Chương 56
Editor: SKZ.Felix
Chương 56
"Đại ca, bốn học sinh đó đã ra khỏi căn cứ." Tên thuộc hạ báo cáo với Sa Khải.
"Nhắn mấy tên đang đợi ở gần đó chuẩn bị đi." Sa Khải cười khát máu, liếm răng nói:
" 'Nhẹ nhàng' một chút tóm bọn chúng về đây."
"Vâng."
"Tiểu Tấn, chúng ta phải đi rồi!" Vương Lãng từ trên phi thuyền hô to.
"Được" Diệp Tử Tấn đáp lại, sau đó cùng đám người Tây Thi nói lời tạm biệt.
"Em đi trước nha. Có thời gian rảnh chúng ta lại nói chuyện."
Tây Thi gật đầu. Trước khi cậu rời đi, anh vẫn không nhịn được mà đặt tay lên đầu của Diệp Tử Tấn, xoa xoa đám tóc xù xù.
Đúng như anh mong đợi, nó mềm mại và rất thoải mái.
Diệp Tử Tấn: "???"
Tây Thi nhịn xuống cảm xúc muốn tiếp tục xoa xoa. Anh buông tay ra, nghiêm mặt nói với tiểu đệ đáng yêu này: "Trên đường phải cẩn thận, chú ý an toàn."
"Vâng!" Diệp Tử Tấn ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy về phía phi thuyền.
"Học sinh năm nhất lứa này thật sự rất lợi hại." Hạ Nham nhìn về hướng Diệp Tử Tấn rời đi, thở dài: "Không biết mấy năm nữa Tiểu Diệp sẽ trở nên mạnh mẽ như thế nào a."
"Chỉ tiếc là tư chất của em ấy." Lý Lệ có chút tiếc nuối nói.
"Mọi người đều có thể thấy được thực vật trong không gian của em ấy lợi hại như thế nào. Nếu tư chất của đàn em không bị tình huống kia làm ảnh hưởng thì trong không gian của đàn em tương lai sẽ có rất nhiều thực vật có tác dụng đáng sợ đi."
"Trình độ tư chất chỉ là phụ, sẽ không hạn chế em ấy trưởng thành." Tây Thi khẳng định nói.
"Ý cậu là gì?" Lý Lệ có chút tò mò, nhưng Tây Thi không nói gì nữa. Anh quay người đi về hướng phi thuyền của học viện Nguyên Không.
"Chúng ta cũng đi thôi." Hạ Nham vỗ vỗ vai Lý Lệ, đi về phương hướng Tây Thi rời đi.
Lý Lệ đang thắc mắc nhưng không có được lời giải thích. Tuy rằng tò mò, nhưng cậu ta cũng không có biện pháp, đành phải đuổi theo hai người bạn.
Tốc độ của phi thuyền rất nhanh. Đám người Diệp Tử Tấn và Tây Thi trở lại mặt đất nơi bọn họ đã lâu không nhìn thấy. Vì đã trải qua cuộc kiểm tra thể chất và bổ sung dinh dưỡng trên phi thuyền nên khi về tới trường các em học sinh đều có tinh thần rất tốt.
"Các em vất vả rồi." Chủ nhiệm lớp 7 mặt đầy tươi cười nói với bọn họ: "Kết quả đánh giá của mọi người lần này rất xuất sắc."
Chủ nhiệm lớp dẫn đầu vỗ tay. Sự hưng phấn của đám học sinh còn chưa hoàn toàn lắng xuống cũng vì hành động đó mà khơi lên đỉnh điểm, các em vỗ tay rất vui vẻ.
Tiếng vỗ tay kéo dài rất lâu. Chờ khi hiệu trưởng dùng tay hạ xuống, gia hiệu mọi người im lặng, tiếng vỗ tay mới dần dần dừng lại. Lúc này, tay của các bạn học sinh đều đỏ bừng thế nhưng chẳng có ai để tâm cả.
"Kết quả đánh giá cụ thể của các em sẽ có sau ba ngày nữa." Hiệu trưởng nói: "Ba ngày này đối với các em là ngày nghỉ. Các em có thể ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Ngày kia quay lại nhận kết quả, các em có thể chính thức chờ đến kỳ nghỉ học kỳ trong hai tháng.
Mấy đứa nhóc cao hứng cực kỳ.
"Được rồi, thu dọn đồ đạc của các em đi. Trên đường chú ý an toàn. Ba ngày nữa gặp lại." Chủ nhiệm lớp mỉm cười nói.
"Tạm biệt thầy ạ!" Đám học sinh ríu rít.
"Ngày mai tớ có thể tới nhà cậu chơi được không?" Vương Lãng vừa thu dọn đồ đạc vừa tiến lại gần hỏi Diệp Tử Tấn.
"Được." Diệp Tử Tấn không chút do dự đáp lại. Tuy rằng cậu không biết mình có thể chơi cái gì với một đứa nhóc như Vương Lãng, nhưng cậu không có lý do gì lại từ chối lời mời của một người bạn cả.
"Bố tớ đã hứa với tớ rằng nếu chúng ta đứng đầu trong cuộc đánh giá lần này, ông ấy sẽ mua cho tớ một bộ mô hình hoàn chỉnh của chiến trường giữa các vì sao." Vương Lãng vui vẻ nói: "Hôm nay tớ sẽ về nói với bố. Chờ ngày mai sẽ tìm cậu chơi. Hai chúng ta có thể mô phỏng một trò chơi chiến đấu!
"Được." Diệp Tử Tấn mỉm cười đáp lại.
Các bạn trong lớp chào nhau rồi lần lượt rời đi. Nhà Vương Lãng không cùng cung đường với Diệp Tử Tấn, cậu ta ôm lấy ba lô, vui vẻ chào tạm biệt Diệp Tử Tấn rồi vèo một cái lao ra khỏi cửa lớp như tên lửa nhỏ.
Diệp Tử Tấn theo sau cũng chuẩn bị rời đi.
Mặc dù mẹ Diệp nói với cậu rằng sau khi hoàn thành khảo sát nhất định phải thông báo cho cô. Lúc đó cô sẽ tới đón Diệp Tử Tấn. Nhưng đoạn đường từ trường về nhà cũng không xa nên cậu cũng không định làm phiền Diệp San.
Sau khi bước xuống từ máy bay phi hành công cộng, lúc Diệp Tử Tấn đi đến một chỗ rẽ, trực giác theo bản năng của cậu đột nhiên cảm thấy toàn thân căng chặt, cảm giác có chút nguy hiểm.
Cầm khẩu súng thần lực có kim tẩm độc trong tay, cậu thận trọng nhìn xung quanh.
"Xào xạc" Trước mặt Diệp Tử Tấn vang lên vài tiếng động.
Cậu cầm súng và cảnh giác quan sát, nín thở và tập trung.
Một con chim nhỏ nhảy ra khỏi bụi cây, dang rộng đôi cánh và bay đi.
Diệp Tử Tấn thở phào nhẹ nhõm rồi quan sát hoàn cảnh xung quanh lần nữa, nhưng không tìm thấy gì bất thường. Lúc này cậu mới thả lỏng khỏi trạng thái cảnh giác, đem khẩu súng thần lực cất đi.
Cậu đang định bước đi thì một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu. Diệp Tử Tấn còn chưa kịp quay người lại, cậu đã cảm thấy phần cổ đau xót, cả người lúc này liền mất đi ý thức.
Bên kia, Tây Thi - người vừa ra khỏi cổng trường Nguyên Không. Anh chưa đi được bao xa đã phát hiện có người đang theo dõi mình. Anh kín đáo đưa tay qua phía cổ mình, nắm chặt lấy chiếc vòng vũ khí, nơi có quả cầu thần lực trong tay.
Khi đến một nơi vắng vẻ, tên đi theo sau anh cuối cùng cũng lộ diện. Tay hắn ta cầm vũ khí, hung hăng đánh mạnh vào gáy Tây Thi.
Tây Thi đột nhiên xoay người lại. Quả cầu lực trong tay lập tức biến thành một thanh trường kiếm, chống đỡ đòn tấn công của đối phương.
"Keng!" Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên trong không gian yên tĩnh.
Tên kia thấy một kích không thành, động tác trong tay hắn ta lập tức trở nên sắc bén hơn. Tây Thi đã cùng hắn giao chiến mấy lần, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc cùng khiếp sợ.
Với thực lực hiện tại của anh, có thể chiến đấu với một chiến sĩ thần lực cấp ba. Nhưng đối với tên đàn ông này, các chiêu của hắn ta tuy rằng anh có thể tiếp được, nhưng cũng rất miễn cưỡng.
Tên này ít nhất là một chiến binh thần lực cấp bốn.
Vừa chiến đấu, trong đầu Tây Thi tính toán suy nghĩ, anh muốn tìm chỗ đột phá, tìm cơ hội thoát thân.
Người đàn ông này rất mạnh mẽ. Tây Thi chỉ tiếp được vài chiêu đã khó trụ được lâu dài, chỉ đành phải nghiến răng ứng phó, trong đầu tính toán phương án.
Đúng lúc này, có hai người từ ngã tư xuất hiện. Họ đi ngang qua và rồi sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Cứu mạng!" Một người hét lớn, người còn lại rút vũ khí ra.
"Mẹ kiếp!" Khi hắn sắp thành công giải quyết chuyện này trong êm ả thì lại bị phát hiện. Gã đàn ông tức giận chửi rủa, phớt lờ hai người trên đường, lại tăng tốc độ ra tay.
"Chạy nhanh!" Tây Thi hô lên với hai người phía trước. Cùng lúc nhanh chóng lui về phía sau, né tránh công kích vừa đánh tới của gã đàn ông.
Ngay khi anh đang tìm cơ hội trốn thoát, Tây Thi không kịp xoay người tránh đi công kích của tên kia. Ngay lập tức anh bị gã đàn ông đánh vào sau gáy. Tây Thi cảm thấy tầm nhìn của mình tối sầm sau đó ngã xuống nền đất.
Sau khi xử lý xong mục tiêu, gã đàn ông lao về phía hai người bất ngờ xuất hiện kia. Người có vũ khí trong tay không phải là đối thủ của gã. Tay hắn một nhát đâm thẳng vào vị trí trái tim.
Máu tươi bắn ra tung tóe.
Vì đây không phải là người mà đại ca nhấn mạnh phải bắt sống trở về nên hắn không cần phải nương tay.
Người còn lại nhìn thấy cảnh tượng này, tiếng hét lập tức trở nên sắc nhọn hơn. Người đó sợ hãi quay người liều mạng chạy về phía trước.
Có một tiếng "phốc" nhẹ vang lên.
Người đang chạy trốn chăm chú nhìn thanh kiếm sắc bén xuyên qua ngực mình, bất lực ngã xuống mặt đất.
Làm xong việc này, gã đàn ông cười khẩy một tiếng. Khiêng Tây Thi đang bất tỉnh lên rồi rời khỏi đây.
Không lâu sau, trên con đường hẻo lánh lại có vài người đi ngang qua, cảnh tượng đẫm máu đột nhiên lọt vào trong tầm mắt. Tiếng la hét chói tai lập tức vang lên.
Phía trên thành phố Tinh Vân, trên con tàu vũ trụ màu đen.
"Không phải tao đã bảo mày 'lặng lẽ' đưa người trở về sao?" Sa Khải thản nhiên hỏi, nghịch nghịch con dao găm trong tay.
"Đại ca, đó là ngoài ý muốn." Người lên tiếng chính là gã đàn ông đã đánh nhau với Tây Thi. Hắn ta lúc này không còn sắc bén như lúc đó nữa, mồ hôi đầm đìa: "Thằng nhóc đó thực lực rất mạnh. Em không ngờ nó có thể kiên trì lâu như vậy. Hơn nữa trước đó em cũng đã điều tra. Xung quanh nơi đó cũng không có người, không biết hai tên kia là từ đâu ra."
"Đại ca, xin anh cho em một cơ hội." Gã đàn ông quỳ trên mặt đất cầu xin Sa Khải tha thứ. "Lần sau em nhất định sẽ không phạm loại sai lầm này!"
Sa Khải vô cảm xoay con dao găm trong tay.
Nhưng những tên thủ hạ bên cạnh lại hiểu ý, bọn hắn tiến lên hai bước rồi bịt miệng gã đàn ông lại. Bỏ qua những động tác sợ hãi và vùng vẫy của hắn ta. Một trong số thủ hạ bất ngờ dùng vũ khí trên tay đâm vào tim gã đàn ông.
Sa Khải có chút chán ghét xua tay. Người của hắn lập tức đưa xác chết ra, mở cửa khoang trực tiếp ném hắn ra ngoài.
"Đại ca, Thành phố Tinh Vân đã phát hiện ra hành động Tú Kỳ làm. Hiện tại đã phát động truy quét." Một tên thủ hạ khác trong phòng mở màn hình hiển thị, dùng tay gõ nhanh. "Hình ảnh của Tú Kỳ đã được kiểm tra và tải lên trí não của Thành phố Tinh Vân và một lênh truy nã săn lùng đã được ban ra."
Tú Kỳ chính là kẻ xui xẻo vừa bị xử lý.
"Nhưng bọn chúng chưa phát hiện ra chúng ta." Người đàn ông nói.
"Thật là phiền phức." Sa Khải chán ghét nheo mắt lại. "Bảo hai người trước lái phi thuyền đi xa một chút."
Mặc dù muốn trả thù nhưng hắn không có ý định nhúng tay vào việc đó.
——
"Đàn em, dậy đi!"
Diệp Tử Tấn ngơ ngác mở mắt ra. Cậu cảm thấy phần cổ đau nhức dữ dội, vô thức muốn lấy tay che lại. Nhưng lúc này hai tay lại bị trói, vừa muốn cử động liền cảm thấy một trận đau rát.
Điều này lập tức khiến Diệp Tử Tấn tỉnh táo hơn nhiều. Phần ký ức trước đó nhanh chóng quay trở lại. Diệp Tử Tấn nhìn Tây Thi bên cạnh, cảm thấy có gì đó không ổn. "Anh cũng bị bắt à?"
Tây Thi vẻ mặt trịnh trọng gật đầu.
"Không chỉ có anh và em, còn có hai người bọn họ." Tây Thi hơi nghiêng đầu, Diệp Tử Tấn nhìn sang, lập tức phát hiện Hạ Nham cùng Lý Lệ vẫn còn hôn mê.
Diệp Tử Tấn sửng sốt một lát, trong lòng cậu có một suy đoán.
"Là đám đạo tặc kia?!" Diệp Tử Tấn nhịn không được hỏi.
"Hẳn là như vậy."
Nếu chỉ có hai người bọn họ bị bắt thì còn có những khả năng khác. Nhưng nếu là bốn người bọn họ, những người được điểm mặt có công lao trong vụ việc kia. Giờ đều bị bắt cùng nhau thì chắc chắn đám người này có liên quan đến đám đạo tặc Liệt Hắc. Những kẻ đang chờ cơ hội trả thù.
"Nhưng anh không biết mục đích của bọn chúng tới bắt chúng ta là gì." Tây Thi cau mày nói: "Nếu bọn chúng thật sự muốn báo thù, bằng thực lực của những kẻ đó, bọn chúng hoàn toàn có thể trực tiếp giết chết chúng ta. Tại sao còn mất công đánh chúng ta bất tỉnh rồi mang chúng ta đến đây?"
Diệp Tử Tấn cũng bối rối không kém.
Lúc này, cậu đột nhiên nghe thấy một tiếng loạt xoạt.
Ánh mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cậu thấy một vài con kiến to bằng nắm tay chui vào từ khe hở dưới gầm phòng.
Lúc này Diệp Tử Tấn mới nhận ra bọn họ đang ở trong căn phòng rất lớn. Chỉ là những bức tường xung quanh bên dưới lại lộ ra một số khe hở trống.
"Sột soạt..sột soạt"
Trong chớp mắt, từng con kiến ăn thịt với lớp giáp sát cứng cáp chen chúc từng con một như thủy triều tràn vào.
Đàn kiến dày đặc chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta dựng tóc gáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro