Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Đoán hay lắm, lần sau đừng đoán nữa

Uyển Chi sửa sang đầu tóc cho Lê Tứ Cửu xong liền từ trong tủ lấy ra một bộ hồng y. Ban đầu nàng tới Cẩm Thốc cung còn thầm oán giận tại sao y phục được chuẩn bị lại rộng như vậy, cô nương nhà ai mà mặc vừa? Không ngờ tới vừa hay để Lê Tứ Cửu mặc vừa.

Cũng không biết có phải là do trùng hợp hay không, cũng may.......cũng may.

Lê Tứ Cửu không quen để người khác hầu hạ mình, vừa trông thấy Uyển Chi như muốn mặc quần áo cho y, y liền vươn tay về phía nàng: "Để ta tự mặc là được rồi"

Uyển Chi đưa y phục cho y, Lê Tứ Cửu trước tiên cởi áo giáp đặt sang một bên, sau đó giũ giũ bộ y phục mà Uyển Chi đưa tới, tung lên không trung một vòng rồi xoay người mặc vào.

Lê Tứ Cửu điều chỉnh vạt áo, thuận miệng hỏi: "Thế nào?"

Uyển Chi trước giờ chưa từng gặp phương thức mặc y phục nào hoang dã như thế, nhìn ngơ cả người ra. Nghe thấy Lê Tứ Cửu hỏi, nàng liền định thần lại nhìn Lê Tứ Cửu, sau đó lạ ngây người ra.

Nếu như nói lúc Lê Tứ Cửu mặc giáp còn có thể cho người khác chút cảm giác chính khí thì khi mặc hồng y, tóc xõa sau lưng, trên người Lê Tứ Cửu chỉ còn lại tà khí. Uyển Chi nhìn y, trong đầu lại vi diệu có liên tưởng đến một dải lụa thấm đẫm máu tươi.

Lê Tứ Cửu khoanh tay đứng trước mặt Uyển Chi, cười như không cười nhìn nàng, Uyển Chi chỉ thấy mình như một con thỏ bị chim ưng nhắm vào, chỉ còn con đường chờ chết.

Uyển Chi không dám nhìn vào mắt y, hoang mang mà cụp mắt xuống, đột nhiên chú ý thấy trên cằm Lê Tứ Cửu có một nốt ruồi đen, trong đầu nàng chỉ vừa hiện ra hai chữ 'dễ nhìn' liền liếc thấy ý cười trên môi Lê Tứ Cửu càng sâu hơn một chút.

Uyển Chi cảm thấy nụ cười đó như đang cười nhạo nàng, giật mình một thoáng, liền cúi đầu không dám nhìn loạn nữa, hận không thể trừng thủng một lỗ trên chân mình.

Lê Tứ Cửu cũng cảm thấy khá hài lòng, y tò mò sờ y phục trên người mình, tính ra y đã năm năm rồi không có y phục mới, chất liệu còn khá trơn mịn.

Hệ thống nhắc nhở Lê Tứ Cửu: [Thứ tốt! Cho nàng một ít, thứ tốt]

Quả thật... Lê Tứ Cửu âm thầm gật đầu, thỉnh thoảng xem phim cung đấu thấy tặng quà cho cung nữ và thái giám.

Lê Tứ Cửu mò trong ngực áo một lát, chỉ mò thấy một chuỗi Phật châu.

Bình thường trong ngực áo y đựng không ít mấy thứ linh tinh, chỉ là hôm nay tiến cung vì để mang chiếc vòng cổ tặng cho Úc Tu Cẩm mà chiếc vòng cổ đó chiếm không ít không gian bên trong ngực nên y dứt khoát lấy hết mấy món đồ khác ra ngoài.

Chuỗi Phật châu này giá trị vốn không cao, nhưng giá thành lại cao, lại rất có ý nghĩa. Đây là món đồ mà lúc ba mẹ y đi du lịch ở khu thắng cảnh đã mang về cho y.

Năm đó tên gian thương ở lối vào khu thắng cảnh đã lừa hai vợ chồng già rằng chuỗi Phật châu làm từ trầm hương thượng hạng, câu thần chú sáu chữ bên trên là do một vị cao tăng đích thân khắc lên.

Đeo lên còn có thể phù hộ người đeo cả đời bình an. Lương tháng của hai vợ chồng già cộng lại chỉ có 5000 lại bỏ ra 3 vạn mua xâu chuỗi đó, ngàn dặm xa xôi mang về cho Lê Tứ Cửu.

Sau khi Lê Tứ Cửu nhận được xâu chuỗi đó liền tìm người giám định một chút, gì mà trầm hương, thực chất chỉ là đàn hương thông thường, còn câu thần chú 6 chữ bốc phét là tự tay khắc kia thật ra là dùng máy khắc ra. Nhưng đây cũng là tấm lòng của hai người lớn, mùi cũng khá thơm nên y cứ luôn mang theo bên mình.

Sau đó chuỗi Phật châu này theo y đến cổ đại, nó liền trở thành vật ký thác tâm tư của Lê Tứ Cửu.

Lê Tứ Cửu không nỡ mang chuỗi hạt này tặng cho Uyển Chi, lại nhớ đến bản thân vẫn còn một món đồ khác. Y đi đến bên cạnh bộ giáp vừa cởi ra, từ dưới thắt lưng lấy ra một thanh đao nhỏ cỡ lòng bàn tay. Thanh đao này là Lê Tứ Cửu phát hiện trên thi thể của tướng sĩ Đông Oa, sắc bén tinh tế, cũng rất đẹp. Trên vỏ đao là một viên hồng ngọc đỏ tựa máu tươi, lại có nét phong tình chốn dị vực.

Lê Tứ Cửu mang đao tặng cho Uyển Chi: "Cầm lấy"

Uyển Chi liên tục cảm ơn.

Uyển Chi, ma ma và Lê Tứ Cửu đều im lặng không nói, quanh quẩn trong phòng hết nửa ngày, ai cũng không thốt một lời. Lê Tứ Cửu chịu không nổi bầu không khí gượng gạo này nữa nên phất tay: "Các ngươi đi bận việc của mình đi, để ta một mình một lát"

Hai người Uyển Chi như được đại xá, nhanh chóng bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng Uyển Chi đã thấy không khí trong lành hơn không ít, nàng ôm lấy ngực thở ra một hơi thật dài: "Àiiiiiiiii..........."

Ma ma giật mình: "Cô đang làm cái gì đấy! Nếu như để...để người trong phòng nhìn thấy thì cô không yên đâu"

Uyển Chi vội vàng bỏ tay xuống.

Ma ma nhìn Uyển Chi, nghiêm túc dặn dò: "Chủ tử mới này của cô không phải người thân thiện. Sau này cô e rằng không dễ chịu đâu"

Uyển Chi không hiểu, lập tức kéo cánh tay của ma ma mà hỏi: "Ma ma sao người nhìn ra vậy?"

"Cô đấy, tuy rằng thông minh nhưng có điều những chuyện thấy được quá ít..." Ma ma vỗ nhẹ tay của Uyển Chi: "Cô có còn nhớ, lúc cô muốn thay y phục cho y, y lại không để cô thay không? Đây chẳng phải là nói rõ y không phải người dễ tiếp cận sao?"

Uyển Chi cảm thấy lý do này không thuyết phục lắm: "Nhưng mà........."

Ma ma lại hỏi: "Đừng có mà không tin, ta hỏi cô, ban đầu y muốn tặng cô thứ gì?"

Uyển Chi đáp: "Là Phật châu"

"Đúng, y mang Phật châu cất trong ngực ra, lắc lư trước mặt cô một cái rồi lại cất đi. Cô nói cho ta biết, sau đó y đổi thành vật gì?"

Uyển Chi mơ hồ hiểu được gì đó, vô thức trả lời: "Đổi thành con đao nhỏ......"

Ma ma càng ngày càng nhỏ giọng: "Thì đấy! Từ Phật châu đổi thành một con đao nhỏ, đây còn không đủ rõ ràng hả? Rõ ràng y đang muốn cho cô biết y vốn chẳng phải một người khoan dung độ lượng."

Uyển Chi hoảng hốt trừng to mắt.

Nàng từ từ nhớ lại lúc nãy Lê Tứ Cửu lấy chuỗi Phật châu ra, thần sắc lãnh đạm nhìn nàng một cái, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, sau đó mới lấy thanh đao ra tặng cho nàng.

Hóa ra.....trong lúc bất tri bất giác nàng đã dạo một vòng trước quỷ môn quan.

Uyển Chi sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

*

Từ Ninh cung

Nơi ở của Thái hậu tôn quý nhất Đại Châu, bài trí trong cung lại khá đơn giản, không có bất cứ món đồ gì dư thừa. Những món để lại đều là mấy thứ như màn trướng, bàn ghế, và bộ trà cụ, tất cả đều mang một màu sắc đơn giản, nhẹ nhàng.

Úc Tu Cẩm biết mẫu thân hắn luôn muốn gây dựng hình tượng điềm tĩnh đức độ lại giỏi giang. Nhưng bà ấy cứ hay gặp những chuyện làm bà chẳng thể duy trì nổi hình tượng.

Ví như hiện tại.

Khuôn mặt diễm lệ của Thái hậu như một khối băng bị dính đầy mực, vừa lạnh vừa đen, còn nhỏ giọt bùn xuống nữa....

Bà ngồi trước bàn, dùng ánh mắt âm lãnh đánh giá chuỗi vòng cổ răng người, gọi: "Thường Thuận Hải"

Thường Thuận Hải ở một bên yếu ớt lên tiếng: "Có nô tài"

Thái hậu nói: "Vừa nãy ngươi nói lúc vừa gặp mặt Lê Tứ Cửu đã ra oai phủ đầu với ngươi và Tĩnh vương, rốt cục chuyện là như thế nào?"

Vừa nhắc đến chuyện này, Thường Thuận Hải liền uất ức. Hắn rầu rĩ nói: "Lúc đó, nô tài và tam vương gia ở Đông Xương môn đợi Lê tướng quân, thấy tướng quân cưỡi ngựa đi qua, nô tài liền tiến lên đón tiếp, còn thân thiết chào hỏi tướng quân. Nhưng Lê tướng quân lại không nói chuyện, cứ nhìn chằm chằm vào nô tài và tam vương gia mấy lượt mới nhàn nhạt nói một câu: "Là tam vương gia và Thường công công đó sao?" Bộ dạng xem thường người khác......nô tài không nói nữa, nhưng tam vương gia có bao giờ phải chịu đựng bị coi nhẹ như thế này đâu?"

Vừa nói, Thường Thuận Hải vừa liếc sang Tĩnh vương đang đứng ở một bên.

Vừa hạ triều không lâu Thái hậu đã nghe thấy tin Úc Tu Cẩm đồng ý cho Lê Tứ Cửu tiến cung liền phái người đi đóng gói Úc Tu Cẩm và Tĩnh vương Úc Ngôn Lễ chưa đi xa mang về Từ Ninh cung. Úc Ngôn Lễ ngồi nghe Thái hậu mắng Úc Tu Cẩm không trùng câu nào trong suốt nửa nén hương. Nghe thấy Thường Thuận Hải nói như vậy, Úc Ngôn Lễ cười khổ nói: "Có lẽ là do chúng ta nghĩ nhiều thì sao, đó vốn không phải là xem thường"

Thái hậu vân vê đầu ngón tay, nghiến răng cười lạnh: "Nghĩ nhiều? Không gặp thì thôi! Trước khi thượng triều không phải Thường Thuận Hải chỉ để y đợi ở ngoài cửa có một chút thôi sao, bên cạnh y có kẻ bưng khay đứng hầu cũng không thấy y gỡ bội kiếm xuống. Dám mang kiếm thượng triều còn không phải xem thường sao? Còn có...."

Thái hậu chỉ tay vào chiếc vòng cổ răng người trên bàn: "Đem loại đồ này đi tặng Hoàng thượng mà còn không phải đang thị uy thì cái gì mới là thị uy?"

Thái hậu càng nói càng tức, tức đến run tay: "Hoàng thượng, ai gia hôm qua vừa nói với người, Lê Tứ Cửu ở bên ngoài đánh trận, tay nắm binh quyền, người cần phải lộ rõ ân uy, không được để y quá mức ngông cuồng.....người thì hay rồi, trực tiếp để y tiến cung! Làm càn, quả thực là làm càn"

Úc Tu Cẩm cúi đầu không nói lời nào mà đứng nghe mắng.

Úc Ngôn Lễ thấy Úc Tu Cẩm bị mắng có chút đáng thương, có lòng muốn vì thằng cháu mình cầu tình nhưng mà không thể không thừa nhận, những điều Thái hậu nói chính là điều mà hắn đang nghĩ. Ở trên triều, hắn mấy lần tưởng rằng Lê Tứ Cửu muốn ám sát Úc Tu Cẩm nên không biết đã mấy lần len lén nhỏ giọng hô: "Người đâu, hộ giá!"

Úc Tu Cẩm bình tĩnh nói: "Bây giờ nói mấy chuyện này thì cũng muộn rồi....dù sau lời trẫm cũng đã nói ra rồi, Lê Tứ Cửu giờ đã ở trong hậu cung, mắng trẫm cũng như không."

Trong phút chốc, ai cũng nhìn ra Thái hậu muốn quất Úc Tu Cẩm.

Vì để ngăn chặn sát sinh, Úc Ngôn Lễ đánh trống lảng nói: "Nhưng mà.....thần cho rằng, cách làm của Hoàng thượng thật ra rất thông minh"

Tất cả mọi người, bao gồm cả chính Úc Tu Cẩm cũng nghi hoặc nhìn Úc Ngôn Lễ.

Úc Ngôn Lễ đánh liều nói: "Thần không biết Lê tướng quân có mục đích gì, nhưng hậu cung của hoàng đế không phải là nơi y có thể giở trò mưu mô. Một khi Lê tướng quân vào hậu cung, mọi hành động của y đều không thoát khỏi đôi mắt của hoàng thượng. Nói như vậy, không phải là chúng ta có thể tiện khống chế hành động của y hơn hay sao?"

Lời của Úc Ngôn Lễ khiến mọi người phải suy ngẫm. Một lúc sau, Thái hậu gật đầu, sắc mặt hòa hoãn một chút, bà liếc nhìn Úc Tu Cẩm một cái thì thấy Úc Tu Cẩm cúi đầu, trên mặt không lộ ra bất cứ biểu tình nào, cũng không nhìn ra hắn rốt cục đang nghĩ gì.

Thái hậu lại vân vê đầu ngón tay, đè xuống cảm xúc muốn đánh con trai.

Đứa con trai này của bà từ nhỏ đã tự lập, mặt lạnh như quan tài khiến người ta không đoán được dưới bộ mặt đó của hắn cất giấu mấy ý nghĩ kỳ quái gì. Người làm mẫu thân như bà không ít lần bị hắn chọc tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Thái hậu ổn định lại cảm xúc, trừng Úc Tu Cẩm một cái, nói: "Tĩnh vương nói không sai.....hoàng thượng người đã cho phép y vào hậu cung thì phải trông coi cẩn thận. Nếu y đã muốn làm phi tử của hoàng thượng thì hoàng thượng cũng phải đối đãi với y như phi tử, dỗ dành y, sủng ái y, nói không chừng y vừa buông lỏng cảnh giác liền làm lộ ý đồ chân chính.

Úc Tu Cẩm gật đầu: "Nhi thần biết rồi"

Thái hậu gật đầu, nhét chuỗi vòng răng người kia vào tay Thường Thuận Hải, lấy tay đỡ trán nói: "Được rồi, ai gia mệt rồi, các ngươi về đi"

Ba người hành lễ rồi quay người đi ra ngoài.

Đợi đến khi Úc Tu Cẩm đi đến cửa, Thái hậu nhẹ nhàng gọi một tiếng "Hoàng thượng"

Úc Tu Cẩm quay đầu nhìn, nhìn thấy nỗi lo lắng đượm trên mi mắt Thái hậu, bà nói: "Nhất định phải cẩn thận"

Úc Ngôn Lễ cũng thở dài một hơi: "Đúng vậy, hoàng thượng, người nhất định phải cẩn thận mọi thứ"

Úc Tu Cẩm nói: "Trẫm biết rồi"

Hắn xoay người tiếp tục đi ra ngoài, nhưng khi sắp qua khỏi bậc cửa thì lại dừng bước, ngập ngừng nói: "Trẫm biết vì sao các người lại phòng bị y như vậy"

Không khí thoáng chốc yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía Úc Tu Cẩm, muốn biết tiếp theo hắn muốn nói cái gì.

Úc Tu Cẩm chậm rãi quay người lại, đôi mắt tựa như có chút lấp lóe: "Nhưng mà, có khi nào......y muốn vào hậu cung, là vì thích trẫm thì sao?"

Thường Thuận Hải kinh ngạc há hốc mồm, Úc Ngôn Lễ và Thái hậu mang một vẻ mặt quái dị khó nói nên lời mà nhìn Úc Tu Cẩm, giống như nhìn một kẻ đang trần truồng hét lớn trên đường phố lại còn vừa hét vừa chạy điên cuồng.

Úc Ngôn Lễ lo lắng vươn tay đặt lên trán Úc Tu Cẩm: "Hoàng thượng.....người đang bị ốm hả?"

Úc Tu Cẩm lùi lại nửa bước, tránh khỏi tay của Úc Ngôn Lễ: "Trẫm không có ốm....trẫm chỉ là đoán vậy thôi"

Thái hậu ngơ ra hồi lâu, "phụt" một cái liền cười ra tiếng: "Ai gia cũng quên, hoàng thượng năm nay mới mười chín, vẫn còn trong độ tuổi tin tưởng vào lưỡng tình tương duyệt"

Thái hậu cố nhịn cười, nhìn Úc Tu Cẩm một cái: "Đoán hay lắm, lần sau đừng đoán nữa."

--------------------

Translator: Bả Tửu Đương Ca - 把酒当歌 (wattpad poxiaozhiqian)

Hôm nay lại là một ngày năng suất~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro