Chương 35
Editor: SKZ.Felix
Chương 35
Người bên trong đáp lại và cánh cửa được mở ra.
Diệp Tử Tấn đi theo mẹ Diệp vào bên trong. Vừa bước vào cửa, cậu đã nhìn thấy một người phụ nữ đoan trang cao quý đang bước tới chào hỏi: "Xin chào."
Diệp Tử Tấn lịch sự trả lời: "Con chào dì ạ!"
Giọng nói vẫn còn mang theo nét trẻ con khiến vẻ mặt của đối phương dịu dàng hơn, mỉm cười sờ sờ đầu Diệp Tử Tấn. "Tây Thi đang ở trên lầu. Hai người ngồi ở phòng khách chờ một chút, thằng bé sẽ xuống ngay."
"Lần này Tiểu Tấn rơi xuống hồ năng lượng đều là nhờ bạn học Tây Thi giúp đỡ." Diệp San bắt lấy tay mẹ Tây Thi, nét mặt tràn đầy cảm kích. "Nếu không phải cậu ấy cứu Tiểu Tấn kịp thời, không biết Tiểu Tấn khi nào mới có thể tỉnh lại."
"Đó là việc nên làm mà. Tình huống khi ấy dù là ai nhìn thấy cũng sẽ đi cứu bạn nhỏ Diệp." Mẹ Tây Thi lịch sự nói.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ nhưng ánh mắt của Diệp Tử Tấn lại đảo quanh căn phòng. Khi tầm mắt hướng tới cầu thang, cậu nhìn thấy một chàng trai trẻ cao ráo và đẹp trai đang bước xuống.
Diệp Tử Tấn thở dài, thầm nghĩ vị đàn anh này quả thực có dáng người và khí chất thật tốt. Nhưng khi nhìn rõ bộ dáng của đàn anh, cả người cậu như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.
......Tứ sư huynh?!
Diệp Tử Tấn bình tĩnh lại, trong lòng hội tụ hàng ngàn cảm xúc phức tạp khó diễn tả.
Khi Diệp Tử Tấn được ba tuổi, cả cha lẫn mẹ của cậu đều qua đời. Cậu được Minh Phong lão nhân nhặt về Tuyệt Y Cốc. cùng lão nhân học tập y thuật, trở thành đệ tử thứ năm và cũng là đệ tử nhỏ tuổi nhất của ông.
Tuyệt Y Cốc nằm sâu trong vùng núi của đảo Nam hẻo lánh, biệt lập với thế giới bên ngoài.
Thời điểm lúc cậu bắt đầu có có nhận thức, mấy vị sư huynh của cậu đều đã học thành tài, ra ngoài ngao du khắp giang hồ thiên hạ, hành nghề y giúp đỡ mọi người.
Chỉ có tứ sư huynh Sầm Trạch tuổi tác xấp xỉ với cậu, sư huynh không được sư phụ cho phép ra ngoài vì còn quá nhỏ.
Khác với tính cách tương đối ôn hòa của Diệp Tử Tấn, Sầm Trạch chính là kiểu người luôn hấp tấp, không sợ trời không sợ đất, luôn có tính cách mạnh mẽ.
Hơn nữa, tứ sư huynh học không phải y thuật giống cậu mà là võ công. Bởi vì Minh Phong lão nhân dạy sư huynh ba tháng, hắn căn bản không nhớ được bất cứ kiến thức y thuật nào.
Sau đó Minh Phong lão nhân dứt khoát đem đống sách y thuật đó thay bằng mấy cuốn bí tịch võ công của sư đệ, ném cho tứ sư huynh rồi phủi mông đi. Thi thoảng thời điểm sư đệ của Minh Phong lão nhân tới sẽ chỉ đạo cho Sầm Trạch một chút. Cứ như vậy tứ sư huynh liền trực tiếp trở thành đệ tử võ học.
Bất cứ khi nào Diệp Tử Tấn lên núi kiếm thảo dược bị thú dữ trên núi dọa cho hoảng sợ rồi chạy về khóc lóc thảm thiết. Sầm Trạch lại vác rìu chặt củi lên núi để giải quyết với thú rừng, khiến cả ngọn núi gà bay chó sủa.
Cuối cùng sau mấy lần như vậy, mỗi lần thấy bóng dáng Diệp Tử Tấn vào khu rừng, lũ dã thú trong núi liền ẩn nấp mất dạng.
Trong mắt Diệp Tử Tấn, Sầm Trạch giống như một người cha, một người anh, thậm chí còn thân thiết hơn cả sư phụ.
Cứ như vậy lớn lên, mối quan hệ của họ ngày càng trở nên thân thiết. Diệp Tử Tấn chưa bao giờ nghĩ đến cuộc sống mà không có sư huynh mình.
Chỉ là không biết vì lý do gì, một ngày nọ, Sầm Trạch đột nhiên trở nên trầm mặc. Sư huynh từ trước đến nay cùng cậu như hình với bóng lại thường xuyên biến mất không rõ tung tích. Có khi cả một ngày một đêm đều không gặp được sư huynh. Ngẫu nhiên tình cờ gặp, Sầm Trạch cũng không cùng Diệp Tử Tấn nói chuyện, ánh mắt chạm nhau một cái, tứ sư huynh lập tức xoay người rời đi.
Diệp Tử Tấn khổ sở không thôi, thật vất vả tìm được cơ hội chặn đường sư huynh của mình, muốn hỏi anh rốt cuộc có chuyện gì. Thế nhưng Sầm Trạch lại chỉ lạnh lùng trả lời một câu "Không phải việc của đệ", thậm chí ánh mắt còn không thèm nhìn Diệp Tử Tấn.
Diệp Tử Tấn khi ấy cảm nhận mình dường như trải qua mùa đông lạnh nhất, máu khắp cơ thể đông cứng lại.
Thời điểm Diệp Tử Tấn mười sáu tuổi, Sầm Trạch, người trước đó đã đồng ý với cậu cùng nhau rời núi đã rời đi mà không nói một lời. Từ đó về sau cậu cũng không bao giờ gặp lại tứ sư huynh nữa.
Sau đó chính là hiện tại.
Diệp Tử Tấn ánh mắt phức tạp nhìn người trước mặt, người này trông giống hệt Tứ sư huynh thời còn trẻ. Đúng vậy, chỉ giống nhau thôi, không phải là cùng một người. Cậu có thể nhận ra sự khác biệt khi người kia bước xuống cầu thang.
"Xin chào". Tây Thi gật đầu chào hỏi với Diệp Tử Tấn một cách lịch sự. Anh cẩn thận đánh giá đứa trẻ trước mặt. Đôi mắt thằng bé to và tròn, giống như loại nho đen mà anh thích ăn nhất, trong veo mọng nước, đặc biệt xinh đẹp. Không chỉ đôi mắt, khuôn mặt cũng có chút tròn trịa, vẫn còn đó nét trẻ con khiến cậu càng thêm đáng yêu.
Chỉ nói về ấn tượng đầu tiên, Tây Thi đã rất thích đứa trẻ này.
Đã gần mười ngày trôi qua kể từ khi anh nhảy xuống hồ năng lượng và cứu đứa trẻ. Mặc dù cơ thể anh có thể chống lại sự ăn mòn năng lượng của hồ năng lượng nhưng vẫn bị ảnh hưởng ở một mức độ nào đó.
Sau khi trở về anh đã ngủ thiếp đi trong vài ngày. Thậm chí cơ thể còn có chút dấu hiệu sốt, cả người uể oải, yếu ớt. Tuy nhiên, thiết bị y tế tại nhà và ở bệnh viện đều không phát hiện được gì nên anh chỉ có thể xin nghỉ học, nằm ở nhà nghỉ ngơi.
Khi anh hoàn toàn bình phục, anh nghe nói đứa trẻ anh cứu trước đó chính là người có tư chất cấp F nổi tiếng kia. Chưa kể, tin tức thực sự nổ ra là Điện Thức Tỉnh đã bị hack, nhân viên ở đó lơ là nhiệm vụ, không để ý đến dung dịch dinh dưỡng đã bị hấp thụ hết. Trình độ A+ là tư chất trăm năm khó gặp, việc trí não thông minh của Điện Thức Tỉnh bị hack cũng là điều hiếm thấy luôn. Hai sự tình đều xảy ra một lúc, đứa trẻ này cũng là xui xẻo. Nguyên bản tư chất được người người hâm mộ như vậy lại bị biến thành phế vật cấp F-.
Bởi vì bản thân vốn đã có ấn tượng rất tốt với đứa trẻ này, bây giờ Tây Thi càng nhìn cậu với ánh mắt cảm thông hơn.
"Xin chào", Diệp Tử Tấn trong lòng còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Cậu chỉ đáp lại theo bản năng.
"Tiểu Tấn" Diệp San thấy Diệp Tử Tấn không có phản ứng, lên tiếng nhắc nhở một cái.
Lúc này Diệp Tử Tấn mới phục hồi tinh thần lại, nhớ tới mục đích hôm nay đến thăm, đem hết cảm xúc nãy giờ đặt qua một bên. "Cảm ơn anh đã cứu em lúc rơi xuống hồ năng lượng."
Diệp San biết con trai mình đã chuẩn bị rất nhiều lời cảm ơn muốn bày tỏ, nhưng hiện tại dường như không có ý định nói hết ra. Cô không khỏi có chút sốt ruột.
"Đứa nhỏ này," Diệp San cười gượng một chút. "Thời điểm ở nhà còn cùng tôi nói phải hảo hảo cảm ơn đàn anh đã cứu nó. Hiện tại nhìn thấy người thì lại khẩn trương, một lời cũng không nói ra được."
"Không có việc gì, tiểu hài tử sợ người lạ. Tôi hiểu mà. Để cho tụi nhỏ ở chung với nhau một lúc đi." Mẹ Tây Thi mỉm cười nói: "Tây Thi có không ít đồ chơi, để thằng bé mang theo bạn nhỏ lên lầu chơi một lúc."
Nói xong, mẹ anh liền dặn dò vài câu rồi bảo Tây Thi đưa Diệp Tử Tấn tới phòng của mình chơi.
Xác thực trong phòng của Tây Thi có không ít đồ chơi, từ các loại sa bàn chiến đấu mô phỏng trò chơi chiến tranh khác nhau cho đến các mô hình máy bay chiến đấu. Tây Thi bình thường vốn không phải là người nhiệt tình nhưng anh có ấn tượng tốt với đứa trẻ tròn trịa này, đồng thời rất có cảm tình với tư chất của đứa trẻ. Cho nên anh rất tận tâm đưa từng món đồ chơi trên bàn cho Diệp Tử Tấn. Mỗi một món lại tỉ mỉ kể lại một lần. Đáng tiếc, Diệp Tử Tấn vừa nhìn thấy Tây Thi liền xuất thần, cơ bản không thể nghe được những lời anh nói.
Tây Thi nhìn một hồi, không khỏi thở dài. Đệ đệ nhỏ này thật sự quá hướng nội đi. Cùng anh ở riêng một chút thôi mà cả người căng cứng, khẩn trương vô cùng. Tây Thi cảm thấy không nên ép buộc đứa nhỏ nữa nên đành phải đưa cậu ra khỏi phòng. Chỉ là Tây Thi có chút tiếc nuối khi chưa giải thích cho đệ đệ này khoang mô phỏng của mình. Anh còn muốn hỏi đứa trẻ xem đã từng chơi thứ này chưa.
Nghĩ tới khoang mô phỏng, Tây Thi cảm thấy có chút hụt hẫng cùng buồn bực. Trong khoảng thời gian anh hôn mê kia, anh không có cách nào tiến vào trò chơi nói cho Tiểu Tinh một tiếng. Hiện tại thật vất vả tỉnh táo lại, vào trong trò chơi lại không tìm thấy người. Chờ hai ngày cũng không thấy Tiểu Tinh online. Chắc hẳn Tiểu Tinh thấy anh lâu như vậy không vào trò chơi, nên đã tức giận mất rồi.
Tiểu Tinh không online. Làm sao anh có thể giải thích điều đó với Tiểu Tinh đây?
Tây Thi cảm thấy có chút nho nhỏ ưu thương.
Sau khi Diệp Tử Tấn và Tây Thi từ trên lầu đi xuống, Diệp San không nán lại ở đây lâu, mang theo Diệp Tử Tấn lần nữa nói lời cảm ơn với mẹ con Tây Thi rồi đứng dậy rời đi.
Ngày hôm sau, Diệp Tử Tấn cuối cùng cũng bắt đầu đi học trở lại sau một thời gian dài nghỉ ngơi.
Vừa đến lớp, Diệp Tử Tấn đã được mọi người đối xử như một ngôi sao thần tượng. Nguyên bản các bạn trong lớp vẫn đang nói chuyện phiếm với nhau, nhìn thấy cậu lập tức xông tới vây quanh. Ngươi một câu ta một câu, nói chuyện không ngừng.
"Tử Tấn, cậu không sao chứ?" Hạ Mạt lo lắng hỏi. Tử Tấn là vì cứu mình mới bị đẩy vào hồ năng lượng. Hạ Mạt cũng rất nhiều lần đi tới bệnh viện để gặp Tử Tấn, nhưng thời điểm nào cũng thấy Tử Tấn đang hôn mê trên giường bệnh. Lúc đó Hạ Mạt đặc biệt sợ hãi Tử Tấn cứ như vậy hôn mê, vĩnh viễn không bao giờ thức dậy.
"Tử Tấn, tư chất của cậu thật sự đã lên cấp D sao."
"Tử Tấn, người được nhắc tới trong tin tức là cậu phải không? Cậu hẳn là có tư chất A+!" Một bạn nhỏ hâm mộ nói. "Trách không được cậu học giỏi như vậy a."
Trừ bỏ quan tâm về tư chất của cậu, hầu hết mọi người trong lớp đều lo lắng không biết sức khỏe của cậu đã bình phục chưa. Diệp Tử Tấn trong lòng cảm thấy thật ấm áp, lần lượt trả lời từng người một. Mọi người tập trung lại một lúc lâu mãi cho đến khi chuông reo bọn họ mới trở về chỗ ngồi của mình.
"Lần này cậu làm ra chuyện lớn rồi." Vương Lãng chăm chú nhìn giáo viên, lại thấp giọng nói nhỏ với Diệp Tử Tấn.
"Tại sao?" Diệp Tử Tấn có chút nghi hoặci.
Vương Lãng tặc lưỡi: "Vì sự việc của cậu, tất cả các trường học ở thành phố Tinh Vân sẽ tiến hành một lần kiểm tra đo lường tư chất."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro