Chương 29
Edit: SKZ.Felix
Chương 29
"Anh Tây Thi, anh đang nhìn gì vậy?" Tại khu huấn luyện trên mặt hồ năng lượng, một cậu bé không nhịn được hỏi.
"Không có gì." Tây Thi bình tĩnh trả lời nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào đám trẻ đang đi lên cầu thang.
Buổi huấn luyện lần này có cường độ rất lớn. Để tránh việc các học sinh bị thương, bọn họ phải ở trong trường và ngâm mình trong dung dịch chữa trị vào ban đêm để tiến hành điều dưỡng thân thể. Vì thế cho nên một tuần rồi Tây Thi không có vào khoang mô phỏng.
Học viện thông báo thời gian tương đối gấp, Tây Thi về nhà một chuyến cùng mẹ anh nói một tiếng rồi mang theo một số nhu yếu phẩm cần thiết trở về trường. Trước khi rời đi, anh vào khoang mô phỏng một lần, nhưng vì lúc này là ban ngày, Tiểu Tinh không online nên anh chỉ có thể nhắn lại một câu. Nói mình tạm thời có việc, không thể lên trò chơi. Chỉ là không thấy được Tiểu Tinh trả lời, Tây Thi cảm thấy có chút trống trải.
Học viện tốt nhất ở Thành phố Tinh Vân chính là Học viện Nguyên Không của anh và Học viện Thanh Mông bên cạnh. Vì tư chất của Tiểu Tinh không tồi nên rất có thể em ấy sẽ vào một trong hai học viện này. Mặc dù biết mình không thể trực tiếp nhận ra Tiểu Tinh, nhưng Tây Thi vẫn là nhịn không được đem ánh mắt hướng tới những học sinh mới này.
"Anh Tây Thi, anh một bên thực hiện squat, một bên cứ nhìn sang bên kia, anh không sợ ảnh hưởng tới eo sao?" Cậu bé nhịn không được liền nói. Nhiệm vụ luyện tập của họ trong nửa giờ này là thực hiện một trăm lần squat, và sau nửa giờ nữa họ sẽ thực hiện nhiệm vụ khác. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong khoảng thời gian quy định, họ phải để phần còn thiếu đến tối để tiếp tục thực hiện bù. Nếu vẫn không thể làm được, điểm của khóa học này sẽ bị hạ xuống. .
Thiếu niên đã đổ mồ hôi đầm đìa và gần như kiệt sức, chỉ có thể dựa vào việc tám nhảm với Tây Thi để chuyển hướng sự chú ý của mình.
"Không." Tây Thi trả lời, sau đó trực tiếp đứng dậy, động đậy tay chân.
Cậu bé sửng sốt một lúc rồi lập tức rên rỉ: "Anh Tây Thi, sao anh làm nhanh thế? Sao anh không đợi em!"
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, họ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn trước khi nhiệm vụ huấn luyện tiếp theo đến.
Tây Thi xoa xoa cái đùi đau nhức của mình, đi đến gần hồ năng lượng. Anh cảm giác được nguồn năng lượng dồi dào từ trên mặt hồ thẩm thấu vào cơ bắp, tan chảy từng chút một khiến cảm giác căng nhức giảm bớt đi không ít.
______
"Các học sinh, các em lấy hết thiết bị trí năng thông minh ra đưa cho thầy Ngô bảo quản." Thầy giáo của học viện Nguyên Không chỉ vào một nhân viên bên cạnh nói: "Năng lượng chấn động trong hồ năng lượng quá mạnh, các thiết bị trí năng thông minh ở bên trong rất dễ hư hỏng. Để tránh việc bị thiệt hại về tài sản, vui lòng tự nguyện giao nộp thiết bị của mình ".
"Thầy ơi, trí não cũng phải nộp lên sao ạ?" Hạ Mạt từ lớp 7 Thanh Mông rụt rè giơ tay hỏi. Cậu bé còn muốn dùng trí não để chụp lại ảnh hồ năng lượng này a.
"Không cần, những quả cầu phòng hộ đưa cho các em có thể giảm bớt tổn thương cho trí não." Giáo viên nói. Thiết bị trí não đối với học sinh cực kỳ quan trọng, trong tình huống bình thường họ sẽ không thu lại trí não cá nhân này. Bọn nhóc còn chưa kịp cao hứng, thầy giáo đã nói thêm một câu: "Nhưng thời điểm đi lên các em phải đóng trí não trước. Tuy rằng năng lượng dao động bên trong sẽ bị quả cầu phòng hộ chặn lại một phần nhưng cũng có khả năng khiến trí não gặp sự cố."
Các học sinh có chút thất vọng nhưng đều ngoan ngoãn giao lại tất cả các thiết bị thông minh mà bọn nhóc mang theo ngoại trừ trí não. Sau khi bọn nhỏ giao thiết bị xong, thầy Ngô đứng trước một chiếc bàn cao bằng nửa người, trực tiếp chạm vào màn hình trong suốt. Chiếc khay trắng đựng thiết bị trên bàn tự động bay lên, bay vào tủ đựng đồ phía sau.
Đem toàn bộ đồ đạc cất hết, giáo viên của học viện Thanh Mông và học viện Nguyên Không lần nữa kiểm tra lại tình trạng đeo cầu phòng hộ của học sinh, phát hiện một số học sinh đeo không đúng cách, thầy giáo bọn họ còn đặc biệt tới cố định lại thiết bị cho từng đứa.
"Lát nữa các em xếp hàng đi theo tôi lên tầng hai, không được chen chúc, đùa giỡn. Nếu có vi phạm sẽ bị kỷ luật." Thầy giáo nhấn mạnh lại một lần nữa rồi mang theo học sinh đi tới khu ngắm cảnh ở tầng hai.
Hồ năng lượng này cũng không lớn lắm, chỉ khoảng một nghìn mét vuông. Để tránh việc học sinh vô tình rơi xuống nước rồi xảy ra những thương tích không thể tránh khỏi, các biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt đã được thực hiện ở cả tầng một và tầng hai. Khu vực luyện tập ở tầng một dựa vào năng lượng phát ra từ hồ năng lượng để rèn luyện, không bị chặn bởi bất kỳ vật liệu đặc biệt nào để tránh việc năng lượng không thể dung nhập vào cơ thể. Xung quanh hồ chỉ thiết lập một lưới kim loại bao xung quanh. Không biết học viện thiết kế như thế nào, mặc dù có thể nhìn rõ lớp lưới kim loại này nhưng nó không hề cản trở tầm nhìn phía sau. Bạn vẫn có thể nhìn rõ khung cảnh hồ nước trong khu tập luyện.
Về phần tầng hai, vì là khu vực dành riêng cho việc ngắm cảnh nên các biện pháp bảo vệ ở tầng này càng nghiêm ngặt hơn. Chất liệu đặc biệt trong suốt bao quanh toàn bộ tầng hai. Một mặt, nó cách ly năng lượng với hồ, nhưng mặt khác, nó không cản trở những người ở tầng hai thưởng thức khung cảnh bên dưới. Khu tập luyện có tầm nhìn không bị cản trở. Toàn bộ tầng hai là một tòa nhà hình vòng tròn trong suốt, đi lên cầu thang sẽ có một hành lang dài thẳng tắp nối liền với nhau.
Diệp Tử Tấn và những người khác không thể nhìn rõ mặt hồ khi họ ở bên ngoài. Hiện tại, ngay khi bước vào hành lang trong suốt, bọn trẻ lập tức bị chấn động.
Nước hồ trong xanh như pha lê gợn sóng và lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, tạo cảm giác như lạc vào chốn thần tiên.
"Hồ năng lượng này thật đẹp!" Yến Yên, cô bé luôn có tính cách năng động, bốc đồng lúc này không khỏi mở to hai mắt, nhìn khung cảnh bên dưới không muốn rời bước.
"Nếu có thể mở trí não thông minh lên quay video thì tốt quá." Hạ Mạt có chút tiếc nuối nói.
Vương Lãng cười hắc hắc, vỗ vỗ Hạ Mạt với giọng nói khoe khoang: "Muốn quay video ha, mau gọi một tiếng anh, anh ghi hình cho cậu." Vương Lãng vừa nói vừa lấy ra một chiếc camera hình con chim trông như trong hoạt hình, có kích thước bằng một quả trứng cút.
Hạ Mạt sửng sốt: "Không phải thầy giáo bảo nộp hết thiết bị thông minh sao? Tại sao cậu còn giữ một cái?"
"Tớ đã sớm nghe nói cảnh quan hồ năng lượng của Nguyên Không rất tốt." Vương Lãng nhướn mày đắc ý. "Cho nên tớ đã sớm mua một chiếc camera tự động chất lượng cao, thứ này cho dù có ném xuống nước cũng không có việc gì, sẽ không bị sóng năng lượng phá hủy dễ dàng như vậy đâu."
Vương Lãng vừa nói vừa ấn vào mỏ con chim nhỏ, chiếc camera tự động giống như chim thật lập tức vỗ cánh bay lên.
Hạ Mạt mở to mắt: "Thật sự có tác dụng..."
Vương Lãng cười nói: "Đúng vậy."
Kia một âm cuối còn chưa nói hết, con chim nhỏ vẫn đang vỗ cánh đột nhiên cứng đờ và phát ra những âm thanh máy móc trục trặc. Trong vòng hai giây sau, con chim nhỏ liền phát ra một làn khói đen, cứ thế rơi thẳng xuống đất.
Vương Lãng im lặng.
"Nhớ thu dọn rác nha. Thứ này không nên để lại cho Nguyên Không làm kỷ niệm đâu." Thầy giáo phụ trách Thanh Mộng tủm tỉm mở miệng.
Vương Lãng có chút xấu hổ, chạy chậm hai bước đem thiết bị camera rơi hỏng kia nhét vào trong túi.
Hạ Mạt đồng tình nhìn Vương Lãng một cái: "Thứ này... rất đắt tiền đi..."
Vương Lãng vẻ mặt sống không bằng chết: "Dự chi một tháng tiền tiêu vặt đó..."
"Trở về tớ chia cho cậu chút đồ ăn vặt nhé?" Hạ Mạt có chút do dự nói.
"Một lời đã định. Quả nhiên không hổ là hảo huynh đệ!" Vương Lãng vui vẻ ôm lấy vai Hạ Mạt.
Hạ Mạt thở dài, có điểm đau lòng vì đống đồ ăn vặt mà mình đã để dành bấy lâu nay chưa ăn được bao nhiêu.
"Tử Tấn a, tớ đều khổ sở như vậy sao cậu không tới an ủi tớ chứ?" Vương Lãng lùi lại hai bước, đi tới trước mặt Tử Tấn, duỗi tay ra quơ quơ trước mặt cậu: "Từ khi tới hồ năng lượng này, cậu có điểm không thích hợp, có phải khó chịu ở đâu không? Có chuyện gì với cậu vậy. Cảm thấy không khỏe à?"
Diệp Tử Tấn miễn cưỡng cong cong khóe miệng, "Không có việc gì."
Cậu đang cố gắng chống lại sự thôi thúc muốn nhảy xuống hồ. Cậu cảm thấy mình giống như một du khách trên sa mạc sắp chết khát, mà hiện tại cuối cùng cậu đã tìm thấy một vũng nước trong vắt, ngay dưới chân mình...
Vương Lãng nghi hoặc nhìn cậu một cái. Tay dán ở trên trán Diệp Tử Tấn, giật mình kêu lên "Nhiệt độ cơ thể của cậu có chút cao so với bình thường."
Quả thực có chút cao. Diệp Tử Tấn cảm thấy toàn thân nóng bừng. "Không sao, đi lên cao nên tớ còn chút khẩn trương. Đừng lo lắng, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi."
Vương Lãng không tin, định giơ tay báo cáo với thầy giáo. Diệp Tử Tấn vội vàng ngăn cản bạn: "Thật sự không có việc gì mà."
Hồ năng lượng không thể giải thích được kia cực kỳ hấp dẫn cậu. Cậu còn muốn tìm hiểu lý do đến tột cùng là vì cái gì.
Vương Lãng tuy còn có chút do dự, nhưng nhìn Diệp Tử Tấn vẻ mặt kiên quyết, cũng không kiên trì nữa, chỉ là kéo Diệp Tử Tấn đến bên cạnh cẩn thận chăm sóc.
"Thấy được người mặc đồ đen kia không? Đồng phục quần áo màu đen đó chỉ có thủ khoa đứng đầu trường chúng ta mới có thể mặc!" Học sinh Nguyên Không chỉ xuống tầng dưới tự hào nói: "Anh ấy là đàn anh lớp sáu của Nguyên Không, tư chất cấp A. Bây giờ anh ấy đã là chiến sĩ Thần lực cấp hai!"
Kể từ lần trước thất bại ở học viện Thanh Mông, những học sinh Nguyên Không này đã nghẹn một hồi lâu, nghĩ mọi cách để đem khẩu khí lấy về. Nhịn một hồi lâu, lúc này nhìn thấy nhân vật huyền thoại của trường họ, tự nhiên cảm thấy vinh dự cùng tự hào cực kỳ. Đàn anh Tây Thi chính là học sinh của trường họ a, học viện Thanh Mông thậm chí một cái cấp A còn không có.
Vương Lãng nghe xong lời bọn họ nói cũng cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng làm sao bọn họ có thể chịu thua: "Ừa, đàn anh kia lợi hại thật đó, nhưng cũng không quan hệ gì với mấy người, vênh váo cái gì chứ?"
Diệp Tử Tấn nghe vậy ngẩn ra một chút, cúi đầu cẩn thận nhìn thiếu niên đứng bên hồ. Dù đang đứng cách xa nhưng cậu vẫn mơ hồ có thể nhận ra một thân hình cao gầy khác biệt với những người khác. Diệp Tử Tấn không khỏi nghĩ về lúc đó, khi Tồn Hi nói với cậu về tư chất của mình. Diệp Tử Tấn khi ấy không có bất kỳ kiến thức nào về thế giới này. Chỉ sau khi cậu thức tỉnh mới nhận ra được sự hiếm có của tư chất cấp A. Đừng nói chỉ riêng Thành phố Tinh Vân, toàn bộ Cách Nạp tinh cầu đều là cực kỳ hiếm thấy.
Thế nhưng nghĩ đến việc Tồn Hi không đến từ Thành phố Tinh Vân nên Diệp Tử Tấn không có liên tưởng hai người này với nhau, bỏ đi suy nghĩ trong đầu, đi theo đội ngũ cẩn thận quan sát khung cảnh của hồ năng lượng.
Hồ năng lượng này cũng rất kỳ diệu. Nếu nhìn vào thì giống như một hồ nước bình thường, khi đến gần thực tế không có gì khác biệt. Cảnh tượng bên trái, bên phải toàn bộ là một khung cảnh giống nhau, nhưng khi đi trên hành lang này nguồn năng lượng hồ lại khác. Bạn chỉ cần đi bộ vài bước sẽ có thể cảm nhận được sức hấp dẫn độc đáo của hồ năng lượng này. Ánh nắng chiếu xuống mặt hồ, gợn nước trong xanh phản chiếu khung cảnh muôn màu muôn vẻ. Yến Yên và những người khác thích thú ngắm nhìn, đặc biệt mê mẩn.
"Phía trước là lối vào và lối ra dành cho nhân viên bảo trì. Mọi người đi ngang qua hãy cẩn thận. Hãy tránh sang một bên và đừng đến gần lưới quá." Thầy giáo lớn tiếng nhắc nhở.
Bởi vì dao động năng lượng gần hồ quá mạnh nên các công trình xung quanh sẽ bị ăn mòn ở mức độ khác nhau. Để giảm thiểu nguy hiểm, nhân viên sẽ kiểm tra và tu bổ hàng ngày.
Vòng tròn hành lang và hành lang thẳng nối nhau đều có lối ra vào dành cho nhân viên. Để tránh người trên hành lang vô tình bị ngã, lối vào và lối ra được che bằng lưới. Ngoài ra còn có một cửa kéo nhỏ mà nhân viên có thể mở từ bên ngoài. Dưới hai tầng bảo vệ như vậy, trừ khi có người cố tình nhảy xuống hồ thì nếu không cũng sẽ khó để xảy ra các tai nạn ngoài ý muốn.
Các học sinh khá tò mò khi đi ngang qua khu vực được bảo vệ bằng lưới, không khỏi vươn cổ ra nhìn nơi đó, nhưng lại thấy không có gì đặc biệt nên không để tâm tới nơi này nữa.
Bởi vì nơi này không có kín hoàn toàn nên một chút năng lượng trong hồ tràn ra qua kẽ hở trên cửa. Lúc Diệp Tử Tấn đi ngang qua, cậu nhịn không được cảm giác tinh thần rung động mãnh liệt, bước chân không tự chủ hướng về phía lưới.
"Cậu đang làm cái gì nhaaa?" Vương Lãng giật mình hoảng sợ, vội vàng kéo Diệp Tử Tấn đang đi sát mặt lưới lại, dọa nó sợ đến toát mồ hôi lạnh: "Không phải thầy giáo bảo chúng ta tránh xa ra sao? Tại sao cậu vẫn tiến về phía hồ nước vậy?"
"Tớ chỉ muốn nhìn xem chút xíu thôi." Diệp Tử Tấn cười mỉa mai.
Vương Lãng trừng mắt nhìn câu một cái rồi kéo cậu đi về phía trước. Cả hai chậm rãi bước đi, nhưng Tần Thụy, người ở lại phía sau đội ngũ lại đứng lại chỗ mặt lưới rất lâu. Mãi cho đến khi giáo viên phát hiện có một học sinh tụt lại tít phía sau liền hô một tiếng, lúc này Tần Thụy mới mang vẻ mặt lạnh lùng đi theo.
Thầy giáo dẫn học sinh đi vòng quanh toàn bộ hành lang hình tròn này, tưởng chừng không dài nhưng đi bộ lại mất rất nhiều thời gian. Yến Yên và những học sinh khác ban đầu rất thích thú theo dõi, nhưng sau đó đi nhiều tới mức chân đau. Mặc kệ phong cảnh bên dưới có đẹp như tranh vẽ, lúc này họ cũng chẳng có tâm tư xem tiếp, chỉ mong hành lang này ngắn lại một chút để bọn họ sớm có thể trở về.
Cuối cùng cũng đến được lối vào hành lang, Yến Yên và vài bạn nhỏ khác lập tức hưng phấn lên, cũng không nghe lời giáo viên chỉ dẫn nhắc nhở phải chú ý tới tấm lưới. Bước đi nhanh chóng vèo cái mặc kệ những học sinh phía sau.
Diệp Tử Tấn là một trong những học sinh ở lại. Cậu có chút không cam lòng nhìn mặt hồ trong xanh tuyệt đẹp. Hiện tại không phải thời điểm tốt để tìm tòi nghiên cứu, Diệp Tử Tấn đành phải kìm nén khát vọng của mình, theo kịp tốc độ của những học sinh chạy phía trước.
"Làm cái trò gì thế?!"
Diệp Tử Tấn còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy giọng nói tức giận của Hạ Mạt truyền đến từ phía sau. Cậu quay đầu lại, phát hiện Hạ Mạt đang ngã ngồi trên mặt đất. Diệp Tử Tấn vội vàng đi lại đỡ Hạ Mạt đứng dậy: "Sao vậy?"
"Tớ đang đi bình thường, tự nhiên tên này từ phía sau lao tới, cố ý đụng tớ ngã xuống." Hạ Mạt tức giận nói: "Đường rộng như vậy, anh ta đi chỗ nào chả được, sao cứ phải cố tình huých vào tớ."
Tần Thụy cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: "Chó ngoan không cản đường. Mày cản đường tao, tao là muốn tự mình dọn đường đi thôi."
"Cậu mắng ai?" Diệp Tử Tấn ánh mắt lạnh lùng, đi tới nắm lấy cổ áo của Tần Thụy.
"Mắng cũng không phải mắng thằng phế vật mày a, sao mày lại sốt ruột như vậy?" Tần Thụy thản nhiên nói, không để ý đến việc Diệp Tử Tấn kéo cổ áo hắn, "Hay là mày tự cảm thấy mày là chó, giống nó cho nên mới thấy tức giận a?"
Tần Thụy cười hai tiếng, lại bị Diệp Tử Tấn thẳng tay đấm vào mặt nó: "Cậu tốt nhất nên giữ miệng sạch sẽ một chút."
Cú đấm của Diệp Tử Tấn nặng đến mức Tần Thụy cảm thấy nửa mặt bên trái đã không còn cảm giác. Nó lau khóe miệng thế nhưng còn tìm thấy một vệt máu. Tần Thụy ánh mắt lập tức trở nên hung ác, thân thể bật về phía trước, hung hăng đẩy Diệp Tử Tấn: "Chết đi, thằng phế vật!"
Nói xong liền lao tới đánh nhau. Tần Thụy một quyền, Diệp Tử Tấn một quyền. Kể từ khi cậu có thể tự do hoạt động cơ thể, Diệp Tử Tấn liền liên tục rèn luyện tố chất thân thể này. Tần Thụy bây giờ không còn là uy hiếp đe dọa đến Diệp Tử Tấn nữa. Cậu nhanh chóng tránh thoát được đòn tấn công của Tần Thụy bằng thân hình thấp bé của mình. Hạ Mạt nhìn thấy bọn họ đánh nhau, sợ Diệp Tử Tấn bị thương vội vàng chạy tới giúp đỡ. Kết quả thời cơ không đúng lúc bị Tần Thụy một tay đấm trúng, Hạ Mạt loạng choạng hai cái, trực tiếp ngã vào tường hành lang.
Một tiếng "rầm" trầm vang, Hạ Mạt cảm thấy chính mình nháy mắt rơi vào khoảng không, đầu óc trống rỗng. Nghìn cân treo sợi tóc, vào thời khắc mấu chốt, Diệp Tử Tấn lao tới túm chặt lấy tay Hạ Mạt, tay còn lại gắt gao bám chặt vào tường hành lang, mồ hôi như thác đổ.
Tần Thụy nhìn xem tình cảnh của hai người, khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười hả hê. Thằng chướng mắt phế vật kia nên chết đi.
Khi người phụ nữ kia ly hôn với chú Tần, nó vốn tưởng rằng chú Tần và mẹ sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc như nó tưởng tượng. Nhưng không những ngày đó không đến, chú Tần, không.. phải nói là cha nó. Đúng. Thái độ của cha đối với hai mẹ con họ đột nhiên thay đổi. Không phải đối với mẹ con họ không quan tâm thế nhưng cảm giác lại lạnh lùng hơn cả một người xa lạ. Nó vui vẻ chạy đến báo thành tích của mình cho cha, nhưng tất cả những gì nó nhận được chỉ là "Nếu Tử Tấn có thể được như con thì tốt rồi." Nó khi ấy liền tức giận mắng chửi Diệp Tử Tấn vài câu, kết quả trực tiếp ăn một cái tát thật mạnh.
Tần Tử Tấn! Bọn họ trong lòng đều là Tần Tử Tấn! Tần Thụy nó so sánh thua kém chỗ nào chứ? Vì cái gì cùng là con ruột lại đối xử khác nhau như vậy, chú Tần cái gì cũng bỏ qua nó?!
Diệp Tử Tấn một tay nắm lấy bức tường hành lang cạnh lưới. Một tay lôi kéo Hạ Mạt, nghiến răng nghiến lợi kéo về. Trái tim Hạ Mạt đập thình thịch, sợ đến không nói nên lời, chỉ cố gắng dựa theo sức lực của Diệp Tử Tấn, khó khăn lắm mới đem được tay bám lên hành lang, leo lên vách tường. Hạ Mạt còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hai mắt hoảng sợ mở to: "Tử Tấn, cẩn thận phía sau!"
Diệp Tử Tấn chỉ cảm thấy một lực rất mạnh đẩy vào lưng mình. Trong lòng thầm nghĩ không tốt, dưới chân dùng lực, đột ngột thay đổi góc nghiêng, trong gang tấc nguy hiểm ổn định được thân hình. Tần Thụy phát hiện hành động vừa rồi không đẩy ngã được Tử Tấn xuống, âm thầm oán hận dứt khoát giơ tay ra. Chỗ này rất hẹp, nếu cậu lại dùng lực bám vào hành lang bên đó, sợ là kéo theo cả Hạ Mạt ngã xuống mất. Diệp Tử Tấn nhanh chóng suy nghĩ. Ngay tại thời điểm Tần Thụy tiến tới gần để đẩy cậu, cậu trực tiếp túm chặt lấy nó. Tần Thụy sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ hoảng sợ nhưng Diệp Tử Tấn lại nở một nụ cười bình tĩnh.
Tần Thụy này đã giết chết đứa nhỏ tội nghiệp kia, giờ chính là lúc nó nên bồi tội.
Hai người mất thăng bằng lập tức ngã xuống.
Gió hồ lạnh lẽo khiến Tần Thụy không thể mở mắt. Nó kinh hãi nhìn mặt nước trong xanh bên dưới. Không...nó không muốn trở thành phế vật không có thần lực...!
"Anh Tây Thi, nhìn bên kia kìa!" Trong khu vực huấn luyện, cậu bé chỉ vào hai bóng người đang rơi xuống giữa không trung.
Đôi mắt của Tây Thi nheo lại.
"Bùm!" "Bùm——!"
Hai tiếng rơi xuống nước liên tiếp khiến toàn bộ khu vực luyện tập bùng nổ. Mọi người ngừng tập luyện và chạy đến hồ năng lượng. Các nhân viên đóng quân gần hồ năng lượng cũng ngay lập tức phát hiện bất thường, vội vàng rung chuông báo động để thông báo cho lực lượng cứu hộ chuyên trách.
"Lý Phong, đưa cho tôi quả cầu phòng hộ của cậu." Tây Thi ngưng trọng nói. Cộng thêm quả cầu phòng hộ của chính mình, hẳn là đủ để anh có thể trụ được một thời gian trong hồ năng lượng.
"Đại ca, anh cẩn thận một chút." Lý Phong biết anh đang suy nghĩ cái gì, tuy rằng có chút lo lắng, nhưng động tác trong tay cậu không hề chậm chút nào, ngay lập tức đặt quả cầu phòng hộ vào trong tay Tây Thi.
Tây Thi ném quả cầu phòng hộ vào túi áo, chạy thật nhanh về phía trước, nhảy qua lan can cao rồi nhảy thẳng xuống hồ năng lượng. Đồng thời anh ấn vào một chỗ trên cầu phòng hộ ở cổ tay. Trong chốc lát, một chiếc khiên bảo vệ có màu sắc thật ấm áp xuất hiện. Nó bao bọc toàn bộ cơ thể anh. Tây Thi là một chiến binh thần lực cấp hai, khả năng chống lại nước hồ mạnh hơn nhiều so với những học sinh bình thường, nhưng năng lượng dồi dào xung quanh anh vẫn khiến Tây Thi cảm thấy hơi khó chịu.
Nơi hai học sinh rơi xuống nước không gần bờ, Tây Thi nín thở bơi nhanh về phía họ.
Cùng lúc đó, những người cứu hộ nhận được cảnh báo đã nhanh chóng nhảy xuống hồ, trong đó một người nhanh chóng tiếp cận Tần Thụy đang vùng vẫy. Khi Tần Thụy rơi xuống nước, nó phát hiện một tấm khiên màu vàng nhạt đang bảo vệ mình, trái tim vốn đang sợ hãi của nó lập tức bình tĩnh lại rất nhiều.
Những người cứu hộ nhanh chóng tới túm lấy nó, đưa nó bơi trở lại. Lúc này lại gặp một người cứu hộ khác đang lao tới đây, Tần Thụy bàng hoàng nhận ra rằng người này chắc hẳn sắp cứu Diệp Tử Tấn, đầu óc nó bối rối, dùng hết sức lực liều mạng tóm lấy tay người này.
"Em đang làm gì vậy! Mau buông ra!" Người cứu hộ vừa lo lắng vừa tức giận, lại tưởng rằng Tần Thụy đang sợ hãi và bối rối nên nhanh chóng bẻ tay Tần Thụy, muốn làm nó thả tay ra. Lá chắn bảo vệ của hai đứa trẻ này sẽ không tồn tại được lâu nên nếu anh ta không lao tới kịp, cậu bé học sinh kia thậm chí có thể chết!
Tần Thụy lúc này không những không buông tay, ngược lai còn cố gắng ôm thật chặt hai người cứu hộ. Trong lúc giằng co, chiếc khóa cổ tay lỏng lẻo đã rơi thẳng xuống hồ. Lá chắn bảo vệ ngay lập tức xuyên qua cơ thể nó và chìm xuống. Năng lượng nồng đậm ngay lập tức dao động đập vào mặt nó. Tần Thụy cảm thấy hít thở không thông ngay lập tức sợ hãi. Lúc này nó không còn suy nghĩ muốn giữ người cứu viện nữa, chỉ gào mồm lên kêu cứu: "Cứu tôi với! Cứu tôi với!"
Nhân viên cứu hộ gần như tức chết. Bọn họ đều mặc quần áo bảo hộ đặc biệt và không có thêm quả cầu phòng hộ nào trên người, họ chỉ có thể liều mạng mang theo Tần Thụy bơi lên.
Lá chắn bảo vệ đã bị năng lượng dồi dào trong hồ tách ra, cuốn trôi hoàn toàn, Diệp Tử Tấn dần dần chìm xuống. Năng lượng nặng nề và chặt chẽ như điên cuồng xâm nhập vào cơ thể cậu. Diệp Tử Tấn ngay lập tức cảm thấy kinh mạch của mình bị ép đến mức nứt ra, cơn đau dữ dội khiến cậu muốn kêu lên, nhưng cậu thậm chí còn không còn sức để mở miệng. .
Nóng rát, đau đớn.
Hai cảm giác điên cuồng này tràn ngập trong cơ thể Diệp Tử Tấn như sắp nuốt chửng cậu.
Vào lúc Diệp Tử Tấn cảm thấy cơ thể mình sắp nổ tung, một luồng khí ấm áp và mát mẻ đột nhiên thoát ra khỏi đan điền của cậu, lan tỏa khắp tứ chi, xương cốt. Gần như ngay lập tức, luồng năng lượng điên cuồng trở nên chậm chạp hơn, có vẻ còn hơi sợ hãi. Thế nhưng luồng không khí ấm áp và mát mẻ kia lại không hề nương tay, đi tới đâu cắn nuốt tới đó, hoàn toàn nuốt chửng năng lượng yếu thế kia ở bất cứ nơi nào nó đi tới, di chuyển càng lúc càng nhanh hơn.
Diệp Tử Tấn dần dần bình tĩnh, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong lúc mơ hồ, cậu giống như được nhìn thấy tứ sư huynh của mình...
_____________________
Bệnh viện Tinh Vân.
"Diệp phu nhân, xin cô bình tĩnh lại!" Giáo viên của học viện Nguyên Không đổ mồ hôi đầm đìa ngăn ở trước giường bệnh, không cho Diệp San đến gần.
"Bình tĩnh?! Làm sao các người có thể bảo tôi bình tĩnh! Con trai tôi đã bị thứ súc sinh này hại không biết bao nhiêu lần. Tôi hận không thể trực tiếp bóp cổ nó cho đến chết, các người còn yêu cầu tôi bình tĩnh lại?!" Diệp San hai mắt đỏ bừng vì tức giận. Chỉ cần giáo viên tránh ra, cô lập tức có thể biến thành thú ăn thịt người và xé xác tên súc sinh đang nằm trên giường kia thành từng mảnh!
"Diệp phu nhân, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ không thiên vị và cho cô một lời giải thích. Thế nhưng đứa nhỏ này vẫn đang hôn mê, bất kể hình phạt là gì, chúng ta cũng phải đợi học sinh tỉnh lại." Học viện cho biết: "Chúng tôi đã biết được tình hình từ các giáo viên và bạn học có mặt vào thời điểm đó. Nhà trường đã đưa ra quyết định đuổi học trực tiếp sau khi tình trạng của học sinh này ổn định".
Diệp San cười lạnh chế nhạo: "Đuổi học? Một cái thân phận học sinh có thể xứng đáng với mạng sống của con trai tôi sao?!"
Trán của giáo viên Học viện Nguyên Không lúc này đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng Diệp San không nghe họ nói nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Thụy đang bất tỉnh trên giường bệnh. Một lúc sau, cô quay người rời đi.
Ngày hôm sau, khi Tần Thụy tỉnh lại, nó cảm giác như toàn thân bị lửa thiêu đốt, đau đớn đến mức không dám cử động.
"Thụy Nhi, con vì sao lại hành động như vậy!" Tề Vân vừa tức giận vừa đau lòng, khóc sưng cả hai mắt. Cô ta không thể tin được khi ngày hôm qua khi nhận được thông báo của giáo viên, chờ tới khi nhìn thấy Tần Thụy hấp hối trong bệnh viện, cô ta cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại. Nếu không phải còn nhớ kỹ phải chăm sóc con trai chỉ sợ Tề Vân đã trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
"Mẹ" Tần Thụy khó nhọc nói. Âm thanh khô khốc khàn khàn: "Tư chất của con có bị hủy không?"
Tề Vân cứng người, miễn cưỡng gượng cười một cái: "Con chỉ bị mất sức tạm thời, một khi khôi phục sẽ không có chuyện gì, đừng suy nghĩ nhiều quá."
"Cái gì mà đừng nghĩ nhiều, lần này tư chất của cậu đã hoàn toàn bị hủy hoại. Cả đời này cậu sẽ không bao giờ có thể tu luyện Thần Lực." Giọng nói lạnh lùng của Diệp San truyền đến từ cửa phòng bệnh. "Đầu giường chính là báo cáo bác sĩ kiểm tra. Cậu cần tôi đọc lên cho cậu nghe không?
"Cô đang nói nhảm cái gì đó?!" Tề Vân nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Diệp San, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy hận ý: "Cô mau cút khỏi đây!"
Lúc này, Tần Thụy run rẩy duỗi tay, vươn tới đầu giường đặt báo cáo kiểm tra. Tề Vân phản ứng vội vàng nhanh chóng lấy nó từ tay Tần Thụy, nhưng đã quá muộn. Tần Thụy đã nhìn rõ chẩn đoán.
[Tư chất bị hủy. Vĩnh viễn không thể khôi phục Thần Lực]
Như bị búa nặng đập thẳng vào đầu, Tần Thụy choáng váng, nỗi hoảng sợ đến nghẹt thở hoàn toàn chôn vùi nó.
"Thụy Nhi, đừng dọa mẹ!" Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tần Thụy, trái tim Tề Vân giật giật, đau đớn vô cùng.
"Mẹ——" Trong nháy mắt, Tần Thụy bật khóc, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng bất an. "Con đang nằm mơ đúng không? Mất đi Thần lực thì phải làm sao bây giờ? Con không muốn trở thành phế vật. con không muốn trở thành phế vật......"
Tề Vân ôm nó nghẹn ngào nói: "Yên tâm, con sẽ không trở thành phế vật."
"Khóc xong chưa?" Diệp San lại lạnh lùng nói.
Tề Vân tức giận trừng mắt: "Nhìn thấy Thụy Nhi như thế này cô có hài lòng không?! Nhìn Thụy Nhi trở thành phế vật như con trai mình cô liền vui vẻ như vậy sao?!"
Nghe Tề Vân nhắc đến Diệp Tử Tấn. Diệp San rốt cuộc nhịn không được, một cái tát nặng nề đánh tới. Cô cười lạnh nói:
"Nếu cô còn dám nhắc tới Tử Tấn, tôi sẽ xé nát miệng cô ra! Về phần con trai cô, tưởng tư chất bị phế bỏ là xong chuyện à? Nghĩ cũng đơn giản quá đi?"
"Cô muốn làm gì?" Tề Vân đột nhiên hoảng sợ.
Diệp San lạnh lùng cười một chút, còn chưa nói xong, bên ngoài đã có hai cảnh sát bước vào. Hai vị cảnh sát xuất trình giấy tờ tùy thân cho Tề Vân rồi nói "Có người đã gọi cảnh sát và nói rằng con trai cô có ý định giết người. Xin hãy hợp tác với cuộc điều tra của chúng tôi."
Tề Vân lập tức đứng lên, hoảng sợ ngăn ở giữa Tần Thụy: "Thụy Nhi không có, đều là do người khác hãm hại nó! Nó mới tám tuổi, sao có thể âm mưu giết người khác?"
Cảnh sát không có trả lời câu nói củaTề Vân, mà chỉ hỏi Tần Thụy mấy vấn đề.
Tần Thụy sợ hãi đến toàn thân run rẩy: "Mẹ, mẹ, mẹ có thể đuổi bọn họ đi không? Con sợ lắm!"
"Thời điểm cậu đẩy người khác vào hồ năng lượng thì cậu không sợ sao?" Cảnh sát trẻ tuổi nhịn không được đâm một đao. Khổ thân đứa nhỏ kia, thằng bé còn đang hôn mê, không biết mình còn sống hay đã chết. Những đứa trẻ này bây giờ đang nghĩ gì trong đầu a? Còn nhỏ như vậy mà đã nghĩ đến việc giết hại người khác?!
Viên cảnh sát còn lại trừng mắt nhìn đồng nghiệp của mình một cái ngụ ý bảo anh ta im lặng: "Chúng tôi sẽ xác nhận tình huống cụ thể với những nhân chứng khác. Hãy thành thật trả lời câu hỏi của tôi."
Sau một hồi thẩm vấn, hai cảnh sát rời đi. Sau đó Tần Thụy ngã xuống giường bệnh, hoảng sợ nói: "Mẹ, bọn họ tới bắt con phải không?"
Tề Vân trong lòng cũng sợ hãi, nhưng chỉ có thể nhịn xuống an ủi con trai: "Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Hai người lo lắng đề phòng suốt hai ngày, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi không gặp lại cảnh sát. Chỉ là ngay khi thủ tục xuất viện hoàn tất, hai cảnh sát lúc trước lại đến cửa và nói với mẹ con họ: "Hãy đi với chúng tôi."
Sắc mặt Tần Thụy lập tức tái nhợt.
_______
Trong suốt bảy ngày, Diệp Tử Tấn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Vụ án giết người của Tần Thụy được xét xử rất nhanh dưới tay Diệp San. Bởi vì lúc đó có rất nhiều nhân chứng, và còn có Hạ Mạt, người gần như bị Tần Thụy đẩy xuống. Vụ án được xét xử rất nhanh. Bởi vì Tần Thụy chưa đủ tuổi thành niên và dấu hiệu tình trạng của Diệp Tử Tấn còn chưa được xác định nên cáo buộc tạm thời được phán quyết là cố ý giết người. Trực tiếp đưa Tần Thụy vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên - nơi giam giữ trẻ vị thành niên.
Khoảnh khắc vụ án được phán quyết, Tề Vân ngã gục xuống mặt đất, trong mắt đầy vẻ bối rối cùng mờ mịt.
Không được, con trai cô ta còn nhỏ, không thể như vậy bị hủy hoại!
Thấy sự việc đã được giải quyết xong, Diệp San lạnh lùng quay người bước đi, nhưng Tề Vân lại lao tới, trực tiếp quỳ xuống trước mặt cô, nước mắt lưng tròng: "Phu nhân, cầu xin ngài buông tha cho con trai tôi! Nó còn nhỏ và chưa hiểu chuyện, nếu gây ra chuyện gì thì xin hãy đổ hết lên đầu tôi. Diệp phu nhân, tôi biết ngài ghét mối quan hệ của tôi cùng Tần Hoài. Tất cả đây đều là lỗi của tôi, nhưng Thụy Nhi vô tội, cầu xin ngài hãy buông tha cho nó!
Diệp San tức khắc nổi giận, không biết từ đâu lấy được sức lực, túm lấy cổ áo Tề Vân nâng cô ta lên: "Buông tha cho nó? Vậy ai buông tha cho con trai tôi?! Tốt nhất là cô nên cầu nguyện cho Tiểu Tấn của tôi không có chuyện gì đi. Nếu không tôi sẽ để con trai cô được chôn cùng với Tiểu Tấn!"
Ném cô ta xuống đất, Diệp San thậm chí không muốn nhìn ả thêm một lần nào nữa, rời đi không quay đầu lại.
Tề Vân có chút tuyệt vọng, cô ta nên làm cái gì bây giờ? Tìm tới Tần Hoài? Không, cô ta không thể đi được. Sau khi Tần Hoài phát hiện ra chuyện này, thay vì ra mặt, hắn lại muốn đánh chết Thụy Nhi vốn đã tàn phế. Nghe những lời lạnh băng của hắn, Tề Vân cảm thấy như có một xô nước lạnh dội xuống đầu, hàm răng đều run rẩy.
Nhìn căn phòng xử án trống rỗng, một cảm giác hối hận dâng trào trong lòng cô ta. Nếu sau khi Tần Liên chết, cô ta không ôm tâm tư may mắn mang con đến gặp Tần Hoài. Nếu chính mình năm đó không vì thèm muốn thân phận của Tần Hoài mà nảy sinh ý nghĩ cùng hành động bẩn thỉu kia, thì có phải hay không tất cả những chuyện này sẽ không phát sinh?
————
Diệp Tử Tấn cảm thấy như đang lơ lửng trên bầu trời đầy sao. Nhìn khung cảnh hùng vĩ đó, Diệp Tử Tấn cảm thấy mình thật nhỏ bé. Một ngôi sao băng bay qua trước mắt cậu. Quỹ đạo đẹp đẽ khiến Diệp Tử Tấn không thể rời mắt. Trong tích tắc, sao băng đâm thẳng vào một hành tinh, ngọn lửa bùng lên vụt tắt.
Diệp Tử Tấn ngay lập tức nhớ lại trải nghiệm bi thảm bị thiên thạch đâm chết khi cậu đang trên đường vào phủ tướng quân để chữa bệnh. Bỗng nhiên cậu muốn đến nhìn cái nơi vừa bị sao băng va vào kia.
Ý nghĩ vừa nảy ra, Diệp Tử Tấn liền cảm giác được khung cảnh xung quanh thay đổi nhanh chóng. Khi cậu nhìn rõ ràng lần nữa, xung quanh đã là một mảnh màu xanh lục. Diệp Tử Tấn nhìn chung quanh, phát hiện mình đang ở trong một cánh đồng ngải cứu. Hình như phía xa còn có thứ gì khác, nhưng sương mù ở đây trắng xóa và rất dày đặc. Diệp Tử Tấn nhìn không rõ. Cậu có chút tiếc nuối, lúc rũ mắt xuống, không ngờ lại phát hiện một tia sáng, trong lòng cậu căng thẳng. Muốn nhìn rõ lại hoảng hốt phát hiện cảnh tượng trước mắt..
"Diệp phu nhân, đừng lo lắng. Dấu hiệu sinh tồn của cậu bé đã dần ổn định. Tình hình cụ thể có thể yêu cầu kiểm tra chi tiết, nhưng chắc chắn không còn nguy hiểm đến tính mạng."
"Bác sĩ Phương, tôi thực sự làm phiền anh."
......
Diệp Tử Tấn dường như nghe thấy mẹ Diệp đang nói chuyện với người khác. Cậu khó khăn mở mắt ra nhưng phát hiện trong phòng không một bóng người. Nơi này trông cũng rất kỳ lạ, cậu không biết nơi này là đâu.
Thân thể cậu vẫn còn có chút yếu ớt. Diệp Tử Tấn cảm giác như đầu óc như bị một tầng sương mù bao phủ, khiến cậu đặc biệt mơ hồ. Lắc đầu một hồi, Diệp Tử Tấn mới từ trong không gian lấy ra một cây ngải cứu, đưa lên chóp mũi ngửi cho tỉnh táo.
Từ từ......
Tim Diệp Tử Tấn đập thình thịch khi nhớ lại cảm giác kỳ lạ khi nhặt lá ngải cứu vừa rồi.
~~~
Editor: 1 chương = 3 chương cộng lại luôn. Yên tâm là sảng văn, vả mặt đôm đốp bè lũ phản diện. Cơ mà truyện này lâu rồi nên các bạn nào đòi hỏi nhiều về phần logic mô -típ mới thì hoan hỉ nha :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro