Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Có lòng khuyên ngươi, đừng tranh với ta.

Úc Tu Cẩm bất lực mà giải thích lại chuyện tối qua.

Thái hậu nghe thấy nhi tử không bị thương nhưng vẫn cau mày như cũ: "Người còn dám để Lê Tứ Cửu chạm vào người sao? Người không sợ y sẽ từ phía sau mà...."

Úc Tu Cẩm biết Thái hậu đang lo ngại điều gì, hắn nói: "Không sợ."

Chưa đợi Thái hậu quở trách, Úc Tu Cẩm đã lấy ra một vật, đặt lên bàn trước mặt Thái hậu.

Thái hậu sững lại: "Đây là.........."

Thường Thuận Hải kinh ngạc: "Đây không phải là chuỗi phật châu của Lê tướng quân đó sao?"

Úc Tu Cẩm nói: "Đúng vậy"

Thái hậu tỏ vẻ ghét bỏ, dùng đầu ngón tay thon mảnh khảy khảy chuỗi phật châu, sau đó tức tốc rút tay về, giống như là sợ dơ tay. Bà giống như có chút tức giận: "Trước đó là vòng răng người, bây giờ là xâu chuỗi nát, Lê Tứ Cửu toàn chọn mấy thứ bỏ đi này tặng cho hoàng thượng, rốt cục là có mưu đồ gì?"

Úc Tu Cẩm khẽ lắc đầu: "Không phải như mẫu thân nghĩ đâu. Mấy ngày trước Lê Tứ Cửu đòi miếng hồng ngọc mà Đông Oa dâng đến, sau đó y lấy danh nghĩa trao đổi mà đưa chuỗi hạt này cho trẫm, nói rằng vật này có thể hộ trẫm bình an thuận lợi"

Thái hậu sựng lại, nhướng đôi mày mỏng: "Ý hoàng thượng là........"

Úc Tu Cẩm trầm giọng: "Chuỗi phật châu này, xem như là lời hứa của Lê Tứ Cửu với trẫm"

Thái hậu thần sắc hòa hoãn xuống, lại vẫn cực độ hoài nghi: "Xem ra, Lê Tứ Cửu trong khoảng thời gian ngắn sẽ không làm hại đến hoàng thượng.......nhưng sao y lại đột nhiên ngoan ngoãn như thế? Chắc chắn có uẩn khúc gì đó."

Úc Tu Cẩm nói: "Mẫu thân có điều không biết, Đông Oa xem thì có vẻ như chuẩn bị cầu hòa nhưng thực chất lại không thành thực như vẻ bề ngoài. Ngày trước hoàng thúc từng nói với ta, Đông Oa hay tin Lê Tứ Cửu không còn ở biên quan liền liên tục làm ra mấy chuyện mờ ám, mấy ngày gần đây đã phát sinh mấy lần xung đột với quân ta, tuy rằng không tổn hại nguyên khí nhưng lại cực kỳ phiền toái."

Úc Tu Cẩm nhét chuỗi phật châu lại vào trong ngực: "Trẫm đoán, bởi vì người của Lê Tứ Cửu bị Đông Oa quấn lấy, nhất thời không thể thoát thân, càng không thể đến kinh thành theo như kế hoạch của y, cho nên y mới đột nhiên bày tỏ lòng trung với trẫm."

Thần sắc của thái hậu càng dịu xuống, lại vẫn không an tâm mà truy hỏi: "Lỡ........lỡ như Lê Tứ Cửu chỉ nói ngoài miệng thì sao?"

Úc Tu Cẩm nói: "Trẫm đương nhiên cũng e sợ y chỉ nói ngoài miệng cho nên hôm trước có mang tấu chương liên quan đến Đông Oa đến Cẩm Thốc cung xem, Lê Tứ Cửu hẳn là biết trẫm đang dò xét y nên ngồi cách xa ra, không liếc mắt lấy một lần"

Úc Tu Cẩm biết rằng những lý do này không thể khiến thái hậu tin tưởng, nhưng mà lý do có thể triệt để thuyết phục thái hậu rằng Lê Tứ Cửu tạm thời sẽ không hại hắn thì lại không thể nói ra. May mắn là thái hậu tạm thời chấp nhận lời của Úc Tu Cẩm, cảm thán: "Bất kể Lê Tứ Cửu đó mang chân tình hay giả ý.....tóm lại, chúng ta có thể an tâm một chút."

Có sự khẳng định của Úc Tu Cẩm, thái hậu thở phào một hơi liền chuyển sang chuyện khác, nhìn như vô ý hỏi: "Hoàng thượng mấy ngày nay luôn ở lại Cẩm Thốc cung......nếu hoàng thượng rãnh rỗi, nhớ đến chỗ của những phi tần khác một lát, tránh để mấy nàng thương tâm buồn bã."

Sắc mặt Úc Tu Cẩm thoáng chút bất lực, đột nhiên đứng dậy như là nhớ ra chuyện gì quan trọng: "Đột nhiên nhớ ra trẫm có hẹn đàm luận cùng với hoàng thúc, mẫu hậu, nhi tử đi đây."

Vừa nói xong, cũng không đợi thái hậu nói gì đã nhanh chân chuồn khỏi Từ Ninh cung.

*

Cẩm Thốc cung.

Từ lúc sáng Lê Tứ Cửu dùng bữa xong đã chống cằm ngồi trên bàn, híp đôi mắt hẹp dài, đôi môi đỏ mọng thỉnh thoảng lại cong lên, nhìn như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Nhìn y như thế này, Uyển Chi cũng không dám lại quấy rầy, đứng một bên lo lắng không yên.

Sáng nay Uyển Chi đi lấy bữa sáng thì gặp được Ngân Diệp, người đã cùng nàng hầu hạ Hoàng Chiêu nghi ngày trước. Hai người tán gẫu vài câu, khi hỏi đến tình trạng gần đây, khuôn mặt tròn của Ngân Diệp nhăn nhó như bánh bao: "Lê công tử đắc sủng, mấy ngày gần đây tỷ sống rất thuận lợi có đúng không? Ta lại khổ gần chết, Lê công tử tiến cung lâu như thế nhưng lại chưa từng bái phỏng Hoàng Chiêu nghi, nàng trút giận lên đầu bọn ta mấy ngày nay rồi."

Uyển Chi nghe ra ý nhắc nhở trong lời nói của Ngân Diệp, lại chỉ có thể thở dài. Tuy rằng Lê Tứ Cửu thân ở hậu cung, nhưng Uyển Chi lại chưa từng quên người này là đại tướng quân túc trí đa mưu, hỷ nộ vô thường trong miệng của bách tính kinh thành. Đến hoàng thượng còn chu đáo cẩn thận mà sủng y, muốn nàng bảo Lê Tứ Cửu tuân thủ cung quy, đi bái phỏng chủ tử cung khác......nàng có mấy cái mạng mà dám làm vậy?

Uyển Chi lại nhìn Lê Tứ Cửu một cái, trong lòng tràn ngập sầu bi; Lê Tứ Cửu và nàng trong lúc bất tri bất giác không chừng đã đắc tội hết cả hậu cung, nhưng đến việc nhắc nhở y một tiếng nàng cũng không làm được.

[Cái khuôn mặt, ác nhân của ngươi, thu liễm một chút....] Hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Ngươi xem, tiểu cung nữ kia, bị ngươi dọa rồi]

Lê Tứ Cửu theo bản năng nhìn về phía Uyển Chi, thấy nàng giống như bị ngâm cả người trong nước ép khổ qua, từ trong ra ngoài tản ra một cảm giác sầu không thể tả.

...........trong lúc y còn chưa ý thức được, lực sát thương bằng khuôn mặt này của y lại tăng lên rồi?

Lê Tứ Cửu lập tức điều chỉnh lại biểu cảm, muốn để bản thân trông hòa ái dễ gần một chút xíu.

Hệ thống hiếu kỳ hỏi: [Ngươi rốt cục, đang, nghĩ cái gì? Đã ngồi suy nghĩ, cả một, buổi sáng rồi]

[Hơ......cũng chả phải chuyện gì quan trọng] Lê Tứ Cửu khá e ngại mà nói: [Chỉ là đang băn khoăn có nên mua kĩ xảo xoa bóp trong trung tâm mua sắm hay không]

Hệ thống:.............

Hệ thống xem thường nói: [Ngươi xem ngươi, chỉ có một xíu, tiền đồ]

Sáng nay vừa ngủ dậy, Lê Tứ Cửu theo thói quen mà vào trung tâm mua sắm ngó xem giá trị sủng ái của mình, cơn buồn ngủ biến mất ngay lập tức.

Hôm qua xoa bóp cho Úc Tu Cẩm xong thế mà tăng tận 30 giá trị sủng ái!

Xoa bóp có thể kiếm chác vậy sao?

Lê Tứ Cửu cơ hồ là lập tức quyết định bồi dưỡng kỹ thuật xoa bóp của mình, nhưng lại kẹt ngay bước đầu tiên để trở thành cao thủ xoa bóp ______ một bộ 《Kỹ xảo xoa bóp》hoàn chỉnh vậy mà lại tốn 80 giá trị sủng ái, y không nỡ mua.

Lê Tứ Cửu lại bối rối hồi lâu, cuối cùng an ủi bản thân nói: Người ta hay nói, thả dây dài mới câu được cá lớn. Y cắn răng, vào lúc đang chuẩn bị xác nhận mua hàng thì lại nghe thấy tiếng thái giám ở ngoài cửa.

"Lê công tử có ở bên trong không? Hoàng Chiêu nghi đến thăm ngài"

Uyển Chi thoáng chốc tái mặt nhìn Lê Tứ Cửu.

Lê Tứ Cửu "Ơ?" một tiếng: "Hoàng Chiêu nghi?"

Lê Tứ Cửu ngữ khí lạnh nhạt, Uyển Chi không đoán được y là đang cảm thấy coi thường hay là đang thấy buồn cười, Uyển Chi sợ Lê Tứ Cửu bị chọc giận liền vội vàng nói: "Hoàng Chiêu nghi là cháu gái bên ngoại của Tam vương gia, tuổi tác vẫn còn nhỏ, công tử.........."

Không đợi Uyển Chi nói xong, âm thanh ngoài cửa lại vang lên: "Lê công tử?"

Lê Tứ Cửu nói: "Để bọn họ vào trước đi"

Uyển Chi bước ra nghênh tiếp, không lâu sau liền thấy một thân ảnh vàng nhạt tiến đến, lại gần một chút Lê Tứ Cửu mới nhìn rõ hình dạng của nàng.

Đây là một cô nương trẻ chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, nước da trắng tuyết, đôi mắt như quả nho đen vừa to vừa sáng; toàn thân trên dưới đều là quý khí trời sinh, giống như đóa hoa thấm giọt sương sớm, chầm chậm nở ra, toát ra vẻ diễm lệ khó nói.

Lê Tứ Cửu xem phim cung đấu, hai phi tử của hoàng thượng vừa gặp nhau, người có cấp bậc thấp hơn phải hành lễ với người có cấp bậc cao hơn, nhưng Lê Tứ Cửu tiến cung được mấy ngày cũng chưa thấy Úc Tu Cẩm cho y danh hiệu gì cả, chuyện này làm cho y không rõ địa vị của mình liền dứt khoát không đứng dậy, vẫn ngồi nguyên chỗ cũ.

Hoàng Chiêu nghi đứng ở vị trí trung tâm trong phòng, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, hừ nhẹ một tiếng: "Các tỷ tỷ cố kỵ ngươi là nam nhân nên không tiện đến gặp, ta lại không như thế, ta chả e dè điều chi cả"

Lê Tứ Cửu không tiếp lời, bởi vì y thật sự không biết nên tiếp chuyện như thế nào.

"Hóa ra Cẩm Thốc cung của Lê công tử trông như thế này." Nàng cong một bên khóe môi, biểu tình mang nét trào phúng: "Ta còn tưởng rằng được hoàng thượng sủng như thế, Cẩm Thốc cung của Lê công tử chắc chắn phải vừa to lớn vừa rộng rãi, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu"

Lê Tứ Cửu lần này nghe ra địch ý trong lời của Hoàng Chiêu nghi, nhưng y cũng không để ý, cười nhạt bảo: "Phòng ốc rộng như thế, tiền nhiều như thế để làm gì?"

Hoàng Chiêu nghi nghe thấy lời này liền đen mặt, sắc mặt nàng âm trầm: "Ý của ngươi là, cho dù nơi ta ở có lớn thế nào, có nhiều châu báu như thế nào, hoàng thượng cũng sẽ không ghé, có đúng hay không?"

Lê Tứ Cửu sựng lại

Hả.......cái này...........

Thật ra y chỉ là muốn đùa một chút để làm dịu bầu không khí thôi............

Hoàng Chiêu nghi cười lạnh nói: "Một tên nam nhân, lại miệng lưỡi sắc bén, hoàng thượng lại thích dáng vẻ này của ngươi?"

Lê Tứ Cửu dở khóc dở cười, không muốn đôi co với con nít, qua loa đáp: "Ừ ừ ừ cô nói đúng rồi"

Hoàng Chiêu nghi càng tức.

Từ lúc nàng ta tiến vào phòng cho đến nay, Lê Tứ Cửu vẫn giữ thái độ khinh miệt như thế, cứ như là không xem nàng ra gì. Nàng còn tính nói thêm gì đó lại thấy Ngân Diệp đứng cạnh huơ tay ra dấu, yếu ớt nói: "Tiểu chủ......."

Ồ, phải rồi, tiểu thúc thúc từng dạy nàng, nàng là nữ nhi hoàng gia xuất thân dòng chính, bất luận là lúc nào cũng phải kiêu ngạo khoa trương, không thể làm ra chuyện hạ thấp thân phận.

Hoàng Chiêu nghi đầy bụng hờn oán, cứng rắn nuốt ngược vào trong, vung tay áo một cái: "Thôi đi, ta không muốn tính toán với ngươi làm gì! Đến đây là vì muốn nói cho ngươi biết, hoàng thượng chẳng qua là ham thứ mới lạ, đợi qua khoảng thời gian nữa hoàng thượng không còn sủng ngươi, ta xem ngươi lấy gì mà ngạo mạn!"

Nói xong đóng sầm cửa bỏ đi.

Hoàng Chiêu nghi đến đi như gió, Lê Tứ Cửu lúc này còn chưa phản ứng kịp lại nghe thấy hệ thống nói: [Ngươi, ngươi cứ thế mà để nàng ta đi rồi?]

Lê Tứ Cửu không hiểu lắm: [Chứ không thì sao?]

[Thì sao, cái, đầu, ngươi! Cái đồ, ngu này] Hệ thống mắng một câu, tựa hồ cảm thấy ngữ khí chưa tới, lại mắng thêm lần nữa: [Ngươi là đồ ngu! Ngu như heo!!!!]

Lê Tứ Cửu:.............

Lê Tứ Cửu bị nó mắng chỉ cảm thấy tức cười: [Rốt cục là sao? Sao tự dưng lại mắng ta?]

[Ngươi, quên rồi? Ngươi chính là, yêu phi, cung đấu, hệ thống!!!!!] Hệ thống tiếc rèn sắt không thành thép: [Cung đấu đó! Ngươi ban nãy thế mà lại, nhẫn nhịn, hiền hòa, thế mà là cung đấu gì chứ! Sao mà làm được, yêu phi? Chẳng lẽ, ngươi, không muốn có, giá trị sủng ái, hay sao?"

Lê Tứ Cửu chầm chậm nhíu mày, nếu không phải có Uyển Chi ở đây, y muốn vỗ đầu mình mấy cái.

Phải rồi! Sao y lại quên béng chuyện này rồi!

Ban đầu hệ thống đã nói với y, đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn, phi tử biết đấu đá mới có hoàng đế thương, được hoàng đế thương mới có được giá trị sủng ái, nhưng chuyện ập đến đột ngột, y còn chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc rồi.

Từ lúc Hoàng Chiêu nghi tức tối lao ra ngoài xong, Uyển Chi vẫn không dám hé nửa lời, nàng thấy lông mày Lê Tứ Cửu nhíu chặt còn tưởng rằng y sắp trút giận, ai ngờ Lê Tứ Cửu nói: "Uyển Chi, đi mời Hoàng Chiêu nghi quay trở lại đây"

Uyển Chi hơi ngơ ra, Lê Tứ Cửu thúc giục: "Đi nhanh đi"

Uyển Chi không dám hỏi nhiều, vội vã đuổi theo, cũng may Hoàng Chiêu nghi chưa đi xa, nàng ta bị Uyển Chi tìm về, lại lần nữa đứng trước mặt Lê Tứ Cửu, đôi mày thanh tú nhăn chặt, đầy mặt căm tức nhìn Lê Tứ Cửu: "Tìm ta có chuyện gì?"

Lê Tứ Cửu nói: "Ban nãy trạng thái không tốt, chúng ta làm lại lần nữa"

Hoàng Chiêu nghi ngơ ngác: "Cái gì?"

Lê Tứ Cửu hỏi nàng: "Chẳng phải lúc nãy ngươi nói hoàng đế tìm ta chẳng qua là ham thú vui mới, đợi qua khoảng thời gian nữa sẽ không sủng ta nữa hay sao?"

Hoàng Chiêu nghi rất có khí thế đáp: "Đúng vậy, ta chính là nói như thế đấy!"

Hoàng Chiêu nghi cho rằng Lê Tứ Cửu sợ nàng rồi, chuẩn bị xin lỗi nàng. Ai ngờ nghe câu trả lời của nàng, Lê Tứ Cửu lại bật cười. Y thu lại bộ dạng nhàn nhã lúc nãy, chậm rãi niết lấy góc bàn: "Cho dù hoàng thượng không còn cảm thấy mới mẻ với ta nữa, các ngươi từ nay về sau cũng đừng hòng chiếm được một chút sủng ái nào của hoàng thượng từ chỗ ta."

Khóe môi Lê Tứ Cửu cong lên, nửa đôi mắt cụp xuống, trên mặt là nét cười mang tà khí không thèm che giấu; y nói từng câu từng chữ: "Có lòng khuyên ngươi, đừng tranh với ta."

--------------------

Translator: Bả Tửu Đương Ca - 把酒当歌 (wattpad poxiaozhiqian)

Công việc nhất thời ập tới nên tui chưa cân bằng được thời gian, ra chương trễ quá. Mọi người thông cảm nha, tui sẽ cố cân bằng quỹ thời gian để ra chương nhiều hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro