Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

♧ Eleven:

♡ Tác giả: Tà Miêu.

♡ Eleven: Stephen.

Phòng thí nghiệm rộng rãi chứa đầy các loại máy móc hiện đại, những nhân viên vẻ mặt căng thẳng đi qua đi lại, ở chính giữa phòng là một khu vực hình tròn được bao bởi kính cường lực, bên trong chứa đầy một loại dung dịch màu lam nhạt cùng một thiếu niên xinh đẹp.

Thiếu niên có một mái tóc mượt dài đến eo, sợi tóc màu bạc khẽ lay động. Hai mắt cậu nhắm nghiền giống như một đứa trẻ đang ngủ ngoan, nhưng lông mi thật dài cũng mang sắc trắng nhẹ run rẩy cùng đôi môi mỏng mím chặt đến trắng bệch lại tiết lộ chủ nhân chúng không hề thản nhiên như bên ngoài. Dáng vẻ yếu ớt lại tỏ ra quật cường này lại khiến người khác sinh ra ý muốn ôm lấy cậu vào lòng, không để bất kỳ ai tổn thương đến cậu.

Đột nhiên một nhân viên hốt hoảng lên tiếng, phá tan bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị.

"Báo cáo, chỉ số cảm xúc của 'thần thể' đã ngừng dao động!"

Tiếp đó, hàng loạt những giọng nói sợ hãi khác cũng vang lên.

"Báo cáo, nhịp tim đã ngừng đập, không phát hiện dấu hiệu nào của sóng não!"

"Báo cáo, 'Thần thể' có dấu hiệu bài xích W!"

"Báo cáo..."

"Im lặng!"

Người đàn ông khoác áo blouse trắng đứng trước mặt thiếu niên rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, quát một tiếng, không gian trở lại yên tĩnh.

"Tiếp tục theo dõi."

Mệnh lệnh này của gã khiến các nhân viên ngẩn ra, một nhân viên thu hết dũng khí bước lên, lắp bắp nói.

"Nhưng thưa tiến sĩ, 'thần thể' này đã..." Chết rồi.

Chưa để kẻ đó nói xong, ánh mắt sắc lẻm của Erwin đã phóng tới, khiến hắn phải ngậm miệng, vã mồ hôi lùi về phía sau.

Erwin không để ý đến hắn ta nữa, tiếp tục ngẩng đầu nhìn thiếu niên, trong mắt toát lên một loại kỳ vọng mãnh liệt.

Cậu là người duy nhất có thể qua hết các giai đoạn cải tạo, cho nên cậu nhất định sẽ đi được đến cuối cùng, cậu không thể chết vào ngay lúc này được...

Qua một lúc lâu, thiếu niên vẫn không cử động, mà các nhân viên đã bắt đầu ầm ĩ. Nhân viên kia hớt hải chạy đến, ánh mắt nhìn Erwin mang theo sùng bái, nói.

"Báo cáo, chỉ số cảm xúc vẫn không thay đổi, nhịp tim đã bình thường trở lại, cơ thể cũng không còn bài xích W nữa, nhưng sóng não có chút bất thường."

Erwin gật đầu, lại hỏi. "Bất thường chỗ nào?"

"Nó..."

'Xoảng' một tiếng, kính cường lực bị đập vỡ, dung dịch bên trong tràn ra ngoài, cắt ngang lời nhân viên kia định nói.

Thiếu niên rơi xuống sàn, trên người quấn đầy ống dẫn trong suốt, hệt như một con rối đứt dây, hai mắt vẫn nhắm nghiền, không nhúc nhích.

Sắc mặt Erwin lập tức thay đổi, gã đẩy nhân viên đang run lẩy bẩy ra, định chạy đến gần thiếu niên thì cửa bỗng bật mở.

Một thanh niên cao lớn bước vào, thân hình cao thon dài đẹp mắt, cả người lại lây dính một mùi máu thoang thoảng, trong đôi mắt đen kịt chất đầy sát khí nặng nề, lạnh lẽo đến cùng cực. Ánh mắt hắn quét qua từng người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người thiếu niên, sau đó bước qua.

Tất cả mọi người bị khí thế của hắn dọa sợ, không ai dám nhúc nhích, trừ Erwin.

Gã chặn đường thanh niên, đôi mắt thâm hiểm sau mắt kính nheo lại.

"Ngươi còn sống à?"

Thanh niên dừng bước, nhìn chằm chằm Erwin, màu đen trong tròng mắt trở nên sâu thẳm đến kỳ dị, hệt như một con sư tử, toát lên một loại quyền uy của vương giả.

"Quỳ xuống."

Âm thanh không lớn nhưng đủ nghe, vừa lạnh lẽo vừa uy nghiêm khiến những nhân viên đứng xung quanh hắn không tự chủ mà run rẩy, chân mềm nhũn đồng loạt quỳ xuống đất, đầu cúi gằm, tư thái vô cùng cung kính hướng về phía thanh niên. Nhưng Erwin vẫn không động đậy, khóe miệng còn khẽ cong lên, bình thản mắt đối mắt với hắn, ngả ngớn khiêu khích.

"Sao nào? Cậu bé, về tập luyện lại đi, độ khống chế của cậu còn kém lắm."

Thanh niên vẫn bình tĩnh như trước, ngẩng đầu nhìn nhân viên đứng bên cạnh Erwin, điềm tĩnh chỉ vào gã, nói.

"Giết."

Nhân viên kia nghe vậy, ánh mắt dại ra đứng dậy, cầm lấy bảng theo dõi trong tay vung lên, định đập vào đầu Erwin nhưng lại dừng lại giữa chừng, ngã xuống đất bất tỉnh.

"Bàn về khống chế, cậu không thể vượt qua ta được, cậu bé." Erwin liếm liếm môi, cười nhạo. Gã búng tay một cái, toàn bộ nhân viên trong phòng liền ngã xuống bất tỉnh, rồi nhìn thanh niên.

"Sao nào? Đến cứu tiểu vương tử đáng yêu này đi chứ?"

Thanh niên đã bắt đầu bực mình, đang lúc hắn muốn xông lên dùng đến vũ lực thì một giọng nói khàn khàn vang lên.

"Step?"

Thanh niên vội vàng nhìn sang chỗ thiếu niên, thấy cậu đang nhìn hắn, đôi mắt kim sắc trong veo không lẫn chút tạp chất.

"Tiểu Nhan!"

Thấy thanh niên kích động muốn chạy đến gần thiếu niên, Erwin liền xông lên đạp hắn ngã xuống đất, đẩy đẩy mắt kính.

"Stephen Bradley?" Gã hỏi, cười khẽ, "Cậu út của gia tộc Bradley sao lại lưu lạc đến cái nơi rách nát này của chúng tôi rồi?"

Stephen bò dậy, khinh thường liếc gã một cái rồi nhìn Ilchar, ánh mắt lãnh đạm ban đầu giờ trở nên vô cùng phức tạp, có hối hận, có tiếc nuối nhớ nhung, còn có một chút tôn kính.

Ilchar vừa bắt gặp ánh mắt này của hắn liền loạng choạng đứng dậy, ống dẫn quanh người tự động rơi xuống, cậu cũng không quản thân thể xích lõa của mình, chậm chạp bước đến gần Stephen.

Erwin nhíu mày nhìn cậu, bất mãn chắn giữa hai người, nhanh như chớp bấm quang não trong tay gọi đám nhân viên khác đến, sau đó giữ chặt Ilchar, đá văng Stephen ra ngoài cửa lớn. Cánh cửa khép lại, bên ngoài vọng đến hàng loạt tiếng bước chân vội vã, loáng thoáng phát ra tiếng ồn ào rồi tiếng bước chân xa dần, trả lại sự yên tĩnh ban đầu.

Quang não trên tay Erwin sáng lên, một giọng nam nhẹ nhàng phát ra. 'Tiến sĩ, tên vừa rồi do sử dụng sức mạnh mới thức tỉnh quá nhiều lần nên đã bất tỉnh, hiện đang nghiên cứu ảnh hưởng của đại não.'

"Tốt lắm. Curtis, lát nữa cậu ghé sang phòng thí nghiệm bên này đi." Erwin nhìn Ilchar đã trở lại trạng thái ngủ say, nói.

"Vâng." Người kia cung kính đáp, quang não tắt, phòng thí nghiệm chìm vào trong bóng tối...

.::.

Lời tác giả: Cảm giác như giữa Erwin và tiểu thụ có gian tình '3

.::.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro