Chương 5: Thể chất khác nhau
Bây giờ thì Dụ Chỉ chắc chắn rằng diễn đàn văn học JJ bị xò chám.
Từ 【 dị năng của tôi 】 đến 【 đạo cụ của tôi 】, tiếp đó là 【 danh hiệu của tôi】, mẹ nó không có cái nào được bình thường hết.
Người đứng đắn ai lại có dị năng kiểu này?!
Cậu mặt vô cảm dùng sức lắc mạnh bình rửa tay đang đựng trứng gián.
Vỏ trứng nâu đỏ lăn vài vòng rồi dừng ở trong góc kề sát bình vách tường. Nó phát ra tiếng vang nhỏ, run lên bần bật.
Có vẻ như nó đang sợ cậu.
Dụ Chỉ thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng thời gian này trứng hẳn là không nở.
Cậu tìm bình chữa cháy nằm ở xung quanh WC, dập tắt lửa đỏ vẫn đang phừng phực trên thi thể của bác sĩ Trần, rồi mang trứng gián theo đi tìm Lục Lê Minh.
7 giờ tối, đã một giờ trôi qua từ khi bắt đầu nhiệm vụ chính tuyến.
Bệnh viện này hiện tại càng ngày càng tĩnh mịch. Không có tiếng người, không có thanh âm sột soạt, không hề có một tiếng vang nào, chỉ còn lại có sự yên lặng chết chóc.
Đi vào khu khám bệnh, cách phòng khám số 1 vài mét, Dụ Chỉ đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Lục Lê Minh và người xem.
"Tôi xui quá hả? Nếu xui thì đâu có gặp được anh Dụ?"
"Vô dụng? Bớt giỡn đi tôi có ích lắm đó!"
"Mọi người nhìn cái chân bó thạch cao của tôi này, lại nhìn cánh tay bó bột này, tiến có thể làm mồi dụ địch, lùi có thể hiến tế tôi chết thay cho anh Dụ."
"......"
Dụ Chỉ dừng lại, còn sống là may rồi.
Cậu bước tới gõ cửa: "Mở cửa."
Lục Lê Minh phía sau cánh cửa hưng phấn kêu to: "Anh Dụ!"
Khoá cửa chuyển động, lúc mà Dụ Chỉ nghĩ rằng cửa sắp mở, thì nó lại bị khóa trái.
Giây tiếp theo, giọng điệu thăm dò của Lục Lê Minh vang lên sau cánh cửa: "Cậu...... Là anh Dụ thật hả?"
Dụ Chỉ kiên nhẫn trả lời.
Lục Lê Minh: "Tên gọi đầy đủ của cậu là gì?"
Dụ Chỉ: "Dụ Chỉ."
Lục Lê Minh: "Tên của tôi là gì?"
Dụ Chỉ: "Lục Lê Minh."
Lục Lê Minh hỏi tiếp: "Tôi thích ăn cái gì."
Dụ Chỉ mất kiên nhẫn, mặt vô cảm nói ra bốn chữ: "Ăn chơi đàn điếm."
Lục Lê Minh: "......"
Hắn vội vàng mở cửa, nói câu xin lỗi: "Em không phải cố ý không mở cửa cho anh đâu, mà là sợ có thứ cố tình giả dạng thành anh, trên phim toàn kịch bản kiểu đấy......"
Dụ Chỉ khôngđể tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, may là Lục Lê Minh thông minh, còn biết cảnh giác
Cậu đáp lại, sau đó đưa bình rửa tay qua.
Lục Lê Minh nhận lấy, tiếp tục giải thích: "Hơn nữa anh Dụ, em thích ăn chơi thiệt, nhưng tuyệt không có cờ bạc gái ——"
Giọng nói đột nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu thấy được dấu tay trên cổ Dụ Chỉ.
Lan da Dụ Chỉ trắng mịn như sứ, thế nên mấy dấu tay tỏ tím trên cổ nhìn vô cung bắt mắt, có hơi đáng sợ rợn người.
Lục Lê Minh vội vàng kéo cậu vào phòng, đóng cửa khóa lại: "Cổ anh bị sao vậy?"
"Có người đánh lén anh hả?"
Dụ Chỉ: "Cũng gần giống vậy."
Vào thời điểm đó, bác sĩ Trần tạm coi như còn là người.
Lục Lê Minh căng thẳng, liên tục hỏi lại: "Ôi vãi chuyện gì diễn ra thế? Giờ tên đó ở đâu? Còn sống không? Có cần em làm mồi nhử dụ địch tới không? Chúng ta hai chọi một nhất định đánh thắng......"
Nói về thực thể ô nhiễm không biết bao giờ mới xong, Dụ Chỉ không giải thích, hơi nâng cằm, ra hiệu cho hắn nhìn bình nước rửa tay.
"Nhanh giết nó để hoàn thành nhiệm vụ đi."
Lúc này Lục Lê Minh mới phát hiện trong bình có vật gì như hạt đậu màu nâu đỏ.
Hắn vặn nắp bình ra rồi đem nó đổ xuống sàn, vốn định dùng tay bóp nát, nhưng vì nó cũng hơi to nên dùng tạm con chuột trên bàn nghiền lên.
"Tách —"
Với một âm thanh giòn rụm, hạt đậu đỏ lớn vỡ ra .
【 đánh chết dị chủng: 1/1. 】
【 ngài đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến số 1. 】
【 đánh chết dị chủng: 8/1. 】
Thấy thế, Lục Lê Minh tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
"Hệ thống nói em vừa giết chết một đám dị chủng."
Dụ Chỉ thật thà nói: "Trứng con gián."
Lục Lê Minh cười sượng trân, may là hồi nãy hắn không dùng tay bóp.
Dụ Chỉ nhắc nhở: "Đập tiếp đi, bên trong vẫn còn đấy."
Lục Lê Minh tiếp tục nghiền nát chúng theo dỉ dẫn của Dụ Chỉ, cho đến khi không nghe thấy thanh âm nhắc nhớ của hệ thống mới dừng lại.
Dụ Chỉ có chút tò mò: "Cậu giết được bao nhiêu rồi?"
Lục Lê Minh nhìn chằm chằm nhắc nhở của hệ thốn, không thể tin được: "Hơn...hơn một trăm."
Dụ Chỉ tiếp tục hỏi: "Hệ thống có tặng cậu danh hiệu giừ không?"
Lục Lê Minh nhìn quanh rồi lắc đầu: "Không có."
"Chỉ khen thưởng 100 đồng thông dụng vì hoàn thành nhiệm vụ. Ấy, ở trên đây còn nói đồng thông dụng có thể cải thiện thể chất này?"
Dụ Chỉ nhìn giao diện và thấy góc dưới bên phải có hiện mục số dư của đồng thông dụng.
【100.1 đồng thông dụng. (đồng thông dụng có thể cải thiện thể chất, tăng cấp đạo cụ,v.v...vui lòng sử dụng một cách phù hợp ) 】
Ánh mắt của cậu dừng lại ở từ khóa "v..v.", đồng thông dụng chắc hẳn còn có cách dùng khác.
"50 đồng thông dụng chó một lần cường hóa, anh có muốn thử không?" Lục Lê Minh hỏi.
Dụ Chỉ: "Không."
"Vậy em cũng......" Lục Lê Minh nói một nửa, thấy vài bình luận mới trong phòng livestream, liền đổi chủ đề, "Anh Dụ, em nghe người xem trong phòng live bảo cải thiện thế chất có thể thức tỉnh dị năng."
"Hay là em thử xem coi sao?"
Dụ Chỉ do dự nhưng vẫn gật đầu, xem trạng thái vừa gãy tay vừa gãy chân của Lục Lê Minh, kể cả không dùng 50 đồng thông dụng không thức tỉnh được dị năng, có thể làm cơ thể khỏe hơn cũng chẳng mất mát gì.
Lục Lê Minh động tác rất nhanh, cậu còn chưa nói gì, Lục Lê Minh đã phất khích nắm chặt tay hắn.
Lục Lê Minh ngôn ngữ mất quyền kiểm soát: "Ôi vailon luôn! Duma hệ thống nói em có dị năng trị liệu này !"
Dụ Chỉ cũng nhịn không được chửi thề, dị năng trị liệu là đồ tốt.
Thức tỉnh dị năng...... Có đơn giản như vậy không?
Cậu chớp mắt, nói với Lục Lê Minh đang quá phê bên cạnh : "Chữa chân của cậu trước đi, nơi này không an toàn."
"À OK" Lục Lê Minh đáp lại hai câ rồi ngơ ngác ngẩng đầu, "Ủa anh mà dị năng dùng như nào?"
Dụ Chỉ: "Hệ thống không chỉ cậu hả?"
Lục Lê Minh lắc đầu.
Dụ Chỉ: "Vậy cậu hỏi nó đi."
Dị năng của cậu quá tù, cũng không biết sử dụng sao cho hợp lý.
Lục Lê Minh có chút sợ hãi hệ thống,nhưng vẫn thành thật hỏi theo gợi ý của Dụ Chỉ. Sau đó chú ý làm theo hướng dẫn của hệ thống, đặt tay lên thạch cao ở chân phải.
Dụ Chỉ liếc nhìn hắn ta, sau đó nhìn lại số dư của mình, trong lòng càng thêm ngứa ngáy.
Tiểu Minh làm được, cậu cũng có thể
Sau khi rối rắm vài giây, cậu vẫn quyết tâm đánh cược một phen.
【 hệ thống, dùng 50 đồng tăng cường thể chất. 】
Số dư đồng thông dụng lặp tức giảm xuống còn: 50.1.
Dụ Chỉ kiên nhẫn đợi hai giây, giao diện không có phản hồi gì
Cậu click mở 【 dị năng của tôi 】, chỉ có dị năng phế vật lúc trước.
Cậu thử cử động cánh tay nhưng phát hiện hình như còn đau nhức hơn ban nãy.
Dụ Chỉ: "?"
Lừa tui đúng không?
【 Cái này là tăng cường thể chất hả? 】
Hệ thống: 【 Phải. 】
Phải phải cái đầu moi ấy! Dụ Chỉ đen mặt hỏi: 【Vậy sao cánh tay ta còn đau? 】
Hệ thống: 【 Thể chất của mỗi người đều không giống nhau. 】
Dụ Chỉ: 【......? 】
【 Hoàn tiền!! 】
Hệ thống lúc này không phản ứng.
Dụ Chỉ còn muốn nói thêm, nhưng liếc qua thấy sắc mặt của Lục Lê Minh có gì đó không đúng lắm, bèn nghiên đầu nhìn sang.
Trong 30 giây ngắn ngủi, trên trán Lục Lê Minh toát ra một tầng mồ hôi lạnh, môi nhợt nhạt, cả người đều tiều tụy đi trông thấy, như là bị hút hết năng lượng vậy.
Dụ Chỉ khẽ nhíu mày: "Làm sao vậy? Không cần cố đây."
"Không có gì." Lục Lê Minh lau mồ hôi, thử hoạt động chân phải, vui mừng nói, "Cảm giác đỡ hơn nhiều, chân không đau nữa."
"Nhưng mà đau đầu, giống như bị kim chích ấy."
Dụ Chỉ: "Cậu hỏi hệ thống thử xem là bị gì vậy."
Lục Lê Minh sửng sốt: "Có ổn không?"
Dụ Chỉ hiên ngang nói: "Nó dạy cậu sử dụng dị năng nân tất nhiên nó phải có trách nhiệm với cậu chứ."
Nghe có lý. Lục Lê Minh trầm ngâm một lát mới hỏi hệ thống.
Sau khi được hồi đáp, hắn nói với Dụ Chỉ: "Nó nói là do sử dụng dị năng quá độ, từ từ rồi nó bình thường lại thôi."
Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang vọng tận trời.
"Đùng ——"
Toàn bộ tòa nhà đều rung chuyển dữ dội vì âm thanh đinh tai nhức óc đó, cửa kính nứt ra như mạng nhện rồi vỡ tan tành, rơi rụng xuống đất.
May mắn thay, vụ nổ không phát sinh tại tòa nhà này.
Hiện tại Dụ Chỉ cũng không rãnh bận tâm xem Lục Lê Minh có hồi phục được hay chưa, kéo hắn ta chạy xuống dưới lầu.
Không ai ngoài Phó Túc Tức có thể làm ầm ỉ như thế chỉ trong ngày tận thế đầu tiên.
Hai người chạy từ lầu 4 xuống lầu 1. Sau khi chạy ra khỏi khu khám bệnh mới phát hiện rằng không phải mỗi hai người bọn họ đang chạy trốn.
Ngoài ra còn có thực thể ô nhiệm là con gián với kích thước không đồng nhất.
Vô số con gián chui ra từ tòa bệnh viện màu trắng. Chúng nó nhỏ nhất có thể bằng một bàn tay, lớn thì còn to hơn cả đầu người, từ mọi ngóc ngách trong tòa nhà cứ sột soạt sột soạt mà bò ra ngoài, hướng Dụ Chỉ cùng Lục Lê Minh giương cánh múa vuốt.
"Cái...Cái quái gì đang diễn ra vậy!"
Lục Lê Minh sợ tới mức nhũn cả chân, nếu không phải Dụ Chỉ đang kéo hắn, chắc lúc này rơi mẹ vô ổ gián rồi.
Hắn càng sợ thì càng nói chiều: " Này là truyền thuyết tiểu cường ở phía Nam hả?" (*)
"Chúng có ăn thịt người không vậy trời? Ôi mẹ ơi em thấy miệng của nó kìa, con gián còn mọc răng làm gì chứ aaaaaaaa?!"
Người hai chân sao chạy lại ô nhiễm sáu chân.
Hai người thanh niên mới chạy khỏi bệnh viện được 5 mét đã bị đuổi sát nút.
Lục Lê Minh nhìn xúc tu với chân đầy gai của con gián quét qua lớp thạch cao trên chân phải của mình, hắn cảm thấy như bị quất một roi, lớp băng bó của thạch cao cũng bị chém đứt.
Ngay thời điểm hắn nghĩ mình chết chắc rồi, những con gián ở gần họ nhất đột nhiên dừng lại.
Chúng nó giống như cảm nhận được nguy hiểm, đung đưa xúc tu rồi quay đầu ẩn mình vào trong bóng đêm.
Lục Lê Minh vô thức quay đầu nhìn Dụ Chỉ, thấy cậu ta cũng không thèm để ý đến con gián, chỉ lo chạy về phía trước không ngoảnh mặt lại.
Chỉ trong vài giây sững sờ, Dụ Chỉ đã chạy ra mấy mét.
"......"
Lục Lê Minh vội vàng đuổi theo, thở hồng hộc nói: "Anh Dụ, tiểu cường không đuổi theo!"
Nghe vậy, Dụ Chỉ liếc nhìn giao diện.
【 danh hiệu "Hiệp sĩ diệt gián" đã tự động có hiệu lực. 】
Tuy rằng danh hiệu nghe hơi xàm chó, nhưng chức năng cũng có ích lắm.
Lục Lê Minh hiếu kỳ hỏi: "Chúng nó đuổi theo xong lại bỏ chạy là bởi vì dị năng của anh sao?"
Dụ Chỉ ngại ngừng không dám nói mình là hiệp sĩ diệt gián, chỉ đành giải thích mơ hồ: "Không phải dị năng, là danh hiệu được hệ thống tặng."
"Ô nhiễm loại con gián không dám đến gần tôi."
Nghe vậy, Lục Lê Minh lập nhích người lịa gần cậu, sợ hãi mà lau mồ hôi trên mặt: "Danh hiệu này siêu đỉnh nóc, vừa nãy em tưởng mình sắp chết chứ."
Cùng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên tay một khu nhà khác của bệnh viện.
"Đùng ——"
Một số tòa nhà ngập tràn trong biển lửa, thậm chí có tòa còn bốc cháy từ tầng 5 xuống tầng 1.
Vách tường vỡ vụn, khói đen mù mịt, có thể thấy thực thể ô nhiễm bị cháy đang rơi xuống, tiếng vật nặng rơi rớt vang lên không ngừng.
Trong làn sương khói dày đặt, hình dáng cao lớn của một người dần dần hiện rõ.
Hắn không chạy, chỉ bình thản sải bước trong biển lửa, giống như đang đi dạo vậy.
Đồng tử Dụ Chỉ co rút lại, nắm chặt lấy bím tóc của Lục Lê Minh, nói: "Chạy lẹ chạy lẹ!"
Lục Lê Minh còn chưa kịp thở, bị kéo chạy đi trong tình trạng choáng váng: "Làm...làm sao vậy?"
Dụ Chỉ không quay đầu lại mà nói: "Có thú đáng sợ hơn con gián đang đến."
............
Cách đó không xa,một người đàn ông mặc áo khoác đen bình bĩnh hút thuốc, đôi mắt hơi cụp xuống, thờ ơ nhìn đám ô nhiễm đang bò tới gần chỗ mình.
Miễn là nguồn ô nhiễm không chết, thực thể ô nhiễm sẽ không ngừng sinh sôi.
Bốn tòa nhà bị phát hủy, còn dư lại năm tòa.
Phó Túc Tức một chân dẫm chết ô nhiễm bò đến bên chân, điện thoại của hắn reo lên.
Tín hiệu đã mất kết nối khi hệ thống xuất hiện.
Hắn nhấc điện thoại, hỏi thẳng: "Dị năng mới của anh à?"
Đaaud dây bên kia không phải thanh âm quen thuộc, mà là giọng của một chàng trai trẻ.
Giọng nói của đối phương nghe khá dè dặt nhưng vẫn nhanh chóng giải thích: "Chào đội trưởng Phó, tôi là thực tậm sinh ở bộ chỉ huy, đây đúng là dị năng tôi vừa có được, nhưng mà nó chỉ có thể duy trì ba phút."
"Xin hỏi tình trạng hiện giờ của thành phố H ra sao rồi?"
Phó Túc Tức nhìn khu bệnh viện ngập tràng trong biển lửa, thản nhiên nói: "Cũng được"
Thực tập sinh vui mừng hỏi: "Thật sao?"
Vừa dứt câu, một tiếng "Đùng" vang lên, lại thêm một tòa nhà đổ nát.
Còn dư lại bốn tòa.
Phó Túc Tức hơi nhướng mày, tiếp tục đi về phía trước.
Thực tập sinh nhận ra vấn đề nhưng đã muộn màng, vội vàng sửa đổi hai từ "cũng được" thành "Không ổn, đội trưởng Phó lại nổi điên".
"Hệ thống cũng xuất hiện ở thành phố H?"
"Ừm."
"Nhiệm vụ chính tuyến số một cũng là giết dị chủng phải không?"
"Phải"
Thực tập sinh hỏi thêm vài vấn đề liên quan đến hệ thống và nhiệm vụ, nhận được câu trả lời tương tự, nhanh chóng nói: "Đội trưởng Phó, hệ thống xuất hiện trên toàn cầu, trước mắt chưa biết được nguyên nhân là gì. Theo số liệu thống kê hiện tại, nhiệm vụ của cả nước đều giống nhau."
"Hiện tại, chúng ta suy đoán rằng nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên có liên quan đến số lượng người trong khu vực hạn chế, năm người trở lên liền sẽ tiến hành phong tỏa tự động, đối tượng mục tiêu có thể bao gồm động thực vật và toàn bộ dạng sống khác."
"Thời gian cấp bách tình huống đặc thù. Cục hy vọng ngài có thể bảo vệ người dân thành phố H đồng thời tiêu trừ ô nhiễm..."
"Đùng....bùm ——"
Tiếng nổ lại vang lên, tim thực tập sinh nhảy thình thịch, giọng địu càng thêm cẩn thận: "Đội trưởng Phó, ngài có đang nghe không?"
Không có phản hồi.
Phó Túc Tức tùy tay ném điện thoại vào ổ gián, thản nhiên để những con gián xông lên cắn rới điện thoại.
Hắn nhướng mi, nhìn hai bóng người chạy khỏi bệnh viện, chậm rãi thổi ra khói thuốc: "Ôi, di động hư mất rồi."
【?? Tác giả có chuyện nói 】
Phó Túc Tức: Tôi không nghe thấy.
Dụ Chỉ: Hay lắm, nha đầu ngốc.
Phó Túc Tức:?
--------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro