Chương 19
Diệp Tử Tấn không biết bên ngoài náo động như thế nào. Cậu ngơ ngác cảm thấy như có một ngọn lửa từ đan điền của mình truyền đến, đi khắp các kinh mạch, đi qua chỗ nào đốt cháy tới đó khiến cậu vô cùng khó chịu.
Trong lúc dày vò như vậy, Diệp Tử Tấn bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí mát lạnh từ bên ngoài truyền vào bên trong cơ thể khiến kinh mạch nóng rực của cậu dễ chịu hơn một chút. Trước khi Diệp Tử Tấn có thể thở phào nhẹ nhõm, cơn nóng tưởng đã nguôi ngoai lại quay trở lại dữ dội hơn. Việc bị đốt cháy bên trong kinh mạch thực sự khiến Diệp Tử Tấn khó chịu, vì vậy cậu bắt đầu cảm nhận tìm kiếm luồng khí mát mẻ khiến cậu thoải mái kia. Chẳng bao lâu, Diệp Tử Tấn liền cảm thấy được luồng khí lạnh lẽo đang bao quanh cơ thể cậu, chậm rãi chảy vào.
Diệp Tử Tấn nôn nóng vạn phần, cố gắng thu thập luồng khí lạnh vào kinh mạch của mình. Có lẽ nội tâm khao khát dục vọng quá mãnh liệt khiến cho nguyên bản vốn là tia khí lạnh từ từ ngấm vào trong cơ thể bỗng như đột nhiên sinh ra ý thức, chui vào trong kinh mạch tự chuyển động. Kinh mạch nóng rực được sự mát mẻ xoa dịu, Diệp Tử Tấn đột nhiên cảm thấy thoải mái đến mức không muốn cử động.
"Mẹ ơi, tại sao anh ấy lại ở trong đó lâu như vậy?" Một cô bé ngước lên nhìn mẹ mình với vẻ khó hiểu.
"Thời gian thức tỉnh càng lâu, tư chất thức tỉnh càng cao." Mẹ cô bé chậm rãi giải thích. "Bạn nhỏ đó ở trong khoang dinh dưỡng hơn một giờ. Nhiều năm như vậy mới xuất hiện một đứa trẻ có thời gian thức tỉnh lâu như vậy. Nếu tỉnh lại nhất định bạn ấy sẽ có tư chất loại A. Nhìn tình hình hiện tại, có lẽ đây là cảnh tượng thức tỉnh của một thiên tài."
Cô bé đã thức tỉnh Không gian cấp C. Đáng lẽ họ đã rời đi từ lâu, nhưng vì Diệp Tử Tấn vẫn còn đang ở trong khoang dinh dưỡng. Thời gian chờ đợi kia quá đáng sợ, rất nhiều người không khỏi ngồi xuống chờ đợi kết quả thức tỉnh của cậu, mẹ con cô bé chính là một trong số đó.
"Con trai của Diệp San quả thực cũng xuất sắc như cô ấy." Đỗ Huân không khỏi ngưỡng mộ khi nhìn căn phòng dinh dưỡng ở phía xa bên trái.
Nghe vậy, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của Phí Hiểu lại càng u ám hơn: "Kết quả còn chưa có, anh đừng nói quá sớm."
Đỗ Minh nhìn chằm chằm vào màn sáng, càng ngày càng khó chịu và bồn chồn. Một mặt nó hy vọng Diệp Tử Tấn sẽ không tiếp tục kéo dài thời gian thức tỉnh rồi lại hy vọng màn sáng trên khoang dinh dưỡng vĩnh viễn sẽ không hiển thị kết quả.
"Mẹ!" Đỗ Minh vừa bực bội vừa hoảng hốt, không nhịn được mà túm lấy quần áo của Phí Hiểu.
Phí Hiểu nhàn nhạt liếc nhìn nó: "Nếu như trước đó con rèn luyện cẩn thận hơn, có lẽ trình độ thức tỉnh của con sẽ là cấp A."
Đỗ Minh dừng lại, vô thức buông bàn tay đang còn nắm góc áo mẹ, co rúm lại và sợ hãi.
"Thức tỉnh năng lực là do tư chất bẩm sinh quyết định. Năng khiếu cấp B của Tiểu Minh vốn đã rất cao, không thua kém chút nào cả." Đỗ Huân nhìn thấy bộ dáng đáng thương của con trai mình không nhịn được nói chen vào. "Em không cần quá nghiêm khắc với con như vậy."
"Em không có yêu cầu. Em chỉ nói với Tiểu Minh, nếu con muốn đạt được những thứ tốt nhất thì hãy nỗ lực hết sức, bằng không cũng đừng trách người khác đuổi kịp và vượt qua bản thân." Thời điểm Phí Hiểu nói những lời này, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Đỗ Huân, giọng điệu trào phúng.
Đỗ Huân lòng có áy náy, cảm thấy có lỗi cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ kéo Đỗ Minh đến bên cạnh, vỗ vai an ủi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bọn trẻ lần lượt tỉnh dậy, ngoại trừ cha mẹ sẽ dời tầm mắt đến khoang dinh dưỡng của đứa nhỏ nhà mình. Tất cả ánh mắt của những người khác đều tập trung về phía xa bên trái, luôn chú ý đến những thay đổi ở đó.
Hai tiếng sau khi thời điểm Diệp Tử Tấn bước vào khoang dinh dưỡng, rốt cuộc bề mặt của khoang dinh dưỡng cuối cùng cũng sáng lên ánh sáng xanh.
Lúc này, trong lòng mọi người đều hồi hộp.
Diệp Tử Tấn còn đang mê man ngủ say. Trong kinh mạch nóng rực cùng với cái lạnh từ bên ngoài tràn vào tạo thành một cảm giác dễ chịu lạ thường khiến Diệp Tử Tấn muốn nằm như thế này mãi. Nhưng sau đó, Diệp Tử Tấn đột nhiên cảm giác được luồng khí lạnh xung quanh cậu càng ngày càng giảm, cuối cùng biến mất. Bởi vì luồng khí mát mẻ không còn nữa, hơi nóng trong kinh mạch đã tắt lại nhanh chóng bùng cháy. Lục phủ ngũ tạng giống như bị thiêu đốt. Diệp Tử Tấn hận không thể nhảy ngay vào giếng băng để giải nhiệt.
Cảm giác khó chịu rốt cuộc khiến Diệp Tử Tấn chật vật giãy giụa muốn tỉnh lại.
Diệp Tử Tấn dần tỉnh táo lại. Ngọn lửa bên trong kinh mạch cũng theo đó dần dần dịu hơn, chậm rãi rút vào đan điền của cậu. Sau khi Diệp Tử Tấn mở mắt ra, cậu sửng sốt một lát, sau đó mới ý thức được mình đang trong quá trình thức tỉnh năng lực.
Dung dịch dinh dưỡng ban đầu nhấn chìm Diệp Tử Tấn trong khoang đã hoàn toàn biến mất. Ngay cả quần áo vốn ướt nhẹp của Diệp Tử Tấn giờ cũng rất khô ráo hoàn toàn.
"Khởi động chương trình sấy khô." Một âm thanh điện tử đột nhiên vang lên trong khoang, đồng thời một luồng gió khô nóng từ mọi hướng thổi đến nhưng một lúc sau lại biến mất. "Đã sấy khô, năng lực thức tỉnh đang được phân tích."
Diệp Tử Tấn xoa xoa khuôn mặt có chút căng do bị thổi tới, nhìn chằm chằm vào màn sáng lơ lửng trước mặt. Màu đen dần dần mờ đi, một khung cảnh màu xanh lá cây dần dần xuất hiện ở giữa màn sáng.
Đây, đây là...
Diệp Tử Tấn mở to mắt khó tin, đôi mắt đầy kinh ngạc.
————
Hai tiếng, quá trình thức tỉnh tận hai tiếng!
Móng tay Đỗ Minh đã cắm chặt vào lòng bàn tay. Cơ bắp tức giận căng cứng, hai mắt đỏ bừng.
Tại sao Diệp Tử Tấn có thể hưởng thụ những điều kiện tốt hơn những người khác chỉ vì nó là con trai của Tần gia và Diệp gia? Làm sao một thằng ngốc như nó lại có thể thức tỉnh với tư chất tốt hơn mình!
Sự oán hận và không cam lòng tràn ngập trong lòng Đỗ Minh. Nó nhìn chằm chằm vào màn sáng, không chịu tiếp nhận!
Lúc này, màn sáng phía trên khoang dinh dưỡng cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển.
Một cánh đồng hình vuông nhỏ xuất hiện trên màn hình, được bao phủ bởi thảm cỏ xanh cao.
"Năng lực thức tỉnh: Không gian. Diện tích: 4 mét vuông. Chủng loại thực vật: 1. Tư chất: F-"
Ngay khi âm thanh thông báo điện tử vang lên, toàn bộ nơi đã náo động.
Oán hận cùng không cam lòng sắp bùng nổ trong lồng ngực Đỗ Minh đang dâng trào đột nhiên dừng lại, cả người đều choáng váng.
Ngẩn ngơ một lúc lâu, Đỗ Minh xoay người muốn cùng Phí Hiểu xác nhận xem mình có phải ảo giác hay không nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, xung quanh đã vang lên một trận ồn ào khó tin: "Trình độ cấp F? Sao có thể như vậy?"
"Thức tỉnh hơn hai giờ, làm sao có thể thức tỉnh được cấp F? Máy hỏng rồi sao?!"
Khu nghỉ ngơi ồn ào một trận. Mọi người cuối cùng cũng chấp nhận sự thật này sau khi chăm chú nhìn vào màn hình ánh sáng rồi xác nhận nhiều lần.
Lập tức nguyên bản mọi ánh mắt hâm mộ, ghen ghét đều chuyển thành thương hại và đồng tình.
Tư chất cấp F là trình độ thấp nhất trong tất cả các loại. Tư chất này thậm chí không thể coi là người bình thường, chỉ có thể coi là khuyết tật bẩm sinh.
Sự tương phản to lớn này khiến Đỗ Minh vốn đang ghen tị lập tức vui mừng quay lại muốn nói với mẹ rằng mình vẫn là người mạnh mẽ và có tư chất nhất. Nhưng khi Đỗ Minh nhìn sang, mẹ nó đã biến mất.
Diệp San cũng sững sờ một lúc khi nhìn thấy kết quả, nhưng cô chợt tỉnh táo lại ngay lập tức và cảm thấy rất có lỗi với con trai mình. Tiểu Tấn trước đó còn rất mong đợi có thể thức tỉnh năng lực, nhưng khi nhìn thấy kết quả này, cô không biết con trai sẽ thất vọng đến mức nào.
"Thật đáng tiếc." Phí Hiểu ngồi ở bên cạnh Diệp San. "Hai tiếng để thức tỉnh, tôi vốn tưởng rằng con của cô có thể thức tỉnh không gian cấp độ A. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Cấp độ F-, trình độ bẩm sinh còn khuyết tật không đầy đủ, thật là khổ. Con trai của cô cũng đang mắc chứng bệnh kia, không biết tương lai sau này người khác sẽ nghĩ gì về nó."
"Chuyện đó không cần cô phải lo." Diệp San khóe miệng hơi nhếch lên, tư thế đoan trang tao nhã, toàn thân lộ ra một loại cao quý không giống người bình thường. "Con trai tôi cho dù tư chất cấp F, tôi cũng có thể cho nó sống sung sướng hơn người bình thường gấp ngàn lần. Con trai tôi không dựa vào năng lực không gian để kiếm sống. Bao nhiêu tài nguyên của Tần gia và Diệp gia tùy tiện để thằng bé nghịch."
"Trước kia tôi còn lo lắng cấp độ của thằng bé quá cao, sau khi thức tỉnh năng lực sẽ bị xao nhãng, không thể làm tốt trách nhiệm của người thừa kế. Bây giờ không ngờ lại là một kinh hỉ ngoài ý muốn, không có sự can thiệp từ bên ngoài, con trai tôi chắc chắn sẽ có thể điều hành công việc kinh doanh của hai nhà Tần Diệp tốt hơn. Chỉ có chút tiếc khi không còn chỗ cho con trai tôi làm trò tiêu khiển, nó mong muốn chơi với cái không gian đó nhiều lắm."
Diệp San lắc đầu thở dài, tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.
Đầu ngón tay của Phí Hiểu run lên vì tức giận.
Diệp San cười với Phí Hiểu nói: "Chúng ta trở về thôi. Con trai có tư chất cấp B của cô hình như đang tìm cô kìa."
Lúc này, hai chữ "Tư chất cấp B" lọt vào tai Phí Hiểu chẳng khác nào những lời mỉa mai. Đúng vậy, con trai cô có tài giỏi đến đâu thì với thế lực hàng đầu của hai nhà Tần Diệp, con trai cô có làm việc chăm chỉ và nỗ lực đến mấy cũng không thể bằng được đứa con trai ngốc nghếch chỉ biết ngồi hưởng thụ thành công kia!
Sắc mặt Phí Hiểu rất khó coi, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy.
"Phí Hiểu, sao em lại tới đây?" Đỗ Huân đi tới, nắm lấy tay Phí Hiểu, hướng Diệp San cười xin lỗi, "Xin lỗi đã làm phiền cậu."
"Đỗ Huân, em chỉ đến nói chuyện với cô ấy mấy câu thôi, sao lại dùng từ 'làm phiền'?" Phí Hiểu mỉa mai nói.
Đỗ Huân sửng sốt: "Anh, ý anh không phải như vậy."
Phí Hiểu hừ lạnh một tiếng, không nhìn Diệp San nữa, xoay người rời đi.
"Xin lỗi, xin lỗi cậu." Đỗ Huân có chút ngượng ngùng xin lỗi Diệp San. Sau đó nhấc chân đuổi theo vợ hắn.
Nụ cười trên mặt Diệp San dần dần nhạt đi. Cô thở dài. Cô nói chuyện với Phí Hiểu thoải mái là vậy nhưng cô thực sự lo lắng cho con trai mình. Không phải cô cho rằng trình độ của con trai mình kém mà cô sợ Tiểu Tấn sẽ không thể suy nghĩ thông suốt. Thực sự không quan trọng tư chất là gì chứ đừng nói đến tư chất không gian cấp F-. Cho dù Tiểu Tấn là người không có không gian và thần lực, Diệp San cũng có thể khiến thằng bé sống tốt hơn bất kỳ ai khác.
Sau khi Diệp Tử Tấn ra khỏi khoang dinh dưỡng. Cậu nhìn chằm chằm vào thực vật trên màn hình ánh sáng một lúc lâu. Nụ cười trên môi vẫn chưa hề biến mất.
Lá ngải cứu có vị đắng, hăng. Ngải cứu có đặc tính ấm, khử hàn. Có tác dụng khai thông mười hai mạch kinh lạc trong cơ thể. Điều hòa khí huyết, chữa phong hàn, điều hòa kinh nguyệt cùng an thai. Dùng lá ngải cứu xông đốt lên các huyệt đạo, nó có thể ngấm sâu vào trong da, thẩm thấu qua kinh mạch tạo cảm giác thoải mái, tiêu trừ mệt mỏi.
Cây ngải cứu còn có tác dụng xua đuổi tà ma nữa. Hiện loại thực vật này đang phát triển bên trong không gian của cậu. Lại còn mọc thành đám trông như một đống cỏ dại!!!
Nhìn những chiếc lá xanh quen thuộc, Diệp Tử Tấn cuối cùng cũng tìm thấy cảm giác quen thuộc trong thế giới xa lạ này. Hy vọng và sức sống vô tận tuôn trào từ trong linh hồn cậu. Nếu ngải cứu tồn tại vậy thì những dược liệu khác chắc chắn có thể tìm thấy ở thế giới này!
Độ cong của khóe miệng Diệp Tử Tấn ngày càng rộng hơn.
Vô tình, Diệp Tử Tấn bị ai đó va phải liền dừng bước quay đầu lại.
"A~xin lỗi, tôi không có làm bị thương thân thể nhỏ bé của cậu." Đỗ Minh cười đắc ý. "Nhân tiện, chúc mừng cậu nha. Cậu đã thức tỉnh được một không gian 'tuyệt vời' như vậy." Đỗ Minh ác ý nhấn mạnh vào hai chữ kia.
Vốn dĩ Diệp Tử Tấn cho rằng thái độ của đứa nhỏ có chút kỳ quái. Nhưng vừa nghe đứa nhỏ này nhắc đến không gian của mình, mọi suy nghĩ lộn xộn trong đầu đều bay đi, lập tức mỉm cười vui vẻ, cong mắt, lộ ra một chiếc răng cửa nhỏ đáng yêu. "Cảm ơn cậu!"
Đỗ Minh bối rối.
Này.. Đối phương không phải nên tức giận sao?! Sao cậu lại cười hạnh phúc như vậy?!
Lúc này Diệp Tử Tấn cũng nhớ tới đứa nhỏ này là ai, vui vẻ nói: "Chúc mừng cậu thức tỉnh Thần Lực nha!" Diệp Tử Tấn nói xong liền vòng qua nó đi tìm Diệp San.
Đỗ Minh được chúc mừng, đơn giản không thể giải thích nổi. Lời chế giễu ác ý mà nó tính nói ra đều bị nghẹn lại trong lồng ngực, khiến nó cực kỳ khó chịu.
"...Cái quỷ gì vậy! Cậu thật sự cho rằng mình đã thức tỉnh được tư chất cấp A sao? Đỗ Minh thật sự muốn nói cho tên ngốc kia biết là cấp F vô dụng như thế nào. Nhưng Diệp Tử Tấn đã bỏ chạy mất tiêu. Bộ dạng kia trông còn vui vẻ hơn cả nó, người thức tỉnh Thần lực cấp B. Đỗ Minh vừa nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Tử Tấn liền cảm thấy vô cùng chán nản.
"Mẹ! Về nhà đi!" Diệp Tử Tấn chạy đến chỗ Diệp San, nắm lấy tay mẹ bước ra ngoài, trong mắt sáng ngời niềm vui.
Diệp San sững sờ. Tất cả những lời ban đầu cô chuẩn bị để cố gắng an ủi con trai đều nghẹn lại trong cổ họng. Thấy con trai vui vẻ như vậy, Diệp San dở khóc dở cười đành để đứa nhỏ kéo cô ra ngoài.
_________
Sảnh Thức tỉnh - Phòng điều khiển chính.
Nhân viên vừa tỉnh dậy ngáp dài một cái, lẩm bẩm trước khi mở mắt: "Rõ ràng có thể làm tốt mọi việc bằng trí tuệ nhân tạo trí năng a, vì cái gì vẫn phải bị người khác nhìn chằm chằm vậy. Tôi sẽ uổng phí tương lai mất. Ở một nơi nhỏ bé như này tại sao dùng hết dung dịch dinh dưỡng mà vẫn phải tự bổ sung bằng tay, rồi còn báo cáo? Quá nực cười"
Vừa lẩm bẩm, hắn cũng vừa duỗi người, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà sau giờ tan sở.
Trước khi rời đi, hắn liếc nhìn dữ liệu trên bảng điều khiển. Khi nhìn thấy một cảnh báo màu đỏ, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro