Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53

Editor: SKZ.Felix

Chương 53

Bước sang ngày thứ tư sau vụ án của đám đạo tặc tinh tế, quân đội tinh tế đóng quân tại căn cứ nhân tạo đã cùng nhau tổ chức một cuộc họp khen thưởng tại Thành phố Tinh Vân.

Mục tiêu chính là trao tặng huân chương cho đám người Diệp Tử Tấn vì có đóng góp lớn trong công cuộc giải cứu các học sinh cùng vây bắt tội phạm. Nếu như sau này đám người Diệp Tử Tấn vào các học viện quân sự, bọn họ có thể được tuyển trực tiếp vào quân đội hạng hai.

Thông qua kênh tin tức phát sóng, bốn người Diệp Tử Tấn đã trở nên nổi tiếng ở thành phố Tinh Vân, đặc biệt là Diệp Tử Tấn - nông sư duy nhất cung cấp các loại thảo dược đặc biệt.

Chỉ riêng một mình Diệp Tử Tấn đã cứu được ít nhất từ một đến hai trăm đứa trẻ. Thế nên mê dược bí mật này dù có muốn giấu cũng không có cách nào che giấu nổi.

Về cơ bản, những đứa trẻ này ngay khi chúng trở về nhà đã kể cho gia đình mình về thuốc bột thần kỳ của Diệp Tử Tấn. Miệng truyền miệng, chưa cần đến buổi thông báo chính thức của bên quân đội kia, một nửa số người ở Thành phố Tinh Vân đã biết bột thuốc của Diệp Tử Tấn lợi hại đến trình độ nào.

Hiện tại đài thông tin lại tường thuật trực tiếp giải thích rõ ràng, Diệp Tử Tấn liền hoàn toàn nổi tiếng.

____

Tại phòng họp của Tập đoàn Tần thị,

"Con trai của ngài thật sự rất xuất sắc." Một người đàn ông dáng hơi béo mặc chiếc vest đen thở dài. "Tôi vốn tưởng rằng tư chất của thằng bé bị hủy hoại. Cuộc sống sau này chắc hẳn sẽ gặp phải một vài khó khăn. Thế nhưng chỉ với các loại thực vật này trong không gian của thằng bé, cũng đủ để thằng bé thành lập chỗ đứng cho chính mình ở Thành phố Tinh Vân này."

Tần Hoài vẻ mặt phức tạp, có kinh ngạc, có tự hào, có kiêu ngạo, cũng có tiếc nuối... đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau. Tần Hoài lúc này thậm chí một câu cũng không nói nên lời. Hắn chỉ chuyên tâm nhìn hình dáng Diệp Tử Tấn bên trong màn hình, ánh mắt khóa chặt.

Với chiếc huy chương ghim trên ngực, Diệp Tử Tấn mỉm cười rạng rỡ trước ống kính, cả người cậu tự tin tỏa sáng như ánh nắng mặt trời.

Tần Hoài trong lòng chua xót khó có thể diễn tả.

......Hắn trước giờ.. chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của con trai mình.

____

"Bạn học Diệp" Lý Thanh nói chuyện với cậu sau khi trao cho Diệp Tử Tấn một chiếc huân chương. "Quân đội của chúng tôi rất quan tâm đến thực vật trong không gian của cậu. Bất kể đó là cái kia... ngải cứu hay là cây cà độc dược."

Sự tình của cây ngải cứu là chuyện lúc sau ông nghe được từ miệng của lão sư. Ông nghe thấy thầy của mình nói về một loại cây gọi là ngải cứu. Loại thảo dược có thể xua đuổi côn trùng độc, đối với quân đội cực kỳ hữu dụng.

"Chúng tôi hy vọng có thể cùng cậu ký một ít hợp đồng cung cấp. Nhưng hiện tại cậu còn quá nhỏ, không thể tự mình đứng ra hợp tác với chúng tôi. Thế nên hai ngày nữa chúng tôi sẽ liên hệ với mẹ của cậu nhé."

Diệp Tử Tấn gật đầu với người đại tá: "Được ạ."

Các loại thảo mộc trong không gian của cậu phát triển rất nhanh. Thế nhưng việc cung cấp số lượng lớn cho cả quân đội thật ra hơi khó, nhưng cung cấp một số lượng ít, đảm bảo đủ dùng thì không thành vấn đề.

Trong vòng hai ngày sau, quân đội tinh tế đã liên lạc với Diệp San và cuối cùng cũng xác định được giá cả và số lượng thảo dược của Diệp Tử Tấn được cung cấp sang cho quân đội. Hai bên đồng ý ký hợp đồng vào chiều hôm sau.

___

"Ông ơi! Quần áo của con trông có đẹp không!" Người máy nhỏ nhảy nhót chạy tới trước mặt Diệp Mân và khoe cho ông xem bộ quần áo mới mà nó nhận được. Một thân quần áo phong cách cao bồi phóng túng, mặc quần jean và đội mũ rộng vành. Cơ giáp nhỏ lúc này chính là bộ dạng của một gã ăn chơi.

"Trông đẹp lắm nha." Diệp Mân mỉm cười. "Bà nội con làm cho con hả?"

Cơ giáp nhỏ gật đầu, ôm lấy ống quần của Diệp Mân, cọ cọ một hồi rồi trèo lên vai ông, rút ​​kiếm trong tay ra, bộ dáng tức giận như muốn nuốt chửng núi sông.

"Các chiến sĩ, kẻ địch đang ở phía trước. Vinh quang của chúng ta đang đến! Hãy xông lên!"

Diệp Mân phối hợp cùng nó chạy mấy bước, lao tới chỗ trú ẩn nơi hằng ngày cơ giáp nhỏ bày trò chơi. Cơ giáp nhỏ quay cuồng một cái từ trên không nhảy xuống, hừ hừ lao vào bắt đầu cùng những tên địch nhân chiến đấu.

Diệp Tử Tấn nhìn một màn trước mắt, quả thực là không còn lời nào để nói.

Hai ngày trước, bởi vì cơ giáp nhỏ quá ồn ào, cho dù Diệp Tử Tấn có giấu kỹ đến đâu, Đỗ Tĩnh vẫn phát hiện được một tên nhóc gây rối như vậy trong phòng của cậu.

Diệp Tử Tấn không dám nói cho bọn họ biết đây là đồ vật từ trên phi thuyền của đám đạo tặc tinh tế vì cậu sợ làm bọn họ lo lắng. Cậu chỉ có thể giải thích rằng đó là một món đồ chơi thông minh do bạn cùng lớp tặng cho mình. Mẹ cùng ông bà ngoại lúc này chỉ cảm thán một chút trước sự thông minh của cơ giáp nhỏ, thế rồi cũng liền tin.

Bởi vì các bạn cùng lớp của Diệp Tử Tấn rất cảm kích ân cứu mạng của cậu nên bọn họ đều sôi nổi gửi quà tới. Một người trong số họ thực sự đã gửi một trí tuệ nhân tạo trông giống như một mô hình cơ giáp tới và nó có thể lập trình được.

Tuy nhiên, sau khi lễ vật nhỏ này được gửi đến nhà cậu không bao lâu, nó đã bị cơ giáp nhỏ trực tiếp tháo dỡ. Nó lấy bộ giáp trên người mô hình cơ giáp ra rồi dán vào người mình từng cái một. Cuối cùng thật đúng là bị nó dán thành bộ dáng chiếc mô hình lễ vật kia.

Cơ giáp nhỏ vui vẻ đứng ở trước gương, cực kỳ hài lòng với hình ảnh mới của mình. Diệp Tử Tấn đứng cạnh nhìn khóe miệng co rút, thời thời khắc khắc đều suy nghĩ mình nên tìm một chỗ đem tiểu gia hỏa này ném đi.

Lại nói, từ sau khi cơ giáp nhỏ bị Đỗ Tĩnh phát hiện, chiến trường của nó hoàn toàn chuyển từ phòng của Diệp Tử Tấn đến toàn bộ Diệp gia. Cơ giáp nhỏ cố gắng làm cho sự hiện diện của mình ở khắp mọi nơi. Không có việc gì làm liền đi theo quấy rối người máy dọn phòng. Ngay khi người máy dọn phòng sắp xếp xong thứ gì đó, cơ giáp nhỏ sẽ làm loạn nó lên. Lúc sau khi người máy dọn dẹp phát hiện ra, nó đành phải quay lại và sắp xếp lại từ đầu.

Sau khi quay đi quay lại nhiều lần, bo mạch chính của người máy dọn phòng bị cháy.

Diệp Tử tức giận túm lấy cơ giáp nhỏ, đánh mạnh vào mông nó mấy cái.

Còn chưa đợi được bàn tay của Diệp Tử Tấn đánh xuống, cơ giáp nhỏ đã bắt đầu khóc lớn, đem tất cả mọi người trong nhà kéo tới.

"Viên Hiên còn nhỏ, nó không hiểu chuyện cũng là chuyện bình thường." Bà ngoại Đỗ cảm thấy đau lòng.

Cơ giáp nhỏ trí thông minh thật sự quá cao. Đến mức dù biết rất rõ đây chỉ là một trí năng cơ giáp nhưng bà ngoại Đỗ Tĩnh vẫn không khỏi coi cơ giáp nhỏ như cháu ngoại của mình.

"Nào có anh trai dạy dỗ em trai mình như vậy?" Diệp Mân cũng nói thêm, cứu cơ giáp nhỏ khỏi tay Diệp Tử Tấn.

Nội tâm của Diệp Tử Tấn có chút sụp đổ. Hàng này từ khi nào thành em trai ruột của cậu rồi!

Chỉ trong vòng vài ngày, cậu bé cơ giáp đã hoàn toàn trở thành thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia đình. Đồng thời trở thành em trai ruột của Diệp Tử Tấn, mặc dù Diệp Tử Tấn kiên quyết từ chối.

"Tiểu Tấn, thu dọn đồ đạc rồi cùng mama đến chỗ Tinh Quân ký hợp đồng nào." Diệp San ăn mặc rất trang trọng, từ trên lầu đi xuống.

Diệp Tử Tấn đáp lại một tiếng. Nhấc chân đi lên chuẩn bị thay quần áo.

Đôi mắt của người máy nhỏ sáng lên. Nó chạy ra khỏi chiến trường nhỏ của mình, nhanh chóng tóm lấy bắp chân của Diệp Tử Tấn cọ cọ bò lên.

"Con cũng muốn đi!" Cơ giáp nhỏ giơ tay lên, dùng ánh mắt đáng thương ngoan ngoãn nhìn Diệp San.

"Không được!" Diệp Tử Tấn lập tức từ chối.

Nhưng cơ giáp nhỏ lại hoàn toàn không để ý tới cậu. Đôi mắt sáng ngời của nó nhìn chằm chằm Diệp San, mí mắt kim loại không ngừng chớp chớp.

"Ở đó không vui chút nào đâu." Diệp San nhìn bộ dáng đáng thương của cơ giáp nhỏ, không đành lòng trực tiếp từ chối, đành phải uyển chuyển nói: "Ở đó chơi không vui, còn không thể tùy tiện nói chuyện nữa."

Cơ giáp nhỏ ở miệng làm động tác kéo khóa: "Con cam đoan không nói gì! Thật đó! Con chỉ tới đó nhìn xem thôi!"

Dù Đỗ Tĩnh yêu thương cháu trai mình vô điều kiện nhưng bà vẫn biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Nơi đóng quân của quân đội tinh tế không phải là nơi mà trí tuệ nhân tạo có thể tùy tiện ra vào khi chưa được cho phép. Nếu gây ra rắc rối gì, toàn bộ Diệp gia cũng không gánh vác nổi.

"Con ở nhà chơi với bà ngoại đi." Đỗ Tĩnh tiến lên bế cơ giáp nhỏ đang ở trên vai Diệp Tử Tấn xuống. "Bà ngoại sẽ may cho con một bộ quần áo mới."

Cơ giáp nhỏ đầu tiên là nhìn chằm chằm Diệp San một hồi. Thấy cô thật sự kiên định, không thể thay đổi được, cơ giáp nhỏ chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi nhỏ đồng ý với bà ngoại Đỗ: "Con muốn một bộ quân phục, giống như Tinh Quân ấy!"

"Được!"

Thời điểm Diệp Tử Tấn đi xuống lầu, người máy nhỏ đã mặc một thân quân phục đứng ở cửa ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn cậu. Bộ dáng kia trông kiêu ngạo cực kỳ

"Nhanh như vậy?" Diệp Tử Tấn kinh ngạc.

"Ngày hôm qua ta mua rất nhiều quần áo cho Hiên Hiên. Thằng bé nóng lòng muốn thử nên ta trực tiếp mặc cho thằng bé." Đỗ Tĩnh nhìn vẻ mặt cùng biểu hiện của cơ giáp nhỏ, cực kỳ hài lòng.

"Được rồi, tạm biệt anh trai nào." Đỗ Tĩnh ngồi xổm xuống, nắm lấy cánh tay của người máy nhỏ, vẫy vẫy chào Diệp Tử Tấn.

Cơ giáp nhỏ thì tỏ vẻ chính mình đang rất tức giận, không muốn nói chuyện.

Diệp Tử Tấn cũng không cố gắng dỗ dành nó, rất không cho nó mặt mũi mà xoay người bỏ đi luôn. Nhưng Diệp San lại nhéo nhéo bàn tay của cơ giáp nhỏ nói: "Chờ mẹ trở về sẽ mang đồ chơi cho con."

Cơ giáp nhỏ dẩu miệng khụt khịt cái mũi. Mắt trông mong nhìn hai người đi xa.

"Được rồi, người cũng đã đi rồi, đừng nhìn nữa. Bây giờ cùng chơi với bà ngoại đi." Đỗ Tĩnh ôm cơ giáp nhỏ rồi đặt nó lên vai bà.

Cơ giáp nhỏ mặc quân phục quay đầu nhìn về phía cửa, mí mắt kim loại chớp chớp không ngừng.

Diệp Tử Tấn và Diệp San lên phi hành khí đến căn cứ tạm thời nơi Quân đội tinh tế đóng ở thành phố Tinh Vân.

Trước khi bước vào cửa, hai người tiến hành một đợt kiểm tra.

"Trí tuệ nhân tạo nhỏ này trông thật đẹp trai nha." Binh lính kiểm tra nhịn không được khen một câu. Quả nhiên là quân trang của bọn họ. Mặc lên người một trí tuệ nhân tạo mà vẫn đẹp tuyệt vời ông mặt trời!

Diệp Tử Tấn sửng sốt, theo ánh mắt của người lính nhìn về phía sau mình.

Một robot nhỏ mặc quân phục nghiêm chỉnh. Hai chân chụm lại, chào theo nghi thức quân đội một cách hoàn hảo.

Diệp Tử Tấn: "..."

"Nó còn rất thông minh a." Người lính nhìn người máy mặc quân phục, hai mắt sáng lên.

Đồng chí cơ giáp nhỏ rất tán thưởng anh binh lính này liền gật gật đầu cảm kích. Binh lính này có ánh mắt rất tốt đó.

Diệp Tử Tấn nhìn thấy như vậy nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch. Cậu đem cơ giáp nhó đặt lên vai.

"Em có thể mang nó theo được không ạ?" Diệp Tử Tấn hỏi.

Người lính cầm dụng cụ quét qua một chút, phát hiện cũng không có vũ khí nguy hiểm liền đồng ý: "Có thể"

Đôi mắt của người máy nhỏ sáng lên. Cùm cụp một tiếng. Nó lại đứng dậy và chào người lính một lần nữa bằng động tác chào của quân đội.

Diệp Tử Tấn bị giật mình vì cú dậm chân của nó, bất mãn vỗ vào đầu nó một cái.

Người lính nhìn thấy cảnh tượng này hết sức vui vẻ, không khỏi hỏi cơ giáp nhỏ:

"Ngươi học lễ nghi quân đội này từ ai vậy? Thực sự rất đúng tiêu chuẩn."

Cơ giáp nhỏ làm bộ không hiểu anh ta nói gì hết.

Nó chính là một cơ giáp giỏi, luôn biết giữ lời hứa. Nó đã hứa với anh trai mình là sẽ không nói gì sau khi đến đây.

Người lính hỏi mấy lần nhưng không có câu trả lời, anh ta cảm thấy có chút tiếc nuối. Sau đó liền chào theo nghi thức quân đội rồi thả cho bọn họ đi vào.

Sau khi Diệp Tử Tấn đi vào bên trong, cậu nghiến răng nghiến lợi nói với cơ giáp nhỏ: "Khi trở về anh sẽ tính sổ với em sau."

Cơ giáp nhỏ ngồi trên vai Diệp Tử Tấn, máy móc chớp mắt.

Nó chỉ là một người máy trí năng đơn giản, nó nghe không hiểu gì hết nha.

Hai mẹ con cộng thêm một cơ giáp nhỏ được thị vệ dẫn vào phòng hội nghị bên trong căn cứ.

"Đại tá Lý" Diệp San đưa tay về phía Lý Thanh.

"Xin chào, Diệp phu nhân." Vẻ mặt nghiêm nghị của Lý Thanh hơi dịu đi, bắt tay Diệp San và mời họ ngồi xuống nói chuyện chi tiết.

Ông nhấn nút trong tay, một tấm màn sáng hiện lên trên bàn hội nghị.

"Đây là hợp đồng mà chúng ta đã đàm phán trước đó. Diệp phu nhân xem còn có vấn đề gì không."

Diệp San gật đầu, cẩn thận quan sát từng điều khoản trên màn sáng.

Cái giá mà quân đội đưa ra cho dược thảo của con trai cô rất hào phóng. Chỉ cần dựa vào việc cung cấp những dược liệu này, con trai cô có thể trở thành một phú ông nhỏ rồi.

Lý Thanh trong lúc đợi cô đọc xong, ông dời ánh mắt về phía Diệp Tử Tấn, chuẩn bị cùng cậu  tâm sự một chút.

Thế nhưng ngay khi tầm mắt Lý Thanh nhìn sang, ông liền dừng lại.

"Bạn nhỏ Diệp, mô hình cơ giáp trên vai của cậu là từ đâu ra?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro