Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 018 - Ấm áp trong lòng


Khi Lục Châu tỉnh dậy, Lệ Nam Huyền đã không còn trên giường.

Cậu rời giường đi tới cửa số kéo rèm ra, nhìn thấy Bàn Mạt, Bàn Thủy đẩy xe giao thức ăn giữ nhiệt cùng Cát Tương Ý đồng thời đi vào.

Cát Tương Ý mắt thấy Lệ Nam Huyền đang rèn luyện trong sân, mắt sáng lên, vui vẻ bước nhanh tới: "A Huyền, anh về rồi sao?"

Lệ Nam Huyền híp mắt nhìn chằm chằm toàn thân Cát Tương Ý hai giây, ừ một tiếng: "Vừa về tối qua, còn cô, qua đây từ khi nào?"

Bàn Mạt và Bàn Thủy liếc mắt nhìn nhau, người phụ nữ này lại dám công khai quyến rũ người đàn ông của gia ngay trước mặt họ, cũng không thèm hỏi xem họ có đồng ý hay không.

"Em..." Cát Tương Ý chưa kịp nói gì đã bị Bàn Mạt nhanh chân đến cắt ngang: "Lệ thiếu tá, buổi sáng tốt lành, anh đang tập luyện à?"

Lệ Nam Huyền kéo chiếc khăn lông trắng quàng trên cổ xuống, lau mồ hôi trên trán nói: "Tôi vừa tập xong."

"Nói như vậy thì bọn tôi mang bữa sáng tới đúng lúc rồi, phiền thiếu tá có thể đánh thức gia nhà chúng tôi dậy dùng bữa sáng được không?"

"Được." Lệ Nam Huyền quay người trở về phòng.

Cát Tương Ý nhìn theo bóng lưng của hắn, mày nhíu lại.

Bàn Mạt nói với cô: "Cát tiểu thư, chúng ta ra đại sảnh đợi họ đi."

Cát Tương Ý gật gật đầu.

Sau khi Bàn Mạt và Bàn Thủy bày biện xong bữa sáng và bát đũa ở đại sảnh, họ tự nhiên ngồi xuống hai bên Cát Tương Ý, không để cô có cơ hội ngồi cùng Lệ Nam Huyền.

Cát Tương Ý không nhận ra ý đồ của họ, vì phép lịch sự nên cô cũng không tiện thay đổi vị trí, sợ rằng nếu làm vậy sẽ khiến người khác nghĩ cô xem thường họ.

Mười phút sau, Lệ Nam Huyền và Lục Châu cùng bước vào đại sảnh.

Cát Tương Ý nhìn thấy họ, lập tức mời họ ngồi xuống: "A Huyền, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau dùng bữa sáng."

Lục Châu nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, cầm bánh quẩy* trên bàn lên cho vào miệng cắn một miếng, rắc rắc, giòn tan trong miệng.

*油条, ngoài nghĩa là bánh quẩy, còn là một từ lóng dùng để chỉ người thảo mai, lươn lẹo.

Bàn Thủy và Bàn Mạt nhìn Lục Châu với vẻ khó hiểu, người vốn không thích đồ dầu mỡ như ổng sao giờ lại ăn bánh quẩy thế?

Lệ Nam Huyền múc hai bát cháo, một cho Lục Châu và một cho mình: "Dạo này tôi bận lắm, hơn nữa chỉ còn hai tháng nữa là đến Tết, quân khu sẽ bận rộn hơn, phải đợi đến sau Tết mới có thời gian rảnh."

"Thế hôm nay anh có rảnh không? Em muốn cùng anh và đám Cốc Tố ra ngoài tụ tập một lúc."

Lục Châu lại cắn một miếng bánh quẩy, tiếng nhai giòn rụm, nghe có vẻ rất ngon.

Lệ Nam Huyền liếc cậu một cái: "Được thôi, nếu không tranh thủ thì sau này cũng chẳng còn thời gian khác để tụ tập nữa, cô giúp tôi liên lạc với đám A Triển đi, tối nay đến Thiên Hạ ăn, tôi mời."

Cát Tương Ý nghe xong còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Lệ Nam Huyền giật lấy bánh quẩy từ tay Lục Châu, nghiêm giọng: "Bánh quẩy không có dinh dưỡng, em ăn ít thôi."

Anh đặt bát cháo trước mặt Lục Châu: "Đây là cháo giò heo hầm với đậu phộng, tôi nhờ nhà bếp nấu riêng cho em đấy, em ăn nhiều một chút."

Lục Châu nói: "Tôi có thể vừa ăn một miếng quẩy, vừa húp một miếng cháo."

Lệ Nam Huyền thái độ kiên quyết: "Không được, A Tố nói em bị thiếu máu, phải bồi bổ thật tốt."

Lục Châu hỏi: "Kết quả kiểm tra có rồi à?"

"Ừm."

Bàn Thủy và Bàn Mạt nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, thì ra Lệ thiếu tá đã đưa gia nhà họ đi kiểm tra, mà kết quả trả về tất nhiên chỉ có một, đó là thiếu máu, kết quả kiểm tra từ nhỏ tới lớn vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ thay đổi.

Vì vậy, gia nhà họ cố ý ăn bánh quẩy trước mặt Lệ Nam Huyền, một là để Lệ Nam Huyền quan tâm đến cậu nhiều hơn, hai là để Cát Tương Ý thấy rằng trong lòng Lệ Nam Huyền chỉ có gia nhà họ.

Bàn Thủy cụp mi che đi ý cười trong mắt, không ngờ gia nhà họ lại có cách khá hiệu quả để bảo vệ tình yêu của mình, thật ra Lục Châu cũng đang đánh cược, nếu Lệ Nam Huyền không quan tâm đến cậu, thì dù có cố làm gì cũng là vô ích.

Bàn Mạt thừa cơ nói: "Gia, anh phải bồi bổ nhiều hơn đi, em sợ đến lúc nào đó không có ai bên cạnh, anh lại đột nhiên ngất xỉu, ai sẽ đưa anh đến bệnh viện đây?"

Lệ Nam Huyền nhíu mày: "Em ấy từng ngất xỉu?"

Bàn Mạt nói dối: "Đúng vậy, anh ấy thường xuyên ngất xỉu vô cớ, chúng tôi bị anh ấy dọa sợ mấy lần rồi."

Lục Châu lo rằng sẽ không kiểm soát được tình hình, liền ngăn Bàn Mạt nói tiếp: "A Mạt, đừng nói bậy nữa."

Nhưng không ngờ câu nói này lại khiến Lệ Nam Huyền hiểu lầm rằng cậu không muốn mình lo lắng, liền lập tức rút điện thoại ra, gọi cho quản gia: "Chú Địch, Tiểu Châu bị thiếu máu, nhờ chú để chuyên gia dinh dưỡng đến chăm sóc sức khỏe cho Tiểu Châu thật tốt."

Lục Châu thấy hắn lo lắng cho mình như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Sau khi Lệ Nam Huyền cúp máy, Bàn Mạt cười hì hì: "Lệ thiếu tá, thấy anh lo lắng cho gia của chúng tôi như vậy, chúng tôi yên tâm rồi."

Cát Tương Ý cười nói: "Đúng vậy, A Huyền, anh tốt với Tiểu Châu thật đấy."

Lệ Nam Huyền đáp lại: "Em ấy là bạn đời của tôi, không tốt với em ấy thì tốt với ai?"

Lục Châu vui vẻ nói: "Vậy tôi phải ăn nhiều hơn chút mới được, nếu không sẽ phụ lòng tốt của anh mất."

"Phải ăn nhiều hơn đấy," Cậu vừa ăn xong bát đầu tiên, Lệ Nam Huyền liền múc cho cậu thêm một bát cháo nữa.

Xong bữa sáng, Bàn Mạt và Bàn Thủy dọn dẹp bàn ăn, đặt bát đĩa vào xe phục vụ thức ăn rồi đẩy xe rời đi.

Sau khi rời khỏi đại sảnh, Bàn Mạt nhỏ giọng nói: "Anh, anh nghĩ Cát tiểu thư có thật sự thích Lệ thiếu tá không vậy? Lúc cô ấy thấy Lệ thiếu tá đối xử tốt với gia nhà ta, cô ấy không có phản ứng gì lớn cả."

Bàn Thủy thản nhiên nói: "Cô ta che giấu cảm xúc rất tốt."

"Anh nói xem người phụ nữ này sao lại phải thế, lúc người ta còn chưa có bạn trai bạn gái thì không chịu theo đuổi, nghe nói người ta sắp kết hôn mới bắt đầu lo lắng, tiếc là đã muộn rồi, thôi, không nói về cô ta nữa." Bàn Mạt run người, kéo khóa áo lên: "Anh, anh có cảm thấy nhiệt độ bên trong Dương Môn viện lạnh hơn là ở ngoài không?"

"Ừ." Bàn Thủy không chỉ cảm thấy lạnh hơn bên ngoài, mà còn cảm thấy có người đang nhìn họ chằm chằm, không biết đó có phải là ảo giác của y không.

"Chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Bàn Mạt đẩy xe, nhanh chóng chạy ra khỏi viện.

Bàn Thủy quay lại nhìn vào trong rồi cũng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro