Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Editor: SKZ.Felix

Chương 43

Đỗ Minh này suốt chặng đường đi trải qua cũng không được thoải mái. Kể từ khi Diệp Tử Tấn đưa cho bọn họ cái cây gọi là ngải cứu để đuổi côn trùng. Nó căn bản đã bị cả tập thể phớt lờ và hoàn toàn bị cô lập. Không ai chịu nghe mệnh lệnh của lớp trưởng Đỗ Minh nữa. Mọi chuyện trong lớp đều do chính bọn họ tự quyết định.

Đỗ Minh cực kỳ tức giận. Trong lòng bất bình không nói nên lời. Rõ ràng là nó đang nghĩ đến danh dự của cả lớp. Tại sao bọn họ không những không hiểu mà còn xa lánh nó như thế!

Đỗ Minh càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Cuối cùng trực tiếp đem tội lỗi đổ lên đầu Diệp Tử Tấn. Nếu không phải tên đó mang ngải cứu tới, nó sẽ không cần ngăn cản bọn họ trao đổi, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh bị mọi người xa lánh như hiện tại.

Đỗ Minh tức giận đến mức không thể bình tĩnh lại được. Chẳng sợ chính mình trên người không có chỗ nào không bị sâu bọ cắn, nhưng nó cắn răng chịu đựng, nhất quyết không có đi xin các bạn trong lớp chút ngải cứu để dùng.

Đồ vật của tên kia nó còn lâu mới thèm!

Đỗ Minh nghiến răng nghiến lợi. Một ngày nào đó nó sẽ đánh bại Diệp Tử Tấn từ mọi phương diện, khiến tên đó không thể ngẩng đầu lên trước mặt nó!

Với suy nghĩ như vậy mà tiến lên phía trước, Đỗ Minh may mắn sống sót qua rừng rậm. Thế nhưng thời điểm nó nhìn thấy xác mãng xà nằm trên mặt đất, Đỗ Minh vẫn cảm thấy khó chịu cực kỳ. Những người đi trước họ chỉ có lớp 4 của học viện Nguyên Không cùng lớp của Diệp Tử Tấn. Con dị thú nằm đây nhất định là do bọn họ tiêu diệt.

Trong lòng Đỗ Minh hụt hẫng. Quả nhiên con dị thú đầu tiên đã bị người khác cướp đi. Cho dù không liên quan gì đến Diệp Tử Tấn đi chăng nữa, nó vẫn so sánh chính mình rốt cuộc vẫn kém hơn những người kia một chút.

Nhưng rõ ràng là nó có trình độ cấp B và là một trong những người giỏi nhất lớp 1 tại học viện Thanh Mông. Dựa vào cái gì mà tên F- kia, giờ là cấp D. Tại sao Diệp Tử Tấn vẫn giỏi hơn nó?

____

"Mau tránh ra!" Diệp Tử Tấn sốt ruột hét to một tiếng. Tiếng hét lo lắng của Diệp Tử Tấn vang lên đem thần trí Đỗ Minh gọi trở về.

Nó nhìn về con nhện phía sau Diệp Tử Tấn. Ánh mắt lóe lên một cái, trong đầu hiện lên một chút suy nghĩ tà ác thế nhưng cuối cùng nó vẫn là khinh thường mà hừ một tiếng.

Nó là niềm tự hào của Thanh Mông, là niềm tự hào của cha mẹ. Nó nên trở thành một anh hùng. Nó mới không thèm đi làm mấy trò bẩn thỉu hại người như cái thằng bên học viện Nguyên Không kia.

Nó muốn đánh bại tên này. Nó sẽ đường đường chính chính mà đánh một cách công khai. Đánh cho tên này  không thể ngóc đầu lên được!

Nghĩ nghĩ, Đỗ Minh lấy quả cầu trên cổ ra. Thần lực trong tay dâng trào, một khẩu súng màu bạc xuất hiện trong tay nó. Đỗ Minh bước sang một bên, giơ tay bắn một phát, đánh trúng cái chân dài của con nhện đang chuẩn bị tấn công Diệp Tử Tấn.

Với một tiếng nổ, cơ thể con nhện khổng lồ run lên.

Đòn tấn công của Đỗ Minh cũng không hề dừng lại. Nó tìm được một góc tốt rồi bắn liên tiếp nhiều phát vào con nhện. Con nhện bị đau tức giận, lập tức từ bỏ con mồi mà nó đuổi theo một đường. Cặp chân dài đáng sợ vung lên, đi tìm con mồi phiền toái mới gây rắc rối cho nó.

Thời điểm Diệp Tử Tấn chạy, cậu cũng lưu ý tình huống phía sau mình. Chú ý thấy con nhện đã bắt đầu đi chệch khỏi con đường mà cậu muốn dẫn nó tới, trong lòng không khỏi sốt ruột và lo lắng. Nhưng Diệp Tử Tấn lại không thể tức giận được Đỗ Minh, người đã giúp đỡ cậu.

"Cẩn thận con nhện phun ra tơ trắng!" Diệp Tử Tấn hét lên, lấy ra khẩu súng thần lực lấy được từ Yến Yên. Cậu định tấn công con nhện vài lần để dụ nó quay trở lại, nhưng tiếc thay, khẩu súng tích tụ thần lực của Yến Yên lúc này bên trong năng lượng đã cạn kiệt, không thể phát động công kích.

Đỗ Minh nhìn thấy trên miệng con nhện xuất hiện một chút chất dính màu trắng. Nghe được tiếng hét của Diệp Tử Tấn, nó lập tức lăn tại chỗ để tránh sự tấn công của con nhện.

Mặc dù thái độ của các học sinh lớp 1 Thanh Mông đối với lớp trưởng có chút phản đối, nhưng bọn họ cũng không khoanh tay đứng nhìn khi thấy lớp trưởng của bọn họ đang gặp nguy hiểm.

Ngoại trừ một số chiến binh thần lực được cử đến để bảo vệ các học sinh nông sư trong lớp ra, những người còn lại tất cả đều vọt lại đây, đem con nhện vây lại.

"Con nhện đó là cấp một đỉnh cao, mau tản ra!" Diệp Tử Tấn lo lắng hét lên. Hai lớp bọn cậu phần lớn đều bị con nhện này hạ hơn phân nửa. Hiện giờ lớp 1 Thanh Mông đang lao tới, này chẳng phải là đang lao tới tìm chết sao? !

Lúc đầu, các chiến binh thần lực của lớp 1 có thể nghe thấy những điều cậu nói nhưng bọn họ không nghe theo lời của Diệp Tử Tấn. Lúc sau đó là họ muốn nghe nhưng không có biện pháp rồi.

Sức tấn công của con nhện cực kỳ mạnh mẽ, nó quấn lấy tất cả bọn họ. Những sợi tơ trắng thỉnh thoảng phun ra đánh trúng hầu hết hơn nửa số học sinh. Những chiếc kén trắng cứ như vậy một cái lại một cái lần lượt xuất hiện.

"Đỗ Minh, thu hút sự chú ý của con nhện! Theo tôi, mang nó đến đầm lầy!" Diệp Tử Tấn chạy đến phía sau Đỗ Minh rồi hét lên với cậu ta.

Trên trán Đỗ Minh đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Lớp học đã mất đi nhiều người như vậy, trong lòng nó lo lắng tột độ.

Sau khi nghe được lời nói của Diệp Tử Tấn dường như đã tỉnh ngộ, nhanh chóng vội vàng bắn mấy phát súng vào con nhện. Liên tục công kích thật vất vả cuối cùng đã thu hút được sự chú ý của con nhện, sau đó nó liền nhanh chân chạy theo Diệp Tử Tấn.

Lúc trước thời điểm Diệp Tử Tấn đi qua đầm lầy, cậu phát hiện một khu vực đặc biệt nguy hiểm. Đất ở nơi đó nhìn không rõ đâu là phần đất cứng và đâu là đầm lầy bùn. Về cơ bản hai khu vực đó nhìn giống nhau, không có chút khác biệt nào.

Mục đích của Diệp Tử Tấn là dụ con dị thú tới đó. Thế nhưng lúc sau khi gặp lớp 1,  cậu không có biện pháp để thu hút sự chú ý của con nhện để nó đuổi theo mình. Cuối cùng cũng chỉ có thể mang theo Đỗ Minh cùng nhau chạy.

Cũng may cách nơi này vài bước nữa chính là khu vực đầm lầy. Lúc cậu nhìn thấy điểm mục tiêu, cậu lập tức hét lên với Đỗ Minh: "Cậu có nhìn thấy tảng đá trước mặt không? Vừa đến chỗ đó hãy nằm xuống!"

"Đưa cho tôi khẩu súng Force! Tôi sẽ dẫn dị thú vào đầm lầy!"

Đỗ Minh đương nhiên giả vờ như không nghe thấy. Nó là một chiến binh thần lực xuất chúng, việc đối phó với kẻ địch nên là việc của nó, một chiến binh thần lực. Làm sao có thể giao cho một người nông sư!

Đỗ Minh chạy đến nơi Diệp Tử Tấn nhắc nhở cũng không dừng lại mà tiếp tục chạy về phía trước.

Diệp Tử Tấn tức giận đến mức muốn mắng người, liền lao tới đẩy Đỗ Minh ngã xuống đất: "Phía trước là đầm lầy, cậu muốn chết à?"

Nói xong cậu không quan tâm đến phản ứng của Đỗ Minh, đưa tay đoạt lấy khẩu súng thần lực trong tay Đỗ Minh. Đỗ Minh làm sao có thể để cậu thành công? Tay nó gắt gao nắm chặt.

Chính là nó không biết Diệp Tử Tấn chạm vào chỗ nào của nó. Nó chỉ cảm thấy tay mình tê dại, trong nháy mắt súng thần lực đã ở trong tay Diệp Tử Tấn.

Đỗ Minh tức giận hét lên: "Cậu làm cái gì vậy!"

Tuy nhiên, Diệp Tử Tấn không có thời gian để ý đến Đỗ Minh. Cậu quay người và giơ súng lên đối mặt với con nhện khổng lồ đã đuổi kịp.

Khoảnh khắc nó phun ra tơ trắng, Diệp Tử Tấn đã bắn nhiều phát vào tứ chi của con nhện. Thẳng cho đến khi toàn bộ năng lượng của súng thần lực được sử dụng hết.

Cơ thể của con nhện khổng lồ không ổn định, các chân phía trước của nó vẹo sang một bên. Một số chân phía sau của nó xiên vẹo di chuyển để ổn định cơ thể.

Nhưng việc di chuyển một vài bước đã khiến con nhện khổng lồ giẫm thẳng vào đầm lầy. Ngay khi những chiếc chân đầy lông lá của nó vừa bước vào vũng bùn, nó đã nhanh chóng chìm xuống dưới.

Đỗ Minh toát mồ hôi lạnh khi nhìn thấy con nhện đang cố vùng vẫy nhưng càng ngày càng lún sâu vào đám bùn lầy. Vừa nãy...vừa rồi, nó thiếu chút nữa đã bước vào.

Diệp Tử Tấn nằm trên mặt đất thở hổn hển. Vừa rồi nguy hiểm còn đang ở trước mắt, cậu còn có thể gắng sức tập trung một chút sức lực.

Nhưng bây giờ khi con nhện đã được giải quyết, Diệp Tử Tấn cảm thấy như toàn bộ sức lực trong cơ thể cậu bị rút cạn. thậm chí không thể di chuyển nổi một ngón tay.

Đỗ Minh cũng không khá hơn cậu là bao. Nhìn thấy con nhện rơi xuống đầm lầy, cả người đều xụi lơ ngã xuống mặt đất. Nó nhìn Diệp Tử Tấn bên cạnh bằng ánh mắt phức tạp.

Một mặt có chút cảm kích vì Diệp Tử Tấn đã ngăn cản trước khi nó chạy vào đầm lầy, nhưng mặt khác, nó lại cảm thấy chua chua vì cảm giác so sánh mình với người ta.

Nó đường đường là một chiến binh thần lực thế nhưng bị người ta cướp súng. Hơn nữa con nhện to lớn kia nói đến cùng cũng là dựa vào Diệp Tử Tấn mới giải quyết được.

Nghĩ tới Diệp Tử Tấn chỉ là nông sư cấp D, cảm giác khó chịu trong lòng Đỗ Minh càng thêm mạnh mẽ.

Diệp Tử Tấn nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc lâu mới cảm thấy hơi thở trong lồng ngực ổn định lại. Cậu đưa lại khẩu súng đã cướp từ Đỗ Minh: "Xin lỗi, ngại quá... vừa nãy có chút gấp, nên mong cậu đừng để ý."

Đỗ Minh còn nghĩ hào phóng nói một tiếng mình không ngại, nhưng thực ra chính nó lại để ý muốn chết. Nó nhìn chằm chằm vào khẩu súng bị cướp mất kia. Tay cũng không giơ lên nhận lấy. Nội tâm bây giờ đang cuồn cuộn sóng trào, một cuộc chiến giữa lương tâm cùng hành động. Ánh mắt thì chua lòm chỉ  thiếu điều bốc lên ngọn lửa.

Diệp Tử Tấn biết đứa nhỏ này nhất định tức giận. Nhưng cậu cũng không nghĩ đến lời xin lỗi nữa. Diệp Tử Tấn đặt khẩu súng thần lực bên cạnh Đỗ Minh, sau đó nằm vật xuống đất tiếp tục nghỉ ngơi.

Bây giờ cậu là một đứa trẻ tám tuổi, không nên làm việc quá sức. Diệp Tử Tấn tìm lý do bào chữa cho sự lười biếng của mình.

"Cánh tay cậu đè lên tôi!" Một giọng nói giận dữ vang lên.

"Thực xin lỗi!" Diệp Tử Tấn vội vàng di chuyển cánh tay.

Các học sinh cách đó không xa nhanh chóng chạy tới, trong đó có cả học sinh lớp 1 và lớp 7. Những người đến đầu tiên là mấy học sinh lớp 1, họ đỡ Diệp Tử Tấn và Đỗ Minh lên khỏi mặt đất, hết sức quan tâm hỏi xem bọn họ có bị thương không.

Nghe được sự quan tâm của các bạn cùng lớp, Đỗ Minh đột nhiên cảm thấy buồn bã. Bọn họ đã không chủ động nói chuyện với nó kể từ lần cuối cùng nó giẫm lên cây ngải cứu do bạn cùng lớp đưa cho.

Dù không muốn nhưng nó cũng phải thừa nhận rằng cảm giác bị xa lánh khỏi tập thể thực sự rất tệ. Bây giờ nghe được những lời quan tâm của các bạn cùng lớp, Đỗ Minh vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc, trầm mặc cúi đầu.

Các học sinh lớp 1 còn tưởng nó bị thương nên nhanh chóng đỡ nó ra khỏi vùng đầm lầy, muốn kiểm tra một chút.

"Tôi không sao." Đỗ Minh ồm ồm nói.

Có một hai học sinh tinh ý cũng đoán được Đỗ Minh đang nghĩ gì, nhưng họ không nói ra. Dù sao trước đó bọn họ thực sự tức giận nên bây giờ yêu cầu họ xin lỗi chắc chắn sẽ không có tác dụng. Nhưng lần này hành động của lớp trưởng thực sự rất có phong thái của một đoàn trưởng tốt nên bọn họ chỉ giả vờ như chuyện trước đó không hề xảy ra.

Mấy đứa nhóc tám tuổi đều là đám nhóc biệt nữu, dù có biết điều gì đó cũng sẽ không bao giờ nói ra.

May mắn thay, dù có lúng túng như vậy thì bầu không khí giữa mọi người cũng khá hòa hợp.

"Cậu thật giỏi ha!" Yến Yên bỗng từ đâu lao tới vỗ vào đầu Diệp Tử Tấn một cái. Cô bé trợn đôi mắt tròn xoe tức giận: "Cậu là nông sư, chạy đi tham gia náo nhiệt cái gì a? Có chuyện gì sao không cùng tớ nói một tiếng? Tớ là lớp trưởng a! Lớp trưởnggg!!"

"Tại sao cậu không nói cho tớ biết cách dụ quái thú vào đầm lầy? Cậu có thể nói với tớ hoặc các bạn chiến binh khác, sao cậu lại chạy đi làm mấy trò nguy hiểm vậy hả?!"

"Tớ sai rồi, lần sau tớ nhất định sẽ chú ý!" Diệp Tử Tấn một lần nữa thừa nhận sai lầm, cười gượng một tiếng.

Đỗ Minh tâm trạng vẫn còn có chút nặng nề, nhìn thấy tình huống của Diệp Tử Tấn đang bị Yến Yên răn dạy liền cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được. Có thể trộm súng của mình thì sao? Có thể dụ dị thú vào đầm lầy thì sao? Rốt cuộc vẫn bị mắng a!

Đỗ Minh khẽ hừ một tiếng, lòng kiêu hãnh trở lại. Nó bình tĩnh hỏi bạn học bên cạnh: "Người bị mắc kẹt trong tơ nhện đã được giải cứu chưa?"

"Đã được cứu. Không có ai bị thương nặng."

Lúc này lớp trưởng lớp 4 của học viện Nguyên Không cũng chạy tới, thấy Diệp Tử Tấn không sao liền thở phào nhẹ nhõm. Diệp Tử Tấn vốn là muốn lễ phép mời Đỗ Minh cùng lớp 1 đi cùng. Chỉ là vừa mới chào hỏi liền nhìn thấy Đỗ Minh hất cằm, vẻ mặt đắc ý kiêu ngạo.

Diệp Tử Tấn trầm ngâm cân nhắc một chút, cảm thấy tốt nhất vẫn là không nên để cho chính mình khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro