
Chương 33
Editor: SKZ.Felix94
Chương 33
Diệp Tử Tấn sửng sốt một chút, hoàn toàn không hiểu rõ ý tứ của Diệp Mân. Nhưng cậu vẫn cẩn thận nhớ lại tình huống lúc mình tỉnh lại. Thời điểm đó khi bước vào khoang thức tỉnh, toàn thân cậu ngập trong dung dịch dinh dưỡng, nhưng khi tỉnh dậy, toàn thân cậu hoàn toàn sạch sẽ, thậm chí quần áo còn khô cong, không có một chút hơi ẩm nào đọng lại. Khi ấy cậu còn thắc mắc tại sao quần áo mình đã khô như vậy rồi còn nhận được một quy trình sấy khô được cài đặt sẵn bên trong thiết bị nha. Lúc đó cậu cũng không nghĩ nhiều, cho rằng là ai cũng như vậy, nhưng nghe ý tứ của ông ngoại thì hình như chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
"Khi con tỉnh lại, bên trong khoang dinh dưỡng chẳng có gì cả." Diệp Tử Tấn miêu tả lại cảnh tượng khi đó cho ông ngoại.
Lời của Diệp Tử Tấn vừa nói ra, sắc mặt của Diệp Mân và Đỗ Tĩnh đều thay đổi.
Chỉ có Diệp San và Diệp Tử Tấn là ngơ ngác: "Dung dịch dinh dưỡng có vấn đề sao?"
Vẻ mặt Đỗ Tĩnh rất nghiêm trọng. "Khi con sinh ra đã lâu không xảy ra chuyện như vậy, cho nên chúng ta không nói cho con biết." Bà dừng lại một chút. "Con biết là kết quả cuối cùng của tư chất năng lực có liên quan đến thời điểm của lần thức tỉnh đầu tiên đúng không".
Diệp San gật đầu.
"Nhưng còn có một điểm cần chú ý khác liên quan đến lượng dung dịch dinh dưỡng hấp thụ bên trong quá trình thức tỉnh." Đỗ Tĩnh khẽ nhíu mày. "Nói chung, thời gian để thức tỉnh một năng lực càng lâu, dung dịch dinh dưỡng trong khoang tiêu hao càng nhiều. Và tới cuối cùng khi được thức tỉnh, năng lực sẽ cực kỳ mạnh mẽ."
Diệp San lại gật đầu, Tiểu Tấn phải mất hai giờ để thức tỉnh, lâu hơn thời gian thức tỉnh của cô ngày trước. Cô khi đó còn tưởng trình độ thức tỉnh của Tiểu Tấn thấp nhất sẽ là cấp A. Ai mà biết kết quả cuối cùng lại là cấp F-.
"Nhưng trong quá trình đó nếu cung cấp thiếu dung dịch dinh dưỡng, sẽ không thể tiến hành thức tỉnh tới cuối. Năng lượng thông qua việc cung cấp dịch dinh dưỡng không đủ, cuối cùng hệ thống sẽ duy trì đánh giá cấp bậc và xác định tư chất thông qua định mức dung dịch dinh dưỡng có thể hấp thu vào cơ thể." Đỗ Tĩnh nói tiếp.
"Trước đây ở thời của mẹ và cha con, sảnh thức tỉnh đã được thay thế hoàn toàn bằng khả năng điều khiển của trí não thông minh. Nhưng lấy thời điểm đó làm mốc, lùi khoảng mười năm trước, vì Thành phố Tinh Vân nằm ở một nơi xa xôi nên Sảnh thức tỉnh khi đó một nửa là vận hành thông qua hệ thống trí não thông minh, một nửa là con người thao tác.".
"Nghe nói đã từng có một thiên tài trực tiếp bị hủy hoại do không được cung cấp đủ dung dịch dinh dưỡng. Trình độ thức tỉnh cuối cùng của anh ta chỉ đạt cấp C. Sau sự việc này, không chỉ toàn bộ nhân viên của Sảnh thức tỉnh bị trừng phạt. Thành trung tâm cũng rất coi trọng việc này, ngay sau đó lập tức gửi nhân lực và nguồn lực để trực tiếp thay thế Sảnh thức tỉnh của chúng ta. Từ đó vận hành hoàn toàn thông qua trí não thông minh.
Đỗ Tĩnh biểu tình phẫn nộ: "Chuyện này mẹ vẫn luôn nghĩ nó như một câu chuyện xưa truyền miệng, không hề nghĩ tới tình huống ấy lại xảy ra với cháu ruột của mình!"
Diệp Mân tức giận dựng tóc gáy, trực tiếp từ trên giường nhảy xuống: "Điện thức tỉnh sao có thể để xảy ra sai lầm lớn như vậy! Thiên phú tốt của cháu trai tôi đã bị hủy hoại! Không được, tôi phải phái người điều tra chuyện này. Rốt cuộc là ai dám hại cháu tôi?"
Diệp Tử Tấn sau khi nghe được những lời nói của Đỗ Tĩnh trong lòng cũng có chút dao động, nhưng cũng không mãnh liệt bằng người thân của cậu. Mặc dù cảm thấy có chút đáng tiếc cái không gian rộng lớn kia, nhưng nhìn thấy Diệp Mân vì tức giận mà trực tiếp nhảy xuống. Cậu vội vàng đi tới đỡ Diệp Mân trở lại giường, giúp ông ngoại thuận thuận khí: "Ông ngoại cũng giống bà ngoại, cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Ngàn vạn lần không được tức giận, như vậy sẽ dễ dàng tổn thương cơ thể."
Được Diệp Tử Tấn ngoan ngoãn dỗ dành như vậy, cảm giác tức giận trong lồng ngực Diệp Mân lập tức giảm đi rất nhiều. Ông nhìn cháu trai rồi nói: "Nếu trí năng trong Điện Thức Tỉnh điều khiển toàn bộ quá trình, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Lần này con thức tỉnh thất bại, nhất định là có người gây sự với Diệp gia ta."
"Con sẽ điều tra chuyện này." Diệp San hai mắt tràn đầy lạnh lẽo. "Mặc kệ là ai, con nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá."
"Việc này cũng không cần vội như thế đâu ạ." Diệp Tử Tấn nói: "Thân thể của ông ngoại và bà ngoại hiện tại mới là quan trọng nhất. Vài ngày nữa sẽ tiến hành đợt điều trị tiếp theo. Năng lực y thuật của con tạm thời không thể để người khác phát hiện, cho nên chỉ mẹ mới có thể giúp con thôi."
Diệp San bình tĩnh lại cảm xúc của mình một chút. "Được, nghe theo lời bảo bối."
Sự tình điều tra cũng không cần cô phải tự mình ra mặt. Cô sẽ cử người đi tra sự tình này.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Diệp San đi qua rồi ở mặt trên bấm một chút, một màn hình ánh sáng cao bằng nửa người xuất hiện trước mặt họ. Khung cảnh bên trong chính xác là cảnh tượng bên ngoài biệt thự. Hai người đàn ông trung niên đứng trước cửa nhà họ. Diệp San nhận ra một trong số họ, đó là chủ nhiệm ban nhất của học viện Thanh Mông. Cô suy nghĩ một lúc rồi bật màn hình lên.
Nhìn thấy chuông cửa phát ra quầng sáng màu cam, hai người ở cửa hiểu ra rằng chủ nhân đã chấp nhận liên hệ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, "Xin chào ngài, chúng tôi là giáo viên của học viện Thanh Mông và học viện Nguyên Không. Chúng tôi đến đây vì trường hợp của bạn học Diệp Tử Tấn.
Diệp San nhìn cha cô một chút. Thấy Diệp Mân gật đầu cô mới trực tiếp mở cửa.
Trong phòng khách, hai vị giáo viên nhìn Diệp Mân đang dựa vào ghế sofa cảm thấy có chút áy náy cùng chột dạ, nhịn không được thì thầm. Trước đó họ từng nghe nói Diệp lão gia bởi vì biết tin cháu trai mình vô tình rơi xuống hồ năng lượng mà tức giận đến mức bất tỉnh. Người ta còn nói rằng Diệp lão gia không còn nhiều thời gian nữa. Nhưng hiện tại xem ra, ông tuy rằng nhìn qua có chút suy yếu nhưng tinh thần rất tốt, đâu có giống một người sắp gần đất xa trời.
"Thật mạo muội quấy rầy các vị. Thời điểm chúng tôi đến bệnh viện thăm bạn học Diệp, được biết em ấy đã trở về nhà. Chúng tôi cũng đã liên hệ với phụ huynh của bạn học Diệp nhưng không có phản hồi. Chúng tôi hơi lo lắng cho nên đành phải mạo muội tìm tới đây." Giáo viên học viện Thanh Mông nói.
Diệp San sửng sốt một lúc, nhìn vào máy liên lạc của mình và phát hiện ra rằng nó đã bị tắt. Hẳn là lúc nãy khi cô giải thích sự việc với trợ lý thì thay vì cúp máy cô lại đã vô tình ấn vào nút trực tiếp đóng máy liên lạc.
"Không biết tình hình của bạn nhỏ Diệp thế nào rồi?" Thầy giáo của Thanh Mông quan tâm hỏi. Khi họ đến bệnh viện hỏi thăm, bác sĩ chỉ nói với họ rằng Diệp Tử Tấn đã tỉnh lại còn đâu mọi chuyện khác đều là bảo mật. Họ không còn cách nào khác là phải đích thân đến hỏi mọi người.
"Tuy rằng đã tỉnh, nhưng thân thể rất yếu." Diệp San vẻ mặt không tốt trả lời.
"Đây là trách nhiệm của chúng tôi. Lúc đó chúng tôi đã không hoàn thành nghĩa vụ chăm sóc của mình." Giáo viên học viện Nguyên Không xấu hổ nói. Câu nói kế tiếp có chút khó khăn nhưng vẫn cắn răng nói tiếp " Phía trường học sẽ dùng thành ý bồi thường hoàn toàn cho bạn học Diệp."
Diệp San tựa hồ cười mà không cười.
Cả hai vị giáo viên đều cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy, nóng bừng. Những lời này bọn họ nói cùng những người khác thì có lẽ còn tính là có chút thành ý, nhưng bọn họ hiện tại đang nói với ai a? Chính là Tinh Vân thành Diệp gia!!!
Bất kể họ đề xuất hình thức bồi thường như thế nào, dựa theo năng lực của Diệp Gia, nó đều thực sự dễ như trở bàn tay, nơi nào cần bọn họ tới bồi thường. Này hoàn toàn là làm điều thừa thãi. Hơn nữa, nhà họ chỉ có một đứa cháu trai quý giá là Diệp Tử Tấn. Vốn có tư chất không tốt, giờ lại bị đẩy vào hồ năng lượng, chỉ sợ toàn bộ không gian của mình đều phế bỏ rồi đi.
"Không biết không gian của bạn học Diệp..." Giáo viên Nguyên Không lời nói nghẹn ở cổ họng, không biết nên hỏi như thế nào.
Lúc này, Diệp Mân vốn đang im lặng lại lên tiếng: "Không gian của thằng bé vẫn còn, chẳng qua có chút vấn đề, các anh xem thứ này đi." Vừa nói, Diệp Mân vừa đưa báo cáo trong tay ra.
Hai vị giáo viên đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại trở nên căng thẳng. Cho dù không gian của Diệp Tử Tấn còn, chỉ sợ có thể bị tổn hại không nhỏ. Hai người cầm lấy báo cáo của Diệp Mân, xem qua một lượt, khi nhìn rõ số liệu cụ thể trên phiếu kiểm tra, cả hai đều có chút nghi hoặc không biết tại sao Diệp Mân lại cho bọn họ xem báo cáo xét nghiệm tư chất này.
"Đây là báo cáo kiểm tra tư chất của Tiểu Tấn. Sau khi trở về nhà, ta mới kiểm tra." Diệp Mân nhàn nhạt nói.
"Điều này là không thể!" Giáo viên học viện Nguyên Không thất thanh nói. Hắn không quen biết học sinh này của học viện Thanh Mông, nhưng hắn biết rõ ràng nguyên lý của hồ năng lượng. Sau khi thức tỉnh, muốn nâng cao trình độ tư chất của một học sinh ngoại trừ lọ thuốc định hình huyền thoại thì không còn cách nào. Hơn nữa, sự dao động trong hồ năng lượng quá mạnh. Trước giờ chỉ có vô tình đem tư chất học sinh phá hủy, chứ không thể nâng cao được tư chất của học sinh.... Này.. Bọn họ thực sự tới đây với lòng chân thành cùng thành ý cao nhất. Tại sao Diệp Mân lại đưa một báo cáo để lừa gạt bọn họ?!
"Thưa ngài, Tiểu Tấn mấy ngày nay có phản ứng gì đặc biệt không?" So với đối phương, giáo viên của học viện Thanh Mộng bình tĩnh hơn rất nhiều, thăm dò hỏi.
"Bọn ta cũng là mới vừa rồi kiểm tra Tiểu Tấn mới phát hiện được. Thời điểm thức tỉnh trước đó, khi thằng bé tỉnh dậy, bên trong khoang dinh dưỡng trống rỗng, căn bản xung quanh không có một chút dung dịch dinh dưỡng nào." Diệp Mân nói.
Giọng điệu của Diệp Mân rất bình tĩnh, nhưng nội dung trong đó lại khiến hai vị thầy giáo ngồi trên ghế sofa ngơ ngác, bùm một tiếng trong đầu nổ tung trống rỗng, một hồi lâu không có phản ứng. Họ đã làm việc trong học viện nhiều năm. Mặc dù họ chưa bao giờ gặp bất cứ trường hợp gì như thế này, nhưng khi còn nhỏ họ đã nghe thấy rất nhiều tin đồn. Khái niệm hấp thụ toàn bộ dung dịch dinh dưỡng trong khoang thức tỉnh là gì? Trình độ ít nhất phải là cấp A, thậm chí là trên cấp A.
Nếu là A+... Giáo viên của học viện Thanh Mông kinh hỉ vạn phần, nhưng khi tâm trạng vừa phấn chấn, ông chợt nhớ đến tư chất hiện tại của Diệp Tử Tấn, đột nhiên cảm thấy một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, khiến toàn thân lạnh buốt.
Dù là nửa tin nửa ngờ nhưng sắc mặt hai thầy giáo của Thanh Mông và Nguyên Không đều ngưng trọng hẳn lên. Nếu đây là sự thật, một thiên tài lẽ ra sẽ theo học tại học viện của họ liền cứ như vậy bị hủy hoại?
Với thân phận và địa vị của Diệp Mân, tuyệt đối không cần lừa gạt bọn họ làm gì. Vẻ mặt của hai vị lão sư lập tức trở nên nghiêm nghị: "Việc này chúng tôi sẽ lập tức báo cáo, nhất định sẽ điều tra rõ ngọn ngành sự việc." Trí não thông minh của Sảnh Thức Tỉnh chắc chắn sẽ không xuất hiện vấn đề chí mạng như vậy. Thế thì chỉ có một khả năng.
Diệp Mân gật đầu. Thanh Mông và Nguyên Không đều là học viện có nguồn gốc sâu xa ở thành phố Tinh Vân, đặc biệt là học viện Nguyên Không. Việc can thiệp của họ vào cuộc điều tra ở Điện Thức Tỉnh sẽ thuận tiện hơn nhiều so một gia đình thương nhân như Diệp gia.
____
Lại là một ngày thức tỉnh nữa vào tháng Giêng. Vương Hách lo lắng nhìn chằm chằm vào dữ liệu trên bảng điều khiển mà không bỏ sót một chút số liệu nào. Mãi cho đến khi tất cả bọn trẻ đều thức dậy, hắn mới chớp mắt một cái, lo lắng đến mức run rẩy.
Kể từ lần cuối cùng phạm sai lầm, hắn ta đã thường xuyên sống trong sợ hãi cùng đề phòng suốt hai tháng. Mỗi ngày đều trải qua khổ sở cùng dày vò. Đã nhiều ngày như vậy, hắn thậm chí không có một đêm ngon giấc, luôn nửa đêm tỉnh dậy, cả người trở nên lo lắng bất an. Mỗi lần nhìn thấy cảnh sát tuần tra trên đường, hắn đều cảm thấy sợ hãi, như thể bọn họ đang đến bắt hắn.
Nhìn thấy dữ liệu trên màn hình đã được tích hợp xong, Vương Hách lau mồ hôi trên trán, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Hắn đã nộp đơn từ chức lên cấp trên thông qua trí não ba ngày trước. Sau ngày hôm nay, hắn có thể rời khỏi nơi này.
Dù công việc có tốt đến đâu thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ đổ bệnh nếu cứ tiếp tục trải qua như vậy. Chi bằng từ bỏ, trốn tới địa phương xa xôi nào đó và bắt đầu lại từ đầu.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Vương Hách vừa tiến tới cửa, định mở cửa rời đi.
Lúc này, cánh cửa đột nhiên từ bên ngoài mở ra.
Hai cảnh sát đứng trước mặt hắn, ánh mắt sáng rực: "Anh Vương, có một vụ án cần anh phối hợp điều tra."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro