Chương 25
Edit: SKZ.Felix
Chương 25
Nghe được câu hỏi của con trai, sắc mặt Tề Vân có chút cứng ngắc. "Chú Tần của con còn có việc phải làm, không thể đi cùng chúng ta được. Con đi tạm biệt chú Tần. Mẹ sẽ dẫn con đi đăng ký thủ tục nhập học."
Tần Thụy có chút thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến trước mặt Tần Hoài chào tạm biệt hắn. Sau đó đi theo Tề Vân tiến vào cổng Học viện Nguyên Không.
Tề Vân nghĩ đến vẻ mặt không kiên nhẫn của Tần Hoài, siết chặt nắm tay. Cô biết chính xác vì sao Tần Hoài lại tới đây. Cô vốn muốn Tần Hoài đi cùng mình đưa Thụy Nhi đến trường, nhưng Tần Hoài không kiên nhẫn từ chối. Nhưng không lâu sau, Tần Hoài nhận được một cuộc điện thoại, sau đó vội vàng thu dọn đồ đạc cùng bọn họ đi ra ngoài. Tề Vân chưa bao giờ nhìn thấy hắn lo lắng như vậy.
Diệp San, đều là Diệp San. Rõ ràng là Diệp San đã đệ đơn ly hôn, vì sao Tần Hoài vẫn nhớ nhung cô ta như vậy?
Tề Vân lại nắm chặt tay, biểu tình trên mặt cũng có chút dữ tợn.
"Đau! Mẹ ơi, nhẹ một chút!" Tần Thụy không khỏi đau đớn kêu lên.
Tề Vân lúc này mới phản ứng lại, vội vàng giảm lực trong tay, đau lòng xoa xoa con trai.
————
"Hôm nay Tần Hoài sẽ không tới gây rối đi" Trước khi đi, Đỗ Tĩnh lo lắng hỏi trước. Kể từ khi Diệp San và Tần Hoài đệ đơn ly hôn, Tần Hoài hai ngày một lần sẽ đến xin lỗi, hy vọng có thể khiến Diệp San hồi tâm chuyển ý. Mặc dù bọn họ thậm chí không cho Tần Hoài vào, nhưng cứ hai ngày lại bị hắn ta làm phiền như thế này, thực sự rất khó chịu. Hôm nay là ngày Tiểu Tấn nhập học. Vào thời điểm quan trọng như vậy, Đỗ Tĩnh thật sự lo lắng Tần Hoài đi tới gây chuyện.
"Không sao đâu," Diệp San cười nói, "Hai ngày trước Tần Hoài hỏi về danh sách nhập học của Học viện Nguyên Không. Đúng lúc đó người trực ban là bạn cùng lớp trước đây của con. Cô ấy cũng biết chuyện của con cùng Tần Hoài nên đã nói với hắn Tiểu Tấn nhập học Nguyên Không. Dù tính hắn muốn tới chặn chúng ta gây rối, hiện tại hắn nhất định sẽ có mặt ở cửa Học Viện Nguyên Không. Mẹ yên tâm, hắn sẽ không gặp được chúng ta."
Đỗ Tĩnh liền thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ cùng cha con không thể ra ngoài tiễn Tiểu Tấn được. Con phải để mắt tới thằng bé nhé."
"Vâng"
"Đến trường đừng chạy lung tung, phải nghe theo lời mẹ con biết chưa." Diệp Mân ngắt lời vợ mình, quay sang nói với Diệp Tử Tấn.
Diệp Tử Tấn gật đầu đồng ý. Sau khi tạm biệt ông bà ngoại, Diệp San nắm tay dắt cậu bước vào phi hành khí.
_______
Khác với phong cách kiến trúc trang nghiêm của học viện Nguyên Không, học viện Thanh Mông càng sống động và hoạt bát hơn. Màu sắc kiến trúc của các tòa nhà tươi mới và tươi sáng cực kỳ. Diệp San vừa bước vào cổng trường, cô đã cảm thấy một hơi thở sống động phả vào mặt mình khiến tâm tình cô tốt hơn rất nhiều.
Trước cổng trường có một số trí tuệ nhân tạo trông giống học sinh để dẫn đường, bên dưới có vạch chỉ dẫn rõ ràng để mọi người có thể dễ dàng tìm được địa điểm đăng ký nhập học. Vì các thủ tục còn lại đã được đăng ký trước đó, lúc này các học sinh mới chỉ cần đăng ký tại văn phòng đăng ký thông minh. Chỉ hai mươi phút sau khi vào trường, mọi việc đã hoàn tất.
Lớp 7 năm nhất, đây là lớp của Diệp Tử Tấn.
Diệp San dẫn Diệp Tử Tấn đến cửa lớp, cùng giáo viên trao đổi vài câu liền nhận thấy ngày càng có nhiều người đến báo cáo.
"Bạn học Tử Tấn, mời vào tìm chỗ ngồi bên trong trước." Cô giáo chủ nhiệm Diệp Tử Tấn là một nữ giáo viên rất thích cười. Cô cong lưng cúi xuống nhìn Diệp Tử Tấn "Bên trong lớp đã có vài tiểu bằng hữu rồi, con mau tới làm quen với bọn họ đi."
Diệp Tử Tấn nhìn về phía mẹ Diệp.
Diệp San cười nói: "Mẹ sẽ không vào cùng Tiểu Tấn đâu. Bảo bối hãy nghe lời cô giáo, chiều tan học mẹ sẽ tới đón con."
Diệp Tử Tấn gật đầu, "Dạ, tạm biệt mẹ. Chiều gặp lại nha."
Diệp San nhìn Diệp Tử Tấn đi vào, đứng chờ một lúc rồi mới rời đi. Ra tới cổng trường không ngờ đụng phải Tần Hoài đang đợi ở đó.
Tần Hoài bước tới, cười khổ nói: "Tử Tấn đi học, em cũng định tránh mặt anh à?"
Hắn ở Nguyên Không đợi rất lâu nhưng không thấy Diệp San cùng con trai. Hắn nghi hoặc xác nhận danh sách tuyển sinh với văn phòng tuyển sinh của Nguyên Không, khi đó Tần Hoài mới biết mình đã bị lừa. Ngay sau đó, hắn ta nhờ người kiểm tra tình hình của học viện Thanh Mông, và quả nhiên Tử Tấn đã có tên trong danh sách tuyển sinh của họ.
Lông mày của Diệp San nhíu lại, sau đó cô nhếch lên khóe miệng, "Sao vậy, anh tới để ký tên đưa bản thỏa thuận ly hôn cho tôi à?"
Tần Hoài sửng sốt một chút, "San San, chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng sao?"
Diệp San tiếp tục bước đi. "Nếu anh đến đây để cùng tôi nói chuyện ly hôn thì chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ. Nếu không thì xin lỗi, bây giờ tôi không có chuyện gì để nói với anh."
Cô vốn tưởng rằng Tần Hoài sẽ nhanh chóng đồng ý đề nghị ly hôn, nhưng cô không ngờ rằng Tần Hoài lại không đồng ý một chút nào. Diệp San đối với tình huống này có chút đau đầu. Tình huống khi một người vợ hoặc chồng nộp đơn xin ly hôn mà vợ hoặc chồng không có lỗi, nếu người kia không đồng ý thì không thể coi là mối quan hệ tan vỡ và có thể ra quyết định ly hôn.
Cô muốn tìm một số mối quan hệ để giúp giải quyết thủ tục sự việc, nhưng tài nguyên của Tần Hoài cũng tương đương với cô. Hai người vị thế ngang nhau, không thể áp chế đối phương. Cô chỉ có thể công khai thông qua các kênh thông thường.
"San San, anh sẽ không đồng ý ly hôn. Anh thừa nhận trước đây anh đã bỏ rơi Tiểu Tấn. Sau này anh nhất định sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình, đối xử tốt với Tiểu Tấn và em." Tần Hoài dừng lại trước mặt Diệp San nói: "Hãy cho anh một cơ hội, chúng ta sẽ là một gia đình ba người hạnh phúc."
"Một nhà ba người? Không phải anh muốn đưa Tiểu Tấn đi thị trấn Mục Vân sao? Không phải là muốn có thêm một đứa con nữa kế thừa công việc kinh doanh của gia đình sao?"
Tần Hoài dừng một chút: "Anh sẽ không đưa Tiểu Tấn tới đó nữa. Anh sẽ giữ thằng bé ở bên cạnh, cho con những gì tốt nhất. Về phần có thêm một đứa con, cứ để tùy duyên đi."
Kết hôn được mấy năm, Diệp San rất hiểu Tần Hoài. Thời điểm nói những lời cuối cùng kia, ánh mắt Tần Hoài lộ ra khát vọng cùng quyết tâm.
Diệp San cười nhạo. Quả nhiên Tần Hoài vẫn không thay đổi được bộ dáng đạo đức giả của mình.
Diệp San vòng qua hắn, đi đến phi hành khí: "Đừng lãng phí thời gian, ly hôn sớm sẽ là chuyện tốt cho tôi và anh."
"Làm sao có thể là chuyện tốt? Chuyện tốt mà gia đình tan vỡ như vậy sao?" Tần Hoài cau mày. "Anh biết em giận anh vì trước đây không để ý tới Tử Tấn, nhưng từ giờ anh sẽ đối xử tốt với con. San San, em đừng tức giận nữa, về nhà với anh được không?"
Diệp San đối với mạch não của Tần Hoài thật sự bị tức tới buồn cười. Khi Tiểu Tấn bị thương nặng, thay vì trừng phạt hung thủ thì hắn ta lại tỏ ra thiên vị. Sau khi biết tư chất của Tiểu Tấn, hắn lại muốn gửi con trai đến một nơi xa xôi chim không thèm ị như trấn Mục Vân. Những việc anh ta làm đơn giản chỉ dùng một "tức giận" để khái quát thôi sao. Buồn cười!
Diệp San lười để ý tới hắn, trực tiếp đi vào phi hành khí.
Tần Hoài muốn ngăn cản, thiếu chút nữa bị cửa phi hành khí đóng kín kẹp vào tay, chỉ có thể tức giận nhìn phi hành khí của Diệp San rời đi. Tần Hoài không hiểu nổi, hắn đã hạ mình đến mức này, Diệp San còn muốn như thế nào nữa.
Sau khoảng thời gian này, Diệp San cuối cùng cũng hiểu ra muốn để Tần Hoài chủ động đồng ý ly hôn là điều không dễ dàng. Vậy thì bây giờ cô chỉ có thể bắt đầu từ những khía cạnh khác và nhờ luật sư tìm hiểu xem còn điều kiện nào khác có thể đáp ứng được yêu cầu ly hôn hay không. Cho dù không thành thì cũng không phải vấn đề lớn, chỉ cần bạn ở riêng đủ thời gian ly thân theo quy định là có thể nộp đơn ly hôn một cách tự nhiên.
_____
Sau khi Diệp Tử Tấn bước vào lớp, cậu nhìn thấy bảy tám đứa trẻ. Đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cửa. Diệp Tử Tấn vừa bước vào, ánh mắt của tất cả bọn trẻ đều tập trung vào cậu.
Diệp Tử Tấn gật đầu chào hỏi rồi tìm một chỗ ở giữa để ngồi xuống.
"Chào cậu, tớ tên là Vương Lãng, một chiến binh thần lực cấp D." Tiểu mập mạp bên cạnh Diệp Tử Tấn đưa tay về phía cậu. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm nở nụ cười thân thiện.
"Xin chào." Diệp Tử Tấn nắm lấy tay cậu nhóc mập. "Tớ tên là Diệp Tử Tấn. Tớ là một nông sư có tư chất F."
Vương Lãng lập tức trợn to hai mắt, đầy tò mò và kích động: "Cậu chính là tư chất khiếm khuyết bẩm sinh cấp F đó à?"
Tiểu mập mạp vừa nói ra lời này, mọi người trong lớp đều nghe thấy, lập tức tò mò vây quanh cậu.
"Xin lỗi.. thực xin lỗi. Tớ..tớ không phải có ý đó." Vương Lãng xấu hổ tự tát vào miệng mình. Cậu không phải cố ý, chính là không cẩn thận thuận miệng nói ra. Vương Lãng hiểu nói trước mặt người ta là khuyết tật bẩm sinh thật là bất lịch sự, lời vừa nói ra cũng đã hối hận xanh ruột.
Diệp Tử Tấn cũng thấy tiểu mập mạp không có ác ý, cũng không tranh cãi với hắn: "Không sao đâu."
"Xin chào, tớ tên là Lăng Kiều." Cô bé bên cạnh cũng đi tới, nhìn Diệp Tử Tấn bằng đôi mắt to không chớp, cười nói: "Tớ cũng giống như cậu. Tớ cũng là nông sư"
"Tớ tên Yến Yên."
"Tớ là Hạ Mạt."
"..." Bọn trẻ mồm năm miệng mười luống cuống giới thiệu xong. Cô bé tên Yến Yên không khỏi hỏi: "Không gian của cậu thật sự chỉ có 4 mét vuông thôi sao?"
Sau khi thức tỉnh năng lực, tin tức về việc một tư chất khiếm khuyết loại F- xuất hiện đã lan truyền trong số họ ngay lập tức. Hầu hết bọn nhóc trước đây đều chưa thức tỉnh và chưa tận mắt chứng kiến sự thức tỉnh của tư chất cấp F này, đột nhiên có chút khó tin. Không gian dù nhỏ đến đâu...nó cũng không bao giờ nhỏ đến vậy a...
"Ừa." Diệp Tử Tấn gật đầu.
Sự tò mò trên khuôn mặt Yến Yên càng trở nên rõ ràng hơn. Nếu không gian có thể để người bên ngoài nhìn thấy được chắc cô bé sẽ yêu cầu được nhìn bằng được mất. Tiếc rằng ngoài chủ nhân không gian ra thì không ai nhìn thấy được nó, nhưng cô bé vẫn không bỏ cuộc: "Cậu có thể cho tớ một cây trong không gian của cậu được không?"
Diệp Tử Tấn suy xét một chút, vẫn là từ trong không gian lấy ra một nhánh ngải cứu. Tuy không gian không lớn nhưng ngải cứu lại không ít, lấy một cành như vậy cũng không hại gì.
Yến Yên tò mò cầm cây ngải cứu trong tay. Cô bé chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ: "Đây là cái gì?"
"Ngải cứu. Đó là tên tớ đặt cho nó." Diệp Tử Tấn trả lời.
"Lâm Chương! Đưa cho tớ một quả đào!" Yến Yên quay đầu lại nói với thiếu niên phía sau. Thiếu niên cũng không nói gì, nhanh nhẹn gọn gàng lấy ra đặt vào tay Yến Yên.
"Cho cậu quà đáp lễ!" Yến Yên đưa quả đào cho Diệp Tử Tấn, khóe mắt hơi cong mỉm cười, "Cậu ăn thử đi, ngon lắm."
"Cám ơn." Diệp Tử Tấn nhận lấy, cảm nhận được cô bé phát ra thiện ý, tâm tình cũng rất tốt.
Với sự khởi đầu như vậy, những đứa trẻ khác đều trao đổi thực vật trong không gian riêng của mình với nhau. Một số đứa trẻ bày tỏ mong muốn có những loại cây mới lạ trong không gian của Diệp Tử Tấn, nhưng Diệp Tử Tấn từ chối.
"Không gian của tớ chỉ có bốn mét vuông. Nếu tớ lại lấy ra, nó sẽ không còn nữa."
Bọn trẻ có chút thất vọng, nhưng chúng rất hiểu chuyện. Dù không nhận được loại cây kỳ lạ kia nhưng vẫn rất thân thiện và tặng cho Diệp Tử Tấn một thứ gì đó trong không gian riêng của mình.
Những đứa trẻ mới vào lớp cũng đến chơi với họ. Mặc dù những đứa trẻ đã thức tỉnh Thần lực không có không gian nhưng chúng đều mang theo kẹo và đồ ăn nhẹ. Mỗi người đưa một cái, không khí rất hòa thuận vui vẻ.
Cơ bản các học sinh đã tới đông đủ. Ngay khi cô giáo tới, mọi người trong lớp 7 cũng đã nhận nhau.
Cô giáo lớp 7 rất hài lòng với không khí của các em trong buổi học đầu tiên. Cô giới thiệu ngắn gọn về trường, sau đó yêu cầu các em giới thiệu về bản thân. Mọi người đều đã biết nhau từ trước nên sự tương tác trong lớp càng làm sâu sắc thêm ấn tượng của lũ trẻ về nhau.
Thời điểm tan học, những đứa nhỏ trong lớp chào nhau và tạm biệt rất sôi nổi.
"Tiểu Tấn làm quen được thật nhiều bạn mới nha" Diệp San không nhịn được cười khi nhìn thấy con trai mình đang chào hỏi cùng bọn trẻ.
Diệp Tử Tấn gật đầu, những đứa trẻ này đều rất hoạt bát. Đối với tư chất vô dụng của cậu, tuy là bọn họ có tò mò nhưng không ai trong số họ phản đối hay bài xích. Cô bé tên Yến Yên kia thậm chí còn sợ cậu bị người khác bắt nạt, nói về sau sẽ che chở cho cậu. Nghĩ tới đây, Diệp Tử Tấn không khỏi dở khóc dở cười.
————
Tần gia, vào bữa tối.
"Thụy Nhi hôm nay đi học cảm giác thế nào?" Tề Vân cười hỏi: "Làm quen được chưa?"
Tần Thụy gật gật đầu. Trong lòng có chút tự hào: "Tư chất của các bạn trong lớp đều là cấp C giống con, nhưng trong lớp hôm nay giáo viên cho một bài kiểm tra trước. Chỉ số thần lực của con cao nhất lớp. Thầy còn khen con, còn cho con làm lớp trưởng nữa!"
"Thụy Nhi giỏi như vậy?" Tề Vân cũng hơi ngạc nhiên, "Anh Tần, khi nào anh có thời gian rảnh thì dạy Thụy Nhi đi. Thằng bé xuất sắc như vậy, cũng không thể để người khác dễ dàng vượt qua."
Tần Hoài không tỏ ý kiến gì, nhàn nhạt nói: "Tôi đã tìm cho mẹ con cô một căn nhà ở cạnh trường, sau này hai người có thể chuyển đến đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro