Chương 2: Tông chủ và phong chủ sao lại không thể.
Bảy ngày này Thượng Thanh tông gà bay chó sủa. Đầu tiên là các vị phong chủ lần lượt phải rời núi tiêu diệt dư đảng ma tu. Tiếp theo chính là những ngày gà bay chó sủa thật sự, thật theo nghĩa đen.
Vị tông chủ bị ngây dại của tông môn mới hai ngày đầu thì không sao, sang đến ngày thứ ba Đan Hi chân nhân đi là bắt đầu khóc nháo ầm ỹ, không ai dỗ được. Đến nay là ngày thứ năm cũng đúng bảy ngày Đan Hi chân nhân rời đi.
Rốt cuộc cũng chịu không nổi, chấp sự trưởng lão vì lỗ tai già và sự bình yên của cả tông môn, quyết định... đánh call cho Tạ Tư_ bằng ngọc giản truyền âm của tông môn.
Tạ Tư vừa xong việc liền phải nặng nề mà trở về. Hắn thừa nhận lần nhiệm vụ này là hắn tư tâm.
Đây vốn không phải nhiệm vụ của hắn, là hắn xin đi thay một vị phong chủ khác vì muốn tránh né Hồng Kỳ.
Sự việc hôm đó quá kinh hãi thế tục, hắn không tưởng tượng nổi người sư huynh luôn nghiêm cẩn lãnh đạm của mình lại có một bộ dáng như vậy.
Người được xưng là ngọc diện tu la làm bao ma tu sợ mất mật, là biểu tượng cho chính phái, thần tượng của biết bao nhiêu người lại như một con thú động dục cọ hắn.
Mà hắn cũng đã thấy ngọc căn thô to nóng bỏng đó, cũng cảm nhận được cơn co rút của đầu quy đó. Hỏi làm sao hắn dám đối diện với sư huynh, huống chi một thời gian nữa sư huynh sẽ khôi phục lại.
“ Nương, nương người đừng bỏ ta mà.”
Một thân ảnh lao nhanh tới cắt đứt dòng suy tư của Tạ Tư. Hồng Kỳ ôm chặt hắn, dùng đôi mắt đã khóc xưng đỏ nhìn hắn, nức nở xin hắn đừng bỏ đi. Hắn còn có thể làm gì đây, thôi, chung quy bây giờ sư huynh là một đứa trẻ a.
Từ này Tạ Tư trở về, không ngày nào là Hồng Kỳ không dinh lấy hắn. Đến tối ngủ tranh thủ sờ sờ nắm nắm gậy ngọc của hắn, nơi yếu ớt của nam nhân thế mà năm lần bảy lượt bị y lăn qua lộn lại.
Mới đầu Tạ Tư cũng phản kháng nhưng nhìn vào ánh mắt tò mò trong sáng của y, hắn lại để mặc. Trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, lại ẩn ẩn len lỏi tia chờ mong.
Ừm, coi như là có qua có lại đi, trả lại việc mình nhìn thấy của sư huynh, dến lúc nếu sư huynh tỉnh lại thì người nắm lý là hắn. Ừm, hắn thật là như vậy.
Đã hai tháng kể từ khi Hồng Kỳ trở nên như vậy, Tạ Từ cũng dần quen mỗi tối bị nắm rồi bị cạ.
Trong lúc đó, Thượng Thanh tông cũng dần về với quỹ đạo của nó. Lúc này đoàn người đang ở rừng Ma Vụ dưới chân núi Thượng Thanh, trưởng lão kính sự đường nổi tiếng là người biết tận dụng nên y đã để Tạ Tư và Hồng Kỳ dẫn nhóm đệ tử trẻ xuống núi rèn luyện.
Hồng Kỳ a, dù có như thế nào chung quy y vẫn là tông chủ a, thực lực còn đó. Dù ra tay bừa thì với tu vi của y cũng có thể tranh thủ một hai.
“ Không hay rồi, phong chủ ngài xem. Sư đệ hình như đã trúng độc.”
Một đệ tử vừa chạy vừa dìu một nam đệ tử tới trước mặt Tạ Từ. Hắn vừa kiểm tra vùa dùng linh lực phong bế huyệt đạo của nam đệ tử đang hôn mê.
“ Là độc của Huyết thực, ma thực cấp mười. Tại sao nó lại ở vùng rìa này chứ? Chỗ của nó là sâu trong rừng mới đúng. Mau, đem hắn về Đan Đỉnh phong chữa trị.” Tạ Tư vừa lẩm bẩm vừa ra lệnh, đoàn người lũ lượt kéo nhau về tông.
“ Nương, thật đáng sợ. Người của hắn chảy ra chất dinh dính a.” Hồng Kỳ ra vẻ sợ hãi rút vào trong ngực Tạ Tư, tranh thủ ăn đậu hũ.
“ Không sao, cũng không đáng sợ lắm, hút hết ra thì không sao rồi.” Hắn vuốt vuốt đầu y như dỗ tiểu hài mà không nhìn thấy mắt người trong ngực vừa lóe lên tia ám muội.
“ Hưm,..ư..ư a...ha~.” Tối nay, trong lúc ngủ Tạ Tư bỗng cảm thấy nóng, hạ thân có cảm giác lạ nhưng cũng chỉ cho là Hồng Kỳ lại nghịch.
Nhưng một lúc sau hắn càng ngày càng cảm thấy nóng, phân thân của hắn giường như có ai đang nắm lấy.
Xúc cảm ấm áp ướt át kéo dài từ hai hòn ngọc chạy lên đỉnh, dừng lại ở mũ nấm, khẽ quét một vòng rồi dừng lại ở lỗ nhỏ, nhấn vào.
“ Ha..a”. Tạ Tư không kìm được tiếng rên rỉ. Hắn tỉnh táo lại, xốc chăn lên.
Một cảnh tượng dâm mỹ khắc sâu vào mắt hắn. Nam nhân anh tuấn lãnh đạm lúc này cả người chỉ treo lỏng chiếc áo.
Cảnh xuân cả người lộ ra, làn da ửng đỏ, mông cong lên tạo thành một đường cong xinh đẹp với chiếc lưng trần.
Mà y lại đang chuyên chú ở giữ hai chân hắn. Sóng mắt đưa tình, đôi môi mỏng bạc tình giờ đây đang ngậm nơi yếu hại của hắn, chiếc lưỡi phấn nộn đảo quanh quy đầu hồng hào của hắn.
Tạ Tư như mất khả năng ngôn ngữ.
“ Sư huynh, huynh...có biết mình đang làm gì không.”
“ Nương, ta đang hút độc cho nương nha. Nương xem, chỗ này của nương có chất nhờn nha.”
Nói rồi y lại vùi đầu vào liếm láp ngọc căn của hắn. Khoái cảm và lý trí đảo quanh trong đầu Tạ Tư. Cuối cùng lại làm hắn bình tĩnh lạ thường.
Mấy trăm năm tu vô tình đạo dù hắn không động vào chữ tình, nhưng cũng đủ để hắn hiểu những việc này chỉ có đạo lữ mới có thể làm với nhau.
Hồng Kỳ hiểu thấu suy nghĩ của hắn, y bỗng hút mạnh. Tạ Từ chợt bị kích thích bất ngờ, hạ bộ co giật. Trong đầu hắn lúc này chẳng còn lại gì cả, chỉ còn một vùng trắng xóa và sự tê dại toàn thân.
Cùng với cơn tình triều lên đến đỉnh điểm, dòng sữa ấm nóng đầu đời mang theo thuần dương chi khí bắn ra. Trôi hết vào trong cổ họng Hồng Kỳ, y nuốt xuống, liếm liếm môi, trong mắt là tia giảo hoạt.
“ Nương a nương, giúp ta giúp ta~ ta cũng trúng độc rồi.” Lý trí của Tạ Tư cũng theo từng tiếng cầu xin của y mà trở lại.
Hồng Kỳ ngồi lên người hắn, hai chân dạng ra rồi vòng qua eo hắn. Hung khí có kích cỡ không khác hắn là mấy nhưng màu sắc lại đậm hơn một chút đang ở kế bên tiểu Tạ Tư trắng trẻo mà rỉ nước. Dâm đãng câu nhân cực kỳ.
Hai thanh ngọc khí ở cùng một chỗ, Hồng Kỳ vừa dùng tay di chuyển lên xuống, miệng phát ra những tiếng rên rỉ mê người làm người ta mặt đỏ tai hồng.
“ Ư...ha...thoải mái, ưm..ư chim nhỏ của nương..ư.” Y đang cố khơi lên cơn dục vọng của Tạ Tư.
Y biết điểm yếu của Tạ Tư, người tu vô tình đạo thủ thân như ngọc nhiều năm, khó mà khơi lên dục vọng. Nhưng một khi đã nếm được mùi vị tiêu hồn đó nó còn tác dụng mạnh hơn mấy trăm lần so với người bình thường.
Hơn nữa, hắn đã là xử nam gần ngàn năm, còn rất ngây thơ chưa biết gì. Còn y, dù cũng là xử nam nhưng bao nhiêu năm nay cũng vừa luôn nghĩ về Tạ Tư vừa xử lý. Ừ, nên là có chút kinh nghiệm đi.
Giờ đây Tạ Tư như con cá nằm trên thớt, cùng trầm luân với y.
Cơ thể cả hai bỗng co giật liên hồi, lỗ nhỏ ở mũ nấm hé ra rồi lại thu vào vài lần sau đó cùng nhau bắn ra.
“Hô~” âm thanh tieu hồn vang khắp đỉnh núi Lăng Tiêu. Cũng may là ở đây ngoài hai người bọn họ cũng chẳng còn ai.
Hai mái tóc đen dài lẫn cùng một chỗ như một dòng suối đen tuyền chảy quanh, không phân ai ra ai. Mùi xạ hương thoang thoảng trong không khí khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Sau một thời gian bình tĩnh, Tạ Tư dùng khóe mắt nhìn Hồng Kỳ: “ Sư huynh, huynh không ngốc phải không.”
Không phải là câu hỏi mà là giọng điệu chắc chắn. Hồng Kỳ chớp chớp mắt: “ Nương, nương nói gì vậy. Ta đương nhiên thông minh nha.”
“ Sư huynh, trêu trọc ta vui lắm sao. Huynh ghét ta tới vậy à.” Thanh âm hắn hạ xuống, lạnh lùng chất vấn.
Hồng Kỳ nghe điệu bộ của hắn làm cho hoảng hồn. Vội bò lên người hắn, dùng hai tay chống xuống ngực Tạ Tư.
“ Không, sao có thể, ta không có đùa bỡn ngươi.”
“ Vậy là huynh thừa nhận mình giả ngốc.”
“ Ta...ta...” Hồng Kỳ ấp úng. Nhân lúc này Tạ Tư vộ tránh, đảo khách thành chủ chống hai tay bên sườn mặt Hồng Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro