và rải nó ra xung quanh. Đàn kiến hung hăng bỗng trở nên chậm lại. Bọn chúng chần chừ không dám tiến tới.
Đàn kiến vốn đang lan rộng giờ bị những con kiến ăn thịt ở đầu đàn phía trước chặn lại. Bọn chúng con nọ bò lên người con kia. Cuối cùng bị đám cây ngải cứu chặn lại, hình thành từng đống trông như những ngọn núi nhỏ.
Tây Thi muốn đuổi đám kiến ăn thịt đang bám trên hai người Hạ Nham. Nhưng anh lại không có cách nào. Phần miệng và chi trước của đám kiến đang đâm sâu vào da thịt hai người. Nếu cứ thế kéo ra hay làm bất cứ động tác tác động nào, chắc chắn sẽ khiến hai người bọn họ bị thương.
"Để em đi." Diệp Tử Tấn nói.
Cậu trực tiếp đặt ngải cứu ngay bên cạnh lũ kiến ăn thịt. Mùi nồng hăng khiến lũ kiến ăn thịt lập tức phải há miệng ra. Bọn chúng vội vã tìm cách rời khỏi nơi đầy mùi vị khó chịu này.
Rất nhanh, những con kiến ăn thịt này đã bị đám ngải cứu xung quanh Diệp Tử Tấn chặn lại, tạo thành một vòng tròn lớn màu đen, trông đặc biệt hoành tráng.
Mà chờ khi nhìn thấy rõ hình ảnh đàn kiến ăn thịt dày đặc một mảnh kia, là ai cũng đều cảm thấy kinh hãi sởn tóc gáy.
___
Trong một căn phòng nào đó trên tàu vũ trụ.
Sa Khải nhìn hình ảnh đang được chiếu trên tường. Hắn liếm liếm môi. Trên môi hắn còn vương chút màu máu. Không biết đó là màu sắc của loại rượu nào đó hay chính là do hắn tự cắn ra. "Đây là thực vật đuổi côn trùng mà bọn chúng nói? Thật thông minh. Nó thực sự đã chặn được những vật nhỏ đáng yêu này."
Các chiến binh thần lực thực sự không sợ những con dị thú cường đại.
Những con dị thú càng mạnh thì bọn chúng càng thích sống một mình. Những sinh vật khác càng không thể xâm nhập vào địa bàn của bọn nó.
Những dị thú đó có thể khó đối phó, nhưng cũng không phải là không thể.
Mà đám kiến này mới là tồn tại khiến ngay cả những chiến binh thần lực cấp cao cũng phải khiếp sợ. Sức tấn công của những vật nhỏ này tuy không mạnh, nhưng vì số lượng cực nhiều khiến việc loại bỏ hết bọn chúng là điều cực kỳ khó khăn.
Chỉ cần bị vài con kiến săn mồi bám vào thôi, toàn bộ đàn kiến sẽ nhanh chóng bao phủ toàn thân mục tiêu. Lúc đó sẽ không còn cơ hội sống sót.
"Thả đám thú ăn kiến ra." Sa Khải hơi nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
"Vâng!"
"Địch Vũ đâu?" Sa Khải hỏi.
"Anh Địch Vũ hiện tại đang theo chỉ thị của đại ca điều chỉnh mã hóa tin tức, cố gắng kết nối với kênh tín hiệu của đám tinh quân mà không để lại bất kỳ dấu vết nào."
Địch Vũ là người duy nhất chưa ký hiệp định sinh tử với Sa Khải mà chỉ hợp tác với đám thợ săn đen này trên tinh thần cộng tác hai bên cùng có lợi.
Kỹ năng hack của Địch Vũ cũng khiến Sa Khải đặc biệt khoan dung với hắn ta.
Sa Khải gật đầu. "Khi nào hắn làm xong thì báo cho tao."
"Ngoài ra, chờ sau khi Địch Vũ làm xong, cắt một đoạn video vừa rồi gửi cho bên quân đội tinh tế. Để bọn chúng nhìn thấy những anh hùng nhỏ của mình." Nghĩ đến anh trai của mình, nụ cười trên mặt Sa Khải biến mất, chỉ còn lại sự âm lãnh như loài chim săn mồi đang nhắm tới kẻ địch trong bóng đêm bất tận.
"Vâng!"
Mà trong căn phòng bị phong kín.
Nhìn thấy hai đàn anh còn đang hôn mê, Diệp Tử Tấn cong ngón tay, dùng đốt ngón tay ấn nhẹ vài huyệt đạo trên cơ thể bọn họ.
Tây Thi trầm ngâm nhìn động tác của Diệp Tử Tấn như suy tư điều gì.
Hai người từ từ tỉnh lại. Ánh mắt mông lung, có chút mất tập trung, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trong phòng.
"Mọi người nhanh chóng ổn định đi." Tây Thi lần lượt kéo bọn họ đứng dậy. "Chúng ta đang gặp rắc rối lớn rồi."
Sau đó, hai người mới nhìn thấy rõ đàn kiến đen dày đặc trên mặt đất. Họ đột nhiên cảm thấy không khí lạnh lẽo tràn vào trong cơ thể, da gà da vịt nổi lên.
"Đây là cái gì!" Hạ Nham trừng mắt, không khống chế được lùi về phía sau một bước.
"Ăn .. Kiến ăn thịt" Lý Lệ không kiềm chế được mà nuốt khan.
Hai người còn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc cùng khiếp sợ trước hình ảnh trước mắt. Diệp Tử Tấn nheo mắt đánh giá.
"Bọn chúng lại bắt đầu di chuyển." Diệp Tử Tấn vẻ mặt ngưng trọng nói.
Cậu nhìn về phía trước, phát hiện khoảng trống dưới chân tường ngày càng lớn. Có một vài dị thú cỡ nhỏ với chiếc mũi dài xuất hiện. Bọn chúng chui vào từ đó. Giống như bị thứ gì đó điều khiển, bọn chúng chỉ có thể di chuyển xung quanh ven bức tường.
Đây là thú ăn kiến. Kẻ thù tự nhiên của loài kiến ăn thịt này.
Trước sự đe dọa của thiên địch, lũ kiến chỉ có thể chạy trốn. Ngay cả ngải cứu cũng chỉ có thể khiến chúng do dự trong giây lát. Đám kiến hoảng sợ di chuyển, phương hướng đúng là giữa phòng.
Hạ Nham hai người nhất thời không kịp phản ứng. Chờ tới khi họ định hình được, ánh mắt vừa nhìn qua. Họ lập tức phát hiện ra đàn kiến vốn bị cây ngải cứu chặn chất thành núi giờ lại bắt đầu chậm rãi bò ra, giống như thủy triều lan tràn không ngừng lao về phía họ.
Trong lòng phản ứng đầu tiên là nhảy dựng, tim lỡ một nhịp. Sau đó với phẩm chất của những chiến binh thần lực, ngay lập tức họ đem sức mạnh thần lực tập trung vào phần chân, đem từng con kiến ăn thịt đang bò qua kia nghiền nát .
"Không ổn, đám kiến này nhiều quá." Lý Lệ đá văng một con kiến đang bò lên chân, trán đầy mồ hôi cắn răng nói.
"Cầm lấy." Diệp Tử Tấn đưa qua một khẩu súng thần lực.
Lý Lệ sửng sốt một lúc. Chưa kịp suy nghĩ đàn em lấy súng từ đâu ra đã bị phân tâm bởi lũ kiến ăn thịt đang bò trên người mình. Cậu ta theo phản xạ đá văng con kiến đi, dùng khẩu súng thần lực trên tay nổ súng. Một cột lửa theo đó nổ tung, trực tiếp đốt đàn kiến trước mặt thành tro bụi.
Mà Sa Khải luôn quan sát cảnh tượng trong phòng lúc này đã đứng bật dậy khỏi ghế, không tin vào mắt mình tự hỏi: "Súng thần lực của nó từ đâu ra?!"
Tên thủ hạ cũng có vẻ kinh sợ: "Thực sự bọn em đã lục soát mọi thứ trên người bọn nó trước khi ném vào đây."
Sa Khải nhìn khung cảnh trong phòng, chậm rãi ngồi xuống. Ánh mắt hắn lóe lên. Vẻ mặt hung dữ lộ ra một tia hưng phấn cuồng nhiệt.
Mà Diệp Tử Tấn bên này, sau khi Lý Lệ nhìn thấy kết quả đã vui mừng khôn xiết: "Đàn em, súng thần lực của em mạnh quá!"
Hai người còn lại cũng sử dụng súng thần lực do Diệp Tử Tấn đưa cho để quét sạch lũ kiến ăn thịt xung quanh. Áp lực xung quanh đột nhiên giảm đi không ít.
Lý Lệ tay không ngừng nổ súng, miệng cũng không ngừng nghỉ: "Toàn bộ súng thần lực trên anh đều bị tịch thu. Chắc chắn bọn chúng cho rằng em còn nhỏ, không thèm để em vào mắt hahaha."
Người nói vô tâm nhưng người nghe có ý. Động tác của Diệp Tử Tấn khựng lại trong giây lát.
"Giờ là lúc nào mà còn nói nhảm!" Tây Thi cau mày nói: "Mau giải quyết bọn chúng trước đã."
Lý Lệ không dám nói thêm nữa. Toàn tâm toàn ý cống hiến cho trận chiến.
Diệp Tử Tấn còn đang suy nghĩ trả lời như thế nào liền thở phào nhẹ nhõm.
"Không ổn, đám kiến nhiều quá. Súng thần lực không thể diệt sạch chúng nó." Lý Lệ nhảy đi nhảy lại. Một bên tránh khỏi đàn kiến. Một bên dùng súng thần lực bắn, chân thì tụ lực giẫm chết những con kiến săn mồi xung quanh.
Diệp Tử Tấn thì lại tập trung vào không gian của mình. Ban nãy khi lấy súng thần lực ra, suýt chút nữa cậu đã mang theo cơ giáp nhỏ ra ngoài. May mắn khi đó cậu phản ứng nhanh. Lần này cậu đã cẩn thận hơn, nhanh nhẹn mang ra một chút mê dược.
"Che mặt lại." Diệp Tử Tấn ném ra ba chiếc khăn ướt đã gói sẵn cho các đàn anh. Sau đó cậu ném mê dược vào giữa đàn kiến đang tụ lại to nhất. Sau đó một cột lửa đột nhiên bắn ra.
Đống mê hương lập tức bốc cháy lên.
Lý Lệ thiếu chút nữa bị mê hương hun ngất. Anh ta cắn mạnh vào lưỡi mới giữ được mình tỉnh táo. Sau đó che miệng thảm thiết gào lên: "Ôi đàn em, tại sao em không báo anh trước trước khi hành động chứ?"
Diệp Tử Tấn lúc này làm sao còn để tâm trả lời. Cậu nhìn đàn kiến dần dần dừng lại, đổ rạp xuống nền đất, sau đó mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Sa Khải nhìn cảnh tượng trên màn hình với vẻ mặt khó hiểu. Sau một lúc lâu, hắn ta mới liếm môi, ánh mắt nóng rực hỏi: "Mày xác định đã lục soát hết mọi thứ trên người nó?"
Tên thủ hạ nhìn hình ảnh trên màn hình bỗng chần chờ một chút. Chính hắn đã tự tay lục soát, thật sự không còn gì cả. Chính là hiện tại hắn nên giải thích cảnh tượng hiện tại như thế nào?
Chẳng lẽ trong quần áo của thằng nhóc kia có lớp che giấu với chất liệu đặc thù cùng thiết bị chống phát hiện?
Tên thủ hạ hoài nghi chính mình. Nhưng khi hắn bắt gặp ánh mắt của Sa Khải. Nhớ tới thủ đoạn đối xử với những tên thủ hạ yếu đuối, hắn ta cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Ngay lập tức kiên định trả lời: "Đại ca, em chắc chắn. Trên người thằng nhóc đó không có bất cứ đồ vật gì."
Sa Khải cười. Hắn cười đặc biệt điên cuồng.
Toàn thân tên đàn em truyền đến cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được. Hắn ta chưa kịp suy nghĩ về nguyên nhân khiến đại ca cười thì đột nhiên Sa Khải ngưng lại: "Thả hai con bọ ngựa cấp bốn mà chúng ta bắt được vào trong đi."
Hắn muốn xem trong tay đứa nhóc kia rốt cuộc còn có đồ tốt gì!
Mà lúc này, quân đội tinh tế thu được một tín hiệu hình ảnh. Bầu không khí cực kỳ áp lực.
"Thật giỏi. Một đám điều tra. Ta ra lệnh các ngươi điều tra, các ngươi điều tra được từ chỗ nào vậy??!" Lý Thanh sắc mặt âm trầm, chỉ vào bốn học sinh đang bị kiến ăn thịt vây quanh. Trong giọng nói lúc này có chút cuồng bạo như mưa rền gió dữ.
"Đám đạo tặc Liệt Hắc cùng bên ngoài không có nhiều giao thiệp quan hệ. Và đây là kết quả của việc không có quan hệ sao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro