Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Editor: SKZ.Felix

Chương 30

Diệp Tử Tấn nhanh chóng đem suy nghĩ của mình tập trung vào không gian một lần nữa và khi kiểm tra kỹ hơn, cậu phát hiện ra rằng không gian vốn chật hẹp và tối tăm ban đầu nay đã trở nên lớn hơn gấp mười lần!

Nó rộng rãi và sáng sủa hơn trước. Những cây ngải cứu tươi tốt vốn tràn ngập trong không gian giờ đã lùi vào phía trong góc. Diệp Tử Tấn nhìn vào rìa khu vực đang trồng ngải cứu. Tinh thần cảm thấy hơi choáng váng một chút, sau đó cảnh tượng thần kỳ hiện ra trước mắt cậu.

Toàn bộ không gian lúc này biến hoá có dạng hình tròn, được chia làm ba khu vực phân bố bởi ba loại thảo dược khác nhau. Một là cây ngải cứu mà cậu quen thuộc. Hai là mạn đà la, hay còn có tên gọi khác là cây cà độc dược. Cây lớn trổ hoa có màu tươi tắn. Hiện tại những bông hoa đang nở rộ có hình chiếc kèn với ba màu trắng, tím và đỏ xen kẽ lẫn nhau, trông đặc biệt hấp dẫn.

Mặc dù toàn bộ cây mạn đà la này đều mang theo độc tính nhưng một lượng nhỏ cũng có thể dùng để làm tê liệt những cơn đau của bệnh nhân, phù hợp trong công tác điều trị với bác sĩ. Ngoài ra...việc sử dụng phổ biến nhất của những cây cà độc dược này trên thế giới là làm mê hương. Diệp Tử Tấn mặc dù vô cùng vui mừng, nhưng trong lúc nhất thời cũng không dám đến quá gần.

Khu vực còn lại là một mảng hoa nhỏ màu đỏ tím. Sau khi Diệp Tử Tấn đến gần xem xét kỹ hơn, cậu phát hiện ra đây là địa hoàng. Một loại thảo dược có tác dụng thanh nhiệt, lọc máu, bổ máu, chống suy nhược cơ thể, dùng cho phụ nữ rất tốt.

Mặc dù không gian của Diệp Tử Tấn đã trở nên lớn hơn rất nhiều, nhưng tổng cộng nó cũng không lớn như vậy. Cậu đi vòng quanh toàn bộ không gian được vài bước đã chạm đến ranh giới. Diệp Tử Tấn nghi ngờ đưa tay ra chạm vào đường ranh giới. Không gian ban đầu bị cô lập bởi đường ranh giới rất rõ ràng, tựa như bốn bức tường đất. Chỉ cần đến gần sẽ cảm thấy khó khăn, tinh thần trì trệ nặng nề , thậm chí khó thở. Còn bây giờ cậu có thể cảm nhận được không gian thực sự. Đường ranh giới của không gian bây giờ rất khác so với trước đây, bức tường kiên cố ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một làn sương trắng dày đặc. Khác biệt ở chỗ nếu bước qua, bạn sẽ không hề cảm thấy bất kỳ sự trì trệ nào. Chỉ là đi quanh quanh một hồi xung quanh không có sự khác biệt nào cả.

Đưa tay cảm nhận được hơi lạnh từ làn sương trắng, Diệp Tử Tấn nảy ra ý định đi đến gần đám sương mù dày đặc để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Kết quả sương mù hoàn toàn che phủ đôi mắt của Diệp Tử Tấn, ngoại trừ sương mù dày đặc trắng xóa ra, Diệp Tử Tấn không thể nhìn thấy gì. Trong cơn tuyệt vọng, Diệp Tử Tấn đành phải từ bỏ trí tò mò khám phá bên trong đám sương mù và quay trở lại điểm trung tâm của không gian. Từ trung tâm nhìn về phía trước, làn sương trắng dày đặc còn rải nhẹ lên cỏ cây, tạo thành một cảm giác như lạc vào chốn thần tiên sảng khoái.

Ở trung tâm không gian có một khối đá khổng lồ, bề mặt trơn nhẵn. Dù không gian của Diệp Tử Tấn đã lớn hơn rất nhiều, nhưng chỉ riêng khối đá này thôi đã chiếm gần như một phần bảy toàn bộ không gian. Tảng đá cực kỳ đẹp đẽ, cao bằng nửa Diệp Tử Tấn. Đáy lõm xuống một chút tạo thành hình như chiếc ô. Trong lòng vừa có một ý niệm, Diệp Tử Tấn đã trực tiếp xuất hiện trên tảng đá, nghiêng người về phía trước nằm xuống, cảm giác vô cùng thoải mái. Diệp Tử Tấn hít thở vài hơi trong bầu không khí thanh cảnh này rồi mới miễn cưỡng nhảy xuống, chuẩn bị nhặt một hai nhánh địa hoàng và cà độc dược đi ra ngoài.

Diệp Tử Tấn hái một bông hoa cà độc dược khi đang chuẩn bị đi về phía mảnh đất màu vàng. Bỗng Diệp Tử Tấn phát hiện ra một màu trắng sáng dưới tán lá của tảng đá.

Diệp Tử Tấn sững người, đi đến hướng tảng đá rồi đột ngột bước vào một góc, ngồi xổm xuống và hơi thở có chút khẩn trương. Một chút màu trắng lộ ra đó thực chất là một cái ụ đất nhỏ cỡ ba lòng bàn tay, nằm sát chân tảng đá. Nếu không phải Diệp Tử Tấn tinh mắt, lại vô tình đứng đúng góc độ thì có khi còn lâu mới phát hiện ra nơi này ẩn giấu một loại thực vật mới.

Diệp Tử Tấn cẩn thận phủi đất đi và một bông hoa trắng như pha lê xuất hiện trước mặt Diệp Tử Tấn.

Diệp Tử Tấn hít sâu một hơi, đây... đây là...

Thiên Sơn Tuyết Liên là một loại thần dược được coi là thần thoại trên thế giới. Thiên Sơn Tuyết Liên có tác dụng kích thích cơ bắp, kích thích sinh lực, chỉ cần có hơi thở, Thiên Sơn Tuyết Liên này có thể đoạt lại sự sống từ tay Diêm Vương.

________

"Đã bảy ngày rồi, sao Tiểu Tấn đi học vẫn chưa về?" Diệp Mân và Đỗ Tĩnh đều rất nhớ cháu trai.

"Phía học viện vừa thông báo với con rằng hoạt động trao đổi lần này mới thêm vào một vài địa điểm mới nên chắc cần kéo dài thêm vài ngày nữa." Diệp San mở video trò chuyện qua máy liên lạc nói với bố mẹ. "Cha mẹ đừng lo lắng. Phía học viện tổ chức hoạt động đi chơi cũng là một điều tốt. Tiểu Tấn chưa được đi nhiều nơi, bây giờ là thời điểm tốt để tích lũy một số kinh nghiệm. Hơn nữa, Tiểu Tấn và những học sinh khác có giáo viên từ Thanh Mông đi theo. Bọn họ nhất định sẽ chăm sóc tụi nhỏ thật tốt. Chỉ cần đợi Tiểu Tấn về, chúng ta sẽ được nói chuyện với thằng bé."

"Nói đi là đi. Sao ngay cả liên lạc cũng không được phép?" Diệp Mân có chút không vui. "Cho dù là khóa học kín, cũng phải để học sinh báo cho gia đình mình vẫn an toàn chứ!"

"Nếu đây là sự sắp xếp từ phía học viện, bọn họ nhất định là có lý do." Diệp San cười nói. "Hơn nữa, mặc dù không được phép liên lạc nhưng giáo viên còn gửi cho con một bức ảnh của Tiểu Tấn. Lát nữa con sẽ gửi cho cha."

"Được rồi." Đỗ Tĩnh miễn cưỡng đồng ý. "Nhớ thường xuyên liên lạc với giáo viên, đừng để Tiểu Tấn bị đói. Còn con nữa, dạo này bận rộn chuyện gì vậy? Cho dù công ty có việc gì đi chăng nữa, con cũng không được ngày nào cũng ngủ ở công ty! Đã nhiều ngày như vậy, nhìn xem bản thân gầy hẳn một vòng. Tối nay về nhà đi, nghỉ ngơi cho thật tốt."

Diệp San gật đầu đồng ý. Sau khi cúp máy, nụ cười trên mặt dần dần tiêu tán, cô ôm mặt im lặng. Cô không có cách nào để nói với bố mẹ mình về tình trạng hôn mê của Tiểu Tấn.

Nếu họ biết rằng Tiểu Tấn đã rơi vào hồ năng lượng, hiện tại còn không rõ sống chết, không rõ Tiểu Tấn có thể tỉnh lại hay không thì họ sẽ rất lo lắng. Vì vậy Diệp San không còn cách nào khác ngoài kể với bố mẹ cô về chuyến ngoại khóa trao đổi của học viện Thanh Mông, nói dối về việc Tiểu Tấn không thể về nhà. Diệp San chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, có chút khó thở. Mãi sau khi cô bình tĩnh lại một lúc, Diệp San mới đi ra khỏi phòng nghỉ, nơi cô đã ẩn náu.

"Aizz, em thật sự rất nhớ mẹ con bọn họ." Đỗ Tĩnh thở dài nói.

Diệp Mân không vui khịt mũi. "Hai người đó mấy năm trước không về thường xuyên, anh cũng không thấy em lo lắng gì. Giờ chẳng phải chúng ta vẫn sống thoải mái sao? Làm gì mà nhớ." Bất hạnh một cái, đứa con gái yêu thương cùng cháu trai bé nhỏ giờ thậm chí còn không có tước vị đàng hoàng, bị ông ba giận dỗi gọi bằng "hai người đó".

"Được rồi, anh mạnh mẽ, anh cứ mạnh miệng đi." Đỗ Tĩnh lắc đầu. "Nếu con gái bảo bối và cháu trai bảo bối của em trở về, đừng có nói chuyện với bọn họ."

"Không nói thì không nói." Diệp Mân gõ nạng, tức giận đi lên lầu.

"Anh đi chậm một chút." Đỗ Tĩnh bất lực hét lên. "Anh không biết thân thể của mình như thế nào sao? Anh thực sự cho rằng mình vẫn còn là một thanh niên hai mươi tuổi hả?" Hai quả bóng nhỏ đang bảo vệ phía sau Diệp Mân để đảm bảo ông không thể ngã xuống.

Diệp Mân không trả lời, ông chỉ khịt mũi giận dữ, gõ mạnh cây gậy hơn rồi đi lên lầu với từng tiếng "dong dong dong" cho đến tận bữa trưa mới mò xuống

"Sao em cứ xem mấy thứ vớ vẩn thế này?" Diệp Mân cau mày nhìn màn hình chiếu ở giữa phòng khách. Loại phim kịch tính mẹ chồng nàng dâu cay đắng này được chính là thiết kế để làm mọi người khóc. Còn ông thì nghẹn muốn chết. "Thời buổi nào rồi mà vẫn còn xem thể loại như thế này. Tốt hơn em nên xem các kênh tin tức thời sự hiện nay ấy."

Đỗ Tĩnh thích thú nhìn màn hình:"Đâu có sao? Em thấy phim khá hay mà."

Lúc đầu, Diệp Mân còn nhịn được mấy phút, nhưng khi nhìn thấy trong phim cảnh con dâu trước mặt vốn đã quen thuộc lại bắt đầu khóc, ông không nhịn được nữa mà bắt đầu chuyển kênh qua mục tin tức phát sóng trực tiếp.

Đỗ Tĩnh còn muốn giật lại kênh nhưng khi nghe rõ bản tin đang phát sóng thì dừng lại.

"Vụ việc cố ý gây thương tích gần đây ở Hồ Năng lượng tại học viện Nguyên Không đã có tiến triển mới. Học viện Nguyên Không đã đuổi học sinh có liên quan ra khỏi trường. Đồng thời, sau phiên tòa xét xử, học sinh liên quan đã bị đưa đến trại giam vị thành niên. Tuy nhiên, vì chưa xác định được dấu hiệu sinh tồn của học sinh bị hại đến từ học viện Thanh Mông nên mức án mà học sinh liên quan phải đối mặt vẫn chưa được xác định..."

Cùng lúc tin tức được phát đi, một số bức ảnh về hiện trường xuất hiện, trong đó có hai bức ảnh hàng ngày và ảnh giường bệnh của các học sinh bị hại. Để bảo vệ quyền riêng tư của các học sinh, khuôn mặt của họ đã được mã hóa.

Lồng ngực Diệp Mân hơi phập phồng. Im lặng một lúc, ông đột nhiên ấn máy truyền tin: "Tiểu Tấn ở phòng nào?!"

Trợ lý của Diệp San giật mình, tưởng rằng ông đã biết: "Thưa ngài, Thiếu gia đang ở 3001,..."

Trợ lý còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng động lớn phát ra từ máy liên lạc.

"...Ông xã, anh bị sao vậy! Anh mau tỉnh lại đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro