Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

Editor: SKZ.Felix

Chương 52

Thảo dược trong không gian của cậu đều rất quý giá. Bây giờ nhìn thấy chúng trong tình trạng thê thảm như vậy, Diệp Tử Tấn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Diệp Tử Tấn đi về phía trước vài bước rồi bỗng phát hiện ra có một số chuyển động bên trong cánh đồng.

Những bông hoa nhỏ bay theo một quỹ đạo hình parabol từ bên trong cánh đồng rơi xuống đống hoa chất đầy ở ven ruộng. Diệp Tử Tấn kìm nén cơn tức giận rồi bước nhanh thêm hai bước. Cậu phát hiện ra ở nơi chuyển động xảy ra có một đốm đen nhỏ ẩn mình giữa đám cỏ.

Thứ đó đang xé nát một bông hoa địa hoàng. Toàn bộ cây địa hoàng bị kéo cong queo, trông cực kỳ thê thảm.

Diệp Tử Tấn nổi giận đùng đùng muốn bắt được tên đầu sỏ gây tội. Mới đi được hai bước, vật nhỏ đen thui kia dường như phát hiện ra cậu, liền dừng lại động tác trong tay, quay đầu nhìn cậu.

Thế nhưng cơ thể của nó thực sự rất ngắn, lùn tịt một mẩu. Nó hoàn toàn bị chôn vùi trong đám thảo mộc, cậu không thể nhìn thấy gì ngoại trừ cái đỉnh đầu đen xì của nó.

Vật nhỏ nhanh chóng chạy về phía Diệp Tử Tấn, vèo một cái chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở dưới chân cậu. Lúc này Diệp Tử Tấn mới nhận ra vật nhỏ đó hóa ra là một mô hình cơ giáp.

Diệp Tử Tấn còn chưa kịp suy nghĩ. Tiểu gia hỏa kia đã nhanh chóng túm lấy ống quần của cậu, cọ cọ một hồi rồi leo lên bò vào trong ngực Diệp Tử Tấn. Thanh âm mềm mại cùng với ánh mắt ngưỡng mộ hô lên "Ba b.. Anh trai!"

Cơ giáp nhỏ vốn muốn gọi người này là ba ba, nhưng sau khi tính toán tuổi của chủ nhân nhà mình, nó quyết định đổi xưng hô.

Diệp Tử Tấn: "???"

"Anh ơi," cơ giáp nhỏ tựa đầu vào ngực Diệp Tử Tấn, ủy khuất nói: "Thật nhàm chán."

Diệp Tử Tấn vẫn còn trong trạng thái bối rối. Đây là cái thứ quỷ gì?

Sau khi những suy nghĩ ngắn ngủi trong đầu được kết nối lại, Diệp Tử Tấn cuối cùng cũng nhớ ra rằng mình đã bị một mô hình cơ giáp ở phi thuyền vũ trụ của đám đạo tặc tinh tế cứa một vết vào tay, suýt chút nữa đã bị đám đạo tặc tinh tế đó phát hiện.

Nhưng cậu nhớ rõ ràng chiếc mô hình cơ giáp đó hình dạng không phải như thế này. Rõ ràng toàn thân nó bị rỉ sét bao phủ, trông giống như một món đồ bỏ đi tùy tiện bị vứt sang một bên. Bây giờ như thế nào chiếc cơ giáp này lại sáng loáng như vừa mới được sơn lại.

Diệp Tử Tấn trong đầu suy nghĩ miên man, nhưng động tác tay lại không chút do dự. Cậu trực tiếp túm cơ giáp nhỏ ra khỏi ngực mình, trong mắt lộ ra vẻ tà ác: "Tất cả những chuyện này đều là do cậu làm sao?"

Đôi mắt đen láy của cơ giáp nhỏ quét qua không gian hỗn loạn xung quanh một lần, sau đó lại nhìn vẻ mặt của Diệp Tử Tấn, cúi đầu không nói gì.

Thân thể nhỏ bé cuộn thành một cục trong lòng bàn tay Diệp Tử Tấn, cảm thấy vô cùng tủi thân, ủy khuất cực kỳ.

Nguyên bản trong mắt tràn đầy lửa giận, sau khi nhìn thấy bộ dạng của cơ giáp nhỏ, phần lớn lửa giận vốn đang bừng bừng trong nháy mắt đã bị dập tắt: "Cậu là trí tuệ nhân tạo à?"

Cơ giáp nhỏ im lặng, vẫn một bộ dáng đáng thương ủy khuất không nói một lời.

Diệp Tử Tấn nhìn thoáng qua mảnh không gian hỗn loạn lần nữa, trong lòng nặng nề tâm sự mang theo cơ giáp nhỏ ra ra khỏi không gian, trở về phòng của mình.

Cơ giáp nhỏ lúc này mới ngẩng đầu lên, có chút tò mò nhìn xung quanh.

Diệp Tử Tấn ôm cơ giáp nhỏ lên xem xét cẩn thận, cố gắng tìm kiếm công tắc nguồn nơi cung cấp năng lượng. Cơ giáp nhỏ dường như cảm nhận được nguy hiểm. Đôi mắt của nó đột nhiên mở to, nó chạm vào ngón tay của Diệp Tử Tấn.

Trong khoảnh khắc đó một cảm giác đau đớn nhỏ lan ra đủ để cậu buông cơ giáp trong tay. Cơ giáp nhỏ nháy mắt nhảy xuống, vèo một cái trốn ở phía sau bàn, đem cơ thể ngắn ngủn nép thật sâu.

Diệp Tử Tấn liếc nhìn nơi đó một lát, sau đó tâm trí liền chìm vào không gian. Khi nào cơ giáp nhỏ này chịu nói chuyện rồi tình. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là mảnh thảo dược thê thảm trong không gian của cậu.

Cơ giáp nhỏ nghiêng đầu, lộ ra nửa thân thể từ phía sau chiếc bàn làm việc. Nhìn thấy Diệp Tử Tấn đang nhắm mắt, chân ngắn nhỏ từ phía sau bàn ngập ngừng thò ra một cái.

Lông mi của Diệp Tử Tấn run run một lên.

Cơ giáp nhỏ "vèo" một tiếng rụt chân lại.

Một lúc sau, thấy Diệp Tử Tấn không có dấu hiệu mở mắt. Cơ giáp nhỏ thăm dò lần nữa đưa chân bước ra ngoài. Thấy không có gì nguy hiểm, cả cơ thể nhỏ bé đi ra. Nó từng bước một đi đến trước mặt Diệp Tử Tấn, cẩn thận nắm lấy ống quần của Diệp Tử Tấn rồi ôm chặt lấy chân cậu, tràn đầy cảm giác ỷ lại, không muốn rời xa.

Cọ cọ, lại cọ cọ.

Chẳng sợ bị lớp quần áo ngăn cản, nó đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể qua lớp quần áo. Thật ấm áp và thoải mái.

Cơ giáp nhỏ thoải mái nheo lại đôi mắt. Hai cánh tay nhỏ xíu ôm chặt hơn một chút, quấn cả người treo lên chân Diệp Tử Tấn.

Vốn nghĩ rằng mình sẽ được chủ nhân ôm vào trong ngực, cơ giáp nhỏ trong lòng tràn đầy mong đợi. Kết quả lại chẳng chờ được cái gì cả.

Cậu chủ nhỏ của nó vẫn nhắm chặt mắt, không có phản ứng gì.

Nghĩ đến sự nuông chiều sủng ái của Viên gia gia dành cho nó, lại liên hệ với ánh mắt không mấy thiện cảm mà nó vừa nhận được từ cậu chủ nhỏ. Cơ giáp nhỏ chỉ cảm thấy lòng tràn đầy bi thương, nhỏ giọng sụt sịt một tiếng, bắt đầu nức nở khe khẽ.

Nó.. Từ nay trở đi có phải nó chính là một người máy mà không ai cần đến nữa không?

Trong đầu cơ giáp nhỏ hiện lên đoạn phim truyền hình một trải nghiệm bi thảm về những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi. Tâm lý đồng cảm thế nào, nó đột nhiên cảm thấy tiếng khóc của mình ngày càng lớn, cuối cùng trực tiếp biến thành gào khóc.

Diệp Tử Tấn đang bận rộn cứu đống thảo dược trong không gian đột nhiên nghe thấy tiếng kêu như tiếng ma quỷ lọt vào tai. Cậu lập tức bị giật mình suýt chút nữa tim ngừng đập. Đem tinh thần lực quay trở lại, luống cuống tay chân đem "vật trang sức" trên đùi mình xách lên.

Cậu còn chưa kịp túm nó lên thì chiếc cơ giáp nhỏ đã ôm chặt lấy cậu không chịu buông ra.

Diệp Tử Tấn gần như bị tiếng khóc kinh hoàng của nó dọa hoảng. Trong đầu tâm niệm một cái trực tiếp đem cơ giáp nhỏ đưa thẳng vào không gian.

"Tiểu Tấn? Con làm sao vậy?" Đỗ Tĩnh lo lắng gõ cửa phòng Diệp Tử Tấn.

Diệp Tử Tấn cười gượng một tiếng, chỉ vào màn hình trên tường: "Vừa rồi con đang xem phim ạ."

Đỗ Tĩnh vừa rồi còn giật mình vì tưởng rằng là đứa cháu trai yêu quý của mình đang khóc. Hiện tại khi bước vào thấy Diệp Tử Tấn không sao, bà mới thở phào nhẹ nhõm: "Sau này xem TV con cũng đừng bật tiếng to quá, không tốt cho tai của con đâu."

Diệp Tử Tấn liên tục đồng ý, chờ sau khi Đỗ Tĩnh đi ra ngoài, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh quay trở lại không gian.

Một chiếc cơ giáp nhỏ đang ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối. Bầu không khí rất buồn bã, toàn bộ thể hiện rằng đây chính là một tiểu gia hỏa bị người vứt bỏ, cực kỳ đáng thương

Diệp Tử Tấn bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh cơ giáp nhỏ, chọc chọc vai nó: "Cậu là ai?"

Các trí tuệ nhân tạo đều có logic tư duy đơn giản. Bình thường không có vấn đề gì khi giao tiếp với nó.

Cơ giáp nhỏ bị chọc vào thì nghiêng nghiêng một chút. Tay chân hơi khuỵu xuống, giận dỗi quay lưng về phía Diệp Tử Tấn. Nó lại một lần nữa ôm lấy đầu gối, đem đầu nhỏ vùi vào giữa hai chân.

Diệp Tử Tấn không nói nên lời, dứt khoát bế cơ giáp nhỏ lên, đặt nó lên đùi mình.

Cơ giáp nhỏ cảm nhận được nhiệt độ dễ chịu mà nó yêu thích nhất, không kìm được định đổi tư thế ôm lấy đùi Diệp Tử Tấn. Thế nhưng cánh tay nó vừa mới giơ tay lên đã lại bị ngăn lại.

"Cậu tên là gì?" Diệp Tử Tấn lại chọc một chút vào cơ giáp nhỏ.

Lần này, cơ giáp nhỏ không nhịn được, ôm chặt lấy cổ tay Diệp Tử Tấn, không khống chế được mà cọ cọ.

Ban nãy nhìn thấy cơ giáp nhỏ cứng đờ, yên lặng ngồi xổm một góc, Diệp Tử Tấn không khỏi có chút buồn cười, dùng ngón tay chọc vào nó thường xuyên hơn.

Cơ giáp nhỏ cuối cùng cũng từ bỏ vùng vẫy, toàn bộ cơ giáp ngã vào cẳng tay của Diệp Tử Tấn, ôm chặt lấy cậu.

"Em tên là Viên Hiên - khí vũ hiên ngang. Đây là do ông nội đặt cho em đó." Cơ giáp nhỏ nói với giọng trẻ con, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết nhìn về phía Diệp Tử Tấn. "Em năm nay ba tuổi. Là cơ giáp siêu trí năng đầu tiên!!!"

Trí tuệ nhân tạo còn có ông nội?

Cơ giáp siêu trí năng?

Chưa từng nghe qua.

Diệp Tử Tấn gật đầu, nhưng cậu lại không tin một lời nào cơ giáp nhỏ nói.

"Được rồi.. Vậy tại sao em lại phá không gian của anh?" Diệp Tử Tấn đổi xưng hô hỏi.

Cơ giáp nhỏ co rúm lại, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: "Ngày hôm qua, máu của anh đã làm em thức tỉnh. Theo đó trực tiếp ràng buộc anh trở thành chủ nhân của em. Thế nhưng em còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, anh đã ném em vào trong không gian.."

Diệp Tử Tấn nhướn mày: "Cho nên?"

Cơ giáp nhỏ cúi đầu, đem đầu chôn trong lòng Diệp Tử Tấn. "Anh không chơi với em, em chán lắm."

Diệp Tử Tấn lúc này thật sự tức giận mà cười lớn. Ánh mắt nhìn quanh cơ giáp nhỏ, rốt cuộc vẫn không tìm được chỗ tắt nguồn năng lượng.

"Hiện tại em ở yên tại đây. Không được chạm vào một cây cỏ nào, biết chưa?" Diệp Tử Tấn đem cơ giáp nhỏ đặt xuống dưới tảng đá, nghiêm giọng nói.

Cơ giáp nhỏ không nói lời nào. Đôi mắt đen tràn một tầng nước mắt, trông mong nhìn cậu.

Diệp Tử Tấn cảm thấy một loại cảm giác tội lỗi dâng lên, cậu đành phải quay mặt đi.

"Cơ giáp trí năng mà chế tạo cảm xúc giống người thật như vậy làm gì?" Diệp Tử Tấn thấp giọng lẩm bẩm: "Như thế nào còn rưng rưng nước mắt?"

Thật vất vả đem thảo dược thu thập ổn, cuối cùng sau khi cất dược liệu đi, Diệp Tử Tấn lúc này người đã đầy mồ hôi cùng kiệt sức. Ngay khi cậu chuẩn bị rời khỏi không gian, Diệp Tử Tấn cảm nhận được một ánh mắt rất mãnh liệt.

Cậu nhìn sang thì thấy cơ giáp nhỏ đang cầm một cây ngải cứu. Ánh mắt đang háo hức nhìn sang.

Cây ngải cứu cao gấp ba lần cơ giáp nhỏ. Cơ giáp nhỏ ôm theo nó lắc lư, run run rẩy rẩy. Cảm giác dường như ngay sau đó cơ giáp nhỏ sẽ trực tiếp ngã lăn trên mặt đất.

Diệp Tử Tấn thu hồi ánh mắt, muốn rời đi.

Cơ giáp nhỏ đáng thương hề hề nói: "Cây cỏ này đổ rồi. Em giữ nó cho anh. Anh trai, anh mau trồng lại đi."

Dù nhiều lần trong lòng cậu thầm nhủ rằng đây chính là thủ phạm nhưng Diệp Tử Tấn vẫn bị đánh bại dưới con mắt đáng thương của cơ giáp nhỏ.

Diệp Tử Tấn thở dài, nhận lấy cây ngải cứu trong tay của cơ giáp nhỏ. Thân cây đã bị gãy và không thể trồng lại được. Diệp Tử Tấn dứt khoát cắt nó ra, chuẩn bị lấy nó để sử dụng luôn.

"Anh" Cơ giáp nhỏ chạy tới dưới chân Diệp Tử Tấn, ôm lấy bắp chân cậu rồi ngẩng đầu nhìn lên.

Ngoan ngoãn và đáng thương.

Diệp Tử Tấn không biết làm thế nào mà cậu có thể nhìn thấy nhiều cảm xúc như vậy trong đôi mắt vô hồn của cơ giáp nhỏ. Cậu chỉ cảm thấy trái tim vốn cứng rắn và mạnh mẽ của mình "cạch" một tiếng đã bị cơ giáp nhỏ cầm một chiếc búa nhỏ đập vỡ thành từng mảnh.

"Vốn là muốn bỏ em đi." Diệp Tử Tấn trầm giọng nói.

Cơ giáp nhỏ lập tức mở to hai mắt nhìn, cơ thể nhỏ bé run bần bật.

"Nhưng em đã nhận chủ rồi, thôi quên đi. Nhưng trước tiên phải thỏa thuận với nhau nhé. Nếu em lại làm loạn dược thảo trong không gian của anh, anh sẽ cho người bán em đến trung tâm thương mại Tinh Vân đó!"

Cơ giáp nhỏ có chút thương tâm, nhưng vẫn lập tức gật đầu.

Nhìn thấy Diệp Tử Tấn muốn rời khỏi không gian, cơ giáp nhỏ nhỏ giọng nói: "Anh ơi, em cũng muốn ra ngoài."

Diệp Tử Tấn nhìn nó một lúc, cho đến khi cơ giáp nhỏ không nhịn được liên tục lùi lại phía sau. Lúc này Diệp Tử Tấn mới miễn cưỡng gật đầu, đặt cơ giáp nhỏ lên vai rồi mang theo nó ra khỏi không gian.

Dù gì cũng chỉ là một cơ giáp, siêu trí năng thì sao. Nuôi một đứa cũng không có gì vất vả.

Diệp Tử Tấn rất thoải mái.

Vài ngày sau, Diệp Tử Tấn mới biết được hậu quả của sự mềm lòng nhất thời của mình.

Cậu nhìn căn phòng như thể bị một cơn lốc xoáy thổi bay với vẻ mặt đờ đẫn.

Editor: Lốc xoáy thổi bay như bão Yagi vậy. Ảnh hưởng của bão Yagi mạnh quá. Khu nhà t lụt lội giờ t mới ổn định được để đăng chương mới ạ. Nhà t ngập hơn 1m mà mãi mới rút nước. Lúc này mới thấm các bạn miền Trung sống với bão lũ vất vả như thế nào :"<

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro