Chương 38
Editor:SKZ.Felix
Chương 38
Diệp Tử Tấn và những học sinh khác thấy phi thuyền lao về phía những đám mây, từ từ xuyên qua một mảng mây như tuyết trắng rồi xuyên thấu một mảng màu xanh lục, thật nhanh liền tới khu căn cứ nhân tạo.
Nơi đây có những tán cây cối xanh tươi cao chót vót. Khi các học sinh lớp 7 bước xuống phi thuyền, họ không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù trong Tinh Vân Thành có cây và các thảm cỏ xanh mượt, nhưng bởi vì thực vật chỉ mọc trong không gian của nông sư. Các loài thực vật bên ngoài là do nông sư cấy ghép nên trong Thành Tinh Vân không có nhiều thảm thực vật, thậm chí nếu có thì cũng không phát triển được. Cây cối mảnh khảnh rậm rạp, cây cao chót vót như vậy cơ hồ mọi người chưa từng thấy qua.
Diệp Tử Tấn cực kỳ bình tĩnh. Mặc dù cậu chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này ở Thành phố Tinh Vân, nhưng thung lũng nơi cậu sống trước đây gần như có thể được coi là một khu rừng núi sâu tách biệt với thế giới bên ngoài.
Giáo viên chịu trách nhiệm dẫn đoàn của lớp 7 là giáo viên phụ trách trong đội huấn luyện thần lực của trường. Mặc dù các học sinh lớp 7 không quen biết lắm nhưng các học sinh cũng đã gặp anh ấy vài lần trong lớp thần lực.
Lúc này, giáo viên thấy học sinh rất ngạc nhiên với hoàn cảnh xung quanh, không khỏi mỉm cười nói: "Những cây lớn ở căn cứ nhân tạo này đều được vận chuyển từ trung tâm thành phố với chi phí rất lớn. Các em thấy ở đây có rất nhiều nhưng khi các em vào khu vực huấn luyện, sẽ được nhìn thấy một khu rừng thực sự."
Bởi vì học sinh năm nhất chưa từng đến căn cứ nhân tạo này nên giáo viên dẫn đầu cũng không vội cho các em vào mà dẫn các em đi xem xung quanh đây. Ngoài những cây cao chót vót, gần lối vào còn có một rừng hoa, cây cỏ và rừng tre rộng lớn, trông đặc biệt trong lành và dễ chịu.
Thực vật không thể tồn tại lâu sau khi rời khỏi không gian của người nông sư. Thời gian tồn tại cụ thể phụ thuộc vào giống cây và trình độ của người nông sư thu hoạch. Nếu bạn muốn duy trì một cây xanh như vậy trong một thời gian dài, chi phí bỏ ra là không thể tưởng tượng được.
Loại căn cứ nhân tạo này được xây dựng chuyên môn cho học sinh sinh viên của các trường học tới tham gia rèn luyện. Các học sinh mới vào học viện sẽ không được huấn luyện về máy bay chiến đấu và cơ giáp. Do đó, mô phỏng trận chiến chống lại dị thú tinh tế trong căn cứ nhân tạo không bao gồm huấn luyện chiến đấu trên không. Họ chỉ đơn giản khôi phục lại sự phân bố của các loài dị thú ngoại lai trên đất liền.
Rất lâu trước kia từng có một con dị thú tinh tế chiếm được một tiểu hành tinh. Đế quốc đã cử một quân đoàn đến để thu phục nó. Căn cứ nhân tạo này chính là mô hình thu nhỏ của tiểu hành tinh kia.
Sau khi dẫn học sinh đi tham quan xung quanh căn cứ nhân tạo, giáo viên dẫn đầu dẫn các em quay lại lối vào, nơi các em đang đợi các đội khác tập trung. Chiếc phi thuyền vừa rồi không chỉ chở theo lớp 7 của Diệp Tử Tấn mà còn chở theo các lớp năm nhất khác của học viện Thanh Mông. Lúc này để chuẩn bị rèn luyện tập thể, bọn họ cần tập trung tất cả học sinh lại rồi đồng thời cùng nhau tiến vào khu rèn luyện.
Không bao lâu, tất cả học sinh đều tụ tập lại, giáo viên một lần nữa nhấn mạnh một vài điều cần chú ý đề phòng sau khi vào bên trong. Sau đó đưa cho mỗi người một túi đồ. Ngoài sáu ống dịch dinh dưỡng để giải quyết vấn đề thức ăn, vật phẩm duy nhất còn lại trong túi là pháo hiệu và bản đồ chi tiết về căn cứ nhân tạo.
Giáo viên dẫn đầu nhóm giải thích cho các em cách sử dụng pháo hiệu. Sau đó yêu cầu tất cả các em bỏ trí não cá nhân ra rồi nộp lại cho giáo viên, đồng thời gắn một vật hình đồng xu màu đen vào cổ áo của các em. "Đây là Máy định vị ghi lại thông tin cá nhân của mỗi người. Nếu có nguy hiểm, chúng tôi sẽ giải cứu các em dựa trên thông tin định vị. Không nên làm mất nó nhé."
"Nhiệm vụ của các em là tìm kiếm điểm cuối được đánh dấu màu đỏ trên bản đồ. Ở đó sẽ có giáo viên tiếp đón. Kết quả khảo sát cuối cùng của các em sẽ được tính theo thứ tự thời gian đến được đích."
Sau khi mọi việc đã được sắp xếp xong, giáo viên dẫn đoàn cho phép bọn họ bước vào lối vào của bãi săn tinh tế với tư cách là một lớp dự thi.
Với tư cách là đội trưởng, Yến Yên đương nhiên đảm nhận trách nhiệm quản lý lớp của mình ngay khi bước vào cổng. Cô bé đã hét lên để tập hợp các học sinh lớp 7 ở phía bên trái cổng vào. Sau khi dẫn mọi người tới một góc nơi không cản trở dòng người ở lối vào, Yến Yên lấy bản đồ ra để thảo luận về lộ trình tiếp theo với các bạn.
Bản đồ họ thu được không hề chi tiết, nhưng nó cũng tóm tắt địa hình chung của toàn bộ khu săn bắn tinh tế.
Toàn bộ khu vực săn bắn tinh tế có hình tròn. Bản đồ được phân thành ba phần với các màu sắc khác nhau. Phần ngoài cùng màu sắc mờ nhạt là địa hình bình thường nhất. Bộ phận ở giữa được phủ một lớp màu cam trên bản đồ. Và ở bên trong phần màu cam đó là một màu đỏ tươi dễ nhận thấy. Màu sắc khiến người ta chỉ cần nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi.
Mà điểm mục tiêu của bọn họ là xuyên qua toàn bộ khu vực săn bắn tinh tế. Ở vị trí đối xứng với điểm trung tâm của bản đồ và vị trí hiện tại của họ.
"Ở giữa hai chỗ này có dị thú cấp hai, chúng ta căn bản không đối phó được." Yến Yên chỉ vào vòng tròn địa hình màu cam và màu đỏ. "Tẹo nữa chúng ta chỉ có thể tận lực tránh khỏi những khu vực nguy hiểm này. Chỉ cần chúng ta bước vào, chúng ta chắc chắn sẽ thua bài kiểm tra."
"Hai khu vực kia đều có dấu hiệu nguy hiểm, chúng ta nhất định không nên đi tới đó." Vương Lãng tiếp tục nói. "Vấn đề bây giờ là hiện tại chúng ta có hai con đường đi đến cuối cùng, nên đi bên trái hay bên phải đây."
"Bên trái là đường núi. Bên phải là rừng rậm." Yến Yên tiếp tục nói. "Trên đường núi không có cây cối nào để ẩn nấp, dị thú sẽ trực tiếp bại lộ ra bên ngoài. Chúng ta sẽ không gặp phải tình trạng bị dị thú công kích đến trở tay không kịp. Nhưng tương tự, chúng ta cũng là mục tiêu dễ dàng bại lộ, dị thú có thể lập tức phát hiện ra chúng ta. Mà tình huống trong rừng rậm bên phải lại hoàn toàn ngược lại."
"Hơn nữa, khu rừng càng thích hợp cho dị thú sinh sống." Diệp Tử Tấn bổ sung một câu. Bọn họ có một khóa học ngắn tên là "Tập tính dị thú", giải thích rất rõ ràng về thói quen của các dị thú ngoài hành tinh.
"Tớ nghĩ rằng số lượng dị thú trong rừng còn nhiều hơn trên núi. Nhưng môi trường sống ở đó tốt hơn nhiều. Ở đó cũng có cây ăn quả để bổ sung thức ăn." Diệp Tử Tấn chỉ vào một vị trí được khoanh tròn trên bản đồ.
"Thức ăn của chúng ta, dịch dinh dưỡng chỉ có thể bảo đảm dùng trong hai ngày. Đi một quãng đường dài như vậy tới điểm tập kết ít nhất cũng phải sáu bảy ngày. Nếu xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, có thể quãng đường sẽ còn lâu hơn nữa. Tất cả nông sư của lớp chúng ta, thực vật thu hoạch được cũng chỉ giúp chúng ta chống đỡ được hai ngày, lại phải chờ bốn hoặc năm ngày nữa thực vật trong không gian mới thu hoạch được lần nữa."
Nông sư lớp 7 chiếm khoảng một nửa nhân số. Nhưng vì năng lượng trong cơ thể không cao nên trong không gian số lượng trái cây cũng không nhiều để cung cấp đủ cho cả lớp.
"Cho dù chúng ta tiết kiệm lương thực, chắc chắn cũng không đủ để hỗ trợ chúng ta chống đỡ trên con đường núi này." Diệp Tử Tấn nói. "Cho nên chúng ta không còn cách nào khác là phải đi bộ xuyên qua rừng rậm, cho dù trong rừng nhiều nguy hiểm hơn."
Các lớp khác thì bọn họ không rõ nhưng lớp 7 thì cực kỳ thận trọng. Bản chất năng lực của các học sinh nông sư ở ban khác tốt hơn lớp 7 nhiều. Bọn họ sẽ không rơi vào tình trạng thiếu lương thực trầm trọng. Bọn họ còn có thể suy xét lựa chọn con đường khác chứ học sinh ban 7 thì không.
Các bạn cùng lớp không hề nghi ngờ gì về lời nói của Diệp Tử Tấn. Chỉ có Hạ Mạt giơ tay hỏi: "Vậy lộ trình cụ thể của chúng ta là đi như thế nào a?"
"Đi theo dòng sông này." Diệp Tử Tấn chỉ vào đường màu xanh xuyên qua phần lớn địa hình xung quanh. " Trong rừng rậm cực dễ bị lạc đường, nếu men theo dòng sông này trừ bỏ có thể bổ sung nguồn nước mà còn có thể dựa vào nó để xác định phương hướng đường đi."
"Thế nhưng các cậu không thể tới quá gần mặt nước. Trong nước nhất định có rất nhiều dị thú. Một khi không cẩn thận có thể bị kéo vào." Diệp Tử Tấn nói. "Bất quá tính ở gần bờ sông có nhiều dị thú vẫn còn tốt hơn là bị lạc đường ở trong rừng nha."
Mọi người đều gật đầu bày tỏ vẻ đã hiểu.
"Trước mắt mọi người đưa hết dịch dinh dưỡng cho tớ để cất trữ trước." Yến Yên nói thêm. "Bây giờ các bạn nông sư hãy thu hoạch hết các thực vật có thể ăn để chúng ta cùng phân chia cho mọi người. Chúng ta sẽ ăn những thứ này trong hôm nay và ngày mai. Khi nào không còn thực vật cầm cự thì mới dùng tới dịch dinh dưỡng. Thời gian cầm cự đó cũng đủ để nhóm nông sư khôi phục lại năng lực.
Các nông sư lớp 7 lập tức bắt đầu hái thực vật trong không gian của mình. không có sự trợ giúp của dụng cụ nên tốc độ không nhanh được. Khi các bạn nông sư lớp 7 hái được một phần ba số quả thì các đội ngũ lớp khác đã lần lượt rời đi.
Với tư cách là đội trưởng của lớp 1, Đỗ Minh là người đầu tiên dẫn cả lớp vào khu vực săn bắn tinh tế. Nhìn thấy nhóm người lớp 7 còn đang loay hoay sắp xếp đồ đạc của mình. Nó không khỏi cười lạnh.
Ánh mắt của nó quét qua Diệp Tử Tấn. Tinh thần cạnh tranh với một ứng cử viên tiềm năng A+ nổi lên. Nhưng cho dù tư chất của tên này là A+, nó cũng sẽ dùng sức mạnh của chính mình để đánh bại tất cả! Đỗ Minh thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu kiêu ngạo. Nó sẽ cho mọi người biết rằng nó mới xứng đáng với danh hiệu là người dẫn đầu của học sinh năm nhất.
"Mau đi về phía trước. Đừng lãng phí thời gian." Đỗ Minh hô lớn, dẫn đầu đi về phía khu rừng bên phải.
Các học sinh lớp 7 cũng nghe thấy động tĩnh ở bên kia. Có mấy người sốt ruột lo lắng, liên tục nhìn về phía sau. Hạ Mạt tốc độ hái khoai tây cũng nhanh hơn không ít, thân thể có chút chống đỡ không nổi, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Các cậu không cần sốt ruột" Diệp Tử Tấn mặc dù cũng là nông sư, nhưng trong không gian của cậu không có thực vật ăn được. Trên bệ đá trong không gian cũng có rất nhiều đồ ăn, nhưng cậu lại không thể lấy ra. Diệp Tử Tấn cũng không bởi vì chính mình có 'chuẩn bị' mà cảm thấy không được tự nhiên. Cậu từ trong không gian lấy ra một ít ngải cứu nói: "Trong rừng hoàn cảnh rất phức tạp. Người đầu tiên tiến vào chưa chắc sẽ di chuyển được nhanh đâu."
"Cậu nhổ cỏ này làm gì đó?" Vương Lãng có chút sợ hãi. Tử Tấn không phải muốn bọn họ ăn loại cỏ này đi?
Diệp Tử Tấn nhìn Vương Lãng, lập tức biết hắn đang nghĩ gì: "Yên tâm, tớ không cho các cậu ăn đâu. Đi kiếm mấy cục đá tới đây đi."
Vương Lãng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi thêm nữa, nhanh chóng đi tìm, mang về mấy viên đá lớn. Diệp Tử Tấn cầm một nắm ngải cứu đưa cho Vương Lãng, bảo hắn dùng đá đập nát. Cậu cũng cùng Vương Lãng ngồi đập dập ngải cứu, ngay sau đó một ít nước ép màu xanh lá cây đậm xuất hiện trên mặt một số viên đá.
"Mọi người ơi, trước khi đi vào thì lấy một ít nước này bôi lên người nhé." Diệp Tử Tấn bắt đầu trực tiếp làm mẫu, cậu nhúng một ít chất lỏng màu xanh đậm lên trên cục đá, xoa xoa lên người: "Trong rừng có rất nhiều côn trùng. Thứ này có thể xua đuổi chúng."
Kỳ thật còn có một cách khô ráo sạch sẽ hơn đó là dùng ngải cứu đun thành nước tắm. Nhưng thật đáng tiếc là bây giờ bọn họ không có đủ thời gian.
Mọi người đều có chút chần chờ, nhưng lại nhìn thấy Yến Yên chủ động chạy tới lấy nước bôi lên người mình. Mặc dù mọi người không chắc chắn với chất lỏng từ loại cỏ lạ này, nhưng lại tin tưởng bạn học tốt bụng Diệp Tử Tấn và lớp trưởng Yến Yên, vì vậy bọn họ cố chịu đựng cảm giác khó chịu dính dính bôi thứ nước kỳ lạ lên khắp cơ thể.
Lúc này, nhóm người lớp 1 tiên phong vào rừng bước đi càng lúc càng nhanh. Trong đội ngũ đột nhiên có người hét lên một tiếng.
Đỗ Minh cau mày hỏi: "Sao vậy?"
"Tớ bị côn trùng cắn!" Thanh niên giơ cánh tay vốn đã đỏ tấy và sưng lên. Nó đau và ngứa, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro