Chương 7: Ngư gia gia về nhà, bỏ chồng bỏ con
Trong phòng tắm, khí nóng mờ mịt.
Dư Niên đeo bờm tóc tiểu thỏ màu hồng nhạt, ghé vào thành bồn tắm đếm gạch.
Về, không về, về, không về.
Bỗng nhiên, Hạ Hành Khuyết ở bên ngoài gõ cửa: "Niên Niên."
Dư Niên giật mình, đứng dậy: "Gì vậy?"
Hạ Hành Khuyết nói: "Đừng đếm gạch men sứ nữa, nhanh ra đi, nước lạnh rồi."
Dư Niên theo bản năng rụt vào bồn tắm, trốn vào nước.
Cậu quả thực nghi ngờ Hạ Hành Khuyết có mắt nhìn xuyên thấu, cách cửa cũng biết cậu đang làm gì.
Dư Niên ý đồ che giấu: "Tôi không có đếm gạch men sứ."
Hạ Hành Khuyết lên tiếng: "Ừm."
Một lát sau, Dư Niên đoán chắc là Hạ Hành Khuyết đi rồi, quay đầu lại, nhìn về phía gạch hình thoi trên mặt đất.
Dư Niên chống cằm, bẹp bẹp miệng: "Làm hại tôi quên mất đếm tới chỗ nào rồi."
Ngoài cửa lại một lần truyền đến tiếng đập cửa, gõ một chút như nhắc nhở.
"Ðã biết." Dư Niên nhỏ giọng nói thầm, "Hơn nữa tôi đếm là gạch, chứ không phải gạch men sứ."
"Ừm." Hạ Hành Khuyết tính tình nhẫn nại, "Trước tiên ra ngoài đi, mặc áo ngủ vào rồi lại đếm."
"Ðã biết." Dư Niên bám tay vào bồn tắm, vừa mới chuẩn bị ra tới, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại lùi về, "Hạ tổng, anh đi rồi sao?"
Hạ Hành Khuyết đáp: "Không có, làm sao vậy?"
"Anh đi trước đi."
"Được."
Dư Niên tránh ở trong nước phun bong bóng, đợi trong chốc lát mới từ bên trong bò ra.
Cậu sợ bị trùm phản diện có mắt nhìn xuyên thấu thấy trần truồng.
Dư Niên nhanh chóng lau khô rồi thay áo ngủ, kéo cửa phòng tắm ra.
"Tôi xong rồi." Dư Niên nhìn Hạ Hành Khuyết, chớp chớp đôi mắt, "Sao chỉ còn lại anh? Bé con đâu? Lão quản gia đâu?
"Tiểu Hạc cũng đi tắm rửa, quản gia đang giúp con."
"Ồ."
"Anh ở lại giúp em."
"Ồ."
Dư Niên:!!!
"Tôi không phải nhóc con ba tuổi, tôi không cần hỗ trợ."
"Ừm, em là nhóc con 16 tuổi."
Dư Niên ngồi xếp bằng trên sô pha, ngẩng đầu.
Hạ Hành Khuyết đứng trước mặt cậu, giúp cậu gỡ bờm tóc xuống, lại sờ sờ băng gạc, xác nhận cậu không làm ướt miệng v·ết th·ương.
Hạ Hành Khuyết sờ tóc trên trán cậu một chút, cầm lấy máy sấy, giúp cậu sấy hơi nước dính ướt tóc.
Dư Niên hỏi: "Tôi có thể gội đầu sao?"
Hạ Hành Khuyết nói: "Hôm nay muộn rồi, ngày mai giúp em gội."
Dư Niên thuận miệng hỏi: "Không có gì bất tiện chứ? Không thì chờ vết thương của tôi tốt lên rồi lại gội?"
"Không sao." Hạ Hành Khuyết nói, "Trong nhà có tiệm cắt tóc ghế nằm."
Dư Niên nghẹn họng, nhỏ giọng nói: "Tôi còn không nói muốn cùng anh trở về."
Hạ Hành Khuyết mặt không đổi sắc: "Được, em cứ chậm rãi suy xét."
Hai người không nói chuyện nữa, Hạ Hành Khuyết chuyên tâm giúp cậu sấy tóc.
Máy sấy "hô hô" kêu lên, Hạ Hành Khuyết bàn tay khô ráo lại ấm áp, ngón tay xuyên qua tóc Dư Niên, du tẩu trên đầu cậu, khò khè khò khè tóc của cậu.
Hạ Hành Khuyết hẳn là thường xuyên giúp cậu sấy tóc, động tác rất quen thuộc.
Dư Niên ngẩng đầu nhìn hắn rồi thất thần.
Rốt cuộc muốn hay không muốn đi theo Hạ Hành Khuyết về nhà đây?
Ðây là một vấn đề.
Hạ Hành Khuyết có thể xác định, cậu chính là Dư Niên bản gốc.
Nhà của Hạ Hành Khuyết, chính là nhà của Dư Niên.
Theo lý thuyết, cậu về nhà của mình, hẳn là đúng lý hợp tình.
Chỉ là.......
Dư Niên vẫn là có điều sợ hãi.
Phản diện lớn nhỏ đối với cậu rất tốt, cậu cũng có thể cảm giác được.
Chỉ là, trùm phản diện trong sách làm ăn thông qua thủ đoạn hắc bạch, tới lãnh địa của hắn rồi, hắn lập tức trực tiếp "Giết cá", cũng có thể xử lý mọi chuyện đến mức hoàn hảo.
Vạn nhất.... Vạn nhất trùm phản diện hung tính quá độ thì phải làm sao bây giờ?
Thật khó nghĩ mà.
Lúc này, tiếng "hô hô" bên tai Dư Niên bỗng nhiên ngừng lại.
Dư Niên lấy lại tinh thần, là Hạ Hành Khuyết tắt máy sấy đi.
Hạ Hành Khuyết nhìn cậu, hỏi: "Em lại nghĩ đến vấn đề nan giải gì vậy? Cho rằng em không phải em? Hay là cho rằng anh không thích em, sẽ bắt nạt em à?"
Hắn sao mà cái gì cũng đoán được vậy?
Nhưng Dư Niên tuyệt không thừa nhận: "Không có!"
Chỉ là Hạ Hành Khuyết quá hiểu cậu, cậu bày ra b·iểu t·ình, điên cuồng lắc đầu, thực rõ ràng là khẩu thị tâm phi, nói "Không có" chính là "Có".
Hạ Hành Khuyết đưa lưng về phía cửa, đứng trước mặt Dư Niên, ánh sáng của đèn treo sáng ngời hắt từ phía sau đầu hắn, phủ xuống một bóng râm, phủ lên người Dư Niên đang ngồi trên sofa.
Dư Niên có chút sợ hắn, sau khi né tránh, ánh mắt cũng mơ hồ đi lên, xoay đầu đi, không dám nhìn hắn.
Hạ Hành Khuyết thở dài, mang máy sấy ném qua một bên, đôi tay nâng mặt Dư Niên lên, làm cho cậu phải ngẩng đầu.
Dư Niên b·ị b·ắt bĩu môi, chớp chớp đôi mắt, đón nhận ánh mắt của hắn.
"Anh không phải đồ ngốc, sẽ không nhận ra người yêu của bản thân mình."
"Anh càng không phải phế vật, anh sẽ không cùng người anh không thích kết hôn."
Dư Niên cái hiểu cái không mà nhìn hắn, hắn nói hình như rất có lý.
Hạ Hành Khuyết vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, chặt chẽ khóa chặt cậu: "Niên Niên, em dùng cái đầu không có suy nghĩ tốt của mình ngẫm lại, em rốt cuộc sợ hãi anh cái gì?"
"Anh, đầu của anh mới không có suy nghĩ tốt."
Dư Niên vừa định phản bác thì bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Hạ Tiểu Hạc mặc áo ngủ, với tay nắm lấy cái then cửa, lảo đảo lắc lư đẩy cửa ra: "Ba nhỏ, con tắm thơm thơm rồi, buổi tối có thể ngủ cùng ba nhỏ không ạ?"
Hạ Hành Khuyết quay đầu lại nhìn thoáng qua, thuận thế buông Dư Niên ra.
Dư Niên xoa xoa mặt mình, thò đầu ra từ người Hạ Hành Khuyết: "Có thể."
"Yeah." Hạ Tiểu Hạc hoan hô một tiếng, chạy nhanh tới chui vào ngực Dư Niên.
Bé quay đầu nhìn Hạ Hành Khuyết: "Ba lớn không muốn ngủ cùng chúng con sao?"
Hạ Tiểu Hạc còn chưa nói xong, Dư Niên đã bưng kín miệng bé.
Câm miệng cho ta, nhóc con này được một tấc lại muốn tiến một thước!
Không chỉ muốn bản thân được ngủ, còn muốn dìu già dắt trẻ, mua nhỏ tặng lớn, không được!
Hạ Hành Khuyết thấy động tác của Dư Niên, biết cậu không muốn, liền nói: "Ba còn phải mở cuộc họp, con và ba nhỏ ngủ trước đi."
"Vậy đi."
Dư Niên đem Hạ Tiểu Hạc bắt lại, khiêng lên vai, leo lên giường: "Ngủ."
Lão quản gia đã giúp bọn họ trải đệm giường, hai lớn một nhỏ ba cái gối đầu song song ở đó.
Dư Niên và Hạ Tiểu Hạc đắp chăn đàng hoàng, từng người chiếm một cái gối đầu.
Dư Niên quay đầu, thấy bên cạnh rõ ràng là lão quản gia đã giúp Hạ Hành Khuyết chuẩn bị cái gối đầu lớn.
Dư Niên đem gối đầu túm lại, ôm vào trong ngực, nhìn Hạ Hành Khuyết lộ ra nụ cười xấu hổ: "Cái gối đầu này tôi ôm, không tính là lãng phí. Hôm nay thật không khéo, lần sau đi, lần sau có cơ hội Hạ tổng lại đến ngủ.... Ách, lại đến chơi."
Dư Niên cảm giác lời này có chỗ nào đó không đúng, quái quái.
Hạ Hành Khuyết cười một tiếng: "Ðược, lần sau tới ngủ. Có chuyện gì thì gọi người hoặc là rung chuông, anh ở ngay bên cạnh."
"Được được, gặp nguy hiểm tôi sẽ gọi 110." Dư Niên ôm gối đầu, lộ ra non nửa khuôn mặt, "Nhưng mà phải có di động mới có thể gọi."
"Không được." Hạ Hành Khuyết quả quyết cự tuyệt, giúp bọn họ tắt đèn, "Ngủ ngon."
Hạ Tiểu Hạc lên tiếng: "Ba lớn ngủ ngon."
Dư Niên nói theo: "Hạ tổng ngủ ngon."
Hạ Hành Khuyết rời khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Trong phòng rơi vào bóng tối, Dư Niên buông gối đầu trong ngực ra, trở mình, nằm thẳng trên giường, thở dài.
Làm sao bây giờ đây?
Trùm phản diện một phát súng b·ắn ch·ết tiểu pháo hôi.
Chỉ là Hạ Hành Khuyết lại đối với cậu tốt như vậy.
Dư Niên đang buồn rầu, Hạ Tiểu Hạc dịch mông nhỏ, lặng lẽ chui vào trong ngực Dư Niên, một bé con nóng hừng hực, giống như bảo bối ấm áp.
Ba lớn không ở đây, Hạ Tiểu Hạc gánh vác trên vai gánh nặng gia đình, hỏi han ân cần Dư Niên.
"Ba nhỏ, hôm nay ba có chuyện tốt gì sao?"
"Hừm."
"Vậy hôm nay ba g·ặp n·ạn sao?"
"Không có."
"Vậy hôm nay ba nhớ tới chuyện trước kia sao?"
"Không có."
Dư Niên còn đang suy nghĩ đến chuyện "Về nhà", thất thần, trả lời cũng rất đơn giản.
Hạ Tiểu Hạc hỏi: "Ba nhỏ, ba không ngủ được sao?"
"Ừm." Dư Niên thở dài, trở mình, ôm chặt Hạ Tiểu Hạc, áp lên gương mặt đầy thịt của nhóc con, "Ba và Hạ tổng cảm tình rất tốt sao?"
Hạ Tiểu Hạc bất đắc dĩ: "Rất tốt. Ba nhỏ, ba đã hỏi rất nhiều lần rồi."
Dư Niên nhỏ giọng: "Ba không thể tin được." Cậu tiếp tục hỏi: "Ba và anh ấy có ôm ôm nhau không?"
"Ðương nhiên có rồi ạ."
"Vậy.... Thơm thơm thì sao?"
"Không biết ạ."
"Không biết?"
"Ba lớn mỗi lần đều che mắt con, không cho con xem."
Trùm phản diện còn chú trọng đến sức khỏe tâm lý của bạn nhỏ.
Dư Niên nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Bé con, con có cảm thấy, ba so với trước kia không còn quá giống nhau không?"
Hạ Tiểu Hạc không cần nghĩ ngợi: "Có ạ."
Có! Dư Niên giật mình một cái.
"Chỗ nào không giống nhau?"
"Trở nên ngày càng ngốc."
Dư Niên dùng sức bóp mông bé, "Ngủ đi, không biết học ở đâu điệu bộ bá tổng thúi mông."
"Ba nhỏ, mông con không thúi."
Hạ Tiểu Hạc ghé vào lòng Dư Niên, rất nhanh đã ngủ rồi.
Dư Niên ôm nhóc con đang ngủ say, tinh thần vẫn như thế.
Cậu chỉ cần nhắm mắt lại, là sẽ nghĩ đến Hạ Hành Khuyết.
Ðáng ch·ết, cậu hoàn toàn bị Hạ Hành Khuyết làm cho đắn đo!
*
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng bệnh, Hạ Tiểu Hạc ôm một cái gối đầu, nằm ở trên giường, xoa xoa đôi mắt.
"Ba nhỏ..."
Hạ Tiểu Hạc sờ sờ gối đầu bên cạnh, nháy mắt tỉnh táo, nhìn quanh bốn phía.
Không thấy ba nhỏ đâu!
Ba nhỏ sẽ không chạy trốn chứ? Ba nhỏ lần trước đã muốn chạy trốn!
Hạ Tiểu Hạc nhanh chóng trượt xuống giường, cầm lấy đồng hồ thông minh trẻ em của mình đặt ở đầu giường, vừa đi ra ngoài vừa đeo đồng hồ lên, còn chuẩn bị gọi điện thoại cho ba lớn.
Ba nhỏ thế mà bỏ rơi tiểu khả ái để chạy trốn! Thế mà không mang theo bé!
Thật là quá đáng!
Hạ Tiểu Hạc mở cửa, đi ra khỏi phòng bệnh: "Quản gia, vệ sĩ, không thấy ba nhỏ đâu! Mau!"
Lão quản gia đang canh ngoài cửa quay đầu lại, bế bé từ trên mặt đất lên, đưa đến cửa phòng bên cạnh.
Trong phòng bên cạnh, Dư Niên ôm gối đầu, ngồi xếp bằng trên giường, Hạ Hành Khuyết ngồi ở trước mặt cậu.
Hai người giống như đang nói chuyện.
Thì ra ba nhỏ không có chạy trốn.....
Hạ Tiểu Hạc đẩy cửa ra, chạy vào phòng.
Dư Niên hỏi: "Tôi thích nhất là ăn đồ ăn vặt có vị ngọt nào?"
Hạ Hành Khuyết nhanh chóng trả lời: "Kẹo sữa vị nguyên bản."
"Tôi thích nhất ăn đồ ăn vặt nào?"
"Cá khô nhỏ Tử tử, bao bì màu cam."
"Tôi....."
《Hiểu biết về sở thích của Niên Niên —— hỏi nhanh đáp nhanh 》
Buổi sáng hôm nay, Dư Niên sáng sớm đã dậy.
Cậu độc thoại với bản thân ở trong lòng, nếu là Hạ Hành Khuyết hiểu cậu đủ nhiều, nếu là Hạ Hành Khuyết thật sự thích cậu, nếu là......
Sau đó cậu tới tìm lão quản gia, thì gặp được Hạ Hành Khuyết.
Hạ Hành Khuyết nói với cậu có nghi vấn gì có thể trực tiếp hỏi hắn, Dư Niên liền trực tiếp hỏi.
Liên tiếp hỏi, Dư Niên cũng không thể không thừa nhận, Hạ Hành Khuyết hình như còn hiểu cậu hơn cả bản thân cậu.
"Trùm phản diện" sẽ nhớ sở thích của một người như thế sao, nguyên nhân rất rõ ràng.
Hạ Tiểu Hạc mặc áo ngủ bò sữa, chạy chậm đến, nghi hoặc hỏi: "Ba nhỏ, ba và ba lớn đang làm gì vậy?"
Hạ Hành Khuyết nói: "Niên Niên nói, chỉ cần chúng ta hiểu em ấy đủ nhiều, trả lời đúng một trăm vấn đề về em ấy, em ấy sẽ cùng chúng ta về nhà."
"Thật vậy sao?" Hạ Tiểu Hạc đạp rớt giày, bò lên giường, chui vào lòng Dư Niên, "Ba nhỏ, con cũng biết."
Dư Niên nỗ lực bảo trì trấn định: "Màu sắc may mắn của tôi là gì?"
Hạ Tiểu Hạc "Bá" mà một chút giơ tay lên: "Màu sắc rực rỡ!"
Dư Niên: "Trái cây yêu thích?"
Hạ Hành Khuyết: "Dưa hấu."
Cha con Hạ thị cạc cạc gi·ết lung tung.
Dư Niên trong lòng không vững, xong đời rồi, thật sự phải cùng bọn họ về nhà sao.
Dư Niên linh cơ vừa động: "Một vấn đề cuối cùng, ai là tiểu bảo bối của tôi?"
Hạ Tiểu Hạc nhanh chóng nhấc tay: "Là con!"
Hạ Hành Khuyết tuy rằng không quá tình nguyện, nhưng vẫn là thấp giọng nói: "Là ba. Hạ Tiểu Hạc, ba là người tới trước."
Dư Niên lắc cái đuôi nhỏ, đắc ý mà nhìn bọn họ: "Làm sao bây giờ? Ðáp án không giống nhau nha, đáp án sai rồi, hai người muốn thương lượng một chút không?"
Hạ Hành Khuyết nhìn cậu, dừng một chút: "Không sao cả, Niên Niên nếu em thật sự không muốn về nhà, một trăm vấn đề vừa rồi không quan trọng nữa, không cần miễn cưỡng."
Dư Niên nghẹn một chút, có chút hổ thẹn: "Chờ một chút, tôi không phải...."
Hạ Tiểu Hạc ôm cánh tay ba nhỏ: "Ðúng vậy, không sao đâu ba nhỏ, con và ba lớn có thể chăm sóc ba tại bệnh viện. Dù sao bệnh viện là nhà của chúng ta, không cần tiêu tiền. Ba lớn không đi làm, con không đi nhà trẻ, chúng ta ở lại bệnh viện."
Dư Niên ý đồ biện giải: "Không phải..."
Hạ Hành Khuyết tiếp tục nói: "Ở một vài nơi khác anh cũng có một ít bất động sản, nếu không muốn về nhà, có thể qua đó ở. Chỉ là anh hy vọng một nhà ba người chúng ta có thể ở bên nhau."
"Nếu nhất định phải tách ra, anh và tiểu Hạc cũng có thể thay đổi một chút, sẽ nỗ lực thích ứng cuộc sống không có em, nhưng mà....."
Hạ Hành Khuyết cố nén bi thống, muốn nói lại thôi.
Hạ Tiểu Hạc đáng thương vô cùng, nước mắt lưng tròng.
Ðồng thời lên án Ngư Gia Gia bỏ chồng bỏ con, Dư Niên lương tâm rất đau.
Dư Niên ý đồ vãn hồi: "Tôi không phải ý tứ này mà, hai người đang làm gì vậy? Tôi cũng không nói tôi muốn đổi ý."
Hạ Hành Khuyết lui một bước: "Niên Niên, trước tiên về nhà xem thử, được không? Nếu thật sự không quen, em có thể dọn đi. Em còn rất nhiều giấy chứng nhận còn ở trong nhà."
Dư Niên bụm mặt, thẹn thùng gật gật đầu: "Ừm."
Hạ Hành Khuyết cố ý hỏi cậu: "Ừm cái gì cơ?"
Dư Niên nhỏ giọng: "Trước tiên về nhà đã."
"Được." Hạ Hành Khuyết cầm lấy di động, "Anh gọi xe đến đây."
Dư Niên:???
Anh đã sớm chuẩn bị tốt rồi phải không?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Niên Niên: Bị một chút sấm rền gió cuốn của tổng tài thời xưa dọa.
*
Trứng: Dư Niên đã rơi vào bẫy của phản diện lớn nhỏ rồi, vừa bán thảm một cái là mềm lòng ngay =)))
Mà cha Hạ Hành Khuyết còn bày đặt tranh giành chức vị "tiểu bảo bối" với con trai nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro