Chương 39
Editor: SKZ. Felix
Chương 39
"Không phải chỉ là côn trùng cắn thôi sao? Có cái gì mà phải ồn ào vậy?" Đỗ Minh cau mày, có chút bất mãn nói: "Đừng tụ tập lại nữa, nhanh lên."
Người bị côn trùng cắn kia cảm thấy ngứa đau khó chịu muốn phản bác, nhưng cậu không phải là người giỏi tranh cãi, chỉ có thể nghẹn khuất đem một bụng bực tức nuốt xuống lời phàn nàn, vừa đi theo đám đông vừa che lại vết thương.
"Cậu thế nào rồi?" Một cô gái thân thiết với thanh niên kia bí mật hỏi anh: "Vết cắn có vẻ nghiêm trọng đó."
"Vừa đau vừa ngứa." Chàng trai cố nhịn không được lấy tay gãi, cảm thấy toàn thân ngứa ngáy. Lúc này nghe thấy cô gái nói chuyện, liền bị phân tán một chút lực chú ý, chìa tay ra ngoài cho cô gái xem.
Cô gái thiếu chút nữa hét ra tiếng. Vết thương do bị cắn ban đầu đã lan rộng nhanh chóng, một nửa cẳng tay đã sưng đỏ.
Cô gái không kêu lên, nhưng trong đội ngũ lại liên tiếp truyền ra những tiếng kêu sợ hãi. Trong đó có một cô bé trực tiếp khóc òa lên.
"Có côn trùng! Thật nhiều côn trùng!" Rất nhiều học sinh ở lớp 1 bị côn trùng cắn. Xuyên qua quần áo, vừa đau vừa ngứa khó chịu vô cùng, khiến bọn họ nhảy dựng lên, vội vàng đánh chết lũ bọ trên người. Nhưng dù vậy, vùng bị cắn nhanh chóng đỏ ửng lên rồi sưng tấy, trông đặc biệt đáng sợ.
Bản thân Đỗ Minh cũng bị côn trùng cắn vào bắp chân, cảm giác vô cùng đau đớn và ngứa ngáy khiến nó không nhịn được rên rỉ một tiếng.
"Không phải cậu nói không phải chuyện gì ghê gớm sao?" Thanh niên bị cắn đầu tiên vừa vặn đứng bên cạnh Đỗ Minh, nhìn bộ dáng nhe răng trợn mắt của hắn không nhịn được nhếch mép nói.
Đỗ Minh sắc mặt có chút khó coi, không để ý tới thanh niên kia. Cố nhịn không gãi vào chỗ bị thương, nghiến răng nghiến lợi gằn: "Đừng gãi vết thương, lấy hết dây đã chuẩn bị trước đó ra! Buộc ống tay áo và ống quần lại!"
Trước khi đến đây, thầy giáo đặc biệt dặn và cho phép các em mặc áo dài tay cùng quần dài và mang thêm một ít dây thừng. Lúc đó thầy không nói rõ tại sao, nhưng bây giờ mọi người đều hiểu. Vì thời tiết bây giờ nóng bức, hầu hết các em đều không chịu được cái nóng của quần dài áo dài tay nên mặc kệ lời thầy giáo dặn. Ai nấy đều mặc bộ quần áo mùa hè yêu thích của mình. Tới hiện tại liền hối hận vì không chịu nghe lời giáo viên.
Nhưng bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì. Các học sinh nhanh chóng lấy sợi dây đã chuẩn bị sẵn ra và buộc lại những chỗ hở để ngăn côn trùng bò vào.
Một số học sinh không chịu nổi ngứa ngáy, đưa tay gãi vài cái, sau đó lập tức kêu lên đau đớn. Cảm giác vừa ngứa vừa rát, đau đến mức hai nam sinh cũng suýt chút nữa rơi nước mắt.
Xuất hiện một chút nhạc đệm như vậy, không ai trong lớp 1 có ý định đi tiếp. Tất cả đều tập trung vào chỗ bị côn trùng cắn của mình. Tuy rằng Đỗ Minh cũng rất khó chịu, nhưng tinh thần cạnh tranh mãnh liệt khiến nó nghiến răng chịu đựng. "Không được dừng lại. Đi tiếp đi. Đoạn đường này có rất nhiều côn trùng, nếu tiếp tục ở lại sẽ bị cắn."
Nghĩ đến nước sông mát lạnh, các học sinh cảm thấy trên người đau nhức và ngứa ngáy đã giảm đi rất nhiều, lập tức đi theo Đỗ Minh. Tuy nhiên, vì mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều cảm thấy cơ thể không thoải mái nên lần này họ di chuyển không còn nhanh như trước.
"Lớp trưởng, người lớp 7 đuổi kịp rồi." Một nam sinh chạy tới trước mặt Đỗ Minh nói, giọng điệu có còn có chút hâm mộ: "Nhìn bộ dáng của bọn họ, hình như không có bị côn trùng cắn."
Đỗ Minh nhịn không được quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Yến Yên đang dẫn đầu đám người lớp 7 đuổi theo, còn có Diệp Tử Tấn theo sát phía sau Yến Yên. Nhìn thấy người này, Đỗ Minh có chút không vui.
"Trên người bọn họ bôi thứ màu xanh lá cây, đó là cái gì nha?" Một đám người nhỏ giọng nói:
"Trông rất kỳ quái."
"Ồ, các cậu còn đang đợi chúng tôi hả. Cảm ơn nhiều!" Vương Lãng huýt sáo như một đứa trẻ nghịch ngợm, nháy mắt với Đỗ Minh. Vương Lãng từ lâu đã rất bất mãn với Đỗ Minh này. Không phải là tư chất của nó chỉ nhỉnh hơn bọn họ một chút thôi sao? Làm như chính mình là tư chất trăm năm hiếm gặp vậy, kiêu ngạo vểnh đuôi lên tận trời. Thời điểm nào nhìn thấy lớp 7 bọn họ trong mắt cũng toàn là khinh bỉ lộ liễu.
Sắc mặt Đỗ Minh lập tức tối sầm lại, lớn tiếng quát đội ngũ đang không đồng đều phía sau: "Đội hình đằng kia sao mà lộn xộn thế? Mau theo đội tiến về phía trước!"
Vương Lãng cũng không thèm để ý Đỗ Minh, làm như không nghe thấy, nhảy lên nhảy xuống hai cái, chạy về phía trước theo kịp đội ngũ.
Nhóm lớp 1 nhìn thấy tình huống của lớp 7 trong lòng liền có chút chênh lệch, mà những lời khiển trách liên tục của Đỗ Minh lại khiến các học sinh càng thêm phẫn nộ.
"Lớp trưởng, cậu đi hỏi bọn họ những thứ màu xanh đó là cái gì. Nếu có thể, chúng ta cũng bôi lên người đi." Cậu bé bên cạnh Đỗ Minh không khỏi nói. Hầu hết họ đều mặc quần đùi ngắn tay, lúc này tay chân gần như sưng tấy, khổ sở đến mức thậm chí còn nghĩ đến việc rút khỏi cuộc kiểm tra đánh giá.
"Hỏi cái gì mà hỏi?" Đỗ Minh âm trầm trách mắng: "Đã là khảo hạch thi đấu thì phải dựa vào thực lực của chính mình. Còn các cậu, không cảm thấy xấu hổ khi tìm lớp 7 cầu cứu sao?"
Nam sinh nuốt lại lời nói. Là lớp giỏi nhất của năm nhất nên các em luôn có cảm giác vượt trội so với các lớp khác chứ đừng nói đến lớp 7, lớp xếp cuối cùng trong ban.
Thế nhưng không phải ai trong lớp 1 cũng có lòng tự trọng mạnh mẽ như nam sinh kia. Nhìn thấy đội lớp 7 chậm rãi rời đi, nhịn không được rời khỏi đội ngũ, chạy theo bọn họ, muốn biết tại sao họ có thể bảo vệ mình khỏi côn trùng trong rừng rậm.
"Quay lại đây! Nếu không làm theo chỉ dẫn, tùy ý rời khỏi đội ngũ, tín chỉ của các ngươi sẽ bị trừ." Đỗ Minh tức giận nói.
Đỗ Minh vừa nói những lời này, tất cả học sinh chạy ra ngoài đều dừng lại, bất đắc dĩ quay trở về. Với tư cách là lớp trưởng, Đỗ Minh có quyền quản lý tín chỉ hàng ngày của bạn học. Tín chỉ này có ảnh hưởng lớn đến điểm thi cuối kỳ của các học sinh cho nên bọn họ dù không tình nguyện cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghe theo Đỗ Minh.
"Tử Tấn a! Cỏ trong không gian của cậu thật sự có tác dụng." Vương Lãng cười đùa nói. Họ không cảm thấy gì sau khi bôi chất lỏng từ loại cỏ mà Diệp Tử Tấn đưa cho họ cho đến khi họ nhìn thấy nhiều người từ lớp 2 và lớp 6 bị côn trùng cắn.
Người bị cắn nặng nhất vết thương sưng đỏ và tấy lên đến nỗi không chịu được cào rách cơ thể. Học sinh lớp 7 không khỏi rùng mình, sau đó mới nhận ra chất lỏng từ cỏ mà Diệp Tử Tấn đưa cho có tác dụng lớn như thế nào.
Sau khi Yến Yên phát hiện có một lớp khác bị cắn, cô lập tức nhớ tới sợi dây mà giáo viên bảo cô mang theo, nhanh chóng yêu cầu mọi người dùng dây buộc quần áo lại. Mặc dù có chất lỏng từ thảo dược để ngăn ngừa côn trùng nhưng có thêm một biện pháp để phòng ngừa vẫn hơn.
Với chất lỏng từ ngải cứu và việc phòng hộ bằng dây thừng, mặc dù các học sinh lớp 7 có một số bạn bị côn trùng cắn nhưng vết thương không nghiêm trọng như các lớp khác và không ảnh hưởng đến tình hình đội ngũ di chuyển. Nghĩ đến hoàn cảnh bi thảm của những lớp khác sau khi bị côn trùng cắn, bọn họ liền rất cảm kích Diệp Tử Tấn.
"Tử Tấn lần này đóng góp không nhỏ. Sau khi chia đồ ăn, tớ sẽ cho cậu thêm một quả chuối!" Yến Yên vỗ vỗ vai Tử Tấn, hào sảng nói.
Từ lúc bước vào khu săn bắn tinh tế này, mỗi miếng thức ăn đều rất quý giá. Khi nghe những lời của Yến Yên, các học sinh lớp 7 đều không hề phản đối. Diệp Tử Tấn không từ chối, mỉm cười, chỉ vào một địa điểm trên bản đồ và nói: "Nơi này là cuối sông, có một bãi sông nhỏ, trước khi trời tối chúng ta phải đến được đây và nghỉ ngơi tại đó. Mọi người cùng cố gắng nhanh lên nhé. Tranh thủ đến đó sớm một chút để kiểm tra xung quanh."
"Chúng ta đã dẫn trước rất xa rồi. Nếu chúng ta nghỉ ngơi trên bãi sông, liệu chúng ta có bị các lớp khác đuổi kịp không?" Có người thì thầm. Bọn họ thật vất vả cuối cùng đã vượt qua được các lớp khác. Đây là lần đầu tiên, nên họ đặc biệt muốn lao về đích trong một lượt. Nếu bị các lớp khác đuổi kịp, thực sự có chút không cam lòng.
"Ban đêm trong rừng rất nguy hiểm. Nếu cứ mặc kệ mà xông về phía trước, rất có khả năng cậu phải phóng pháo sáng cầu cứu." Yến Yên nói. 'Kể từ đó, đừng nói là về đích, lớp chúng ta có lẽ sẽ là lớp đầu tiên bị loại."
Cậu bạn kia lập tức không dám nói thêm gì nữa, cứ tiếp tục đi. Trời vẫn còn sáng khi các học sinh lớp 7 đến được bãi sông. Yến Yên chia học sinh thành nhiều nhóm và yêu cầu bọn họ khám phá môi trường xung quanh. Cuối cùng, họ tìm được một nơi thích hợp hơn để cắm trại và ổn định đội ngũ. Trong rừng kiếm củi đốt rất dễ nhưng hai nhóm học sinh vẫn mất một chút thời gian mới góp nhặt được đủ số củi cho một đêm.
Hai chiếc lều đã được dựng sẵn trước khi lửa được thắp lên. Tuy nhà trường không cho phép các em mang đồ riêng vào địa điểm đánh giá nhưng sẽ chuẩn bị trước một số đồ vật để các em lựa chọn. Ngoài những đồ cần thiết, giáo viên chủ nhiệm sẽ phát cho các em trước khi vào, còn lại sẽ được chọn. Chọn bao nhiêu là quyền của học sinh, nhưng càng chọn, hành lý càng nặng, có thể không dùng đến nhưng vẫn là gánh nặng.
Sau khi đốt lửa, nhiều người dùng Thần lực vớt được bốn con cá ở dưới sông. Tuy chia ra đưa cho mỗi người chỉ đủ lấp đầy kẽ răng nhưng mọi người đều rất cao hứng vui vẻ.
Diệp Tử Tấn nhìn thấy họ đang chuẩn bị nướng cá trên lửa mà không làm sạch nội tạng. Cậu đen mặt nhanh chóng chặn bạn cùng lớp lại và dạy họ cách cạo vảy cá và làm sạch nội tạng. May mắn thay, có người trong lớp đã mang theo một túi muối nhỏ khi họ chọn đồ cho đội. Cuối cùng, món cá nướng than tuy không ngon lắm nhưng cũng không đến nỗi nhạt nhẽo.
Khi mọi việc xong xuôi thì trời đã tối hẳn. Sau khi mọi người quây quần bên đống lửa một lúc, đội ngũ trực đêm được phân công, một số bạn học quay về lều chuẩn bị đi ngủ.
Nửa đêm Diệp Tử Tấn phụ trách canh gác còn có Vương Lãng cùng Hạ Mạt. Nữ sinh cũng có hai người. Diệp Tử Tấn lấy ngải cứu khô trong không gian ra, buộc vài bó nhỏ lần lượt đốt xung quanh lều.
"Đây cũng là thực vật trong không gian của cậu sao?" Vương Lãng ngồi xổm trên mặt đất, ngửi thấy mùi khét của đống cỏ khô còn chưa cháy hết, khiến cậu suýt chút nữa rơi nước mắt.
"Gọi là ngải cứu" Diệp Tử Tấn trả lời. "Đây là loại cỏ ban sáng nhưng đã được phơi khô."
"Phơi khô rồi cũng có thể ngăn ngừa côn trùng độc à?"
"Ừm"
Thời điểm cậu đang dọn dẹp, Diệp Tử Tấn chú ý tới xung quanh có động tĩnh, lập tức cảnh giác. Vương Lãng cũng đi về phía trước, mới phát hiện bên kia có tiếng người truyền đến. Chờ tới khi những người kia xuất hiện, hai người nhìn nhau, hai bên đều sửng sốt: "Như thế nào lại gặp các ngươi?"
"Học viện Thanh Mông cũng ở đây khảo hạch a." Đối phương tức giận hỏi.
Editor: Tớ lại vướng lịch công tác nên dự kiến tới hết tuần sau không có thêm chương mới. Sẽ đăng bù sau ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro