Chương 21
Nghe được lời Diệp San nói, vẻ mặt Tần Hoài trở nên cứng ngắc: "San San, em đừng đùa anh."
"Tôi không đùa đâu." Diệp San lại đưa bút về phía trước. "Anh có thể đọc kỹ bản thỏa thuận ly hôn này, tôi sẽ không động vào một nửa số tiền của anh."
Tần Hoài lại tập trung chú ý vào phần văn kiện, bốn chữ "Thỏa thuận ly hôn" đặc biệt chói mắt.
Tần Hoài nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, hắn quyết đoán chỉ bằng vài thao tác tay đơn giản, văn kiện hiện trước mặt hắn đã bị phá hủy hoàn toàn. Màn sáng chậm rãi biến mất trước mặt hắn.
"Anh không đồng ý."
Diệp San tựa hồ đã đoán trước được phản ứng của Tần Hoài, cũng không có chút gì kinh ngạc. Cô đặt cây bút lên bàn: "Tôi sẽ gửi một bản thỏa thuận khác vào email của anh. Sau khi đọc xong nếu có thắc mắc gì thì có thể liên hệ với tôi. Chúng ta có thể thương lượng các điều khoản cụ thể."
"Anh nói, anh sẽ không ly hôn." Tần Hoài có chút tức giận. "Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, vẫn luôn sống rất tốt. Em định ly hôn với anh chỉ vì một cái phế vật sao?!"
"Chát" một tiếng. Mặt Tần Hoài bị đánh nghiêng sang một bên, trên mặt nóng bừng đau đớn.
Diệp San ánh mắt có chút lạnh lùng, "Tần Hoài, anh không có tư cách nói con trai của tôi như vậy. Hy vọng anh về sau khi nói chuyện chú ý một chút."
Tần Hoài che má, có chút suy sụp: "Thật xin lỗi, anh vừa rồi nói không có suy nghĩ. Tử Tấn cũng là con trai anh, anh đương nhiên hy vọng thằng bé có thể khá hơn. Anh để thằng bé đi Mục Vân thực chất là vì lợi ích của chính nó. Thằng bé đã thức tỉnh tư chất F, nếu để nó ở lại đây, nó sẽ nhận được ánh nhìn lạnh lùng và chế giễu như thế nào? Anh hy vọng thằng bé có thể lớn lên hạnh phúc và sống một cuộc sống bình thường".
"Tần Hoài, đừng tự lừa dối mình." Diệp San nhàn nhạt nói: "Mục đích của anh muốn Tử Tấn đi Mục Vân Trấn là gì trong lòng anh tự rõ. Anh cho rằng tư chất của thằng bé sẽ khiến Tần Hoài anh trở thành trò cười của thành Tinh Vân. Anh cảm thấy từ đầu đến cuối Tiểu Tấn đều là nỗi sỉ nhục của anh, mặc kệ lúc trước thằng bé vẫn còn bị bệnh ngu ngốc hay bây giờ dù khỏi bệnh nhưng tư chất cấp F-."
"Anh đang làm tất cả những điều này chỉ vì chính bản thân anh."
Bàn tay Tần Hoài đặt trên bàn chậm rãi siết chặt.
Lời nói của Diệp San như xé nát hắn, phơi bày mọi thứ bẩn thỉu trong lòng hắn ra ánh sáng. Cho dù Tần Hoài không muốn, hắn cũng phải thừa nhận, Diệp San nói không có gì sai.
"Nhiều năm như vậy, anh đã làm tròn trách nhiệm làm cha của mình chưa?" Diệp San ánh mắt sắc bén như dao hỏi: "Theo tôi, Tần Thụy giống con trai của anh hơn Tiểu Tấn."
Sắc mặt Tần Hoài bỗng nhiên cứng ngắc, đầu ngón tay khẽ động.
Diệp San không để ý tới sự khác thường của hắn, tiếp tục nói: "Chúng ta có thể ở bên nhau thì cũng có thể chia tay. Sau khi ký thỏa thuận ly hôn này, anh không còn phải lo lắng về việc bảo vệ cái gọi là tôn nghiêm mặt mũi nhà họ Tần các người chỉ vì có một đứa con trai tư chất loại F."
Nói xong, Diệp San đặt một quả cầu bạc khác lên bàn, giống như quả cầu trước, quay người rời đi.
Tần Hoài nhìn chằm chằm hai quả cầu bạc trên bàn hồi lâu. Vẻ mặt đột nhiên trở nên hung hãn, bỗng nhiên đem chúng ném mạnh xuống đất khiến các mảnh vỡ nhỏ văng khắp nơi.
Trong văn phòng có động tĩnh lớn như vậy khiến thư ký Đường bên ngoài giật mình, gõ cửa hỏi: "Tần tổng?"
Tần Hoài suy sụp bưng kín mặt, bình phục cảm xúc dâng trào trong lòng: "Không có việc gì."
————
Khi Diệp Tử Tấn tỉnh lại, phát hiện mình đã trở về phòng hơn nữa lúc này trời đã tối, hiển nhiên cậu đã ngủ cả một đêm. Nghĩ kỹ lại, Diệp Tử Tấn nhận ra mình đã ngủ quên trên máy bay. Sau khi được bế về phòng, bản thân ngủ say tới mức một chút phản ứng đều không có, tức khắc có chút thẹn thùng.
Sau khi đi xuống lầu, Diệp Tử Tấn phát hiện trên bàn vẫn còn bày đồ ăn, bên trên hơi nóng vẫn còn bốc ra từ đó.
"Tiểu Tấn tỉnh rồi sao." Đỗ Tĩnh cười nói.
"Chào buổi sáng bà ngoại." Diệp Tử Tấn vội vàng chạy tới giúp bà.
Đỗ Tĩnh không nhịn được cười: "Sớm cái gì nha, bây giờ đã là buổi chiều rồi."
Sắc mặt Diệp Tử Tấn đỏ bừng, cậu tưởng bây giờ mới là bình minh chứ. Trách không được bụng nhỏ của cậu kêu ọt ọt đến là lợi hại, hóa ra mình ngủ lâu như vậy nha.
"Đói bụng đi? Đồ ăn đã được hâm nóng cho con. Tiểu Tấn nhanh ăn đi." Đỗ Tĩnh ngồi xuống chỗ của mình, vỗ vỗ tay Diệp Tử Tấn. "Bà đặc biệt dành món sườn heo om mà con yêu thích nhất đó."
"Cám ơn bà ngoại." Diệp Tử Tấn thực sự đói bụng, liền cầm đũa bắt đầu ăn.
"Tiểu Tấn, con nghĩ thế nào về không gian con thức tỉnh?" Chờ Diệp Tử Tấn ăn xong, Đỗ Tĩnh lần nữa lên tiếng hỏi.
Diệp Tử Tấn rất vui vẻ: "Thật tốt, con rất thích! Chỉ là con không biết làm thế nào để đem cây ra khỏi không gian. Hôm qua lúc lên máy bay con đã muốn hỏi mama, nhưng mà con chưa kịp hỏi đã ngủ mất." Nói tới đây Diệp Tử Tấn vẫn có chút xấu hổ.
"Chỉ cần con thích là được." Giọng nói của Diệp Mân từ bên cạnh truyền đến.
"Ông ngoại" Diệp Tử Tấn đứng dậy chạy tới đỡ Diệp Mân ngồi xuống.
"Mẹ con ra ngoài có chút việc. Con muốn hỏi chuyện không gian thì có thể hỏi bà ngoại con." Diệp Mân hiếm thấy nở nụ cười. "Bà ngoại con không gian cũng rất lợi hại. Mặc dù không bằng mẹ con Nông Sư cấp 3, nhưng cũng là Nông Sư cấp hai đỉnh cấp.
Diệp Tử Tấn có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Tĩnh với ánh mắt dò hỏi. Cậu chưa bao giờ thấy bà ngoại mình sử dụng không gian này.
Đỗ Tĩnh mỉm cười gật đầu: "Bây giờ ta đã già rồi, không còn nhiều sức lực để xử lý không gian nữa. Tuy tay nghề không còn nhanh nhẹn như trước nhưng vẫn dư sức để dạy con nha."
"Thật tốt quá!" Diệp Tử Tấn mừng rỡ, vừa định hỏi thì Diệp Mân vỗ vỗ vai cậu, "Trước khi con học với bà ngoại, có một việc ta phải nói rõ với con."
Diệp Tử Tấn yên lặng lắng nghe.
"Vô luận là Không gian hay Thần lực, đều là một loại năng lực được sinh ra và được đánh thức khả năng hay còn gọi là thức tỉnh khi chúng ta tám tuổi." Diệp Mân vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chỉ là năng lực này có tiêu chuẩn để đánh giá. Tư chất cấp C là tư chất bình thường. Cấp B được coi là xuất sắc. Tư chất cấp A thì được định nghĩa là hai chữ thiên tài".
Diệp Tử Tấn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Việc đánh giá chất lượng của không gian chủ yếu phụ thuộc vào kích thước của không gian thức tỉnh và các loại thực vật trong không gian." Diệp Mân tiếp tục. "Trung bình, diện tích không gian của một nông sư bình thường là khoảng một trăm mét vuông với số lượng thực vật bên trong là hơn 20 loại."
Diệp Tử Tấn tiếp tục gật đầu.
Diệp Mân: "..." Ông đều đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, sao Tiểu Tấn còn không có phản ứng?
Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu của cháu trai, Diệp Mân càng ngày càng có chút không đành lòng. Ông vốn muốn để cháu trai hiểu chuyện rồi sau đó an ủi nó, nhưng hiện tại xem ra... Diệp Mân không còn cách nào khác đành phải tàn nhẫn nói: "Tư chất của con đã được đánh giá loại F-, là loại thấp nhất trong bảng xếp hạng. Nhiều người bên ngoài cho rằng loại tư chất này sinh ra đã bị khiếm khuyết."
Diệp Mân sợ cháu mình nghe xong sẽ buồn, sau đó cau mày nói tiếp: "Nhưng người ta không thể phán xét cuộc đời một người chỉ dựa vào tư chất. Cuộc sống của con như thế nào là hoàn toàn tùy thuộc vào con. Tư chất năng lực chỉ là một hướng trong hàng ngàn khả năng thôi. Con là cháu trai của ta, không được thất vọng vì tư chất của mình."
Diệp Tử Tấn gật đầu, khẽ mỉm cười, lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ, "Ông ngoại, con hiểu rồi, ông không cần lo lắng cho con. Con rất thích không gian của mình, sẽ không bị ý kiến của người khác ảnh hưởng."
Hôm qua cậu quá vui vẻ, cậu không có suy nghĩ kỹ càng mọi việc xung quanh. Bây giờ nghĩ lại thái độ của những người hôm đó đối xử với cậu, cậu cũng có thể hiểu tình huống tư chất của mình bấy giờ. Nhưng đúng như những lời cậu nói, cậu thực sự rất hạnh phúc. Trước đây cậu sống nhiều năm như vậy làm gì có cái gọi là năng lực không gian đâu, bây giờ cậu có một không gian tràn ngập ngải cứu, cậu rất hài lòng.
Diệp Mân hơi bất ngờ trước sự bình tĩnh của cháu trai mình, nhưng trong nháy mắt ông lại cảm thấy nhẹ nhõm. Con cháu nhà họ Diệp đều là chính trực, độc lập và mạnh mẽ như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Mân cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhìn Diệp Tử Tấn với ánh mắt tán thưởng "Con ngoan, con theo bà ngoại học đi."
~~~
Khi Diệp San quay lại, cô nhìn thấy bình hoa trong phòng khách cắm vài cọng cỏ nhìn có chút quen mắt. Khi cô đến gần còn ngửi được một mùi thơm đặc biệt. Diệp San ban đầu cảm thấy mùi này có chút hắc, nhưng sau khi làm quen một chút cô lại cảm thấy cả người thoải mái.
"Đây là thực vật bên trong không gian của Tiểu Tấn sao?" Diệp San nhớ tới, cười hỏi.
"Đúng vậy." Đỗ Tĩnh cười rất hiền lành. "Tiểu Tấn rất thông minh, ta chỉ dạy nó một lần, nó đã học được cách cảm nhận không gian của chính mình. Thậm chí nó còn hái hai cây trong đó. Mặc dù ta chưa từng nhìn thấy loại cỏ này bao giờ nhưng nó có mùi rất dễ chịu."
"Ba con đã nói với Tiểu Tấn về việc phân loại tư chất." Nụ cười của Đỗ Tĩnh càng sâu hơn. "Thằng bé rất cởi mở và vui vẻ. Thằng bé quay sang hỏi ta cách cảm nhận không gian. Sau khi lấy được hai cây này ra khỏi không gian, Tiểu Tấn còn cao hứng mãi. Bây giờ còn đang vui vẻ mát xa cho ba con kìa".
Diệp San cũng nhìn thấy được. Diệp Mân lúc này đang nằm ở trên sô pha. Diệp Tử Tấn đang xoa xoa ấn ấn chỗ nào đó phía dưới bên trái lưng của ông ngoại, "Ông ngoại, hiện tại chân phải của ông thế nào rồi ạ?"
"Vẫn còn hơi khó chịu, nhưng đỡ hơn trước rồi." Diệp Mân nhắm mắt lại, không muốn cử động, cảm giác được cháu trai nhỏ xoa bóp rất thoải mái.
Diệp Tử Tấn di chuyển tay thêm một xíu nữa, lực đạo trong tay cậu mạnh hơn một chút.
Nhìn một lúc, Diệp San đi tới, bình tĩnh nói: "Tiểu Tấn, sao con biết làm những thứ này?"
~~~
Editor: cuối tuần nghỉ ngơi. Lịch đăng chương không cố định nhưng sẽ cố gắng xong trong quý 3 để đọc bộ khác ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro