Chương 4
4
Tay chân ta bị trói lại, lúc ấy thị vệ truyền tin giả cho ta ở ngay bên cạnh nhìn ta, còn Diệp Thu sang cung khác thay quần áo.
"Ngươi chính là Tống Huyền xếp chót bảng xếp hạng sát thủ kia?"
Sau khi đắm chìm trong hồi ức một lúc, ta lập tức phục hồi tinh thần lại, vừa nghĩ tới chuyện đêm đó, ta nhìn người truyền tin giả cho ta một cách tồi tệ.
"Ngươi biết ta?"
Người nọ cười khẽ, mở quạt trong tay ra che khuất khóe miệng hơi cong lên.
"Ngươi là kẻ chuyên ăn đồ thừa trong giới sát thủ chúng ta, ta có thể không biết sao?"
Ta ngây người,hiểu được trọng điểm trong những lời này.
"Giới sát thủ của chúng ta? Ngươi cũng là sát thủ?"
Người nọ cũng không kiêng dè, nhún vai.
"Mật danh của ta là Lăng."
Lăng? Chữ này đảo quanh trong đầu ta, sau đó ta hoảng sợ nhìn về phía nam nhân trông có vẻ ôn nhu như ngọc đang nghịch quạt trước mặt này.
"Ngươi không phải là sát thủ nhất bảng sao? Sao lại ở đây? Ngươi cũng tới giết Thái tử à?"
Lăng rất rõ ràng đã bị câu hỏi của ta chọc cười.
"Ngươi có phải ngốc hay không, rất rõ ràng mà, ta không phải giết Thái tử, ngược lại ta là hộ vệ của Thái tử."
Ta chợt tỉnh ngộ, chẳng trách có nhiều người muốn giết Diệp Thu như vậy đều không thành công, ngoại trừ võ công cao cường của Diệp Thu ra, bên cạnh còn có một kỳ nhân nhất bảng sát thủ, giết được hắn mới là lạ!
"Vậy ta sẽ chết sao?"
Ta có chút run rẩy mở miệng, trong mắt lần này thật sự là những giọt nước mắt sợ hãi.
Ta còn chưa nghe nhạc khúc của Tri Hoa Lâu ở Giang Nam, chẳng lẽ phải chết ở địa lao Đông cung sao?
Lăng cúi đầu nhìn ta , giọng điệu trở nên lạnh lùng.
"Hành thích Thái tử, đây là tội lớn, ngươi không chết thì ai chết."
Được rồi, ta đã hoàn toàn sợ hãi, sớm biết như vậy đã không tham tiền nhận nhiệm vụ khó giải quyết này, lần này thì tốt rồi, ta thật sự muốn góp mạng của mình vào.
"Lăng, đừng hù dọa hắn."
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Diệp Thu từ phía sau bình phong truyền ra, Lăng nghe xong lui về phía sau một bước.
Diệp Thu thay đổi một thân áo bào màu lam nhạt, kết hợp với khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn, quả thực chính là tiên nhân từ trên trời xuống.
Ta bất động nuốt một ngụm nước miếng, bỗng nhiên liền cảm thấy đêm đó cùng người như thế làm loại chuyện đó, hình như ta cũng không thiệt thòi.
Nhưng ta nghĩ lại, người biết chuyện này chỉ có ta và Thái tử, Thái tử khẳng định không muốn cho người khác biết hắn là người ngắn tay, cứ như vậy hắn bày ra thiên la địa võng cũng muốn bắt ta lại đây, cũng có thể nói là thông suốt.
Hắn sợ ta nói ra, muốn giết ta diệt khẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro