Chương 46
Editor: SKZ.Felix
Chương 46
Ánh mắt Diệp Tử Tấn trở nên lạnh lùng. Ngân châm đã chuẩn bị sẵn trên đầu ngón tay của cậu nhanh chóng đâm về phía người đằng sau.
Người nọ dường như nhận thức được sự nguy hiểm, nhanh chóng buông Diệp Tử Tấn ra đồng thời thân pháp nhanh nhẹn lùi về phía sau.
Một châm vừa rồi của Diệp Tử Tấn tuy thất bại nhưng cũng khiến sự kiềm chế của người nọ đối với cậu có một chút sơ hở.
Diệp Tử Tấn động tác nhuần nhuyễn nhanh chóng lộn một vòng tránh thoát khỏi sự kiềm chế của người kia.
Cậu rút súng bằng tay trái, xoay người nhanh chóng bắn về hướng người nọ. Chuyện này còn chưa kết thúc.
Ngay sau đó Diệp Tử Tấn thu hồi ngân châm, trong tay xuất hiện một gói thuốc bột. Cậu nhanh chóng ném nó ra ngoài.
Người nọ dường như không ngờ rằng Diệp Tử Tấn lại có nhiều thủ đoạn như vậy.
Sau khi rút lui, anh ta lại lao tới. Mặc dù nhìn thấy đòn tấn công nhưng anh ta vẫn bị Diệp Tử Tấn đánh vào cánh tay phải.
Mà chính lúc này, bên cạnh người này xuất hiện thêm một người khác. Người vừa xuất hiện đó thấy Diệp Tử Tấn làm bị thương đồng đội của anh ta, tên đó ngay lập tức lao lên.
Kiếm thần lực trên tay cậu ta trực tiếp đánh vào gói thuốc bột. Bột thuốc bên trong lập tức lan ra ngoài, rơi thẳng vào mặt cậu ta.
Chỉ trong một hơi thở, cậu ta bị trúng thuốc bột lập tức cứng đờ, ngã về phía sau.
Người kia thấy tình thế không ổn, lập tức đỡ lấy người đồng đội của mình, không cho cậu ta ngã xuống đất phát ra tiếng động.
Diệp Tử Tấn nhanh nhẹn lùi lại rồi trốn sau một cái cây. Cậu giơ súng trong tay lên chuẩn bị phát động đòn tấn công thứ hai. Nhưng trước khi phát súng thứ hai được bắn ra, Diệp Tử Tấn đã nhìn thấy rõ bộ dáng của đối thủ, ngay lập tức sửng sốt.
"Sao lại là em/ anh?" Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Cả hai người đều có chút kinh ngạc nhìn đối phương nhưng cũng biết tình hình hiện tại nên họ đã kiểm soát tốt giọng nói của mình.
Tây Thi đánh giá cậu nhóc năm nhất có duyên gặp nhau hai lần này. Trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Kể từ khi biết tư chất thiên tài của đứa trẻ đã bị hủy hoại, anh đối với cậu nhóc này tràn đầy sự thương tiếc cùng đồng cảm, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.
Hôm nay sau khi hai bên giao chiến, anh mới nhận ra khả năng phản xạ và thân thủ của đứa trẻ này sắc bén đến mức nào!
Tây Thi rất muốn khen ngợi kỹ năng của cậu nhóc thế nhưng bây giờ không phải lúc để nói về điều đó. Anh một tay đỡ lấy bạn cùng lớp, nhíu mày hỏi: "Vừa rồi thứ em ném ra là gì vậy? Cậu ta đây là bị làm sao?"
Ngộ thương người một nhà rồi a! Diệp Tử Tấn xin lỗi: "Xin lỗi, em tưởng hai người là đồng bọn của những kẻ bên trong."
Nói xong, Diệp Tử Tấn bước tới và đút tay vào túi. Giả vờ như là lấy từ bên trong, thực ra là từ không gian.
Cậu lấy ra một cây ngân châm và nói: "Loại bột phấn vừa rồi là thuốc mê do em điều chế. Nếu hít phải một lúc sau sẽ bất tỉnh. Để em giải trừ nó, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Diệp Tử Tấn đâm vài cây châm vào cơ thể người nọ. Rồi ngay khi cậu rút chúng ra, người nọ từ từ tỉnh dậy, vẻ mặt mờ mịt.
Tây Thi sợ đồng đội trong lúc bối rối mờ mịt vô tình phát ra tiếng động. Anh lập tức muốn đưa tay lên môi làm bộ im lặng thế nhưng chưa kịp giơ tay lên. Anh đã phát hiện toàn bộ cánh tay phải của mình đã mất hết cảm giác, thậm chí anh còn không thể cử động được.
Tây Thi sửng sốt. Vừa rồi súng của Diệp Tử Tấn bắn trúng anh. Anh chỉ cảm thấy cánh tay hơi đau, không có cảm giác đau đớn gì quá lớn. Anh tưởng đó chỉ là một vết xước nhỏ nhưng không ngờ nó lại nghiêm trọng đến thế.
Khi nãy anh đã sử dụng cánh tay còn lại của mình để đỡ người bạn cùng lớp bất tỉnh. Nhưng lúc đó anh không nhận thấy điều gì kỳ lạ ở cánh tay bị bắn thương này.
Tây Thi nhìn cánh tay của mình rồi anh thấy một vết trầy da nhỏ.
Hai mắt anh nheo lại tràn ngập hứng thú cùng đánh giá nhìn Diệp Tử Tấn.
Diệp Tử Tấn cũng nhìn thấy cánh tay của anh bị nhiễm dược tính không thể cử động được. Có chút xấu hổ lấy ra một cái ngân châm nhẹ nhàng đâm một cái để giải trừ tê liệt cho đàn anh.
"Bên trong súng của em là thứ gì?" Tây Thi híp mắt hỏi. Một lần nữa anh nổi lên hứng thú nghiêm túc đánh giá lại sức chiến đấu của đàn em này.
Vừa rồi anh sợ đứa nhỏ này trong lúc xúc động mà tiến lên sẽ như dê vào miệng cọp, trực tiếp đi chịu chết. Anh không ngờ đứa nhỏ này lại mạnh mẽ đến ngoài mức dự đoán của anh.
"Đó là châm bằng trúc." Bởi vì bọn họ đều là người quen, đàn anh cũng đã nhìn thấy thứ này. Diệp Tử Tấn cũng không giấu diếm, trực tiếp rút một túi bằng vải trong ngực ra. Bên trong là một hàng que tre cực kỳ nhỏ, xếp ngay ngắn. Đầu ngọn tre được vót cực kỳ nhọn.
Những cây châm trúc và súng tre này được ông ngoại Diệp Tử Tấn đặc biệt chế tạo cho cậu. Diệp Mân sợ rằng cậu sẽ gặp nguy hiểm trong căn cứ nhân tạo.
Sau khi ông biết rằng Diệp Tử Tấn không chỉ có thể chữa bệnh bằng ngân châm mà còn có thể dùng ngân châm để công kích đối thủ, liền dứt khoát làm vũ khí riêng cho cậu.
Ông ngoại sửa lại một loạt súng thần lực cho Diệp Tử Tấn. Diệp Mân đã nạp thần lực của mình cho từng khẩu súng để cháu ngoại dùng xong còn có đồ thay thế. Đảm bảo đủ để cháu trai ông tung ra hàng nghìn đòn tấn công.
Thật ra chất liệu của những chiếc châm trúc này là do Diệp Tử Tấn yêu cầu. Thực tế Diệp Mân sợ sức tấn công của những chiếc "kim tre" này không cao nên đã đặc biệt chế tạo một loạt những chiếc kim sắt cho cậu. Tất cả còn đang được cất giữ trong không gian của Diệp Tử Tấn kìa.
"Vừa rồi những cây châm này được ngâm trong bột thuốc nên cũng có tác dụng gây mê." Diệp Tử Tấn nhanh nhẹn cất túi vải trở lại.
Nam sinh vừa rồi bị hôn mê lúc này nhìn đứa nhỏ thậm chí còn không cao tới ngực mình này, tỏ ra bối rối.
Mấy đứa nhỏ năm nhất bây giờ lợi hại đến vậy sao?!
Tây Thi bình tĩnh hơn thiếu niên đồng bạn của anh rất nhiều. Anh nhìn thoáng qua khẩu súng rồi thu hồi ánh mắt: "Đi cùng với bọn anh."
Diệp Tử Tấn quay lại nhìn về phía các học sinh bị đám tinh tặc vây quanh rồi nhấc chân đuổi kịp theo bước chân của Tây Thi.
Cậu đi theo đám Tây Thi xuyên qua một khu rừng rậm rạp, rồi đi đến một tảng đá được bao quanh bởi những dây leo xòe rộng, đem toàn bộ bao bọc hoàn toàn.
Diệp Tử Tấn có chút nghi hoặc. Rồi cậu nhìn thấy Tây Thi đem đám dây leo rậm rạp đến mức họ không thể nhìn thấy kia kéo xuống. Một cái cửa động lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Vào đi."
Sau khi Diệp Tử Tấn theo anh vào trong. Cậu phát hiện trong hang động này có phần giống với hang động cậu từng trốn trước đó.
Thế nhưng trên đỉnh hang động này lại có một ngọn đèn nhỏ lơ lửng. Mặc dù bên trong không được tính là sáng nhưng cũng không đến mức không thể nhìn thấy gì.
"Các cậu về rồi à?" Một thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ. Cậu ta lập tức giật mình khi nhìn thấy đồng đội bỗng nhiều thêm một người: "Học sinh của học viện Thanh Mông?"
"Lúc đang lắp đặt thiết bị cho cậu, bọn tớ đã nhìn thấy em ấy. Nếu không phải chúng ta kịp thời ngăn cản, em ấy đã lao ra rồi." Nam sinh bị dính thuốc mê nói.
Sau khi biết cụ thể chuyện gì đang xảy ra, thiếu niên cũng không hỏi nữa, cúi đầu nhìn vào màn hình rồi trực tiếp nói với bọn họ: "Mau xem cái này đi."
Thiếu niên vừa lên tiếng tên là Hạ Nham. Cậu ta yêu thích tất cả các thiết bị trí năng thông minh và công nghệ thông minh.
Bởi vì bố cậu ta làm việc trong bộ phận an ninh của Thành phố Tinh Vân. Con nhà nòi được dạy dỗ tri thức từ khi còn bé, mưa dầm thấm lâu hơn nữa bản thân cậu bé này rất tài năng. Thiên phú cực cao khiến các công trình công nghệ thông minh của cậu ta có thể nói là một trong những thứ tốt nhất.
Toàn bộ Thành phố Tinh Vân này, thậm chí so với cha mình, Hạ Nham không hề kém cạnh chút nào. Đây chính là một thiên tài.
Bởi vì có tài cùng đam mê nghiên cứu, tuổi nhỏ ngông cuồng, rảnh rỗi sinh nông nổi. Ba năm trước cậu ta đã từng từ xa đột phá lớp bảo vệ bên ngoài trí não trung tâm của thành phố Tinh Vân.
Khi Hạ Nham cố gắng tiếp tục xâm nhập vào sâu hơn, cậu đã bị bộ phận an ninh phát hiện. Kết quả làm ông già nhà mình tức giận suýt tắt thở.
Vì dưới luật lệ và quy định của Thành phố Tinh Vân, ông không còn cách nào khác ngoài việc gửi con trai mình đến Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên ngây người trong đó ba năm.
Ba năm sau, cậu tiếp tục vào lớp sáu. Nhưng lúc này cậu đã là người lớn tuổi nhất lớp.
Lần này, nhà trường tiến hành khảo hạch đánh giá, yêu cầu tất cả học sinh giao nộp thiết bị trí năng cá nhân. Hạ Nham này chính là một tên mê trí năng phát cuồng giai đoạn cuối. Cậu ta làm sao có thể bằng lòng làm như vậy?
Thế nên cậu giấu diếm mang theo thiết bị che giấu kiểm tra đo lường, thuận lợi thông qua thiết bị kiểm tra phía ngoài để mang theo nó vào trong.
Khi đạo tặc tinh tế xuất hiện, bọn họ còn đang chiến đấu với dị thú. Khi nghe thấy tiếng súng vang lên mới cảm thấy có gì đó không ổn. Hạ Nham theo bản năng lấy ra thiết bị che chắn.
Nhờ vào hành động nhanh chóng này của Hạ Nham, khi tên đạo tặc tinh tế đến điều tra, tín hiệu của thiết bị dò tìm sinh mệnh bị nhiễu loạn.
Sau khi hắn thấy ở đây không có dấu hiệu của sự sống, hắn ta trực tiếp rời đi. Bọn họ mới tránh thoát được một kiếp.
Nghe được lời nói của Hạ Nham, Diệp Tử Tấn cũng tiến lại gần. Cậu nhìn thấy trong tay cậu ta cầm một thiết bị chiếu lên không trung. Bao gồm hai màn hình, một bên hiển thị sơ đồ cấu trúc, một bên hiển thị hình ảnh nơi ở của mấy tên đạo tặc tinh tế.
"Vừa rồi tớ chặn được tín hiệu của bọn chúng." Hạ Nham chỉ vào sơ đồ kết cấu nói: "Đây là sơ đồ bố trí phi thuyền của đám người này."
——
Phí Hiểu nhìn con trai mình trong màn hình đang nằm trên vũng máu. Cả người lạnh lẽo, hai tay nắm chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
"Quản lý.." Thư ký giật mình khi thấy sắc mặt cô ta tái nhợt như sắp ngất đi.
Phí Hiểu chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, không đáp lại lời thư ký của mình.
"Quản lý, máy liên lạc của chị đang đổ chuông." Giọng thư ký càng lúc càng lớn, nhắc nhở Phí Hiểu.
Phí Hiểu sửng sốt, đưa ánh mắt đờ đẫn về phía máy liên lạc. Cô ta phát hiện người đang liên lạc là chồng mình. Lúc này những ngón tay run rẩy bấm vào nhận liên lạc.
"Hiểu Hiểu" Đỗ Huân vừa nhìn Phí Hiểu thông qua máy truyền tin, anh đã chắc chắn Phí Hiểu cũng đã nhìn thấy Tiểu Minh. Trong lòng tuy lo lắng bất an nhưng anh vẫn cố gắng an ủi vợ mình: "Em bình tĩnh lại nhé... đừng lo lắng."
"Những tên đạo tặc tinh tế đó đến bắt con của chúng ta làm con tin cho nên chúng chắc chắn sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng của Tiểu Minh." Đỗ Huân vừa an ủi Phí Hiểu vừa tự an ủi chính mình.
"Không phải những kẻ đó nói chỉ cần Tinh Quân thả cho bọn hắn một con đường. Bọn hắn nhất định sẽ thả đám nhỏ sao?"
"Vì sự an toàn của chính mình, những tên đạo tặc tinh tế đó chắc chắn sẽ không làm ra hành động thiếu suy nghĩ đâu!"
Phí Hiểu được Đỗ Huân nhắc nhở, lập tức phục hồi tinh thần. Máu trong cơ thể đông cứng bắt đầu lưu thông. Trên mặt lúc này mới có chút huyết sắc, hiện lên một tia lo lắng.
"Đúng vậy. Tinh Quân...Chỉ cần Tinh Quân tha cho bọn hắn một con đường sống. Tiểu Minh nhất định sẽ không có việc gì...!"
Lẩm bẩm mấy câu, Phí Hiểu trực tiếp đem liên lạc của Đỗ Huân tắt mất. Cô ta gọi điện đến cơ quan chính phủ.
___
Trên màn hình, tinh tặc vẫn tiếp tục nói.
Mặt Sẹo không quan tâm đến Đỗ Minh đang nằm trên mặt đất hay những đứa trẻ phía sau chạy tới giúp Đỗ Minh băng bó vết thương. Hắn chỉ mỉm cười trước ống kính và nói:
"Tôi và các anh em trong đoàn tính tình đều không được tốt lắm. Nên trình độ nhẫn nại với đám nhóc này cũng không được bao lâu đâu."
"Chúng tôi chăm sóc những đứa nhỏ này nửa ngày, một ngày cũng không sao. Nhưng nếu kéo dài hơn không chừng sẽ xảy ra một số xung đột ngoài dự kiến đó." Mặt sẹo giống như lơ đãng đùa bỡn khẩu súng thần lực trên tay mình.
"Cho nên chúng tôi vẫn hy vọng tinh tế quân nhanh chóng rút lui cho chúng tôi một con đường. Để chúng tôi sớm một chút đem những anh bạn nhỏ này về với các bạn càng sớm càng tốt."
"Ồ, đúng rồi. Chúng tôi giúp các người bảo vệ bọn nhóc cũng không dễ dàng. Sau khi Tinh Quân rời đi, phải đưa cho chúng tôi một ngàn tinh thạch năng lượng."
"9 giờ sáng ngày mai, năng lượng thạch phải được giao tới. Nhiều nhất được mang theo 2 người vận chuyển, không được mang theo vũ khí."
Mặt sẹo nheo mắt, chỉ vào học sinh phía sau. "Muộn một phút, tôi sẽ chọn một đứa để luyện tập bắn súng."
Nói xong, Mặt sẹo tắt video đang phát sóng.
Mà đoạn video này giống như một giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu nóng hổi. Trong nháy mắt nổ tung trong thành phố Tinh Vân, đủ loại cảm xúc như lo lắng và tức giận lan tràn khắp toàn bộ thành phố.
"Lão đại, tên nhóc này có cần chữa trị không?" Một người da đen gầy gò hỏi.
"Có chứ" Mặt sẹo cười lạnh, nhìn Đỗ Minh như đang nhìn đồ vật chết.
"Tinh Quân chắc chắn sẽ không an phận nghe lời như vậy đâu. Chờ đồ vật tới tay, chúng ta sẽ phải dựa vào những anh bạn nhỏ này để trì hoãn thời gian để tẩu thoát."
"Đến lúc đó rồi ném từng đứa một ra khỏi phi thuyền."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro