Chương 6: Kịch bản quỷ kế đa đoan của Hạ tổng
Hạ Hành Khuyết là quản lý kí túc xá sao? Lại còn đòi 9 giờ tịch thu lại cơ?
Dư Niên quay đầu, đôi mắt nhỏ "biubiubiu", dính trên người Hạ Hành Khuyết.
Hạ Hành Khuyết không thèm để ý, nhìn về phía lão quản gia: "Cơm chiều chuẩn bị xong chưa?"
Lão quản gia khẽ gật đầu: "Ðã chuẩn bị tốt rồi ạ."
"Được." Hạ Hành Khuyết đỡ eo Dư Niên, "Ði ăn cơm."
Dư Niên chưa quen bị hắn đụng chạm, theo bản năng trốn sang bên cạnh một chút: "Được."
Hạ Hành Khuyết không để ý, thu tay lại, cùng cậu trở về phòng bệnh.
Hạ Tiểu Hạc ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh đọc truyện tranh thấy bọn họ đã trở lại, nhanh chóng trượt xuống sô pha, chạy đến bên cạnh Dư Niên, ngẩng đầu hỏi cậu: "Ba nhỏ, bây giờ ba đã vui vẻ rồi sao?"
Dư Niên giơ di động mới của mình lên, lớn tiếng trả lời: "Vui vẻ rồi!"
Hạ Tiểu Hạc nhẹ nhàng thở ra: "Buổi chiều ba nhỏ không vui, con và ba lớn lo lắng lắm."
Dư Niên giơ điện thoại càng cao hơn: "Không cần lo lắng, chơi di động một lát thì tốt rồi."
Di động! Thần dược chữa bệnh!
Lúc này, lão quản gia đẩy xe đồ ăn vào.
Hạ Hành Khuyết vươn cánh tay ra, đưa Dư Niên và Hạ Tiểu Hạc sang bên cạnh mình, phòng ngừa bọn họ bị xe đồ ăn đụng phải: "Rửa tay ăn cơm."
"Được."
Dư Niên còn khoác áo khoác tây trang của Hạ Hành Khuyết, bỏ điện thoại vào áo khoác của Hạ Hành Khuyết, sau đó vui vẻ nhảy nhót đi vào phòng tắm, Hạ Tiểu Hạc đi theo phía sau.
"Ba nhỏ, ba không thể ở trong phòng tắm loạn nhảy, sẽ bị trượt chân."
"Ba sẽ không ngã đâu! Nếu bị ngã gãy chân, cũng phải bảo vệ tay thật tốt, giữ tay chơi di động!"
Hạ Hành Khuyết cười cười, nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, xác nhận Dư Niên không bị ngã, quay đầu lại, thấy lão quản gia đang bưng lên lẩu niêu.
Hắn thấp giọng nói: "Ðể tôi."
Hạ Hành Khuyết cởi bỏ nút tay áo, xắn ống tay áo lên, nhận lấy khăn trắng cách nhiệt từ tay quản gia, vững vàng bưng lẩu niêu lên, đặt lên bàn.
Dư Niên và Hạ Tiểu Hạc từ trong phòng tắm đi ra, ngồi trước bàn, chờ được ăn cơm.
Trong lúc Dư Niên có ý đồ sờ di động mới, bị Hạ Hành Khuyết ngăn lại: "Không được vừa chơi di động vừa ăn cơm."
Dư Niên ngoan ngoãn rút tay lại: "Ò."
Không có biện pháp nào, vị này chính là nhà tài trợ di động, phải nghe lời hắn.
Dư Niên bị thương, dì giúp việc cố ý chuẩn bị cho cậu bữa tối dinh dưỡng.
Cá lư hấp, củ mài hầm xương sườn, bông cải xanh, tôm bóc vỏ, cà chua thịt bò, còn có một con gà đen hầm táo đỏ cẩu kỷ.
Ðều là món Dư Niên thích ăn.
Hạ Hành Khuyết sau khi bày đồ ăn xong thì mang trái cây đặt lên bàn, bỏ khăn tay cách nhiệt ra, vừa sửa sang lại cổ tay áo, vừa xoay người đi: "Tôi còn có việc phải đi."
Lão quản gia lại một lần nữa có ý đồ giữ hắn lại, chỉ là lần này ông còn chưa kịp mở miệng, Dư Niên đã gọi hắn lại: "Hạ tổng?"
"Niên Niên, làm sao vậy?" Hạ Hành Khuyết vừa cài lại nút tay áo, vừa quay đầu lại, nhìn về phía Dư Niên.
Dư Niên đã hoàn toàn bị đánh gục.
Hạ Hành Khuyết đưa áo khoác cho cậu mặc, bản thân hắn thì mặc áo sơmi với áo gile, còn xắn tay áo lên, cả người thoạt nhìn văn nhã lại cấm dục.
Trong trí nhớ còn sót lại năm 16 tuổi của Dư Niên, cậu chưa gặp được một nam nhân trưởng thành như vậy.
Mắt nhìn của hắn cũng tốt đấy chứ?
Cậu không phải nói mắt nhìn quần áo của Hạ Hành Khuyết tốt, cậu muốn nói là......
Dư Niên, mắt chọn lựa nam nhân của mày cũng tốt quá đi!
Dư Niên mồm nhanh hơn não: "Nếu không gấp, thì có thể cùng nhau ăn cơm."
Nói hết câu, Dư Niên mới phản ứng lại.
Không xong, cậu mời trùm phản diện cùng ăn bữa tối.
Lúc cậu chưa kịp phản ứng lại, Hạ Hành Khuyết đã lên tiếng: "Được."
Dư Niên căn bản không kịp hối hận, Hạ Hành Khuyết tự giác ngồi xuống trước mặt cậu, nói với lão quản gia: "Thêm một bộ chén đũa đi."
Lão quản gia nhìn một loạt diễn biến này, lại nhìn nhìn quần áo trên người Hạ tổng.
Là một người quản gia ưu tú, lão quản gia nhớ rất rõ quần áo của gia chủ.
Nếu ông nhớ không lầm, bộ đồ Hạ tổng hiện tại đang mặc trên người này là bộ năm đó Dư tiên sinh chọn cho hôn lễ của hai người?
Sang trọng lại văn nhã, chỉ là... không thích hợp để xuất hiện ở bệnh viện.
Cho nên Hạ tổng bảo người cầm qua đây khi nào vậy?
Hạ Hành Khuyết quay đầu lại nhìn ông, lặp lại một lần nữa: "Quản gia, thêm một bộ chén đũa."
"Vâng." Lão quản gia phản ứng lại, lấy một bộ chén đũa khác, đưa cho ——
Bằng vào một chút quỷ kế (bao gồm nhưng không giới hạn trong việc lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt và mỹ nam kế), thành công ngồi vào bàn ăn cơm Hạ tổng.
*
Dư Niên bị phản diện lớn nhỏ vây quanh ăn cơm.
"Niên Niên, ăn cá đi."
"Ba nhỏ, ăn thịt đi ạ."
Dư Niên một bên ăn cơm, một bên thưởng thức ánh mắt của mình, một bên suy nghĩ đợi chút chơi di động thì chơi cái gì trước.
Rất bận!
Chỉ là ngẫu nhiên, trong một thoáng bận rộn, trong đầu Dư Niên lóe lên một ít ý niệm rồi biến mất ngay.
Có vẻ như, Hạ Hành Khuyết rất hiểu biết thẩm mỹ của cậu, cũng rất biết nghiên cứu địa hình.
Lại có vẻ như, Hạ Hành Khuyết thật sự hiểu rõ cậu như lòng bàn tay.
Lại lại có vẻ như, hắn có phải có kịch bản?
Mặc kệ, Dư Niên múc một muỗng, đút vào trong miệng tràn đầy một muỗng thịt cá.
Dù sao...... Hắn cũng không có hại.
*
Ăn xong cơm trưa, Dư Niên nằm liệt trên sô pha nghịch di động.
Hạ Tiểu Hạc ở bên cạnh đọc truyện tranh.
Hạ Hành Khuyết ăn xong cơm chiều, lúc đầu nói "Muốn mở họp" là nói dối, hắn mang văn kiện dọn vào trong phòng bệnh, sau đó ngồi trước bàn phê văn kiện.
Dư Niên có chút quen thuộc với sự tồn tại của hắn, cũng không còn quá sợ hãi, an tâm chơi di động.
Dựa theo kế hoạch của Dư Niên, trước tiên cậu click mở mục thông tin trong app xã giao, làm quen một chút với các bằng hữu hiện tại của mình.
Sau đó lại tìm kiếm quyển 《 Tình yêu học đường 》, xem quyển sách này có tồn tại ở thế giới này không, chuyện này đối với sinh hoạt về sau của cậu rất có ích.
Cuối cùng cậu sẽ click mở app tin tức, tìm hiểu một chút tin tức quốc tế quan trọng gần đây.
Dư Niên tự tin gật gật đầu, trước sau phải giữ đầu óc thanh tỉnh!
Dư Niên, không hổ là ngươi.
Dư Niên tự tin click mở tin, đầu tiên xem thông tin của mình.
Avatar: 【 một chú cá nhỏ có đuôi màu xanh lam ánh huỳnh quang 】
Nick name: 【 Gia Gia 】
Chính là:
—— nhỏ hơn —— cá nhỏ —— dư —— cá lớn —— lớn hơn ——
Gia gia ——yearyear—— Niên Niên
Trùng hợp là "Dư Niên năm dư", mặc kệ nhìn từ góc độ nào, vẫn là tên của cậu.
Hừm, cậu thường dùng nick name này.
Dư Niên ấn vào mục Bạn Tốt, tùy tiện nhìn nhìn.
Chễm chệ trên top 1 là Hạ Hành Khuyết, avatar là 【 một con cá kình trắng đi theo một con cá nhỏ có đuôi màu xanh lam ánh huỳnh quang 】, biệt danh là 【 Hạ Hành Khuyết - người trong tim 】
Thật là lớn mật mà, Ngư Gia Gia dám đặt biệt danh như vậy cho trùm phản diện.
Hạ Hành Khuyết giúp cậu di chuyển toàn bộ số liệu của điện thoại cũ sang, di động mới cũng có lịch sử trò chuyện trước đây của bọn họ.
Dư Niên ấn vào, kéo lên trên, cậu và Hạ Hành Khuyết nhắn tin không nhiều lắm, chủ yếu là cậu sai Hạ Hành Khuyết làm việc.
"Gia gia": 【 Hạ tổng, buổi tối ăn lẩu được không? 】
"Gia gia": 【 Hạ tổng, mua bánh ngọt phô mai được không? 】
Tin nhắn gần nhất là: 【 Hạ tổng thân mến, đồng hồ báo thức Tiểu Ngư xin nhắc nhở thời gian anh về nhà là 7 giờ tối nay, không được đến trễ về sớm! Moaz! 】
Dư Niên đọc không hiểu lắm, thoát ra rồi tiếp tục xem mục Bạn Tốt.
Ghim trên top 2 ——
Avatar: 【 một con cá kình trắng - một con cá nhỏ có đuôi màu xanh lam ánh huỳnh quang - một con ốc biển nhỏ 】
Biệt danh: 【 Bé con ba nhỏ yêu nhất ( tình yêu ) ( tình yêu ) ( tình yêu ) ( emoji một nhà ba người ) ( tình yêu ) ( tình yêu )】
Dư Niên cố ý đếm xem rốt cuộc có mấy cái tình yêu.
Cái này chắc chắn là Hạ Tiểu Hạc làm cho cậu, để thể hiện tình yêu ba nhỏ dành cho bé.
Còn có cái avatar này, bọn họ là "Người nhà hải sản" sao? Tại sao tất cả đều là hải sản vậy?"
Ánh mắt Dư Niên nhìn xuống ——
Hay thật, ghim trên top 3 chính là nhóm của ba người bọn họ.
【 Người nhà hải sản 】
Dư Niên: Fine
Dư Niên kéo tiếp xuống danh sách bạn tốt, phát hiện bạn tốt của cậu quá nhiều, xem mãi mà không xong.
Dư Niên nhìn thời gian, một tiếng rưỡi nữa là đến 9 giờ.
Xem từng người bạn tốt chắc chắn không kịp, Dư Niên nhanh chóng quyết định, hôm nay trước tiên chỉ tìm hiểu hai người bạn tốt, bây giờ lập tức tiến hành kế hoạch tiếp theo.
Kế hoạch tiếp theo là cái gì?
Quên mất rồi.
Vậy miễn cưỡng bắt đầu chơi trò chơi đi.
Hạ Hành Khuyết ngày hôm qua giúp cậu đánh dấu, còn giúp cậu làm nhiệm vụ hằng ngày, không thể ý tốt của Hạ Hành Khuyết được.
Dư Niên tự tin click mở trò chơi, âm nhạc xa lạ lại quen thuộc vang lên.
Dư Niên vỗ vỗ đầu: "Tôi có cảm giác hình như tôi nhớ ra cái gì đó."
Phản diện lớn nhỏ nhanh chóng quay đầu nhìn cậu.
"Niên Niên?"
"Ba nhỏ?"
"Có muốn gọi bác sĩ tới đây không?"
Dư Niên cầm điện thoại lật lại, giơ cao lên: "Tôi nhớ tới việc chơi game như thế nào."
Phản diện lớn nhỏ quay đầu, tiếp tục làm việc của mình.
*
Một tiếng rưỡi sau.
Hạ Hành Khuyết nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian vừa vặn.
Hắn khép lại văn kiện, đi đến chỗ Dư Niên, nhắc nhở: "Niên Niên, đã đến giờ rồi."
Dư Niên ôm ôm gối, cầm di động: "Xong ngay đây!"
Năm phút sau, Hạ Hành Khuyết lại nhìn thoáng qua đồng hồ: "Niên Niên."
Dư Niên điên cuồng ấn di động: "Nhanh thôi, nhanh thôi!"
Lại năm phút, Hạ Hành Khuyết xem đồng hồ lần cuối cùng, vươn tay về phía Dư Niên, thấp giọng nói: "Ðể anh."
Dư Niên còn chưa kịp phản ứng lại, di động trong tay đã bị hắn cầm đi.
"A? Anh cũng biết chơi sao?" Dư Niên ngẩng đầu, thấy đường cong cánh tay của Hạ Hành Khuyết.
Hạ Hành Khuyết thấp giọng lên tiếng: "Nhanh thôi."
Dư Niên từ chỗ ngồi bò dậy, đứng trên sô pha, chuẩn bị quan sát một chút.
Giây tiếp theo, Dư Niên tắt ngúm nụ cười.
"Anh đùa tôi đấy à!?" Dư Niên muốn đánh hắn!
Hạ Hành Khuyết rời khỏi trò chơi, tịch thu điện thoại: "Niên Niên, anh nói 'nhanh thôi', chứ không nói anh sẽ chơi."
Anh còn dám nói nhanh với không nhanh?
Dư Niên khiếp sợ: "Anh đừng nói hôm qua anh giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày như thế này đấy?"
Hạ Hành Khuyết mang quần áo ngủ đã chuẩn bị đưa cho cậu: "Tắm rửa rồi đi ngủ."
Dư Niên bẹp bẹp miệng, chuẩn bị từ trên sô pha nhảy xuống.
Bỗng nhiên, Hạ Hành Khuyết dắt lấy tay cậu.
Dư Niên giật mình một cái, quay đầu nhìn lại.
Hạ Hành Khuyết tháo cái bờm tóc con thỏ màu hồng bằng nhung ra, đeo lên tay cậu.
"Lấy bờm tóc đeo lên, đừng để ướt miệng vết thương."
Dư Niên có chút ghét bỏ nhìn bờm tóc: "Ngày hôm qua ông quản gia chuẩn cho tôi bị là màu xám."
"Màu xám bị ướt, chỉ còn hồng nhạt."
Dư Niên rút tay lại, căng bờm tóc nhung ra, chui đầu vào.
Cậu đứng trên sô pha, so Hạ Hành Khuyết còn cao một ít, cúi đầu cho Hạ Hành Khuyết nhìn một chút: "Như vậy à?"
Hạ Hành Khuyết giúp cậu điều chỉnh một chút: "Ðược rồi."
Dư Niên cầm quần áo ngủ, nhảy xuống sô pha, xoay người đi tắm rửa.
Cậu vừa mới đi đến cửa phòng tắm, đã nghe thấy Hạ Hành Khuyết nói: "Ðúng rồi, Niên Niên, bác sĩ nói em có thể xuất viện, em nghĩ xem khi nào có thể về nhà?"
Dư Niên "Ây" một tiếng, dừng lại ở cửa phòng tắm cửa, ôm đầu quay lại, tai thỏ trên đầu lắc qua lắc lại: "Về nhà? Về........ về nhà ai?"
Hạ Tiểu Hạc lật qua một tờ truyện tranh, đúng lý hợp tình nói: "Ba nhỏ, đương nhiên là về nhà của chúng ta rồi ạ."
"Tôi....."
Tuy rằng cơ bản có thể xác định, cậu chính là tiểu pháo hôi, nhưng cùng phản diện lớn nhỏ về nhà.
Dư Niên còn chưa nghĩ tới.
Dư Niên sờ sờ tai thỏ: "Không........... Không về nhà đâu, đầu tôi còn chưa ổn định nữa."
Hạ Hành Khuyết nói: "Bác sĩ gia đình có thể mỗi ngày tới nhà thay thuốc cho em."
Hạ Hành Khuyết thấy cậu khó xử, liền nói: "Em cứ chậm rãi thích ứng. Không sao cả, chúng ta cũng có thể ở lại bệnh viện, anh và tiểu Hạc sẽ luôn chăm sóc em."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ngươi lại bắt đầu phải không? Ngẩng? Ở bệnh viện mặc lễ phục kết hôn câu dẫn lão bà tổng tài? Lạt mềm buộc chặt, lấy lui làm tiến.
Quỷ Hạ Hành Khuyết cũng tâm cơ lắm chứ chả đùa =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro