Chương 11 - 15
Chương 11
Edit + Beta: Snail
"A... Ưm..." Dùng sức đè nén tiếng rên, Trình Dục nhịn đến toàn thân buộc chặt, nơi yếu đuối bị đi vào cực sâu. Vừa đau lại vừa có tư vị không nói ra được...
"Trình Dục... Trình Dục... Ta đang làm đệ... Đệ cảm giác được không? Ta ở trong thân thể đệ."
Trình Dục quay đầu đi, cắn chặt răng không muốn nghe hắn nói, trong âm thanh Phượng Thăng Minh tràn ngập tình dục, hơi thở nóng bỏng phun vào tai y, sau đó thậm chí ngậm lấy vành tai y, đầu lưỡi khẽ liếm.
"Ngươi... A... Ngươi đủ chưa!"
Lần lượt như đóng cọc đem trụ thể tráng kiện đâm vào trong thân thể mình, đâm đến trước mắt y biến thành màu đen, đòi mạng là chỗ sâu trong tràng vách tường còn bị ma sát đến phát run.
Phượng Thăng Minh làm sao lại cảm thấy đủ? Hắn cảm thấy một chút cũng không đủ, hắn muốn hưởng thụ bữa tiệc lớn này thật tốt, đem Trình Dục ăn sạch sành sanh. "Thật chặt... Trình Dục... Đệ thật chặt..."
"Câm... Câm miệng..."
Phượng Thăng Minh trực tiếp kéo cao chân Trình Dục, đè lên đỉnh đầu y, tư thế như vậy, khiến mông y hoàn toàn lộ ra ngoài, Trình Dục gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi... Ngươi dám..."
Phượng Thăng Minh đè nặng bắp đùi y, tách kẽ mông y ra, chiếm đoạt miệng huyệt đang hiển lộ trước mặt mình kia. Hậu huyệt co rút buộc chặt mút lấy hắn, từng chút từng chút, tựa như muốn nuốt hắn vào vậy.
Phượng Thăng Minh nhìn thấy dục hỏa càng thêm khó nhịn, híp mắt, hung hăng rút ra lại đâm vào, liên tục vài cái, Trình Dục nhịn không được "A" lên tiếng.
"Thoải mái không? Trình Dục... Ta muốn thao hỏng đệ, bắn đầy đệ, làm cho bụng đệ đều là tinh dịch của ta..."
"Đâm chết đệ... Đâm chết đệ... Ưm, Trình Dục, ta muốn đem đệ thao đến chết..."
Trình Dục bị từng câu nói dâm loạn của hắn khiến cho xấu hổ đến hận không thể chết đi, y vẫn cho rằng Phượng Thăng Minh trời sinh là nhân vật tấm lòng rộng mở, cho dù trụy lạc cũng không trụy lạc đến nỗi nào, nào ngờ ngay cả những lời này cũng có thể nói ra.
"Vô sỉ... Ngươi... Vô sỉ..." Hậu huyệt bị thao đến nhũn ra, còn phát ra tiếng nước phốc phốc, khó có thể chống đỡ côn thịt cường thế húc vào, đành phải nối giáo cho giặc, khi hắn cắm vào sẽ bao lấy hắn khiến hắn sảng khoái, Trình Dục quả thực thống hận thân thể này, sao lại dễ dàng như vậy liền trở nên dâm đãng. Chỉ là nếu hoa huyệt cảm giác được thân thể tan tác cũng cho qua, nhưng hậu huyệt... hậu huyệt này y cũng có, làm sao còn có thể lừa mình dối người nói hoàn toàn do nguyên nhân thân thể?
Dục vọng thô dài nhiều lần ra vào khe mông trắng nõn, miệng huyệt hơi hơi phiếm hồng, cửa vào ướt át bị cắm vào không thể co rút lại, tựa hồ càng thêm đói khát. Mồ hôi trên trán Phượng Thăng Minh theo hai gò má nhỏ giọt trên thân thể Trình Dục, cổ họng giật giật, rốt cục nhịn không được đồng thời đâm vào tiểu huyệt, còn cắn một viên đậu đỏ trước ngực y mút vào đùa bỡn.
Trước ngực cũng bị chơi đùa dâm loạn, quyền đầu của Trình Dục siết đến vang lên răng rắc, đầu ngón tay vòng quanh xích sắt kia, nội tức cũng cuồn cuộn không ngừng.
Võ công của Trình Sóc không tính là quá yếu, không mạnh bằng y, cũng không mạnh bằng Phượng Thăng Minh, nhưng nội lực thiên hạ đều không khác biệt lắm, chỉ có tính âm dương bất đồng mà thôi, y chỉ cần vận công, hành tẩu theo kinh lạc nhất định, vẫn có thể khôi phục võ công chính mình khi là Trình Dục...
Chỉ cần dây xích trên cổ chân y hơi thả lỏng, hoặc là cho y thêm chút thời gian.
Lại cắm mấy trăm cái, Phượng Thăng Minh càng vào càng dùng sức, tiếng bắp thịt va vào nhau vang lên gần như che phủ tiếng nước dính dấp, Phượng Thăng Minh nhẹ giọng rên khẽ, đè ngực và chân Trình Dục xuống, dùng tốc độ chạy nước rút, vọt vào cơ thể mỹ vị đến không cách nào hình dung được của Trình Dục, như là chinh phạt, như là tàn sát bừa bãi. Dù sao chính là muốn đem cả thân lẫn tâm người phía dưới đâm nát, như vậy hắn có thể thương yêu thật tốt, đem người phủng trong lòng bàn tay thật tốt.
"Trình Dục... Ta yêu đệ..."
Phượng Thăng Minh thấp giọng nói bên tai Trình Dục, đâm vào rút ra càng thêm dùng sức.
Trình Dục bỗng nhiên mở to hai mắt.
Chương 12
Edit + Beta: Snail
"Ư... Ưm... Ha a..."
Côn thịt tiến sâu vào cơ thể một chút, toàn thân Trình Dục lại run lên một cái, sảng khoái đến da đầu đều muốn nổ tung, y khẽ giật mình, vội vàng cắn răng nhịn xuống, Phượng Thăng Minh híp mắt thở dốc, cho dù không nghe Trình Dục rên rỉ, cũng bị cảm giác hậu huyệt bỗng nhiên thít chặt nhắc nhở.
Hơi hơi điều chỉnh tư thế một chút, hắn rút ra hơn phân nửa dương cụ, lại hung ác cắm vào trong huyệt thịt, chuẩn xác húc đến địa phương phía trước, Trình Dục run rẩy thân thể, liều mạng muốn nhịn xuống tiếng rên đầy khoái cảm.
"Thoải mái không? Có phải được ta đâm vào rất thoải mái..."
Trình Dục hận đến ngứa răng, một đôi mắt ướt nước ửng đỏ trừng hắn.
"Không nói?"
Mắt phượng của Phượng Thăng Minh hàm chứa ý cười, cắn môi y ma sát mút vào nhiều lần, đầu lưỡi gần như muốn tham nhập vào môi Trình Dục.
Trình Dục cố gắng nghiêng đầu sang một bên, Phượng Thăng Minh tách ra một chút lại đâm rút vài cái, sau đó bỗng nhiên hung hăng đâm chọt đến điểm kia.
"A... A a----"
Trong nháy mắt Trình Dục kêu to lên, ngay cả bản thân cũng nghe được giọng điệu đầy sảng khoái của chính mình. Điều này so với hầu hạ dưới thân Phượng Thăng Minh còn khiến y khó có thể tiếp thu hơn.
"Ngươi mẹ nó... Ta... A a... A... Ngươi..."
Trình Dục nắm quyền, đốt ngón tay trở nên tái nhợt, nhưng lại vẫn không ngừng được tiếng rên. Cơ hồ không đợi y có thời gian thích ứng, nghiệt căn kia đã bắt đầu hung hăng tàn sát bừa bãi trong cơ thể y, hầu như có hai ba lần luôn đâm đến điểm khiến toàn thân y phát run.
Phảng phất như được mở ra một công tắc, một khi bắt đầu, rên rỉ lại không dừng được nữa.
Dương cụ của Phượng Thăng Minh húc đến rất sâu, còn ma sát qua một nơi kỳ quái, khiến dục vọng trước bụng y gần như muốn bắn ra, vì sao lại như vậy chứ?
"Dục đệ... Trình Dục... Đệ bị ta đâm đến chảy nước... Tiểu huyệt chảy nước, phía trước cũng chảy nước..."
Dịch trắng từ chóp dục vọng chính mình ứa ra ào ạt, lời phản bác của Trình Dục bị va chạm đến phải nuốt ngược trở vào. Phượng Thăng Minh làm một hồi chỉ cảm thấy chưa đã ghiền, rút dương cụ ra lật người dưới thân đè xuống giường, bức bách y quỳ gối nhếch mông lên.
Tư thế này giống như thú vật giao cấu khiến mặt Trình Dục đỏ tới mang tai. Phượng Thăng Minh rất nhanh liền nắm hông y đưa dương cụ vọt vào.
"A a a----" Trình Dục dựa trán vào xích sắt quấn quanh trên tay, hậu huyệt đau xót, dương cụ thô to đã lại vào chỗ sâu trong thân thể y.
"Phượng Thăng Minh...!"
"Trình Dục... Đệ thật chặt... Ưm... Làm lâu như vậy nhưng vẫn chặt như thế..." Môi Phượng Thăng Minh không ngừng dao động trên vai cùng cổ Trình Dục. Cuối cùng tay cũng mò mẫm đến đầu vù trước ngực y chơi đùa.
Trình Dục bị động tác hết nhào lại nặn của hắn làm cho kích thích không ngừng, trong nháy mắt trong lòng chợt hiện lên ý tưởng: không bằng cứ tiếp tục như vậy... kỳ thật cũng thoải mái...
Không được! Sao y có thể nghĩ như vậy!!
"Ưm... Ưm a----" Phượng Thăng Minh đang bình thường bỗng nhiên dùng lực đạo hầu như muốn đâm nát y, Trình Dục bị húc không ngừng tiến về phía trước, lại bị hắn giam cẩm kéo về, thường xuyên qua lại, Trình Dục kêu đau không ngừng, thậm chí hông mình cũng hơi hơi lay động, muốn nghênh hợp động tác của Phượng Thăng Minh, muốn đạt được khoái cảm càng ngày càng sâu để khu trừ đi đau đớn.
Nghênh hợp được một nửa, cuối cùng vẫn không nhịn được khoái cảm thấu tận xương tủy kia, chỉ có thể bị động hầu hạ.
Hai mắt Trình Dục đầy sương mù, miệng rên rỉ, rốt cục không đè nén được tiếng thở dốc thoải mái.
Điều này... Khốn kiếp...
Chương 13
Edit + Beta: Snail
Một đêm điên loan đảo phượng, eo cũng sắp bị vặn gãy.
Phượng Thăng Minh uống rượu, bởi vậy đem Trình Dục lật qua lật lại thao mấy lần, phát tiết một phen, liền thiếp đi. Trình Dục cố sức nâng cánh tay mềm yếu lên, gỡ trâm cài tóc trên đầu Phượng Thăng Minh xuống, lúc lấy xuống thấy gương mặt ngủ say thanh thản của người nọ, dáng vẻ hào hoa phong nhã không giảm, hàm răng ngứa đến muốn đâm cây trâm vào cổ hắn.
Thế nhưng cuối cùng vẫn không đâm vào.
Trình Dục giấu cây trâm đi, đề phòng bất cứ tình huống nào, Phượng Thăng Minh phái người giám thị y cực kỳ nghiêm ngặt, loại đồ vật có thể lợi dụng để mở khóa gì đó, căn bản sẽ không xuất hiện trong phòng này, thậm chí ngay cả đồ sứ, đều sẽ không cho y đến quá gần, vài thứ duy nhất, đều là cố ý nung ra, ném xuống đất dù có rạn cũng không vỡ.
Tâm tư Phượng Thăng Minh kín đáo, nếu hắn thật sự muốn giam cầm một người, chỉ sợ cho dù y là Võ Lâm Minh Chủ, cũng có khả năng, hiện tại có thể y không trốn thoát được đi? Huống chi... y vốn tín nhiệm hắn như vậy, căn bản không ngờ được hắn sẽ có tâm tư này, nếu trước đây Phượng Thăng Minh sớm động tâm tư, hơn nữa động tâm đối với y, chỉ sợ y nhất định đã bị tù cấm.
Trong hậu huyệt có thứ gì đang chảy, hơn nữa còn chậm rãi chảy ra, Trình Dục cố sức tách tứ chi đang quấn lấy nhau của hai người, đạp Phượng Thăng Minh một cước.
Ngẫm lại vẫn chưa hết giận, hơn nữa cái đạp kia liên lụy đến mông y, đau đến mặt y tái nhợt đi, sợ rằng người bị đạp cũng không đau bằng người đạp, nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được đánh một quyền vào mắt Phượng Thăng Minh.
Y mới bị thao hồi lâu, tuy rằng còn tỉnh táo, nhưng đã vô cùng mệt, một quyền này cũng chưa dùng tới lực đạo quá lớn, mắt Phượng Thăng Minh thoạt nhìn vẫn như cũ, lông mi dài, hô hấp không chút thay đổi.
Trình Dục bỗng nhiên có cảm giác suy sụp.
Nói đến y hiện tại cũng chỉ có thể đánh hắn, trừ đánh hắn, còn có thể làm gì? Chờ sau khi khôi phục công lực thậm chí là khôi phục thân phận, y phải chủ trì đại cục võ lâm, cứ như vậy, y phải dùng lý do gì, kéo dài khoảng cách với Phượng Thăng Minh đây?
Nhiều năm như vậy, y cùng Phượng Thăng Minh thân như tay chân, nếu điều Phượng Thăng Minh đi quá xa, người trong võ lâm tuyệt không chỉ nghi hoặc hai người bọn họ gây gổ hoặc có kế hoạch khác gì đó. Bọn người đó đầu tiên sẽ nghĩ, Phượng Thăng Minh hầu như chủ trì một nửa sự vụ võ lâm, trong đó liên lụy rất nhiều, nếu như biến thành người khác... võ lâm sẽ biến thiên.
Nếu trong võ lâm chỉ có chính phái còn tốt, đáng tiếc còn có rất nhiều môn phái nhỏ, còn có một vài môn phái trung lập, trong lòng những người nắm quyền như bọn họ biết rõ, không thể động được. Phượng Thăng Minh là phụ tá đắc lực của y, y muốn nhắm mắt làm ngơ, muốn bảo trì khoảng cách nhất định với hắn, ngẫm lại rất có đạo lý, nhưng nếu thật sự thực thi, thì khó lại càng khó.
Hoặc là dứt khoát tìm một nhiệm vụ, khiến Phượng Thăng Minh ra ngoài mười năm tám năm, hoặc là chính mình tìm một nhiệm vụ, bản thân ra ngoài mười năm tám năm? Sự vụ trọng yếu không hẳn cần xử lý ở Phù Vân sơn trang, y cũng chưa hẳn cần phải thoái vị nhượng hiền...
Toàn thân Trình Dục chấn động, chỉ cảm thấy chính mình nghĩ được một phương pháp tốt, đã có thể khiến quan hệ giữa y cùng Phượng Thăng Minh không còn kỳ quái nữa, lại không cần giao phó thác của phụ thân ra nhanh như vậy...
Nghĩ thế, bỗng nhiên có hy vọng, tinh thần Trình Dục cũng khá hơn chút ít, chẳng qua thân mình luôn đau đớn thời thời khắc khắc nhắc nhở y, hiện nay tình cảnh của y còn không tốt lên nhanh như vậy.
Trình Dục quan sát cầm cố trên cổ tay cùng cổ chân, suy nghĩ nếu dùng cây trâm mở những ổ khóa này, cần phải tốn bao lâu? Y nhất định phải tìm thời điểm Phượng Thăng Minh không ở đây... ngay cả người hầu câm cũng phải che giấu.
Nên làm sao đây, cần phải vạch kế hoạch thật tốt.
Chương 14
Edit + Beta: Snail
Phượng Thăng Minh mơ một giấc mơ đẹp, rất đẹp rất đẹp, trong mơ chẳng những hắn chiếm được người trong lòng, còn đem người trong lòng ăn sạch, cái gọi là tiêu hồn thực cốt, không ngoài chuyện này.
Chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm ra, còn có mấy phần mê man, toàn thân đã không còn bi thương khi uống rượu đêm qua, ngược lại có một loại thần thanh khí sảng nói không ra lời...
Sau đó, hắn nhìn thấy Trình Sóc che kín thân thể thành thành thật thật lui trong góc giường. Tâm tình tốt lập tức ngã vào đáy cốc.
"Ngươi..."
Phượng Thăng Minh mơ hồ nhớ tới chuyện hôm qua, sát khí lập tức cùng áp suất thấp phiêu tán. Hắn sớm nên nhận ra thế nào sẽ là... Trình Sóc... Trình Sóc. Sao hắn lại không phân biệt được chứ?!
Trình Dục lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: "Buông tay đi, hiện tại buông tay còn kịp, miễn cho chân hãm sâu vào bùn, đến lúc đó muốn rút cũng không rút ra được..."
Vốn đã thầm giận, lời này càng như châm ngòi nổ, Phượng Thăng Minh thoáng áp lên người bên cạnh, bóp chặt cổ y.
Trình Dục khẽ nâng đầu, bị ép ngửa mặt, khàn giọng, nói: "Dù ngươi bóp chết ta, cũng hiểu là ta nói thật."
Phượng Thăng Minh lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, nếu ta buông tay với y, thì ngươi phải chết."
"Tốt xấu gì cũng có lời mấy ngày nay, dù sao đều là sống lâu, có thể có vài ngày cũng không tệ, ngươi nói có đúng hay không?"
Phượng Thăng Minh buông tay ra, lập tức xuống giường mặc quần áo mang giày, Trình Dục giống như ghét bỏ động tác của hắn quá chậm, sợ hắn không bị mình chọc giận bỏ đi, lại nói: "Hơn nữa, đại ca ta thích nữ tử dịu dàng, ngươi không biết sao?"
Động tác của Phượng Thăng Minh ngừng lại một chút.
Trình Dục nói: "Ngươi vừa không phải nữ tử, lại không dịu dàng, không bằng sớm hết hy vọng, sớm ngày cưới một cô nương sinh vài đứa nhỏ mập mạp, hai nhà lại kết quan hệ thông gia, chỉ phúc vi hôn, tuy không thể trực tiếp ở bên y, nhưng như vậy cũng vô cùng tốt đẹp..."
Phượng Thăng Minh quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm y.
Trình Dục lập tức ngậm miệng, không nói tiếp.
Phượng Thăng Minh quả nhiên bị y chọc giận, mặc xong quần áo liền xuất môn, lúc qua cửa phát ra tiếng "rầm rầm", cho dù Trình Dục đã chuẩn bị sẵn sàng cũng không khỏi hoảng sợ.
Trình Dục thầm đếm đến hai mươi, xác nhận thật sự trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không trở về, moi cây trâm đã giấu ra. Trước đó vẫn sợ Phượng Thăng Minh tỉnh lại, khiến hy vọng ít ỏi của y tan biến, nay, là thời cơ trời cho.
Trình Dục cởi bỏ xiềng xích trên chân, vận nội lực, theo kỳ kinh bát mạch đem nội công tâm pháp độc môn vận chuyển một lần, lại dùng nội lực kéo xích sắt ra...
Chất liệu xiềng xích Phượng Thăng Minh lựa chọn đều vô cùng tốt, y chỉ có thể chọc nới lỏng vật này, không để nó chế trụ huyệt đạo của y, nhằm đến lúc đó trình diễn màn kim thiền thoát xác. Sau đó, lại đem cây trâm giấu vào vạt áo, gắn xiềng xích lại lần nữa.
Chỉ qua một lúc, người hầu câm gõ cửa, không đợi người bên trong đáp lời, liền đẩy cửa ra tiến vào, một mình gã chuyển một thùng tắm lớn đến, ngoài cửa còn đặt vài thùng nước ấm, chờ gã chuyển thùng tắm xong, lại đem nước ấm đổ vào. Bộ dáng Trình Dục suy yếu, nói: "Ngươi ra ngoài đi..."
Người hầu câm khoa tay múa chân hỏi có muốn gã giúp y hay không.
Trình Dục nhắm mắt lại, nói: "Ra ngoài."
Người hầu câm nghĩ hôm qua y lại hầu hạ một lần, gặp phải đả kích, vì thế cũng không ép buộc, trực tiếp ra ngoài cài cửa lại.
Trình Dục kéo thân thể mềm nhũn vào nước, ở chỗ bên cạnh thùng tắm không có nước tháo dây xích trên tay, xiềng xích trên tay còn khó mở hơn trên chân một ít, mất khá nhiều thời gian.
Nước bốc lên hơi nóng khiển cả người Trình Dục đều là mồ hôi, không ngừng lau, mà đồng thời, y cũng không ngừng loay hoay, cởi bỏ dây xích trên tay...
Chương 15
Edit + Beta: Snail
Leng keng một tiếng, không biết qua bao lâu, xiềng xích trên tay rốt cục được cởi ra, Trình Dục thở phào nhẹ nhõm, quấn lại dây xích trên tay, dùng phương pháp đặc thù quấn hai vòng, vừa lúc che lại cái khóa, nhìn qua tựa như còn đang khóa.
Nhanh chóng tẩy trừ thân thể, chịu đựng chua xót mệt nhọc nằm lại trên giường, đem trâm cài tóc đề vào khe hở giữa ván giường, giả bộ dáng dấp không cẩn thận đánh rơi.
Phượng Thăng Minh phát hiện mất trâm cài tóc, đầu tiên nghĩ tới chính là có lẽ thứ này sẽ giúp Trình Sóc chạy trốn. Trở lại phòng ngủ tìm cây trâm kia, Trình Dục đã giả vờ như không có việc gì nằm bên trong cùng đắp chăn ngủ.
Phượng Thăng Minh lôi kéo xích sắt, hiển nhiên vẫn khóa trên người y, kỹ xảo mở khóa không phải ai cũng biết, hắn cùng Trình Dục là do số trời run rủi mà học được, tựa hồ hắn quá cẩn thận rồi...
Tuy nói như vậy, có điều Phượng Thăng Minh biết, cho dù khả năng chạy trốn của Trình Sóc rất thấp, hắn cũng sẽ không để y chạy, làm hỏng một chút kết quả sẽ là hai nhà Phượng Trình không có huyết mạch, nhưng hắn càng lo lắng Trình Sóc sẽ chạy tới chỗ Trình Dục cáo trạng.
Phượng Thăng Minh thu cây trâm vào trong lòng, cũng không phát ra tiếng vang, cứ như vậy rời đi, Trình Dục mở mắt ra, lôi kéo xích sắt, nhẹ nhàng thở ra.
...
Cách mười lăm còn bốn ngày, chuyện chạy trốn như lửa sém lông mày. Có điều nếu muốn nhanh chạy trốn chút, vẫn là không được, nhất định phải chuẩn bị sung túc, trước tiên bảo đảm tuyệt không sai sót, mỗi ngày ngồi gần cửa sổ, lần mò đại khái địa hình, chờ thời điểm đêm dài người tĩnh, lại chạy ra ngoài thăm dò không đến nửa nén hương.
Phượng Thăng Minh không để lại nhiều người lắm, trong sơn trang này, đại bộ phận đều là tâm phúc của hắn, xem ra võ công cũng không yếu, bọn họ áp dụng chế độ gác luân phiên, mỗi phiên có mười lăm người, đến ngày thứ ba, Trình Sóc đã có chút nắm chắc. Nhưng y vẫn phải đợi đến đêm mới có thể động thủ.
Đêm đó, Phượng Thăng Minh đến đây, đuôi mày khóe mắt hắn chứa đầy sầu lo, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tệ. Áo mũ chỉnh tề, rất có phong thái như cũ, nhưng lại có vài phần buồn bực.
"Hôm nay chưa đến mười lăm."
Trình Dục nói, y cũng không muốn trước khi chạy trốn còn làm một trận với Phượng Thăng Minh, huống chi sau khi làm, thể lực y chống đỡ không nổi, lỡ như trốn không thoát thì làm sao đây?
Phượng Thăng Minh lạnh lùng liếc y một cái, rốt cục đưa y một chiếc bình nhỏ.
Trình Dục không nắm chắc được hắn có ý gì, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được. Chẳng lẽ hắn muốn y uống thuốc độc? Hoặc là, rốt cục hắn hối hận khi giam cầm y ở chỗ này?
Trình Dục vì mình nghĩ đường lui chỉ có hai con đường, một là chạy đi, hai là chết, có thể sống y đương nhiên sẽ không chọn đường chết, có điều nếu Phượng Thăng Minh muốn dùng cái này chặt đứt niệm tưởng của chính hắn, nói không chừng, y nên thành toàn cho hắn.
Ông trời khiến y trở thành Trình Sóc nhất định có lý do, nếu y uống thuốc độc chết, đó chính là số mệnh an bày, nếu y uống thuốc độc... y sẽ trở về sao?
Trình Dục nghĩ tới đây, không đợi Phượng Thăng Minh mất kiên nhẫn, trực tiếp tiếp nhận chiếc bình, mở miệng bình ra rót vào miệng,
"Phụt! Khụ..." Một mùi vị kỳ dị từ đầu lưỡi xuyên vào, Trình Dục còn chưa rót được một phần ba đã nhịn không được phun thứ đó ra.
"Đây là thứ gì?"
Phượng Thăng Minh nói: "Đồ của ta."
Kỳ thật Trình Dục cũng mơ hồ ngửi được mùi đặc thù, đoán ra mấy phần, nhưng vẫn không dám tin, nghe vậy sắc mặt có chút trắng bệch, "Ngươi... Ngươi... Ngươi... đem thứ này cho ta uống?"
Phượng Thăng Minh nói: "Ai nói là cho ngươi uống?"
Trình Dục tức mà không biết nói sao, lau đi dịch trắng bên môi, nói: "Vậy ngươi đem thứ này... bỏ vào trong bình đưa ta làm gì?"
Phượng Thăng Minh nói: "Để ngươi đổ vào nơi đó của ngươi."
Trình Dục cả kinh nói: "Ngươi..."
Phượng Thăng Minh nhăn mi nói: "Ta sẽ không chạm vào ngươi nữa."
Trình Dục nhẹ nhàng thở ra, Phượng Thăng Minh lại nói: "Trình Dục mất tích."
Trình Dục giật mình trong lòng.
"Nếu y chết, ta sẽ để ngươi chôn cùng."
Trình Dục mím môi, cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro