Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Lễ thức tỉnh của Thành phố Tinh Vân được tổ chức vào ngày đầu tiên hàng tháng tại Sảnh Thức Tỉnh ở trung tâm thành phố. Giờ làm việc ở đây khác với các cơ quan chính phủ khác. Họ chỉ làm việc vào ngày đầu tiên hàng tháng, và thời gian là từ 6 giờ chiều đến 10 giờ tối.

So với các cơ quan chính phủ khác làm việc vào ban ngày thì Sảnh Thức Tỉnh đặc biệt hơn, nhưng thời gian làm việc này đã được ấn định từ khi Điện Thức Tỉnh thành lập nên cũng không ai cảm thấy lạ.

Người ta nói rằng trước khi thuốc thức tỉnh được phát triển, tất cả trẻ em đều dựa vào một vật chất gọi là Phấn Hoa Thức Tỉnh để đánh thức khả năng của mình. Loài hoa thức tỉnh tiềm ẩn này chỉ nở vào ban đêm. Thời gian nở hoa cũng rất ngắn, chỉ hai tiếng đồng hồ. Mà phấn hoa thức tỉnh này sau khi lấy khỏi nhụy hoa tầm 2 tiếng sau cũng sẽ hoàn toàn mất tác dụng. Vì vậy thời gian thức tỉnh của trẻ em được ấn định vào buổi tối và vào ngày đầu tiên mỗi tháng.

Nói đến cũng kỳ lạ, tất cả các loài thực vật trên thế giới này đều phát triển trong không gian của người Nông Sư, ngoại trừ một loại, đó là loại hoa tiềm ẩn này. Theo thời gian, loại hoa tiềm ẩn này không còn phổ biến như trước nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể thấy được một hoặc hai cây sinh trưởng trong tự nhiên.

Khi Diệp San nói với cậu rằng ngày hôm sau cậu sẽ thức tỉnh năng lực của mình, Diệp Tử Tấn cảm thấy hơi lo lắng. Mặc dù trong khoảng thời gian này cậu đã học được rất nhiều điều về thế giới này. Thậm chí đã quen với hành vi lấy ra nhiều trái cây và rau quả từ không trung của Diệp San, nhưng Diệp Tử Tấn vẫn không thể bình tĩnh được khi nghĩ tới năng lực này sắp xuất hiện trên người mình.

Nhìn thấy bộ dáng căng thẳng của con trai, Diệp San không khỏi mỉm cười: "Tiểu Tấn, đừng căng thẳng. Ngày mai uống thuốc thức tỉnh rồi liền ngủ một giấc ở Khoang nghỉ ngơi. Mặc dù quá trình này có thể sẽ có chút xíu đau đớn nhưng Tiểu Tấn kiên cường như vậy, con sẽ không để tâm tới, phải không?

Diệp Tử Tấn thực sự không sợ đau. Cậu đã từng bị thương rất nhiều khi học châm cứu và khinh công từ sư phụ khi còn nhỏ. Khi đó đau sẽ khóc nhè, tứ sư huynh sẽ lấy kẹo để dỗ cậu. Sau này lớn lên, trải qua càng nhiều Diệp Tử Tấn cũng đã quen dần những vẫn phải cắn răng mà chịu đựng. Con người mà, bị đau vẫn là đau nha.

Diệp Tử Tấn gật đầu.

Diệp San xoa xoa mái tóc mềm mại của con trai liền nói: "Về ngủ sớm một chút. Ngày mai Tiểu Tấn liền biết mình có năng lực gì nha."

"Vâng!"

Trở lại phòng ngủ, còn chưa đến tám giờ. Diệp Tử Tấn trực tiếp tiến vào khoang mô phỏng. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Diệp Tử Tấn vẫn có chút hưng phấn. Ấn vào trò chơi Máy Bay Săn Bắn, một bên thao tác máy bay một bên nghĩ về sự tình ngày mai thức tỉnh, kết quả là Diệp Tử Tấn, người vốn luôn chính xác trong mọi thao tác đã phạm một số sai lầm do lơ đãng, thiếu chút nữa bị mẫu trùng nuốt chửng.

Diệp Tử Tấn toát mồ hôi lạnh, suy nghĩ vốn đang bay a bay của cậu lại trở về, luống cuống tay chân vội vàng thoát khỏi sự truy đuổi của mẫu trùng.

"Sao thế?" Sau khi Diệp Tử Tấn thoát khỏi nguy hiểm, tin nhắn của Tồn Hi lập tức được gửi đến.

"Không có việc gì." Diệp Tử Tấn có chút xấu hổ. Nhưng sau khi trả lời cậu cũng không nói gì thêm mà toàn tâm toàn ý cống hiến cho chiến trường.

Chiến tích hôm nay vẫn rất xuất sắc. Diệp Tử Tấn và Tồn Hi liên thủ, trực tiếp phá kỷ lục một chế độ bối cảnh trong trò chơi. Tên hai người lập tức xuất hiện trên Kênh Thế Giới. Sau khi phá kỷ lục, Tồn Hi rõ ràng có chút cao hứng. Tuy rằng không trực tiếp khen thẳng một câu nhưng anh lại nói nhiều gấp đôi bình thường.

Thời điểm chuẩn bị offline, Diệp Tử Tấn đã nhắn tin cho Tồn Hi: "Ngày mai tôi không chơi game."

Tây Thi sửng sốt, lập tức nhận ra thời gian một tháng mà anh thỏa thuận với Tinh Không 1024 đã trôi qua. Trong lòng lập tức nảy lên cảm giác bị phản bội, phẫn nộ cùng ủy khuất. Mang theo tâm trạng tức giận, Tây Thi trực tiếp ném qua đi một chữ: "Được."

Tây Thi anh muốn bao nhiêu bạn bè thì có bấy nhiêu, cũng không thiếu một người này. Tinh Không 1024 này không muốn chơi nữa, anh cũng không cần người này bồi mình chơi!

Diệp Tử Tấn vẫn đang đánh máy nhìn thấy câu trả lời của đối phương nhanh như vậy cũng ngẩn ra một chút. Nhưng cậu vẫn muốn gõ xong những gì mình muốn nói ra: "Tối mai tôi sẽ đến Sảnh Thức Tỉnh. Thời điểm về cũng đã quá muộn rồi. Ngày kia chúng ta cùng nhau chơi nhé."

Một giây trước khi tắt giao diện trò chơi, Tây Thi nhìn thấy lời nói của Diệp Tử Tấn. Lập tức thu lại bàn tay đang ấn nút thoát. Trong lòng cảm giác chua xót và khó chịu cũng hoàn toàn tiêu tan.

"Ngày mai cậu đến Sảnh thức tỉnh để thức tỉnh năng lực của mình hả?"

"Ừm."

"...Cậu mới tám tuổi thôi hả?!" Tây Thi trừng to đôi mắt.

"Ừm."

Tây Thi không thể diễn tả được tâm trạng của anh lúc này, tóm gọn lại bằng một từ, thật phức tạp. Khoang mô phỏng nhắm đến thanh thiếu niên trong độ tuổi từ mười đến mười sáu. Mặc dù ban đầu thao tác của Tinh Vân 1024 rất ngu ngốc nhưng sau đó lại trở nên đặc biệt mạnh mẽ. Trò chơi này đa phần trẻ em mười tuổi sẽ bắt đầu tiếp xúc vì vậy Tây Thi đoán rằng Tinh Vân 1024 cũng bằng tuổi mình, lại không ngờ rằng cậu ta lại nhỏ hơn anh sáu tuổi!!!

Nguyên bản từ huynh đệ kề vai chiến đấu trực tiếp biến thành đệ đệ của mình, mà lại một đệ đệ nhỏ xíu.

Tây Thi bỗng cảm thấy buồn bã, tự hỏi mình có phải đã già quá không. Đệ đệ ưu tú xuất sắc như vậy, nếu biết tuổi anh gần gấp đôi cậu... chẳng phải sẽ coi thường anh sao?

"Lần này chúng ta vẫn còn có chút không thành thạo. Nếu ngay từ đầu chúng ta từ bỏ đám quái trùng ở phía Tây Nam căn cứ mà trực tiếp tấn công điểm trung tâm, thời gian hẳn sẽ ngắn hơn một ít." Tây Thi yên lặng mà đánh trống lảng khỏi chủ đề thức tỉnh, nói tiếp: "Chờ ngày kia chúng ta làm lại lần nữa. Chúng ta hãy lập lại chiến thuật trước khi bắt đầu.

"Được."

Một lúc sau, Tây Thi không còn gửi tin nhắn nữa, Diệp Tử Tấn do dự không biết có nên nói lời chúc ngủ ngon rồi kết thúc cuộc trò chuyện hay không.

"Thứ mà tôi thức tỉnh là Thần lực. Tiềm năng cấp A." Ma xui quỷ khiến thế nào, Tây Thi yên lặng gửi sang một câu này.

Khi Diệp Tử Tấn nhìn thấy tin nhắn Tồn Hi gửi cho mình. Cậu sửng sốt một lúc, có chút bối rối. Diệp Tử Tấn cẩn thận suy nghĩ một chút, đây hẳn là để cậu tăng thêm lòng tin vào lễ thức tỉnh ngày mai, động viên cậu đừng sợ hãi?

Tây Thi nín thở, không khỏi khẩn trương, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, chờ đợi câu trả lời của Diệp Tử Tấn.

"Ừm." Nói lời cảm ơn có chút xấu hổ, Diệp Tử Tấn chỉ đành trả lời một tiếng.

Tây Thi không chịu thừa nhận rằng lúc cảm xúc dâng trào trong lòng anh sau khi nhìn thấy từ này là sự mất mát.

Về tiềm năng cấp A, anh là người duy nhất trong toàn thành phố Tinh Vân. Trường học đều coi anh như bảo bối mà cung phụng. Xung quanh anh tất cả đều là những tiếng khen ngợi cùng hâm mộ. Nói rằng anh có tài năng xuất sắc, thiên tư trác tuyệt, tiền đồ tương lai vô hạn.

Tây Thi không chịu bỏ cuộc, nhìn chằm chằm vào màn hình muốn xem đối phương có lời tiếp theo hay không.

"Vậy... chúc ngủ ngon?" Diệp Tử Tấn chờ hồi lâu cũng không thấy tin nhắn của Tây Thi, liền ngập ngừng nói.

Đợi nửa ngày, nhìn thấy ba chữ này, Tây Thi trong lòng lập tức cảm thấy chua xót: "Ngủ ngon."

Đêm nay, hai đứa trẻ đều có chất lượng giấc ngủ rất tốt lại đồng thời bị chứng mất ngủ. Một đứa đang suy nghĩ về những khả năng mà cậu bé sẽ thức tỉnh vào ngày mai. Rồi về sau cậu sẽ sử dụng năng lực của mình như thế nào. Trong khi đứa nhóc còn lại thì suy nghĩ về cuộc trò chuyện trong trò chơi của họ, càng nghĩ về nó thì càng thấy khó chịu. Cuối cùng sau khi chìm vào giấc ngủ, cả hai đều có những giấc mơ ngọt ngào.

Một người mơ thấy mình thức tỉnh một không gian có rất nhiều loại thảo mộc quý giá. Liếc mắt thảo mộc mọc dài vô hạn, tầm mắt không thể nhìn thấy điểm cuối. Người kia thì mơ thấy một đứa trẻ tám tuổi dễ thương. Cậu bé nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ, "Trời ơi, tiềm năng cấp A! Anh Tây Thi, anh thật tuyệt vời!" Tây Thi trong mộng cười rộ lên.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Tây Thi cảm thấy cơ mặt mình có chút đau nhức, mặt không biểu cảm xoa xoa vài cái.

Diệp Tử Tấn buổi sáng tỉnh dậy cảm thấy vô cùng sảng khoái. Cảnh tượng mà cậu mơ thấy vào đêm qua khiến cậu vô cùng hạnh phúc. Mặc dù trên thế giới này thảo dược đã biến mất, nhưng nếu có thực vật tồn tại thì rất có thể sẽ có dược thảo. Nếu cậu thức tỉnh Không gian, biết đâu có thể phát hiện ra sự tồn tại của các loại thảo mộc.

Cả ngày đó, Diệp Tử Tấn có chút đứng ngồi không yên, tưởng tượng đến việc tối nay bản thân sẽ thức tỉnh năng lực, trong lòng cậu như có sợi lông chim động đậy quét qua quét lại, ngứa ngáy vô cùng. Diệp San nén cười, bình tĩnh nhìn con trai đi tới đi lui trong phòng khách. Lúc nhỏ cô cũng như vậy. Nhưng trường hợp của cô ngày đó, bản thân đại tiểu thư Diệp gia được nuôi dưỡng và cung cấp những điều kiện tốt nhất, nên cô biết được mình sẽ thức tỉnh vào thời điểm nào. Vì thế cả tháng chuẩn bị đó, cô cũng không có lo lắng thành như vậy

Thật vất vả chờ tới buổi tối, Diệp Tử Tấn cuối cùng cũng đặt chân tới Sảnh Thức Tỉnh. Lúc xuống máy bay, Diệp Tử Tấn khẩn tưởng đến mức cảm giác chính mình có chút khó thở.

Trên đường đi Diệp Tử Tấn đặc biệt an tĩnh. Diệp San có chút kinh ngạc. Khi cô nắm tay con trai bước ra khỏi phi hành khí, Diệp San mới nhận ra con trai mình căng thẳng đến mức nào. Đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay cô. Lòng bàn tay đều là mồ hôi. Vừa buồn cười lại vừa đau lòng, Diệp San vỗ vỗ vai Diệp Tử Tấn nói: "Tiểu Tấn, đừng căng thẳng. Quá trình thức tỉnh rất đơn giản."

Diệp Tử Tấn gật đầu, hít sâu một hơi: "Dạ."

Trước mặt cậu lúc này là Sảnh thức tỉnh ở trung tâm Thành phố Tinh Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro