Chương 54
Editor: SKZ.Felix
Chương 54
Diệp Tử Tấn sửng sốt một lúc, xấu hổ không dám nói cho Lý Thanh biết sự thật.
"Đây là quà của bạn cùng lớp ạ." Diệp Tử Tấn cười gượng một chút.
Việc cơ giáp nhỏ là do cậu lấy từ trên tàu của đám đạo tặc tinh tế thực sự rất khó nói a.
Ánh mắt trầm ngâm của Lý Thanh dừng lại trên chiếc cơ giáp nhỏ một lúc. Chờ tới khi Diệp San đọc xong hợp đồng rồi ký tên, Lý Thanh mới thu ánh mắt về.
Mặc dù đôi mắt của cơ giáp nhỏ đang đảo quanh quan sát khắp mọi nơi nhưng thân hình của nó ngoài dự đoán lại cực kỳ an tĩnh. Cứ như vậy ngồi trên vai Diệp Tử Tấn mà không hề cử động.
Mặc dù Diệp Tử Tấn còn nhỏ, chưa có năng lực hành vi dân sự nhưng vì cũng là người chịu trách nhiệm chính trong hợp đồng nên Diệp Tử Tấn đã ký tên mình vào mặt sau của hợp đồng.
Chờ sau khi hai người một máy dời đi, Lý Thanh đưa hợp đồng cho cấp dưới đang đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút ngưng đọng: "Đi tra một chút nguồn gốc của chiếc mô hình cơ giáp bên người Diệp Tử Tấn."
"Rõ!"
Nửa ngày sau, Lý Thanh nhận được báo cáo.
Mô hình cơ giáp bên cạnh Diệp Tử Tấn quả thực là do bạn cùng lớp cậu gửi đến. Hình ảnh lớn ở trên trang đầu tiên trong báo cáo khớp chính xác với hình thức của mô hình cơ giáp. Thông tin đặt hàng và nguồn gốc hàng hóa cũng rất rõ ràng.
Lý Thanh mệt mỏi xoa xoa giữa lông mày.
Cơ giáp siêu trí tuệ thông minh của Viên lão tiên sinh vẫn chưa được tìm thấy, ông có chút khẩn trương cùng lo lắng thái quá.
Hôm qua, thủ lĩnh của đoàn đạo tặc Liệt Hắc hung hãn đã khai ra nơi cất giấu đồ cướp được của hắn. Nhưng bọn họ đã lục soát khắp nơi và không tìm thấy dấu vết của cỗ cơ giáp thông minh đó. Sau đó khi binh lính quân đội liên tinh phụ trách thẩm vấn dứt khoát mô tả đơn giản hình dáng đại khái của cỗ cơ giáp, những tên đạo tặc đó đồng thời lắc đầu nói rằng bọn chúng cũng chưa bao giờ nhìn thấy thứ này trước đây.
Quân đội thậm chí còn lục tung phòng tạp vật nơi chứa rác nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì.
Đáng tiếc chính là, đám đạo tặc tinh tế không có thói quen ghi chép sổ sách, cũng không có cách nào biết được trong số các vật phẩm mà bọn chúng cướp được có cơ giáp hay không.
"Chiếc cơ giáp kia liệu có khả năng còn ở trên phi thuyền ban đầu không?" Thuộc hạ của ông nhịn không được hỏi.
Lý Thanh có chút đau đầu, nhưng cũng không có biện pháp. "Phái người đi kiểm tra lại đi."
___
Hai ngày sau, quân đội tinh tế lên đường rời đi. Căn cứ nhân tạo phong tỏa tạm thời chính thức được dỡ bỏ.
Kỳ nghỉ lễ dành cho học sinh của hai học viện Thanh Mông và Nguyên Không đã kết thúc. Các học sinh lần lượt trở lại trường học.
Diệp Tử Tấn vốn muốn để cơ giáp nhỏ ở nhà, nhưng cơ giáp nhỏ nhất định phải sống chết ăn vạ cậu. Nó túm lấy ống quần của Diệp Tử Tấn, dù cậu có nói thế nào cũng nhất định không buông. Nó không đồng ý. Khi Diệp Tử Tấn lên tiếng nhắc nhở nó, cậu bé cơ giáp không trả lời mà chỉ nhìn cậu với đôi mắt ngấn lệ, trông vô cùng đáng thương.
Cũng không biết nước mắt của chiếc cơ giáp này rốt cuộc là được mô phỏng ra bằng cách nào!!!
Diệp Tử Tấn thật sự không biết nên đối phó thế nào với nó. "Em có thể cùng anh đến trường học, nhưng mà phải ở trong không gian của anh, tuyệt đối không được ra ngoài."
Cơ giáp nhỏ không một chút chần chừ. Nó vui vẻ cọ cọ leo lên, ngoan ngoãn nằm gọn trong ngực Diệp Tử Tấn: "Được ạ!"
"Cũng không được phá thảo mộc trong không gian của anh." Diệp Tử Tấn nghiêm khắc cảnh cáo.
Cơ giáp nhỏ do dự một chút, ngẩng đầu lên, yếu ớt hỏi: "Vậy.. Cái kia.. em có thể mang một ít hành lý vào không?"
Kể từ lần trước lúc trở về từ căn cứ quân sự của Tinh Quân, Diệp Tử Tấn đã chống lại áp lực của gia đình, đem cơ giáp nhỏ nhốt trong căn phòng tối suốt cả ngày. Mặc cho nó kêu khóc như thế nào, Diệp Tử Tấn cũng không thả cho nó ra ngoài.
Chờ tới khi Diệp Tử Tấn thả cơ giáp nhỏ ra vào ngày hôm sau, toàn bộ cơ giáp đã héo rũ. Sau khi nó bước ra, cũng không còn dám chạy khắp nơi gây rối, cả nhà thanh tịnh đi không ít.
Hiện tại cơ giáp nhỏ đối với Diệp Tử Tấn đều có chút sợ hãi, rụt rè, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Diệp Tử Tấn có dự cảm không tốt lắm: "Em muốn mang theo hành lý gì?"
Cơ giáp nhỏ từ trên người cậu nhảy xuống, rất nhanh liền kéo theo một đống quần áo và đồ chơi chiếm đến một nửa không gian của Diệp Tử Tấn, chớp chớp mí mắt kim loại, nhìn cậu đầy mong đợi.
Khóe miệng Diệp Tử Tấn giật giật. "Không được."
Ngó lơ sự thất vọng của cơ giáp nhỏ, Diệp Tử Tấn từ trong đống hổ lốn chọn ra mấy món đồ rồi nói: "Vậy đi. Nếu đồng ý thì em có thể đi cùng anh. Còn không đồng ý thì em có thể ở nhà."
Cơ giáp nhỏ bất đắc dĩ lưu luyến nhìn đám gia tài còn sót lại của nó, thấp giọng nói: "Được rồi."
Sau khi giúp cơ giáp nhỏ chuyển tất cả những thứ cậu đã chọn cho nó vào trong không gian. Theo ánh mắt chờ mong của cơ giáp nhỏ, Diệp Tử Tấn mềm lòng, tay lại lấy thêm hai món đồ đặt vào bên trong cho nó. Cơ giáp nhỏ lúc này ánh mắt lập tức vui vẻ sáng lên.
Trước khi mang cơ giáp nhỏ vào không gian, Diệp Tử Tấn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, liền hỏi: "Vì sao em nhất quyết phải đi cùng anh?"
Cơ giáp nhỏ ôm một con thú nhồi bông còn lớn hơn cả nó, nhẹ nhàng nói: "Anh ơi, anh là chủ nhân của em. Em không thể tách khỏi anh quá xa. Em muốn được ở cùng với anh trai."
Diệp Tử Tấn "Ồ" một tiếng, động tác tay túm lấy món đồ chơi nhồi bông cơ giáp nhỏ ôm trong ngực rồi để qua một bên, làm lơ vẻ mặt buồn bã của nó, trực tiếp đưa cơ giáp nhỏ vào không gian.
Lúc sau không yên tâm, Diệp Tử Tấn còn đặc biệt đi vào một chuyến để dặn dò cơ giáp nhỏ: "Không được phép chạy loạn, không được quấy rối không gian của anh."
Sau khi Diệp Tử Tấn trở lại trường học, cậu đã được toàn bộ các học sinh hoan nghênh chào đón, đặc biệt là những học sinh được Diệp Tử Tấn cứu. Thời điểm bắt gặp Diệp Tử Tấn thiếu chút nữa trực tiếp lao tới đem cậu chặn ở ngoài cổng trường.
Sau khi chào hỏi vài lần, Diệp Tử Tấn cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây của các bạn học để quay trở lại lớp học của mình.
"Tớ đã nhìn thấy cậu trên đài phát thanh lúc nhận thưởng!" Vương Lãng hưng phấn kích động ôm lấy Diệp Tử Tấn. "Cậu quá ngầu, quá đẹp trai!"
Yến Yên và những học sinh khác đi tới. Bọn họ cũng đồng ý với những lời Vương Lãng vừa nói.
Các bạn học sinh tán gẫu một hồi. Họ nói về đánh giá khảo hạch trước đây kèm theo chút nghi hoặc cùng bối rối:
"Cuộc đánh giá khảo hạch của chúng ta đã bị gián đoạn do đám đạo tặc tinh tế. Vì thế không biết kết quả sẽ như thế nào. Cái kia...không ai có thể xác nhận được thứ tự ai trước ai sau. Vậy kết quả cuối cùng sẽ được tính như thế nào nhỉ?"
Mà nghi vấn của các bạn học cũng được giáo viên giải đáp này trong giờ học.
"Bởi vì lần trước xảy ra tình huống ngoài ý muốn, khảo hạch cảu các em vẫn chưa hoàn thành. Sau khi thảo luận, nhà trường quyết định cho các em tham gia khảo hạch một lần nữa."
Thầy giáo nhìn Diệp Tử Tấn với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Lần trước tình huống các em tự mình lén lút mang đồ vào, phía trường học sẽ không truy cứu. Nhưng lần này không được phép tiếp diễn tình trạng kia."
"Nếu bị phát hiện, lần khảo hạch này sẽ bị đánh giá 0 điểm." Giáo viên nhắc nhở một tiếng.
Mặc dù trước đó Diệp Tử Tấn đã mang vũ khí cá nhân của mình vào căn cứ đánh giá nhưng những thứ đó đã đem lại tác dụng rất lớn, đóng vai trò quan trọng trong việc tóm gọn đám đạo tặc tinh tế, cứu những đứa trẻ và tránh xảy ra nguy hiểm tiềm tàng lớn hơn.
Giáo viên cho rằng hành vi của học sinh Diệp không ảnh hưởng đến kết quả đánh giá mà ngược lại nên cộng thêm điểm. Nhưng có một số giáo viên thì không đống ý với quan điểm đó, đặt chuyện đám tinh tặc sang một bên, họ cảm thấy Diệp Tử Tấn chỉ đơn giản là gian lận, kết quả đánh giá nên được chấm điểm 0.
Hai bên không tranh luận được nên chỉ giải quyết việc làm sao để xác định được điểm của các học sinh và rồi quyết định yêu cầu thi lại một lần nữa được thông qua.
Diệp Tử Tấn không biết rằng chính mình là người châm ngòi cho cuộc kiểm tra lại này. Nhưng cậu nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của giáo viên, có chút bối rối và xấu hổ cúi đầu nhìn xuống màn hình đang để trên bàn.
Đối với quyết định này, cuộc thảo luận trong lớp kéo dài rất lâu. Một số người ủng hộ nó, trong khi những người khác cảm thấy nó không công bằng.
Dù thế nào đi chăng nữa, việc đánh giá khảo hạch lại đã được quyết và một lần nữa bắt đầu vào một khoảng thời gian đã định.
Lớp của Diệp Tử Tấn là lớp cuối cùng bước vào lối vào của bãi săn bắn nhân tạo. Ngay khi bước vào, các học sinh đã bị giật mình trước đám đông dày đặc trước mặt.
"Các cậu định làm gì!" Vương Lãng trừng mắt.
Các chiến binh thần lực lớp 7 nhanh chóng vào tư thế cảnh cáo. Chỉ cần đám người này vừa động thủ, bọn họ sẽ lập tức lao tới.
Thấy sắp nổ ra đánh nhau, các học sinh đang đợi ở đó không thể chờ đợi được nữa, vội vàng cử ra một người đại diện bày tỏ suy nghĩ: "Chúng tớ chỉ muốn trao đổi với các cậu một ít cỏ mà thôi. À không, là ngải cứu."
Ngay khi cuộc đánh giá khảo hạch trước đó kết thúc, tin đồn lan truyền khắp trường rằng ngải cứu của Diệp Tử Tấn có thể xua đuổi côn trùng độc. Điều này khiến những người bị côn trùng độc cắn và thậm chí phải đốt pháo sáng rút lui khỏi cuộc thi hâm mộ không thôi.
Hiện tại lại có một cuộc đánh giá khác, làm sao mọi người có thể bỏ qua kế hoạch xuất sắc này. Thế nên bọn họ vừa vào căn cứ liền chắn ở cửa vào, chờ trao đổi ngải cứu với Diệp Tử Tấn.
Nhưng khi có càng nhiều lớp học tiến vào, nhân số dần đông lên, ngày càng có nhiều người chặn ở lối vào. Trong lòng tất cả những học sinh nơi đây đều hiểu rõ.
Tất cả mọi người đều muốn xông tới phía trước, chỉ sợ cây ngải cứu trong không gian của Diệp Tử Tấn sẽ không đến lượt mình.
Kết quả là nhóm người này gần như suýt chút nữa thì bắt đầu đánh nhau.
Yến Yên và những học sinh khác cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe toàn bộ câu chuyện. Tư thế cùng "nhiệt huyết" bao vây họ trước đó thực sự khiến lớp 7 sợ hãi.
Mặc dù diện tích của đám ngải cứu trong không gian của Diệp Tử Tấn không tính là nhiều, nhưng chỉ dùng để giao dịch với những học sinh năm nhất này thì vẫn đủ. Huống chi hôm qua cậu đã thu hoạch và tích trữ một mẻ.
Lần này, Diệp Tử Tấn và những học sinh khác đều muốn đổi lấy dịch dinh dưỡng. Bằng không nếu nhận đống lương thực cùng trái cây kia, trọng lượng của đống đồ họ sẽ phải mang theo dọc đường là rất lớn.
Một số học sinh còn muốn trao đổi loại thuốc mê nổi tiếng kia của Diệp Tử Tấn, nhưng Diệp Tử Tấn nghiêm khắc từ chối. Tất cả những người háo hức nóng lòng muốn dùng thử đều thất vọng giải tán.
Sau khi đám đông đã rời đi, đám người Diệp Tử Tấn đang chuẩn bị khởi hành thì bị một nhóm người khác chặn lại.
Những người này đều đến từ học viện Nguyên Không, trong đó có những người Diệp Tử Tấn rất quen thuộc, là học sinh lớp 4 của Nguyên Không.
"Chúng tôi muốn trao đổi với cậu." Đội trưởng của lớp 4 Nguyên Không miễn cưỡng bước ra. Vốn dĩ anh ta chỉ muốn lén lút trộm tới tìm Diệp Tử Tấn, nhưng các học sinh lớp khác lại rất xảo quyệt. Trước khi bọn họ tiến vào đã chặn đường, nhất quyết yêu cầu lớp 4 dẫn theo để đổi lấy ngải cứu.
Cứ như vậy, sau lần này, Diệp Tử Tấn và tất cả học sinh lớp 7 đã có thừa thức ăn cho ba ngày sắp tới.
Còn riêng với các bằng hữu lớp 4 Nguyên Không, Diệp Tử Tấn cũng không có yêu cầu bọn họ cung cấp dịch dinh dưỡng, điều kiện vẫn là bọn họ cùng nhau hợp tác để tiến vào rừng rậm đi.
Lớp 4 của Nguyên Không cũng vui vẻ hợp tác. Mỗi người cầm theo hai cây ngải cứu vui vẻ cùng Diệp Tử Tấn và các học sinh khác tiến vào rừng.
_____
Phía trên bầu trời của Thành phố Tinh Vân, trong một con tàu vũ trụ màu đen im lặng.
"Đại ca, tất cả thành viên của Liệt Hắc đã bị xử tử." Một người cầm màn hình trong tay nói với vẻ mặt tàn nhẫn.
Với một tiếng "bốp" giòn giã, chiếc cốc thủy tinh bị ném mạnh xuống đất, vỡ tan ngay lập tức.
Diện mạo của gã đàn ông được gọi là đại ca kia cùng với thủ lĩnh của đám đạo tặc Liệt Hắc có năm sáu phần tương tự. Hắn ta nhìn bốn thiếu niên đứng trên bục trao thưởng trên màn hình với ánh mắt dữ tợn, toàn thân toát ra một cỗ khí tức đẫm máu.
"Tìm! Tìm bốn thằng nhãi đó cho tao!"
"Anh hùng trẻ tuổi phải không?" Ánh mắt của gã đàn ông nham hiểm như rắn độc.
"Tốt lắm. Vậy tao sẽ cho chúng mày biết kết cục của những anh hùng nhỏ này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro