Chương 024 - May mà nó gả đi rồi
Lục Châu trở về nhà họ Lục, nhìn thấy người giúp việc đang dọn dẹp trong sân.
Dì Vương thấy Lục Châu về nhà, liền vui vẻ như gặp lại cháu trai mình, nét mặt đầy yêu thương tiến tới đón cậu: "Tiểu Châu, con về rồi à, phu nhân và lão phu nhân đang ở trong phòng khách chờ con về cùng ăn trưa đấy."
Lục Châu cười hỏi: "Bữa trưa là ăn đồ ăn nhanh ạ?"
Dì Vương bị cậu chọc cười: "Không phải, không phải, toàn là những món con thích thôi."
"Vậy con có lộc ăn rồi." Lục Châu bước vào phòng khách, thấy mọi thứ trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại bộ sofa đắt tiền mới mua đặt ở giữa phòng. Cậu gọi với lên lầu: "Ông ơi, bà ơi, mẹ ơi, con về rồi."
"Con trai, con về rồi, mẹ nhớ con chết đi được." Khương Hoàn là người đầu tiên chạy xuống, vui vẻ ôm chầm lấy cậu: "Không tệ, không tệ, không bị gầy đi, sắc mặt cũng hồng hào, chứng tỏ ở nhà họ Lệ con sống rất tốt. Đúng rồi, Bàn Mạt và Bàn Thủy đâu? Sao không về cùng con? Ủa, sao hôm nay con ăn mặc trang trọng thế?"
Lục Châu đáp: "Hôm nay con với Nam Huyền đến cục dân chính đăng ký kết hôn, nên phải ăn mặc trang trọng một chút."
"Thật sao?" Khương Hoàn vui mừng hỏi: "Hai con đã đăng ký kết hôn rồi à? Thế thì tốt quá, thấy hai đứa yên bề gia thất, chúng ta cũng yên tâm. Mà thằng bé đâu? Sao không về cùng con?"
"Anh ấy có việc ở đơn vị, nên không đến được."
Khương Hoàn có chút tiếc nuối.
Lục Thế Nham từ trên lầu bước xuống, nói: "Lục Châu, đợi Lệ thiếu tá từ đơn vị về, con dẫn nó qua nhà ăn bữa cơm nhé."
"Vâng ạ."
Thạch Nhân đi theo sau nhìn thấy cháu trai mình sắc mặt hồng hào, bà mỉm cười hài lòng: "Mối hôn sự này quả là đúng đắn."
Lục Thế Nham cũng rất vui khi thấy cháu trai sống tốt, liền bảo dì Vương dọn cơm.
Ba của Lục Châu, Lục Thương Đồng, hai chị gái và hai em trai của Lục Châu đều đang ở công ty, buổi trưa thường sẽ không về nhà ăn cơm, vậy nên bữa trưa chỉ có bốn người họ.
Sau bữa ăn, Lục Châu liền hỏi xin Khương Hoàn sinh thần bát tự của mình.
Khương Hoàn hơi sững lại: "Con cần sinh thần bát tự để làm gì?"
Lục Châu nói: "Lệ gia muốn, họ nói bọn con sắp kết hôn, cần tính toán sinh thần bát tự một chút."
Khương Hoàn và Thạch Nhân nhìn nhau, rồi cùng nhìn sang Lục Thế Nham.
Lục Thế Nham đứng dậy nói: "Tôi đi lấy sinh thần bát tự của con."
Lục Thế Nham đứng dậy nói: "Ông đi lấy sinh thần bát tự của con xuống đây."
Sau khi ông rời đi, Lục Châu liền tìm một chủ đề để nói, thăm dò mẹ và bà xem đã có bao nhiêu người biết được sinh thần bát tự của mình.
Khương Hoàn và Thạch Nhân không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản kể lại sự việc năm đó.
Năm đó, khi Khương Hoàn sinh Lục Châu, bà đã nhờ bác sĩ đến nhà đỡ đẻ. Ngoài nhà họ Lục ra, chỉ có cha mẹ của Khương Hoàn ở đó, còn những người khác bên nhà họ Khương thì phải hôm sau mới đến.
Lục Châu biết được chuyện mình muốn biết xong, để không khiến ông bà phải ăn đồ ăn nhanh cho bữa tối, cậu nói mình có việc phải về Lệ gia.
Đợi khi cậu đi rồi, Khương Hoàn liền hỏi Lục Thế Nham: "Ba, ba đưa sinh thần bát tự của Tiểu Châu cho Lệ gia có thật sự ổn không ạ?"
Lục Thế Nham trầm giọng nói: "Con cũng đã đến Lệ gia rồi, biết rõ họ không đơn giản. Tình hình của Tiểu Châu, con nghĩ giấu được họ chắc? Tưởng chỉ cần kiếm đại cái sinh thần bát tự nào đó là có thể qua mặt họ sao?"
Thạch Nhân vỗ vỗ tay Khương Hoàn trấn an: "Nhà họ Lệ nếu đã là dòng dõi quân nhân chính trực, thì chắc chắn sẽ không làm gì gây bất lợi cho Tiểu Châu đâu, con cứ yên tâm."
Khương Hoàn gật gật đầu.
Đột nhiên, "ầm" một tiếng, bốn chân của ghế sofa bị gãy, sụp xuống đất.
Ba người ngồi trên ghế sofa bị dọa cho hết hồn, suýt nữa thì lên cơn đau tim.
Khóe miệng Lục Thế Nham giật giật: "Có phải vừa rồi Tiểu Châu đã ngồi lên chiếc ghế sofa này không?"
Khương Hoàn sợ hãi không thôi: "Đúng ạ, nó có ngồi."
Thạch Nhân thở dài: "Tôi nhớ bộ sofa này có bảo hành một năm đúng không?"
"Con gọi họ đến sửa ngay đây."
Khương Hoàn vội đứng dậy đi tìm số điện thoại trong thẻ bảo hành.
"Lần sau mua đồ nội thất hay thiết bị điện gia dụng, nhớ mua loại có bảo hành mấy năm ấy." Lục Thế Nham được người hầu đỡ đứng dậy, "Cũng may, may mà nó "gả" đi rồi, nếu không Lục gia ta có giàu đến mấy cũng chẳng đủ để mua đồ nội thất mất."
Người hầu: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro