Chương 9: Trẫm hiểu, trẫm đều hiểu
Khi tiết trời dần mát mẻ, mặt trời lặn cũng ngày càng sớm. Từ lúc Úc Tu Cẩm hay tin Hoàng Chiêu nghi từng đến chỗ Lê Tứ Cửu thì đã nhanh chóng đến Cẩm Thốc cung, lúc này trời đã tối rồi.
Úc Tu Cẩm không để Thường Thuận Hải thông báo đã đẩy cửa bước vào.
Không thấy Uyển Chi trong phòng, có lẽ là đi lấy bữa tối cho Lê Tứ Cửu; Úc Tu Cẩm quay đầu ra hiệu, Thường Thuận Hải liền dừng bước lại, đứng canh chừng ở cửa.
Lê Tứ Cửu đang tựa lưng vào ghế, cũng không biết đang suy tư chuyện gì, nét mặt đượm ý cười. Y nghe thấy động tĩnh ngoài cửa liền ngẩng đầu nhìn xem, thấy Úc Tu Cẩm liền đứng dậy hành lễ: "Hoàng thượng đến rồi"
Úc Tu Cẩm "Ừm" một tiếng, như là tùy tiện hỏi: "A Cửu đang nghĩ gì mà cười vui vẻ như vậy?"
Ý cười bên khóe môi Lê Tứ Cửu càng đậm, đáp: "Thần đang nghĩ làm sao để có thể có chỗ đứng trong chốn hậu cung gió tanh mưa máu này"
Nghe câu trả lời của y, trong lòng Úc Tu Cẩm càng nặng nề.
Trước đó Thường Thuận Hải từng nói với Úc Tu Cẩm, Hoàng Chiêu nghi đến Cẩm Thốc cung một chuyến, lúc bước ra khóe mắt đỏ bừng. Úc Tu Cẩm phái người đi hỏi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì thì nghe người báo lại rằng Lê Tứ Cửu nói với Hoàng Chiêu nghi "Các ngươi từ nay về sau cũng đừng hòng chiếm được một chút sủng ái nào của hoàng thượng từ chỗ ta." Lúc nghe được câu này, Úc Tu Cẩm trong lòng chấn động.
Từ lúc Lê Tứ Cửu nhập cung đến nay, Úc Tu Cẩm chưa từng đi đến cung khác. Đêm đêm bầu bạn, không ngờ rằng Lê Tứ Cửu vẫn không hài lòng, đến những người khác trong hậu cung cũng cảm thấy khó mà nhịn được.
............Xem ra, hắn đã đánh giá thấp tình cảm của Lê Tứ Cửu đối với hắn.
Úc Tu Cẩm nhớ đến ban nãy đẩy cửa vào thấy ý cười đầy hứng thú của Lê Tứ Cửu, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn sợ Lê Tứ Cửu làm ra chuyện gì đó không hay liền cầm lấy tay của Lê Tứ Cửu, ấp trong lòng bàn tay mình, dùng ngữ khí nửa trêu đùa nói: "Hậu cung của trẫm thật ra cũng không ghê gớm đến thế, A Cửu đừng dọa mấy nàng"
Nói xong Úc Tu Cẩm thấy sắc mặt Lê Tứ Cửu dần biến đổi, trước tiên là nhướng mày suy tư, rồi lại do dự, sau cùng lại thành tủi thân uất ức, cuối cùng Lê Tứ Cửu nói: "Sao thần lại dọa bọn họ chứ, thần chỉ là........"
Úc Tu Cẩm thấy vẻ mặt đối phương ảm đạm, bất lực mà vươn tay ôm Lê Tứ Cửu vào lòng: "Trẫm hiểu........"
Trẫm hiểu, trẫm đều hiểu, ngươi chỉ là quá yêu trẫm thôi.
[Giá trị sủng ái +5]
Lê Tứ Cửu vùi vào lòng Úc Tu Cẩm, nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống liền thoáng vui mừng, nghĩ thầm cách này quả nhiên hữu dụng.
Thật ra lúc Úc Tu Cẩm bước vào thì Lê Tứ Cửu đang nói chuyện với hệ thống. Bọn họ thảo luận từ chuyện cung đấu cho đến mấy tình tiết thường thấy trong phim truyền hình, bàn bạc xem cách nào dùng được. Nhưng mà bàn đi bàn lại, Lê Tứ Cửu cảm thấy mấy chuyện như đẩy người khác xuống nước, bỏ thuốc vào thức ăn, bỏ xạ hương vào huân hương gì đó tuy rằng kiếm được nhiều giá trị sủng ái, nhưng mà cũng quá thất đức đi.
Lê Tứ Cửu rối rắm nửa ngày, cuối cùng quyết định phương thức cung đấu của bản thân là rãnh rỗi thì tìm mấy phi tử khác đấu võ mồm, buông lời khiêu khích sau đó giả vờ bản thân chịu uất ức mà đi làm nũng với tiểu hoàng đế, để hắn dùng mấy lời đường mật mà dỗ dành y. Giống như bây giờ, tuy rằng không kiếm chác được nhiều như mấy phương thức khác nhưng sẽ không làm tổn hại đến người khác, như vậy thì y kiếm giá trị sủng ái cũng an tâm hơn.
*
Từ trước đến nay, chuyện hậu cung của hoàng đế luôn là đề tài bàn tán say sưa của bách tính, dẫu sao thì đời còn dài, chuyện để hóng còn đầy. Nhưng Lê Tứ Cửu xuyên qua đã năm năm cũng không nghe được bao nhiêu chuyện hậu cung của Úc Tu Cẩm. Một là vì y ở biên cương đánh giặc, tin tức không linh thông; hai là vì người trong hậu cung Úc Tu Cẩm không nhiều, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì thú vị. Thỉnh thoảng có người nhắc đến thì cũng chỉ cảm khái một câu: Nghe nói phi tử của tiểu hoàng đế ai nấy đều rất xinh đẹp!
Người ta nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hôm nọ, sau khi Úc Tu Cẩm rời đi, Lê Tứ Cửu ngồi trước bàn nghe Uyển Chi bổ túc cho mấy chuyện cuộc sống trong cung. Nhưng mà nghe hết nửa ngày, y phát hiện trừ Hoàng Chiêu nghi mới đến hôm qua thì y chẳng quen biết ai hết. Lê Tứ Cửu cảm thấy chuyện đầu tiên mình cần làm là nhớ được mấy người trong cung, thế là y nói với Uyển Chi: "Phiền ngươi giúp ta chải tóc, tìm một bộ y phục đẹp mắt, ta phải đi thỉnh an Ứng phi"
Uyển Chi cho rằng Lê Tứ Cửu cuối cùng cũng thông suốt rồi, muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với mấy phi tần khác, nàng thấy thế liền vui vẻ gật đầu.
Nàng suy xét đến tướng mạo mang tính công kích của Lê Tứ Cửu nên chỉ cột nửa đầu, phối với một chiếc trâm ngọc đơn giản, lại lấy từ trong tủ ra một trường bào màu nguyệt bạch viền bạc để y mặc.
Tuy rằng thành phẩm không phức tạp nhưng lại làm khuôn mặt Lê Tứ Cửu nhu hòa đi khá nhiều. Lê Tứ Cửu thấy bản thân trong gương đồng trông điềm đạm nho nhã, y hỏi hệ thống: [Có phải ta trông không đáng sợ như trước không?]
[Ừm ừm] Hệ thống rất tán thành: [Hiện tại ngươi, không hề giống, mặt người dạ thú, nữa rồi! Ngươi biến thành, nho nhã bại hoại, rồi!]
Hệ thống vui vẻ nói: [Thật là, tốt quá rồi!]
Lê Tứ Cửu:............
Tốt chỗ nào?
Lê Tứ Cửu từ tâm tình kích động biến thành cạn lời , y tức anh ách ngồi trên ghế, Uyển Chi cười hỏi: "Công tử, Người không đi thỉnh an nữa sao? Nếu không đi liền thì sẽ đến trễ mất."
Lê Tứ Cửu nói: "Đi, nhưng ta muốn đi muộn một chút"
*
Úc Tu Cẩm tuy rằng tại vị đã mười năm nhưng lại chưa từng lập hậu, tất thảy chuyện trong cung đều giao cho Ứng phi có địa vị lớn nhất quản lý.
Hôm nay chúng phi tần đều theo lẽ thường, sau khi chải tóc trang điểm xong liền đến Trường Phúc cung của Ứng phi thỉnh an.
Ứng phi eo lưng thẳng tắp ngồi ở thượng vị, ánh mắt chậm rãi lướt qua mỗi một phi tần, khẽ gật đầu: "Đều đến đông đủ rồi"
Như thường lệ, chúng phi tần đồng loạt hô: "Thỉnh an nương nương"
Ứng phi đáp: "Đều ngồi xuống nói chuyện đi"
Đợi cho tất cả mọi người đều ngồi xuống, Ứng phi nhàn nhạt dặn dò vài câu như "Gần đây tiết trời trở lạnh, các vị tỷ muội chú ý giữ ấm", lại nhìn sang thân ảnh màu vàng nhạt ngồi ở hàng ghế trước: "Nghe nói hôm qua Hoàng Chiêu nghi đến Cẩm Thốc cung?"
Hoàng Chiêu nghi chỉ đợi Ứng phi hỏi mình câu này, một bụng uất ức nhất thời bộc phát: "Đúng là như thế, hôm qua thiếp không nhịn được việc Lê Tứ Cửu độc chiếm hoàng thượng lâu như vậy, nên đã chạy đến Cẩm Thốc cung, muốn nhìn xem Lê Tứ Cửu đó rốt cục là bộ dạng gì?"
Nàng ngừng lại một chút, Ứng phi thấy thế liền hỏi: "Là bộ dạng gì?"
Hoàng Chiêu nghi nhớ tới khuôn mặt cười đầy tà khí của Lê Tứ Cửu hôm qua, không nhịn được ớn lạnh một trận. Vì để che đậy sự sợ hãi của bản thân, nàng lớn giọng bảo: "Vừa kiêu ngạo, vừa ngông cuồng, tướng mạo dọa người! Trông như một con quỷ dạ xoa!"
Hoàng Chiêu nghi vừa nói dứt lời lại nghe thấy một giọng nam truyền đến từ ngoài cửa: "Quỷ dạ xoa?"
Chúng phi tần sững sờ, xoay đầu nhìn ra phía cửa, lại thấy một nam tử áo xanh khoanh tay đứng đấy, khẽ híp mắt, khóe môi mang ý cười mơ hồ không rõ.
Hệ thống ở trong đầu Lê Tứ Cửu cười không ngừng được: [Ta nói, ngươi hôm qua, chắc chắn là, dọa người ta, rồi! Ngươi còn cứng mồm, nói không có! Nàng đã, gọi ngươi, quỷ dạ xoa, rồi........ha ha ha]
Lê Tứ Cửu bất lực cực kỳ.
Nhớ đến năm đó lúc học đại học y còn được người ta gọi là hotboy, đi đường thỉnh thoảng còn được bắt chuyện và xin phương thức liên lạc. Nhưng sau khi y đến Đại Châu đã vào quân ngũ năm năm, khí thế cả người sắc bén hơn rất nhiều. Y cũng không muốn trở nên hung dữ như thế, nhưng không hung thì làm sao dọa được quân địch và mấy tướng sĩ dưới trướng?
Nhưng ví hắn với quỷ dạ xoa thì hơi quá đáng đấy..........Lê Tứ Cửu cảm thấy bản thân rất uất ức.......
Lê Tứ Cửu thi lễ với Ứng phi: "Lê Tứ Cửu thỉnh an nương nương"
Ứng phi cười nhẹ: "Lê công tử đa lễ rồi, ngồi xuống hẵng nói chuyện"
Trong điện chỉ còn vài hàng ghế cuối cùng là còn trống, Lê Tứ Cửu vừa tìm chỗ ngồi xuống liền nghe Hoàng Chiêu nghi hừ một tiếng: "Rốt cục cũng nỡ ra khỏi Cẩm Thốc cung rồi à?"
Câu này hỏi rất chối tai, Lê Tứ Cửu lại chỉ cười nhẹ: "Đúng vậy, hoàng thượng không ở đó, thần cảm thấy không thú vị liền ra ngoài đi vài vòng"
Hoàng Chiêu nghi nghe thấy câu này liền xanh mặt: "Ngươi!"
Ứng phi nhẹ nhàng nhấc tay ngăn cản lời mắng mỏ mà Hoàng Chiêu nghi chuẩn bị thốt ra, dùng giọng ấm áp nói với Lê Tứ Cửu: "Trong cung của hoàng thượng đã lâu chưa có người mới, Lê công tử tiến cung, các vị tỷ muội đều rất vui mừng." Nàng ngừng một chút, dường như đang ám chỉ điều gì đó: "Chỉ là tiến cung rồi, thì cũng không khác gì với những tỷ muội khác, quy tắc nào cần chú ý thì vẫn phải chú ý một chút."
Lời của Ứng phi đã rõ ràng là dạy Lê Tứ Cửu, bất kể trước đây ngươi làm cái gì, là nam hay nữ, tiến cung thì phải tuân thủ quy tắc trong cung; Hoàng Chiêu nghi thoáng chốc vui vẻ, bị giáo huấn trước mặt tất cả phi tần như thế, cho dù Lê Tứ Cửu là nam nhân đi chăng nữa thì cũng phải mất mặt.
Nhưng Lê Tứ Cửu vẫn như cũ mỉm cười gật đầu: "Nương nương nói phải, thần đã biết"
Chẳng nhìn ra một chút giận dữ hay là khó xử nào.
Ứng phi lại nói với mọi người một vài đạo lý trong cung, tướng mạo Ứng phi trông rất đoan trang, Lê Tứ Cửu nhìn nàng thì lại nhớ đến chủ nhiệm cấp ba của mình, cả hai người họ đều là thận trọng, nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ.
Thật ra Lê Tứ Cửu rất bái phục kiểu người như thế, chỉ là ngồi nghe một lát liền bất giác thả hồn theo mây, y đánh giá một lượt người ngồi ở đây, thầm nói tiểu hoàng đế đúng là có phúc, phi tử của hắn ai nấy đều xinh đẹp, khí chất cũng không giống nhau, Ứng phi hiền huệ, Hoàng Chiêu nghi kiều diễm, ngồi gần y vẫn còn kiểu ôn nhu như nước, kiểu yểu điệu thục nữ.
Nhưng khiến Lê Tứ Cửu kinh ngạc nhất là một nữ tử mặc y phục xanh lục nhạt, nàng nhàm chán ngồi chống cằm, mi mục anh khí lại tản ra một chút lười nhác. Khi Lê Tứ Cửu nhìn đến nàng ta, nàng cũng thấy ánh mắt của Lê Tứ Cửu, nhướng mày cười với y, lại có sự tiêu sái khó nói nên lời.
Lê Tứ Cửu hơi sửng sốt, ý niệm xuất hiện đầu tiên trong đầu là nữ tử này trông còn soái khí hơn cả một đại nam nhân như y...........
Sau khi thỉnh an xong, Lê Tứ Cửu hiếu kỳ hỏi Uyển Chi người đó là ai, Uyển Chi đáp: "Công tử chắc là đang nói đến Tiết Chiêu nghi, Tiết Chiêu nghi là nữ nhi của một nhà diêm thương*, nghe nói từ nhỏ đã được nuôi như nam nhân, là năm trước bị phụ thân nàng dâng vào cung..........Tiết Chiêu nghi nàng ........"
*diêm thương: buôn muối
Uyển Chi đè thấp giọng, tỏ vẻ thần bí nói: "Năm nay đã......hai mươi bảy rồi."
Hai mươi bảy? Lê Tứ Cửu nhướng mày kinh ngạc, không nghĩ rằng Tiết Chiêu nghi đó nhìn trẻ như thế mà lại lớn hơn y hai tuổi.
--------------------
Translator: Bả Tửu Đương Ca - 把酒当歌 (wattpad poxiaozhiqian)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro