Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

2

Ngày hôm sau, người của Lý thượng thư ở tửu lâu chờ ta.

Đây là nơi mọi lần ta chọn để giao dịch, lần này Lý Thượng Thư không tự mình đến, phỏng chừng là do đêm qua ta thất bại nên hắn gần đây phải cẩn thận nhất cử nhất động.

"Lý thượng thư nói, lần này ngươi trực tiếp đến tẩm cung của Thái tử, tuy rằng nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, nhưng cũng là cơ hội tốt để mặt đối mặt với Thái tử."

"Canh phòng nghiêm ngặt, ta biết rồi."

Ở những nơi canh phòng nghiêm ngặt, ta đều có biện pháp chạy trốn.

Suy tư một lát, ta đồng ý, mà người đối diện ta cúi đầu lộ ra nụ cười như đã đạt được mong muốn.

Qua vài ngày, ta lại thừa dịp trời tối trèo lên tường thành Đông cung.

Ta lặp lại chiêu cũ, lại mở ra một miếng ngói trên tẩm cung Diệp Thu, sau đó đặt ở bên chân.

Ta ẩn mình trong đêm tối, lén nhìn nhất cử nhất động của Diệp Thu trong tẩm cung.

Cả đêm nay, sau khi dùng xong bữa tối liền bắt đầu đọc sách, ta muốn chờ hắn ngủ rồi mới động thủ, nhưng sắp đến giờ Tý, hắn vẫn không có ý định đi ngủ, thật ra ta cũng có chút buồn ngủ.

Ta không nhịn được ngáp một cái, không cẩn thận đụng phải ngói vừa mới đặt ở bên chân, mặc dù là một chút tiếng động nhỏ, nhưng trong đêm yên tĩnh lại có vẻ đột ngột như thế.

Ta hoảng sợ, không dám buồn ngủ nữa, nhưng may là thị vệ trong sân cũng có chút buồn ngủ, cũng không có phản ứng gì, trái lại Diệp Thu trong phòng, lại bắt đầu cởi dây áo.

Tuyệt, cuối cùng hắn cũng đi ngủ.

Lại đợi một khắc đồng hồ, ta nhìn cơ ngực phập phồng theo nhịp của Diệp Thu trên giường, chuẩn bị bắt đầu hành động.

Ta nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi nóc nhà, trực tiếp đánh ngất hai thị vệ ở cửa.

Ta đẩy cửa mở ra một khe hở, lắc mình vào rồi đóng cửa lại, gần như một chút âm thanh cũng không phát ra.

Trong phòng cũng im ắng, ánh trăng chiếu xuyên qua ô ngói, ta đến bên cạnh Diệp Thu.

Nhìn khuôn mặt không ai so bằng này, trong lòng không khỏi thở dài, rõ ràng có tài hoa như vậy mà lại khiến người ta ghi hận như thế.

Ta lấy ra đoản đao từ trong tay, không nói lời nào trực tiếp đâm xuống.

Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này nhất định sẽ thành công, không ngờ, Diệp Thu đang nằm trên giường lại nắm chặt cổ tay ta trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Ta hoảng sợ, đoản đao trong tay cũng theo đó rơi xuống đất.

"!!!"

Tại sao Diệp Thu không ngủ, chẳng lẽ lúc có tiếng động của ngói, hắn đã đoán được.

Chẳng trách hắn trực tiếp cởi áo.

Trong chớp mắt, một đám thị vệ mang theo kiếm trực tiếp chạy vào.

Cảnh tượng rất quen thuộc, chẳng qua lần này với lần bị đè ép ở tiểu đình còn không giống nhau, lúc này đây đại khái có năm người gắt gao giữ ta.

Càng kinh khủng hơn chính là, ở phía bên ngoài năm người kia còn có bảy tám người vây quanh, ngay cả hai thị vệ ngoài cửa bị ta đánh ngất cũng bị khiêng đi, thay vào đó là bốn đại hán khỏe mạnh hơn.

Trong đầu ta theo bản năng là muốn từ nóc nhà chạy ra, kết quả là lời nói của Diệp Thu giống như dội cho ta một chậu nước lạnh.

"Có 20 người trên mái nhà,cả những người trên tường và trong những bụi hoa trong vườn, hiện tại có khoảng vài trăm người trong sân này."

Ta trợn tròn mắt, nếu thật sự là như vậy, vì sao lúc ta vào đây lại thuận lợi như vậy.

Ta chuyển động tròng mắt, thấy được người kia đứng cách đó không xa.

Thì ra là vậy! Người tìm ta ngày hôm sau căn bản không phải là người của Lý Thượng Thư, mà là của Diệp Thu!

Nói như vậy, hắn biết người ám sát hắn là Lý Thượng Thư, đối xử với ta chính là bắt ba ba trong hũ.

Được được được, không hổ là Thái tử, ta cảm thấy ta hôm nay có thể thật sự phải chết ở chỗ này.

Thoát khỏi thị vệ không khó, trọng điểm là làm thế nào để đi ra ngoài trong vòng vây tầng tầng lớp lớp này, rất rõ ràng, điều này căn bản không thể.

Không sao, ta còn có biện pháp cuối cùng.

Ta cúi đầu, để trong mắt chứa đầy những giọt lệ, sau đó lập tức ngẩng đầu lên để cho một giọt nước mắt chảy xuống.

Ngay sau đó không tốn chút sức lực giãy khỏi thị vệ, trực tiếp túm lấy trường bào của Diệp Thu.

Tốc độ của ta cực nhanh đến nỗi tất cả mọi người không kịp phản ứng.

"Thái tử điện hạ, ta từ nhỏ là cô nhi, bất đắc dĩ mới..."

"Xoẹt"

Không biết là lực tay ta quá lớn hay là chất lượng quần áo Thái tử không tốt lắm, toàn bộ trường bào từ chỗ đùi liền rách ra.

Mặc dù không lộ ra chỗ quan trọng nhất, nhưng bắp đùi trắng nõn bị lộ ra.

Còn rất chói mắt......

Trong không khí tràn ngập sự xấu hổ, ngay cả thị vệ cũng sững sờ tại chỗ.

Ta nghĩ bọn họ hẳn là cảm thấy không có thích khách nào dám lớn mật như vậy!

Ta và Diệp Thu mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, ta cười ha ha, ánh mắt lại theo bản năng nhìn về phía chiếc đùi trắng như tuyết kia.

Vết bớt hoa mai màu đỏ trên đùi đặc biệt nổi bật.

Thị vệ bên cạnh Diệp Thu là người đầu tiên trong đám người kịp phản ứng, hắn vội vàng lấy áo khoác treo ở một bên khoác lên đùi Diệp Thu.

Ta kinh ngạc nhìn Diệp Thu.

"Là ngươi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro