Chương 20
Việc cung cấp dung dịch dinh dưỡng không đủ sẽ khiến việc thức tỉnh bị gián đoạn giữa chừng và có khả năng cả đời này không thể thức tỉnh lần nữa. Mà có thể đem dịch dinh dưỡng trong khoang kiểm tra tiêu hao sạch sẽ đều có tư chất thấp nhất là A+.
Hủy hoại một thiên tài có tư chất cấp A+, thậm chí là tư chất cấp S là khái niệm gì?
Tên nhân viên không dám nghĩ rằng nếu cấp trên biết chuyện này thì công việc hoặc thậm chí cả đời hắn liền xong rồi. Tay hắn run lên, đứng đó hồi lâu rồi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt kiên quyết bước đến bảng điều khiển chính, ấn vài lần để xóa bản ghi cảnh báo của khoang dinh dưỡng.
————
Diệp Tử Tấn sốt ruột lôi kéo Diệp San về nhà. Mục đích chính là muốn hỏi một chút làm cách nào để vào không gian của chính mình và làm thế nào để hái thực vật bên trong. Nhưng không hiểu sao, vừa lên tới phi hành khí, cậu lại cảm thấy mệt mỏi đến mức không muốn cử động dù chỉ một ngón tay. Vừa ngồi vào chỗ ngồi, Diệp Tử Tấn liền không mở nổi mắt, mê man mà ngủ mất.
Diệp San nhìn thấy con trai ngủ ngon lành, về đến nhà cũng không đánh thức con trai nhỏ. Cô trực tiếp phân phó cho tài xế bế cậu về phòng. Vừa vào tới cửa, bố mẹ cô chờ đợi đã lâu ngay lập tức vây quanh Diệp San rồi hỏi: "Thế nào rồi?"
Diệp San đỡ mẹ ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Tư chất của Tiểu Tấn không tốt sao?" Diệp Mân hỏi.
Diệp San cười khổ nói: "Cũng không phải không tốt. Chỉ là Tiểu Tấn lần này thức tỉnh không gian nhưng trong không gian chỉ có một loại thực vật."
Đỗ Tĩnh sửng sốt một chút, sau đó nói: "Một loại thực vật đâu có vấn đề gì..."
Đỗ Tĩnh còn chưa nói xong, Diệp San đã nói tiếp: "Không gian rộng 4 mét vuông, tiêu chuẩn đánh giá là F-"
Phòng khách im lặng hồi lâu.
"Tình trạng của Tiểu Tấn thế nào rồi?" Đỗ Tĩnh thở dài. "Vừa bình phục không lâu lại bị đả kích lớn như vậy, mệnh đứa nhỏ này sao lại khổ như vậy chứ?"
Diệp Mân không đồng tình với câu nói của Đỗ Tĩnh, cau mày: "Mệnh khổ cái gì. Không có năng lực cũng không phải là không thể sống. Chữa khỏi căn bệnh bẩm sinh kia là điều may mắn nhất rồi. Sau chỉ cần muốn thì có việc gì mà không làm được?"
Dừng một chút, ông lại nói thêm: "Chỉ là Tiểu Tấn còn nhỏ, con cần phải cẩn thận hơn khi dạy dỗ thằng bé. Đừng để thằng bé chỉ vì tư chất trong không gian này mà buồn bực. Thằng bé là cháu trai của Diệp Mân ta, cũng không thua kém bất cứ ai cả."
Đỗ Tĩnh đã quen với việc ông chồng già mạnh miệng nhưng lại mềm lòng. Cố tình quan tâm nhưng cứ phải làm ra một bộ dáng răn dạy. Bà cũng lười quản, không thèm nói gì với ông mà tiếp tục hỏi Diệp San: "Vừa rồi có phải Tiểu Tấn khóc không?" Đỗ Tĩnh nhìn thấy vừa rồi đứa trẻ được tài xế ôm lên phòng. Bà lo lắng bảo bối nhỏ có phải thương tâm quá độ, khóc mệt nên mới ngủ thiếp đi.
Diệp Mân bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc, dựng lỗ tai nghe ngóng.
Diệp San dở khóc dở cười, vội vàng xua tay nói: "Không phải đâu mẹ. Tiểu Tấn chỉ là mệt mỏi thôi. Có lẽ lúc thức tỉnh năng lượng tiêu hao quá độ nên vừa lên phi hành khí, Tiểu Tấn đã mệt đến mức suýt ngủ đứng luôn."
"Vậy thì được rồi." Diệp Mân gật đầu.
"Hơn nữa Tiểu Tấn cũng không có thương tâm, ngược lại còn rất cao hứng." Diệp San thời điểm nói ra những lời này cũng không biết nên làm vẻ mặt gì.
"Con sợ thằng bé lúc trước hy vọng quá nhiều, nên lúc mới tỉnh lại không nói cho thằng bé biết về việc bên cạnh thức tỉnh năng lực còn có phân loại tư chất. Con định nói với thằng bé sau khi thằng bé thức tỉnh nhưng con không ngờ rằng tư chất thức tỉnh của Tiểu Tấn lại là F-. Bây giờ thằng bé cao hứng như vậy, con cũng không biết nên nói như thế nào."
Diệp Mân trầm mặc một lát: "Không sao đâu, chuyện này là trách nhiệm của ta. Ta sẽ nói cho thằng bé biết. Tôn tử của Diệp gia ta không thể bị chuyện tầm thường như vậy ảnh hưởng."
Đỗ Tĩnh bình tĩnh nói vào một câu: "Tiểu Tấn là cháu ngoại của ông."
"..." Sắc mặt Diệp Mân không thay đổi. "Cho dù là cháu ngoại trai thì cũng vẫn là cháu trai của Diệp gia ta, không có gì khác biệt."
Nhìn thấy bố mẹ cãi nhau, Diệp San dở khóc dở cười đồng thời lại cảm thấy một trận ấm áp. "Được rồi."
"Phỏng chừng không bao lâu nữa, tin tức về tư chất của Tiểu Tấn sẽ lan truyền ở Thành Tinh Vân. Ta sẽ cử người theo dõi trước. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào sẽ được dập tắt càng sớm càng tốt." Đỗ Tĩnh nói.
"Tốt nhất con nên nói chuyện này với Tần Hoài. Tuy rằng sau này quan hệ cũng khó mà nói nhưng dù thế nào anh ta vẫn là cha của Tiểu Tấn. Nếu anh ta có thái độ không tốt với tư chất của Tiểu Tấn, người khác sẽ lấy đó là lý do bàn tán. Cho dù truyền thông có trấn áp được thì các đại gia tộc kia cũng khó có thể giữ im lặng."
"Con hiểu." Diệp San gật đầu. Cô đã sớm dự tính chuyện này. "Sáng mai con sẽ đi tìm hắn."
"Chỉ cần trong lòng con nắm chắc liền tốt.. khụ khụ—!" Diệp Mân nói được nửa câu liền bắt đầu ho dữ dội.
Diệp San vội vàng bước tới vỗ lưng ông, giúp Diệp Mân bình tĩnh lại: "Hôm nay muộn rồi, bố mẹ mau về nghỉ ngơi đi. Chuyện của Tiểu Tấn con có thể giải quyết được, bố mẹ đừng lo lắng."
Vợ chồng Diệp Mân quả thực cảm thấy thân thể chịu không nổi nên không kiên trì nữa mà đi lên lầu với sự giúp đỡ của Diệp San.
-Ngày hôm sau-
Tần Hoài hôm nay đến công ty, phát hiện các nhân viên đều có chút kỳ quái nhìn hắn. Lúc hắn quay qua thì ánh mắt bọn họ lập tức lảng tránh.
"Tần tổng! Vạn Hoa - Trương tổng đã tới, đang đợi ngài ở phòng họp." Thư ký gõ cửa đi vào văn phòng nói.
Tần Hoài gật đầu: "Ta đã biết."
Đi vào phòng họp, Tần Hoài nhìn thấy một người đàn ông trung niên mập mạp mặc âu phục, đi giày da, tiến lên cùng hắn bắt tay: "Trương tổng."
Trương Văn nắm lại tay hắn, ha ha cười trêu chọc nói: " Tần tổng hôm nay khí sắc không tồi, có phải gặp được chuyện gì vui vẻ không?"
Tần Hoài nhẹ nhàng gật đầu: "Chúng ta nói chuyện hợp tác đi."
Trương Văn sửng sốt khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Hoài. Ông ta ngừng nói đùa và ngồi xuống bàn bạc hợp tác với hắn. Hai giờ sau, cuộc trò chuyện giữa hai người cuối cùng cũng kết thúc. Tần Hoài mỉm cười mời Trương Văn cùng nhau dùng bữa tối. Trương Văn tự nhiên cũng đồng ý.
Trên bàn ăn, Trương Văn tỏ ra ngưỡng mộ: "Tần tổng, anh thật là giỏi. Một việc lớn như vậy xảy ra mà anh vẫn có thể bình tĩnh để xử lý công việc mà không hề thay đổi sắc mặt, vững vàng như núi, đều không hề bị ảnh hưởng."
Tần Hoài ngẩn ra, cũng không nói gì mà chỉ lễ phép mỉm cười.
Trương Văn nhìn thấy phản ứng của Tần Hoài, trong lòng càng thêm thán phục. Một khi đã mở miệng thì như một cái máy hát, miệng không khép được trò chuyện: "Tôi từng cho rằng Tần tổng anh là người muốn giữ thể diện, có chết cũng không thể để mất mặt mũi. Bây giờ xem ra là tôi mù, rốt cuộc cũng hiểu được con người của Tần tổng. Nếu con trai tôi mà thức tỉnh một cái Không gian cấp F- thì tôi đã không dám ra ngoài gặp người rồi. Thế nào cũng phải chờ sóng gió qua đi mới dám xuất hiện. Lúc sau còn phải sinh thêm một đứa nữa."
Trương Văn thật sự không có mỉa mai Tần Hoài. Lời nói của ông ta đều là từ đáy lòng. Từ khi nghe chuyện của con trai Tần gia, ông ta liền đặt mình vào hoàn cảnh của Tần Hoài mà suy nghĩ một chút. Này thật sự là mất măt, cảm giác chính là xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố mà chui xuống. Nhưng hiện tại nhìn bản thân người trong cuộc, Tần Hoài thái độ vẫn bình thản ung dung, này thực sự khiến ông ta cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Sắc mặt Tần Hoài hơi thay đổi, nhưng hắn ẩn giấu rất tốt.
Ý tứ của Trương tổng là Tử Tấn đã thức tỉnh năng lực Không gian cấp F- sao? Làm sao có thể? Tư chất của hắn cùng Diệp San đều không thấp. Làm sao đứa trẻ họ sinh ra lại bị thoái hóa tư chất đến mức này?
Tần Hoài trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận, căn bản không muốn tin tưởng lời Trương Văn.
Bất quá hắn cẩn thận nhớ lại cách các nhân viên nhìn mình hôm nay. Trong lòng hắn chợt nảy sinh một dự cảm xấu. Hôm qua là thời điểm Sảnh Thức Tỉnh mở ra. Tử Tấn năm nay cũng vừa tròn tám tuổi...
Lúc sau Trương Vân làm nhảm những gì Tần Hoài không còn nhớ nữa. Hắn chỉ nghĩ đến việc con trai hắn rất có khả năng là cái phế vật cấp F.
Dày vò chờ đợi tên mập đối diện lải nhải xong. Tần Hoài lập tức trở lại công ty, sắc mặt âm trầm gọi thư ký của mình tiến vào.
"Trong công ty có tin đồn gì không?" Tần Hoài lạnh lùng hỏi.
Thư ký run rẩy nói: "Không, không có gì."
Tần Hoài cũng không nói lời nào, lẳng lặng đem chiếc ly trên bàn đập mạnh xuống, phát ra một âm thanh chói tai.
Sắc mặt cô thư ký tái nhợt. "Sáng nay khi tôi đi làm, tôi nghe thấy một nhân viên nói rằng con trai của Tần tổng ngày hôm qua đã thức tỉnh năng lực Không gian và tư chất là cấp F-. Khi đó tôi đã lập tức ngăn cản bọn họ lan truyền tin đồn bừa bãi, nhưng lúc đó có rất nhiều người ở đó nên..."
Sắc mặt Tần Hoài trở nên khó coi: "Là ai tung tin tức đầu tiên?"
"Là Vương Thiên Tiên của phòng kinh doanh báo cáo. Hắn nói hôm qua con trai hắn cũng thức tỉnh ở Sảnh Thức Tỉnh, cho nên hắn nhìn thấy."
Tần Hoài gật đầu, hai tay nắm chặt: "Được rồi, cô có thể đi ra ngoài."
"Tần tổng..." Thư ký thận trọng nói.
Tần Hoài nhíu mày nói: "Làm sao nữa?"
-Ngoài cửa văn phòng-
"Diệp tổng, sao ngài lại đến đây?" Trưởng phòng quan hệ công chúng đang cầm một số tư liệu đứng ngoài cửa ngạc nhiên hỏi.
"Tìm Tần tổng nhà các người có chút việc. Anh ấy có ở đây không?" Diệp San hỏi.
Trưởng phòng gật đầu: "Tần tổng mới vừa vào văn phòng. Tần tổng vừa gọi thư ký Đường vào, chắc hẳn có việc cần phân phó."
Diệp San gật đầu, đi về phía cửa, vừa định gõ cửa thì nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh tức giận của Tần Hoài: "Xin phỏng vấn?! Trực tiếp từ chối hắn cho tôi! Cô đã ở bên tôi làm việc nhiều năm như vậy, đến việc nhỏ này mà còn phải hỏi sao?"
Diệp San ngừng gõ cửa.
"Vâng. Tần tổng."
"Chờ một chút." Giọng Tần Hoài có vẻ bình tĩnh hơn một chút. "Đem tin tức này áp xuống khỏi tất cả các phương tiện truyền thông."
"Vâng" Khi thư ký mở cửa bước ra, cô va phải Diệp San, lập tức sửng sốt.
Diệp San làm động tác ra hiệu, ý bảo thư ký đừng lên tiếng. Thư ký Đường hiểu ý, cúi đầu chào Diệp San rồi rời đi.
Thời điểm Diệp San đi vào, Tần Hoài đang xoa xoa huyệt thái dương, hiển nhiên là đang đau đầu. Hắn ta nghe được có tiếng động liền ngẩng đầu lên. Nhìn rõ người tới là Diệp San, hiển nhiên có chút kinh hỉ: "San san, sao em lại tới đây."
"Sự tình ngày hôm qua chắc anh cũng đã biết, hiện tại anh nghĩ thế nào?" Diệp San trực tiếp hỏi.
Sắc mặt Tần Hoài cứng đờ: "Lời đồn là thật sao? Tiểu Tấn... Làm sao Tiểu Tấn có thể có tư chất cấp F-?"
Diệp San lẳng lặng nhìn hắn.
Tần Hoài thanh âm yếu ớt, trầm mặc trong chốc lát: "Việc Tiểu Tấn thức tỉnh vì sao không nói trước cho anh biết? Anh đi cùng em."
"Những chuyện này đều đã là chuyện quá khứ rồi.Giờ tôi đến gặp anh để bàn bạc cách giải quyết chuyện của Tiểu Tấn." Diệp San nói.
"Anh sẽ tận lực tìm người trấn áp chuyện này, Tử Tấn... Để Tử Tấn đi tới thị trấn Mục Vân đi." Tần Hoài day day ấn đường giữa hai đầu lông mày. "Nơi đó rất yên tĩnh, sẽ không có người nào truy hỏi vấn đề này."
"Vậy anh định để Tiểu Tấn ở lại thị trấn Mục Vân bao lâu?" Diệp San bình tĩnh hỏi.
"Cứ để thằng bé lớn lên ở đó. Bên trong thị trấn Mục Vân sẽ không có người dùng ánh mắt khác thường nhìn nó."
"Sản nghiệp của Tần gia thì sao? Anh dự định cho ai kế thừa?" Diệp San khóe miệng hiện lên một tia cong cong.
"San San. Chúng ta sinh thêm một đứa con đi." Tần Hoài nhìn Diệp San. "Chúng ta hiện tại còn trẻ, có thêm một đứa con nữa cũng không muộn."
Diệp San cười khẽ ra tiếng: "Được a."
Tần Hoài ánh mắt lộ ra kinh hỉ, đi tới nắm lấy tay Diệp San. Diệp San lần này cũng không có né tránh, chỉ là thuận tay thả vào trong tay hắn một quả cầu nhỏ màu xám bạc.
Tần Hoài sửng sốt.
Diệp San cười nói: "Mở ra nhìn xem."
Tần Hoài có chút bối rối, ấn vào chỗ lõm của quả cầu. Một màn ánh sáng lập tức xuất hiện trước mặt Tần Hoài, trên đó đặt một văn kiện phi thường trang trọng.
Diệp San đưa cây bút cho hắn.
"Tần Hoài, chúng ta ly hôn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro