Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Thời điểm hai mẹ con Diệp San tới là buổi chiều lúc 5:50, trước giờ làm việc của Sảnh Thức Tỉnh tầm mười phút. Lúc này, bên ngoài Sảnh Thức Tỉnh đã toàn người là người. Bởi vì bên ngoài Sảnh Thức Tỉnh có một nơi nghỉ ngơi nên trông nó không hề lộn xộn dù có rất đông người tới. Diệp Tử Tấn đi theo Diệp San đến phía trước Sảnh và dừng lại trước một tác phẩm điêu khắc cao lớn.

Bức tượng điêu khắc là hình ảnh một người đàn ông rất rắn chắc, to lớn gấp đôi người bình thường. Dưới chân có một cái bệ cao tới ngực những đứa trẻ ở đây. Khác với những tác phẩm điêu khắc cao chót vót khác, tác phẩm điêu khắc này trông đặc biệt thân thiện. Anh ta ngồi xổm xuống và đưa tay ra, như thể đang mời gọi những người trước mặt đến gần.

"Tiểu Tấn, đặt tay con lên tay bức tượng đi." Diệp San dừng lại cách tác phẩm điêu khắc khoảng một mét, cũng không tiếp tục đi về phía trước mà vỗ nhẹ vào vai Tử Tấn ra hiệu cho cậu đi lên.

Diệp Tử Tấn tiến về phía trước mấy bước, nhìn tượng đá trước mặt, cũng không phát hiện có điểm gì đặc biệt. Nhưng khi cậu đặt tay lên lòng bàn tay của tác phẩm điêu khắc, bên tai đột nhiên vang lên một câu: "Đủ điều kiện thức tỉnh. Thứ tự 39."

Cùng lúc đó, một vòng ánh sáng xuất hiện xung quanh tác phẩm điêu khắc cao một mét, đem toàn bộ cơ thể của Diệp Tử Tấn bao phủ bên trong. Đồng thời, một màn hình ánh sáng xanh nhạt nhỏ xuất hiện trước mặt Diệp Tử Tấn: "Tên: Diệp Tử Tấn - 8 tuổi.

Ngày sinh: XXXX, ID trí năng: XXXXX. Nếu có sai sót, vui lòng liên hệ với nhân viên công tác."

Diệp Tử Tấn bấm vào nút xác nhận trên màn hình ánh sáng. Màn hình ánh sáng nhấp nháy rồi đóng lại. "Đã sắp xếp xong. Xin vui lòng ra sảnh chờ để chờ tin tức."

"Hôm nay có không ít các bạn đến thức tỉnh ha." Diệp San nắm tay Diệp Tử Tấn đi tới, trong mắt tràn đầy ý cười. "Bây giờ nhìn thấy có nhiều bạn nhỏ giống con như vậy, Tiểu Tấn có thấy thoải mái hơn không?"

Diệp Tử Tấn gật gật đầu. Lúc ở trên phi hành khí cậu thực sự có chút lo lắng nhưng không hiểu sao khi tới nơi này rồi cậu lại hoàn toàn thả lỏng.

"Đi thôi, Tiểu Tấn và mama sẽ qua đó đợi."

Nơi Diệp San đang nói đến là khu vực chờ. Hiện tại bên trong đã ngồi không ít người. Hầu hết đều là phụ huynh mang theo đứa nhỏ. Mấy đứa nhỏ nhìn qua còn ổn chút chứ nhìn các bậc cha mẹ còn thấy vẻ mặt họ còn lo lắng nhiều hơn. Không ngừng nhắc nhở đứa nhỏ nhà mình những việc cần lưu ý sau khi vào bên trong.

Thời điểm Diệp Tử Tấn đi ngang qua bọn họ nghe được, phát hiện rất nhiều thứ mình cũng không biết, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Diệp San.

Diệp San thấy con trai nhìn qua, tự nhiên hiểu được nghi hoặc của bảo bối. Cô mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của con mình nói: "Tiểu Tấn không cần phải nhớ nhiều như vậy, sau khi đi vào sẽ có nhân viên chỉ cho con nên làm gì. Con chỉ cần làm theo hướng dẫn của họ là được."

"Dạ!"

"Diệp San?" Ngay lúc Diệp San và Diệp Tử Tấn vừa ngồi xuống, một giọng nói không rõ ràng từ bên cạnh truyền đến. Diệp San quay người lại phát hiện người đang nói là một người đàn ông có vẻ ngoài rất thành thật, nhìn có chút quen mắt. Diệp San suy nghĩ một lúc, nhưng trong trí nhớ của cô vẫn không tìm được người này.

"Diệp San, thật sự là cậu!" Người đàn ông có chút kinh hỉ, tiến tới muốn bắt tay cùng Diệp San. Anh ta đưa tay ra nửa chừng nhưng lại ngượng ngùng thu lại. Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Diệp San, người đàn ông vội vàng nói: "Tớ là Đỗ Huân."

Diệp San sửng sốt một lúc, phải một lúc sau cô mới nhận ra người này là bạn học cùng lớp với cô trước kia. Hồi đó anh ta không thích nói nhiều, sự tồn tại của anh ta trong lớp rất thấp nên cô không có ấn tượng gì về anh. Diệp San mỉm cười, khách khí nói: "Đã lâu không gặp."

Đỗ Huân vẫn như cũ còn trong trạng thái kinh hỉ: "Ừ. Quả thật đã rất lâu rồi, từ khi tốt nghiệp đến giờ tớ cũng chưa gặp lại cậu. Nhiều năm như vậy, cậu vẫn không thay đổi gì nhiều."

Diệp San lễ phép mỉm cười, thấy Đỗ Huân muốn nói tiếp, cô tự nhiên đổi chủ đề: "Cậu cũng không thay đổi mấy. Hôm nay gặp nhau cũng là duyên phận, hôm nay hài tử của cậu cũng tham gia lễ thức tỉnh sao"

Đỗ Huân nguyên bản còn đang vui vẻ, lập tức lộ ra một chút xấu hổ, "Ừ, thằng bé cũng thức tỉnh hôm nay." Sau đó, ánh mắt anh ta nhìn về phía Diệp Tử Tấn bên cạnh, giọng nói có chút buồn bã: "Con của cậu đã lớn như vậy rồi. Là một thiếu niên rất đẹp trai, lớn lên rất giống với cậu."

Diệp San mỉm cười, cũng không tiếp tục nói chuyện, chỉ nói: "Cám ơn."

"Tần phu nhân, ngưỡng mộ đã lâu." Lúc này, một nữ nhân dung mạo ưu tú đi tới, bắt gặp ánh mắt nghi vấn của Diệp San, thẳng thắn giới thiệu: "Tôi là vợ của Đỗ Huân."

Diệp San gật đầu: "Xin chào."

Vợ Đỗ Huân vẻ mặt trịnh thượng từ trên cao nhìn xuống Diệp San, trong mắt lộ rõ ​​vẻ địch ý. Diệp San liền bình tĩnh cùng cô ta đối mặt

Rõ ràng Diệp San đang ngồi còn người đàn bà kia đang đứng. Vị trí ngồi tuy thấp hơn nhưng khí tức xung quanh lại vô cùng mạnh mẽ, bình tĩnh không dao động khiến vợ Đỗ Huân có cảm giác như mình đang ở trên cao lại bị áp lực nhìn chằm chằm, vô thức hai tay nắm chặt.

Đỗ Huân có chút xấu hổ, túm lấy tay áo vợ hắn hỏi: "Hiểu Hiểu, sao chỉ có mình em. Tiểu Minh đâu?"

Phí Hiểu thu hồi ánh mắt đang nhìn Diệp San, mím chặt đôi môi đỏ mọng: "Ở cửa đại sảnh."

Đỗ Huân giật mình: "Em để thằng bé đi một mình?"

Phí Hiểu không hài lòng liếc hắn một cái: "Nó đã tám tuổi, có thể tự mình giải quyết những việc như xếp hàng để vào hội trường. Hơn nữa, nó là người xếp hàng đầu tiên. Sảnh Thức Tỉnh sắp mở cửa, nó cũng không cần chúng ta phải kè kè theo như vậy." Cô ta nói xong liền liếc nhìn Diệp Tử Tấn, không rõ lý do cười xùy một tiếng.

"Chúng ta trước đi tìm Tiểu Minh." Đỗ Huân lúng túng nói với Diệp San, kéo Phí Hiểu đang có chút lạnh lùng đi.

"Con không thích bọn họ." Diệp Tử Tấn chủ động nắm lấy tay Diệp San, trầm giọng nói.

Diệp San bình tĩnh nhìn vào mắt Diệp Tử Tấn. "Con không cần thích bọn họ, cũng không cần quan tâm bọn họ là ai. Tiểu Tấn cứ làm theo ý con thích, là chính mình, không cần quan tâm người khác nghĩ gì."

Diệp Tử Tấn vốn là nghĩ cho Diệp San nên cậu mới cảm thấy bực mình. Không nghĩ tới Diệp San lại nghĩ rằng cậu bị tổn thương bởi hành động của Phí Hiểu. Cậu vẫn kiềm chế được biểu cảm của mình, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu. "Vâng. Tiểu Tấn hiểu ạ"

Diệp San mỉm cười xoa xoa mái tóc mềm mại của Diệp Tử Tấn, "Tiểu Tấn thật là ngoan."

"Xin mời các vị phụ huynh mang theo các con theo thứ tự tiến vào Sảnh Thức Tỉnh!" Giọng nói của nhân viên vang lên ở khu vực chờ.

Diệp San không tiếp tục nói thêm gì với Diệp Tử Tấn nữa. Nắm tay cậu đi theo đám người tiến vào bên trong. Cảm giác đầu tiên của Diệp Tử Tấn khi bước vào đại sảnh là an tĩnh. Sảnh thức tỉnh chiếm một diện tích rộng lớn, một bên là khu vực nghỉ ngơi giống như khu vực chờ bên ngoài. Ở trung tâm có hai mươi khoang trong suốt. Cách khoang đó không xa phân bố lần lượt hai mươi khu vực có hình vuông, xếp thành vòng tròn xung quanh Khoang trung tâm.

Lễ thức tỉnh lần này có khoảng một trăm đứa trẻ tham gia cùng với cha mẹ, số lượng phi thường đông. Nhưng khi tất cả bước vào hội trường, lập tức hội trường lại trở nên mười phần trống trải.

"Phụ huynh vui lòng đợi ở khu vực nghỉ ngơi." Đỉnh đầu truyền đến giọng nói trong trẻo của nhân viên công tác. "Tất cả các em đã đăng ký, vui lòng tiến vào khu vực trung tâm."

"Đi đi, mama đợi con ở khu nghỉ ngơi." Diệp San cúi người nói với Diệp Tử Tấn: "Đừng lo lắng, cứ làm theo chỉ dẫn của nhân viên."

Diệp Tử Tấn gật đầu: "Dạ!"

Ngoài nhân viên hướng dẫn luôn túc trực bên trong hội trường, còn có một trí năng thông minh hình cầu nhỏ bên cạnh mỗi đứa trẻ. Sau khi xác định không có sai sót, họ đưa bọn trẻ qua cổng trung tâm khu kiểm tra đo lường.

"Bạn đang căng thẳng à?" Bên cạnh Diệp Tử Tấn là một cậu bé mặc một bộ vest nhỏ, trông giống như một hoàng tử nhỏ cao quý.

Diệp Tử Tấn lắc đầu.

"Tớ cũng vậy, không biết những người kia đang căng thẳng cái gì." Thiếu niên nhếch môi khinh thường nói, ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Tử Tấn. "Tớ tên Đỗ Minh, cậu tên là gì?"

"Diệp Tử Tấn."

Đỗ Minh sửng sốt một chút, lông mày nhíu lại, nhìn từ trên xuống dưới Diệp Tử Tấn: "Hóa ra là thằng ngốc may mắn đó sao?"

Diệp Tử Tấn cau mày, ai dạy đứa nhỏ này nói chuyện như vậy?

Đỗ Minh thấy Diệp Tử Tấn im lặng, coi như là xác nhận. Ánh mắt vốn thân thiện của nó lập tức chuyển sang chán ghét nhìn Diệp Tử Tấn như đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu, nhấc chân đi một khoảng cách dài, cách Diệp Tử Tấn đủ xa nó mới dừng lại

Diệp Tử Tấn mặc dù có chút không vui, nhưng lần này cậu cũng không để chuyện này trong lòng, cẩn thận nghe theo nhân viên an bài.

"Mời số 1 đến số 20 tiến vào khu vực khởi động." Khu vực được gọi là khu vực khởi động chính là khu vực hình vuông xung quanh khoang trung tâm ban nãy. Nơi đây được dùng để phát huy tiềm năng tối đa trước khi thức tỉnh. Trẻ em sẽ được yêu cầu thực hiện một số động tác khởi động để phát triển, làm nóng các chức năng của cơ thể để trạng thái no đủ nhiều năng lượng nhất.

Nghe quả cầu trí năng nhỏ trước mắt tỉ mỉ giải thích, Diệp Tử Tấn rốt cuộc cũng hiểu vì sao trước đó Diệp San không nói gì với cậu. Chỉ cần cậu đi vào, quả cầu nhỏ sẽ giải thích rõ ràng tất cả những điểm quan trọng cho Diệp Tử Tấn.

Những đứa trẻ được gọi lần lượt bước vào khu vực khởi động. Trong đó có cậu bé mặc vest. Các bạn nhỏ thực hiện một số động tác theo sự gợi ý của quả cầu thông minh. Mỗi khi đạt tiêu chuẩn, quả cầu sẽ nhấp nháy sáng và chuyển sang phần yêu cầu tiếp theo.

Khoảng hai mươi phút sau, bọn trẻ lần lượt dừng lại. Uống lọ thuốc thức tỉnh xuất hiện trên bàn, rồi làm theo hướng dẫn để lần lượt vào Khoang kiểm tra cuối cùng đang đặt ở trung tâm.

Diệp Tử Tấn tập trung nhìn vào khu vực trung tâm. Quá trình này rất nhàm chán, ngoại trừ một số dữ liệu nhảy lên màn hình ánh sáng phía trên khoang kiểm tra, cậu không thể thấy được những thay đổi nào khác. Sau khoảng mười phút, một trong những khoang dinh dưỡng rốt cuộc cũng xuất hiện biến hóa.

Bên ngoài khoang sáng lên một ánh sáng màu xanh nhạt. Ở phía trên, màn hình ánh sáng vốn hiển thị luồng dữ liệu đột nhiên mờ đi. Sau đó một đám không khí màu xanh lục chậm rãi xuất hiện ở giữa màn hình.

"Thức tỉnh năng lực: Thần Lực. Tư chất: D"

Tư chất cấp D thuộc về người bình thường. Xét về mặt năng lực thì khó có thể đạt được thành tựu gì. Nhiều người thậm chí còn không thể đột phá đến cấp hai.

Đứa trẻ rõ ràng có chút thất vọng sau khi ra khỏi khoang kiểm tra. Nó liếc nhìn màn hình nhiều lần rồi chạy ra ngoài, cố nén những giọt nước mắt.

Kế tiếp đó, mấy đứa nhóc thức tỉnh đều là Thần lực và Tư chất đều là D. Phản ứng của tụi nhỏ giống hệt như đứa trẻ đầu tiên. Liên tục xuất hiện tư chất loại thấp khiến áp lực trong toàn bộ hội trường tăng lên. Mấy đứa nhỏ còn đang chờ tới lượt đều khẩn trương cực kỳ. Trong lòng Diệp Tử Tấn cũng vô cùng lo lắng.

Lúc này, một chùm ánh sáng xanh lam nhạt khác lại sáng lên. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào đó. Lần này màn hình ánh sáng khác với những lần trước. Nó không hiển thị khối không khí xanh mà là một cánh đồng đầy trái cây và rau quả.

"Thức tỉnh năng lực: Không gian. Diện tích: 104 mét vuông. Chủng loại thực vật: 20. Tư chất: C"

Thông báo vừa ra, tâm tình của mọi người lập tức phấn chấn lên, cuối cùng thức tỉnh tư chất cấp C! Sau khi thở dài, họ tập trung hơn vào việc theo dõi lần thức tỉnh tiếp theo. Cha mẹ nín thở chờ đợi, cầu nguyện cho con mình thời gian ra khỏi khoang muộn hơn một chút.

Khi thức tỉnh năng lực có một quy tắc. Đó là thời gian thức tỉnh càng lâu thì dung dịch dinh dưỡng bên trong khoang kiểm tra tiêu hao càng nhiều kéo theo đó là tư chất năng lực thức tỉnh càng tốt.

Những đứa trẻ kiểm tra ra sau này nếu không có gì bất ngờ thì đa phần đều sẽ là cấp C, thậm chí là cấp C đổ lên.

Khi số người thức tỉnh ngày càng tăng, những đứa trẻ ở khu vực chờ lần lượt được gọi tên và bước vào khoang dinh dưỡng sau khi khởi động.

Nhóm người đầu tiên bước vào khoang dinh dưỡng lần lượt đi ra, đúng như dự đoán của mọi người, bọn họ đều có tư chất cấp C. Chỉ có một người trong khoang dinh dưỡng vẫn còn đang trong quá trình kiểm tra thức tỉnh, Diệp Tử Tấn có ấn tượng về cậu bé đó, đó là thằng nhóc mặc vest khi nãy.

Cuối cùng, khoang dinh dưỡng của Đỗ Minh ở sáng lên một vầng sáng màu xanh lam.

"Thức tỉnh năng lực: Thần lực. Tư chất: B"

Thông báo này vừa ra, toàn bộ hội trường đều im lặng. Tư chất cấp B được coi là xuất sắc trong toàn thành phố Tinh Vân.

Sau một lúc im lặng, những giọng nói ghen tị và đố kỵ vang lên trong đại sảnh.

Sau khi Đỗ Minh ra khỏi khoang dinh dưỡng, hắn nhìn chằm chằm vào màn sáng hồi lâu, nghe tiếng xì xào của những người xung quanh, trong mắt không khỏi có chút tự hào. Lúc hắn đi ra ngoài, bọn nhỏ vô thức nhường đường cho hắn. Đỗ Minh hơi nâng cằm, khinh thường rồi đi ngang qua Diệp Tử Tấn.

Diệp Tử Tấn: "..." Đứa nhỏ này bị làm sao vậy?

"Mẹ, mẹ nhìn thấy chưa? Tư chất của con là B!" Đỗ Minh vui vẻ chạy về phía Phí Hiểu.

Phí Hiểu gật đầu cười nói: "Không tệ."

"Gì mà không tệ. Là rất tốt đó được không?" Đỗ Huân cười vui vẻ bế con trai lên. "Con trai, con thật tuyệt vời! Đi thôi, lát nữa con muốn đi chơi ở đâu? Bố sẽ đưa con đến đó!"

Phí Hiểu giữ lại tay Đỗ Huân đang chuẩn bị đi ra ngoài: "Đợi chút rồi hãy đi."

Đỗ Huân nghi hoặc: "Sao vậy?"

Ánh mắt lạnh lùng của Phí Hiểu quét qua khu vực nghỉ ngơi bên kia. "Hiện tại bây giờ mới thức tỉnh được một phần tư. Những đứa trẻ này sau này có thể sẽ là bạn cùng lớp của Tiểu Minh. Để Tiểu Minh ở lại tìm hiểu một chút tư chất của các bạn cùng lớp. Dù sao thì họ cũng là bạn học của nhau. Tốt hơn hết nên để con mình chuẩn bị tinh thần cạnh tranh cùng các bạn."

Đỗ Huân cau mày nói: "Tiểu Minh còn nhỏ. Không cần nghĩ tới việc cạnh tranh, tụi nhỏ cần giúp đỡ nhau cùng học tập."

Phí Hiểu nhàn nhạt nhìn hắn, không nói gì.

Đỗ Huân cùng cô ta giằng co một lúc, cuối cùng thở dài, đặt Đỗ Minh xuống, ngồi trở lại vị trí của mình.

Đỗ Minh ánh mắt nhìn cha, rồi lại nhìn mẹ mình người đang có khuôn mặt lạnh lùng. Cậu bé thất vọng ngồi xuống bên cạnh họ.

Số lượng người thức tỉnh dần dần tăng lên, phần lớn đều có tư chất cấp D, chỉ có một số ít có tư chất thức tỉnh cấp C. Diệp Tử Tấn được xếp vào hàng đầu ở giữa nên cũng sắp đến lượt cậu. Diệp Tử Tấn làm theo chỉ dẫn của quả cầu thông minh và thực hiện một loạt động tác. Cậu nhanh chóng cảm thấy cơ thể mình ấm lên. "Dữ liệu đã đạt tiêu chuẩn. Xin hãy uống thuốc thức tỉnh."

Một chiếc bình màu xanh lam như pha lê xuất hiện trước mặt Diệp Tử Tấn.

Diệp Tử Tấn mở nút chai và uống một ngụm thuốc. Không giống như vị đắng mà cậu tưởng tượng. Loại thuốc này mát lạnh, sảng khoái, có chút ngọt ngào. Đặt bình thuốc trở lại vị trí ban đầu, Diệp Tử Tấn theo sự hướng dẫn của quả cầu thông minh tiến vào khoang dinh dưỡng. Cậu vừa nằm xuống, chất lỏng màu xanh nhạt lập tức bao phủ lấy cậu, trực tiếp nhấn chìm toàn bộ cơ thể Diệp Tử Tấn.

Khoang dinh dưỡng ấm áp thoải mái, Diệp Tử Tấn ngâm mình trong đó một lúc, rất nhanh liền cảm thấy có chút mơ hồ.

Trong lúc bàng hoàng, Diệp Tử Tấn cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên, thiêu đốt dữ dội.

......

Rất nhanh, một giờ trôi qua. Mọi người lần lượt đi ra từ các khoang dinh dưỡng khác nhưng chỉ có khoangg của Diệp Tử Tấn là không có động tĩnh.

Càng ngày càng có nhiều người chú ý đến tình huống của Diệp Tử Tấn, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu bàn tán về nó. Cho đến khi mười phút nữa trôi qua, Diệp Tử Tấn vẫn không có động tĩnh gì. Cả sảnh thức tỉnh đã trở nên náo nhiệt hơn.

Đỗ Minh nhìn chằm chằm vào khoang dinh dưỡng của Diệp Tử Tấn, móng tay cắm vào lòng bàn tay hắn. Một giờ...làm sao có thể!

Tư chất cấp B của nó mới được đánh thức trong nửa giờ. Làm sao thằng ngốc này thời gian thức tỉnh lâu như vậy?!

Editor: Mấy ngày tới đi làm nên không có chương mới. Sang tuần sáng thứ 5 tớ đăng lại bình thường nhé. 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro