Chương 45
Editor: SKZ.Felix
Chương 45
Khi Diệp Tử Tấn đang nghĩ cách lấy quả cầu thần lực, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng súng dữ dội. Trái tim cậu hẫng đi một nhịp, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Diệp Tử Tấn đứng thẳng người, đang định quay về khu vực của lớp 7 thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ.
Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt ập đến trong nháy mắt. Hơi thở của Diệp Tử Tấn ngừng lại trong giây lát. Cậu không hề nghĩ ngợi, một tay nắm lấy quả cầu thần lực và nhanh chóng chui vào cái hang nhỏ trước mặt.
Bên trong hang động tối đen, một luồng khí lạnh lẽo tràn ngập cùng mùi cỏ tanh nồng nặc. Sau khi Diệp Tử Tấn chui vào cậu cũng không kịp nhìn kỹ hơn, nhanh nhẹn nghiêng người sang một bên, chuẩn bị tìm một chỗ kín đáo hơn để ẩn náu. Chẳng qua cậu còn chưa kịp đứng vững đã gặp phải một đôi mắt đỏ rực phát sáng lên trong bóng tối. Diệp Tử Tấn hoảng sợ giật mình lùi lại vài bước.
Thứ có cặp mắt đỏ ngầu kia cũng không hơn gì cậu. Bản thân nó cũng nhanh chóng nhảy loạn lên vì sợ hãi. Nó không dừng lại cho đến khi nhảy tới gần cửa hang. Cả người lông mao xù lên tràn đầy đề phòng. Nó cảnh giác nhìn Diệp Tử Tấn.
Qua ánh sáng lờ mờ từ cửa hang, Diệp Tử Tấn phát hiện ra chủ nhân của đôi mắt đỏ này là một con thỏ khổng lồ có kích thước gần bằng cậu. Thậm chí nó còn to hơn cậu một chút. Đôi tai dài của nó đang dựng lên cảnh giác.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Thân thể đang di chuyển của Diệp Tử Tấn lập tức dừng lại. Cậu đề khí nín thở dựa sát vào vách hang không nhúc nhích.
"Chính là nơi này." Diệp Tử Tấn nghe thấy một giọng nam khàn khàn từ bên ngoài truyền đến. Trong thanh âm tràn đầy ác ý: "Nhãi con, đừng trốn nữa. Chú đã nhìn thấy mày rồi, ngoan ngoãn đi ra đi."
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Diệp Tử Tấn, nhưng cậu vẫn kìm nén sự run rẩy của cơ thể.
Tuy cậu biết người đàn ông này đang nói dối nhưng Diệp Tử Tấn vẫn cảm thấy có chút bất an. Rõ ràng cậu đã trốn kỹ bên trong trước khi hắn tới, tên này làm sao biết bên trong có người?
"Mày không ra ngoài thì đừng trách tao không khách khí." Giọng nam thô ráp cười nham hiểm khiến toàn thân Diệp Tử Tấn nổi da gà, căng thẳng tới mức hai lỗ tai ù đi.
Người đàn ông còn chưa nói xong, Diệp Tử Tấn đã nghe thấy một tiếng súng gần như xé nát màng nhĩ của cậu. Tiếng súng cách cậu rất gần, phát ra từ cửa hang động.
Diệp Tử Tấn giật mình. Con thỏ khổng lồ vốn ở gần cửa hang nhất lại càng sợ hãi hơn. Nó nhanh chóng nhảy lùi lại vài bước với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Nếu không phải bên trong hang động này quá nhỏ có khi nó sẽ trực tiếp nhảy ra khỏi tầm mắt của Diệp Tử Tấn.
Người đàn ông bên ngoài hang động dường như nghe thấy động tĩnh bên trong, tiếng bước chân càng ngày càng gần, nghe như đang tiến vào bên trong hang động.
Diệp Tử Tấn nghe thanh âm tựa như ở gần bên tai. Cậu thậm chí không dám thở, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Vị trí cậu ẩn nấp khá kín đáo. Bản thân Diệp Tử Tấn cũng không thể nhìn rõ động tĩnh từ bên ngoài, mà từ bên ngoài cũng vậy. Nhưng với một chút ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài chiếu vào, cậu có thể nhìn rõ một số thứ từ vị trí của mình cho đến cửa hang.
Cậu nhìn chằm chằm vào cửa hang, theo tiếng bước chân càng gần, Diệp Tử Tấn đầu tiên phát hiện một đôi chân bước vào cửa hang, sau đó người đàn ông hoàn toàn bước vào.
Cái hang động này vừa vặn để Diệp Tử Tấn có thể tự do di chuyển nhưng đối với người đàn ông trưởng thành thì có chút khó. Hắn vừa chui vào đã chửi rủa vài câu sau đó liền hơi cong người, cúi thấp đầu một chút.
Người đàn ông lấy ra một đồ vật rồi ấn một cái. Hang động vốn dĩ tối đen trong nháy mắt trở nên sáng sủa hơn. Diệp Tử Tấn hô hấp dồn dập, chỉ cần tên kia đi thêm một chút nữa là sẽ tìm được nơi ẩn náu của cậu.
Lòng bàn tay của Diệp Tử Tấn đã đầy mồ hôi. Một túi thuốc từ không trung hiện ra được cậu nắm chặt trong tay. Đôi mắt cậu dán chặt vào người đàn ông đang từ từ tiến lại gần, không được phép phạm sai lầm.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Tử Tấn chỉ nghe thấy một tiếng "bịch" và rồi một dư ảnh xẹt qua. Người đàn ông vẫn đang ở cửa hang trong nháy mắt bị đánh ngã xuống mặt đất. Sau khi con thỏ khổng lồ kia hành động thành công, nó cảnh giác một lần nữa trở lại ẩn núp trong bóng tối.
Người đàn ông giận dữ chửi rủa vài tiếng rồi đứng dậy. Tuy nhiên, lần này vì đứng lên quá nhanh, hắn ta không chú ý nhiều nên đỉnh đầu trực tiếp đập vào hang động khiến hắn ta đau điếng, thở hổn hển.
"Chết tiệt!" Người đàn ông tức giận cầm khẩu súng Force trong tay lên và bắn một phát đạn cực mạnh về hướng con thỏ bỏ chạy.
Không biết hành động của người đàn ông có chọc giận con thỏ khổng lồ hay không. Chỉ một lúc sau khi tiếng súng dừng lại, con thỏ lại xuất hiện gần cái hang và bằng một cú đá. Người đàn ông bị hất tung lên. Cơ thể ầm một tiếng bị đánh bay nện vào trên vách hang động.
"D** M*!" Khi người đàn ông đứng dậy, con thỏ đã biến mất, anh ta tức giận chửi rủa.
"Mày ở trong đó làm gì lâu vậy?" Giọng nói của một người đàn ông khác vang lên từ phía trên.
"Mẹ kiếp, máy dò đã có phản ứng. Tưởng là có học sinh nào đó trốn ở đây, hóa ra con mẹ nó là một con thỏ!" Người đàn ông tức giận hét lên với tên đồng bọn bên phía trên: "Nếu không phải ở trong hang động, con súc sinh đó sao dám kiêu ngạo như thế. Tao thế nào cũng phải lùa chết nó mới được!"
"Mẹ kiếp. Đừng có nói nhảm nữa. Nếu xung quanh không có ai thì nhanh lên đây! Ông chủ đã ra lệnh tập hợp."
Người đàn ông trong hang vẫn có chút không cam lòng, hùng hùng hổ hổ tùy ý bắn mấy phát vào trong hang, sau đó mới bất đắc dĩ bò ra khỏi cửa hang.
Nghe tiếng bước chân phía trên dần dần rời xa, Diệp Tử Tấn thở phào một cái. Vô tình mồ hôi trên lòng bàn tay đã làm ướt túi thuốc. Diệp Tử Tấn đặt túi thuốc trở lại không gian, điều chỉnh trạng thái của mình rồi chuẩn bị ra khỏi đó.
Khi cậu đi đến cửa hang, một dư ảnh đột nhiên vèo một cái xuất hiện xung quanh Diệp Tử Tấn. Diệp Tử Tấn theo bản năng lấy túi thuốc ra, trực tiếp ném đi.
Có lẽ con thỏ hơi cảnh giác với túi thuốc nên nhanh chóng ngừng tiến về phía trước. Diệp Tử Tấn tận dụng cơ hội này và nhanh chóng bò ra khỏi hang động.
Sau khi đi lên, Diệp Tử Tấn cũng không có buông lỏng cảnh giác mà càng cẩn thận hơn.
Cậu lùi xa về phía sau hai người đàn ông kia, thận trọng không dám lại gần. Theo những gì bọn họ vừa nói, hai người đàn ông đó hẳn phải có thiết bị dò tìm sinh mệnh. Nếu đến gần chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Diệp Tử Tấn rất cẩn thận quay trở về nơi mọi người ở ban đầu. Cậu cau mày khi nhìn thấy ba người đang nằm trên vũng máu.
Tuy rằng cậu chưa từng gặp qua ba người này, nhưng qua đường thêu trên trang phục của bọn họ, cậu có thể biết những người này là các giáo viên của học viện Thanh Mông và học viện Nguyên Không.
Nhìn bóng dáng hai gã đàn ông dần dần biến mất, Diệp Tử Tấn vội vàng chạy tới chỗ ba vị giáo viên để kiểm tra vết thương của họ.
Bị thương rất nặng nhưng trên người vẫn còn một chút sinh cơ, này xem ra vẫn còn một tia hy vọng.
Tuy rằng vẻ mặt Diệp Tử Tấn vẫn có chút ngưng trọng, nhưng ít nhất cậu cũng thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cậu cũng không rảnh quan tâm đến điều gì khác, cậu lấy cây ngân châm từ trong không gian ra và nhanh chóng hạ châm vào huyệt đạo của ba vị thầy giáo.
Thấy vết thương của họ không còn chảy máu, Diệp Tử Tấn thu hồi ngân châm rồi lấy ra bông Thiên Sơn Tuyết Liên chỉ còn lại vài cánh hoa trong không gian.
Lúc trước Diệp Tử Tấn đã sử dụng phần lớn hoa sen để chữa bệnh cho ông bà ngoại nên hiện tại đóa Thiên Sơn Tuyết Liên này trụi lủi chỉ còn lại một vài cánh.
Diệp Tử Tấn hái ba cánh hoa rồi đặt vào trong miệng của ba vị thầy giáo. Ngậm cánh hoa Thiên Sơn Tuyết Liên này trong miệng, mặc dù không thể trực tiếp chữa lành vết thương cho họ nhưng nó có thể giữ họ sống sót, giúp cơ thể bên trong dần dần hồi phục lại.
Nói xong, Diệp Tử Tấn chạy về hướng hai người đàn ông kia. Các giáo viên bị thương này và các học sinh biến mất chắc chắn có liên quan tới đồng bọn của hai người đàn ông đó.
Chạy được một lúc, Diệp Tử Tấn mới lại nhìn thấy bóng dáng hai người đó, ngoài ra còn có những người khác. Tổng cộng có mười mấy người, phía trước còn có một đám trẻ con.
Diệp Tử Tấn ở rất xa, không nhìn thấy rõ mặt bọn nhỏ, nhưng cậu có thể đoán được bọn họ là đám người Vương Lãng.
Suy nghĩ trong đầu của Diệp Tử Tấn đang chạy đua, nhưng cậu không dám đến gần hơn. Những người đó không đơn giản chỉ là thực lực mạnh mẽ. Bọn họ còn có máy dò trên người. Cậu chỉ có thể tụt lại phía sau một khoảng xa vừa đủ để có thể thấy được bóng dáng của bọn họ.
Hướng họ đang đi là về phía trung tâm căn cứ nhân tạo. Đây là một khu vực được vẽ trên bản đồ. Đối với đám học sinh như Diệp Tử Tấn là một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Cứ bám theo sau như vậy, Diệp Tử Tấn nhìn thấy dọc đường đi rất nhiều dị thú bị giết chết. Xung quanh lại không có dấu vết chiến đấu, phương thức giải quyết được xử lý một cách gọn gàng, gần như gây chí mạng chỉ bằng một đòn.
Trong lòng Diệp Tử Tấn có chút căng thẳng, những người này thực lực rất mạnh mẽ...
Đi không biết bao lâu, Diệp Tử Tấn đột nhiên nhìn thấy một quái vật to lớn. Đó là một cabin kim loại tối màu và sáng bóng đặc biệt nổi bật trên nền rừng xanh thẫm. Nó tạo ra một cái hố lớn khổng lồ trong khu rừng rậm rạp ban đầu.
Ngoài ra, xung quanh còn có một số máy bay chiến đấu loại nhỏ. Chất liệu giống như cabin kim loại kia. Liếc mắt nhìn tổng thể một cái, tràn đầy sát khí.
"Lão đại, những đứa nhóc ở đây đều đã tập hợp lại rồi."
Một nhóm trẻ em có chiều cao khác nhau tụ tập ở trước cabin, bị canh gác bởi những người được trang bị vũ khí.
"Ở đây có hai nhãi con học lớp sáu, thế là đủ rồi." Người đàn ông mỉm cười nói nhưng ánh mắt hắn ta lại cực kỳ tàn nhẫn.
Người đàn ông được gọi là "lão đại" là một người đàn ông cao lớn và cường tráng. Hắn ta có một vết sẹo trên mặt kéo dài từ xương trán trở xuống. Hắn hơi nheo mắt lại, mỉm cười hài lòng: "Tốt lắm, bật lên đi."
Theo mệnh lệnh của người đàn ông, một hình ảnh hiện lên trên tất cả các thiết bị liên lạc đang hoạt động ở Thành phố Tinh Vân. Bất kể đó là máy liên lạc hay màn hình lớn trên bức tường bên ngoài của trung tâm mua sắm.
Mọi người đều dừng lại các hoạt động của mình, nhìn chằm chằm vào hình ảnh đột ngột hiện lên không thể giải thích được.
________
Phí Hiểu nhìn màn hình trong văn phòng, khẽ cau mày, ngữ điệu không vui nói với thư ký: "Tắt nó đi."
"Nhân tiện, thông báo cho bộ phận an ninh và để họ kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra."
Thư ký đáp lại, lúc hắn chuẩn bị hành động, Phí Hiểu nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một bóng người quen thuộc, đồng tử đột nhiên co rút: "Chờ đã!"
Tên mặt sẹo cởi mũ trước ống kính và cúi chào một cách lịch sự. Chỉ là sát khí toàn thân cùng với động tác kia của hắn hoàn toàn chẳng hề ăn khớp. Hơi thở xâm lược, có chút hung hãn.
Mặt sẹo cười điên cuồng: "Xin chào các công dân của thành phố Tinh Vân."
"Thật vinh dự được gặp các bạn ở đây. Tôi là thủ lĩnh của đoàn đạo tặc tinh tế Liệt Hắc. Thật xin lỗi vì lần này vô tình xông vào chỗ của các bạn. Trên đường gặp phải các anh bạn nhỏ này, không biết các bạn có nhận ra họ hay không." Tên mặt sẹo lùi lại một chút để cho gương mặt của những học sinh đang sợ hãi lọt vào tầm nhìn.
Phí Hiểu vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình. Ngón tay run rẩy, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Tiểu Minh.. Sao Tiểu Minh lại ở đó?
"Không biết những anh bạn nhỏ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất định phải bò vào nơi nguy hiểm này. Nếu không phải chúng ta cứu bọn nhỏ, bọn nhỏ đã bị dị thú ở nơi này xé xác rồi." Mặt sẹo thở dài một hơi nói.
"Thế nhưng các bạn đừng lo lắng, chúng tôi sẽ gửi những anh bạn nhỏ này trở lại với các bạn ngay khi Tinh Quân đang chặn đường chúng tôi giải tán.
"Đương nhiên, nếu đám Tinh Quân kia tiếp tục không chịu thả chúng ta đi, chúng ta đành phải để những anh bạn nhỏ này gia nhập. Nhưng ở đây quá nguy hiểm, không ai có thể đảm bảo những đứa trẻ này có xảy ra chuyện gì hay không."
Mặt sẹo mỉm cười nguy hiểm và nói với những đứa trẻ phía sau: "Nào những anh bạn nhỏ, mau chào bố mẹ đi."
"Cái tên đạo tặc chết tiệt này! Tinh Quân nhất định sẽ bắt được ngươi!" Đỗ Minh tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nhổ vào hắn.
Ánh mắt mặt sẹo trở nên lạnh lùng, đột nhiên một tiếng súng vang lên. Đỗ Minh hét lên một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất.
Mặt sẹo lắc đầu nhìn màn hình: "Thằng bé vẫn còn nghịch ngợm một chút."
Phí Hiểu đột nhiên đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
"Ta.... chúng ta sẽ không để cho ngươi thành công!" Đỗ Minh chịu đựng đau đớn, lấy chút dũng khí còn lại gào lên.
Một tiếng súng vang lên. Đỗ Minh lại bị bắn vào chân phải, máu đỏ tươi bắn ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Diệp Tử Tấn đang trốn sau một cái cây gần đó. Nghe thấy tiếng súng và tiếng la hét, cậu đã không thể kiềm chế được nữa, nhịn không được muốn ra tay.
Đúng lúc này, một đôi tay đột nhiên từ phía sau Diệp Tử Tấn vươn ra, bịt lấy miệng cậu. Anh gắt gao đem cậu kiểm soát thật chặt.
_____
Editor: Tinh Quân = Tinh Tế Quân = quân đội tinh tế
Do tớ vừa dịch vừa đọc nên tớ không chắc đây là tên riêng hay là danh từ chỉ chung nên để dịch tiếp xem. Sau này có thông tin tớ sẽ edit lại chương này sau nha.
Mới ngộ độc nằm nhà gần tuần liền nên lên chương chậm mn thông cảm. Hứa sẽ bù chăm chỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro