Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Thơm quá đi...

Nếu giết người không phạm pháp, người đầu tiên bạn giết sẽ là ai?

Dụ Chỉ trả lời là: Xin slot chạy trước một bước.

Vấn đề đầu tiên là có thể chạy kịp không.

Cho nên khi cậu thấy Lục Lê Minh biểu lộ như sắp toi đời đến nơi, nhìn cậu mà trưng ra vẻ mặt "Người sắp chết không còn lưu luyến hồng trần" , cậu nghĩ có lẻ là ban nãy cậu còn chưa kịp đáp ứng lời cầu cứu của Lục Lê Minh.

Cậu không phải gay, không có hứng thú với đàn ông. (Chó điên thì chắc có =)))) )

Tiền chắc chắn thiếu, nhưng hiện tại cũng chưa biết cách dùng đồng thông dụng của hệ thống.

Thấy sắc mặt Lục Lê Minh càng ngày càng khó coi, Dụ Chỉ suy tư một lát, mở miệng nói: "Một căn nhà ở thủ đô, hoặc đợi đến khi có đồng thông dụng."

Nghe nói thế, Lục Lê Minh xém tí nữa muốn khóc.

Dụ Chỉ không có ý định một người bệnh tay trói gà không chặt , còn muốn dẫn hắn hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn nắm lấy ống quần của Dụ chỉ, cảm động đến nỗi rơi nước mắt: "Anh, anh quả nhiên là nam Bồ Tát, cứu khổ cứu nạn!"

Nam Bồ Tát Dụ Chỉ: "......"

Lục Lê Minh sợ cậu đổi ý, nhanh chân bổ sung: "Anh Dụ anh yên tâm đi, em ngoan lắm, nói gì cũng nghe."

"Anh kêu em đi hướng đông em nhất định không đi hướng tây, anh kêu em đánh cho em sẽ không giết gà, làm em đi nặng em tuyệt sẽ không đánh rắm!"

Dụ Chỉ cũng sợ sau khi hoàn thành nhiệm vụ Lục Lê Minh sẽ quỵt nợ, sau khi đỡ người ngồi trên xe lăn, suy nghĩ một lát, lấy một tờ giấy với bút trên bàn, viết một bản hợp đồng đơn giản, đưa Lục Lê Minh ký tên, một bản gốc hai bản sao, mỗi người lấy một bản.

Khi mới đem bản hợp đồng nọ bỏ vào trong túi, một hàng chữ nhắc nhở liền xuất hiện trước mắt: 【 Có muốn cất giữ đạo cụ không 】

Dụ Chỉ tự động đồng ý trong lòng theo bản năng.

Một giây sau, tờ giấy trên tay bỗng biến mất.

Cùng lúc đó, diễn đàn văn học JJ xuất hiện trước mặt cậu.

Danh sách lưu trữ của cậu tăng lên một danh mục.

【Đạo cụ của tôi 】

Tổng cộng: 1 loại. ( phiên bản hiện tại lưu trữ nhiều nhất 5 vật phẩm. )

Vừa click mở xong, vật phẩm thật sự là hợp đồng viết tay.

【 Đạo cụ: Hợp đồng cùng Lục Lê Minh. 】

【 Chức năng: Đảm bảo lợi ích của bên A và bên B ở một trình độ nhất định. 】

【 Tóm tắt vấn đề cụ thể và tỉ mỉ: Một bản hợp đồng không chính quy được viết bởi một người qua đường giáp cực kỳ bình thường.

Người qua đường giáp Dụ Chỉ còn chả thèm viết trách nhiệm của đối phương là gì nếu vi phạm hợp đồng, vậy tui có giúp ích được gì đâu?

Đừng thấy tui nhìn thì sơ sơ thì giống hợp đồng, tui còn không được làm một tờ giấy A4! Bạn lật sang mặt trái xem tui là cái gì? Là đơn thuốc điều trị bệnh tâm thần! Tui thì không có bệnh tâm thần rồi đó, Dụ Chỉ có bệnh hay không thì khó nói lắm......】

Dụ Chỉ: "?"

Mi mới bị bệnh ấy!

Khóe miệng cậu giật giật, mặc niệm việc lấy hợp đồng ra ngoài ở trong lòng, bản hợp đồng lại trở về trên tay.

Dụ Chỉ cất bản hợp đầu vào, sau đỏ cũng đem điện thoại bỏ vào trong túi, mặc niệm lưu trữ.

Một dòng nhắc nhở hiện lên: 【 Thông qua kiểm tra, xác định vật phẩm kể trên không phải đạo cụ . 】

Dụ Chỉ nhìn chằm chằm dòng chữ, nghĩ tới câu nói của hệ thống sau khi đăng tải đoạn clip của Phó Túc Tức.

Nghĩ ngợi một hồi, cậu lẩm nhẩm trong đầu: 【 di động là đạo cụ của tôi, lưu trữ. 】

Lòng bàn tay trống không,  trong danh mục【 đạo cụ của tôi】 số lượng tăng thêm một.

Hệ thống sống theo chủ nghĩ duy tâm ghê.

【 Đạo cụ:  Điện thoại của Dụ Chỉ. 】

【 Chức năng: Bố mày có rất nhiều công dụng, một câu tóm tắt là không đủ . 】

【 Tóm tắt vấn đề cụ thể và tỉ mỉ: Tuy rằng chủ sở hữu của tôi bình thường lại mờ nhạt , nhưng tôi với cậu ta không giống nhau, tôi là bản Pro Max mới ra trong năm nay! Hiện tại tận thế đến, tôi tự tin khoe sắc, bộc lộ tài hoa! Xứng đáng là đạo cụ top 1 trong thời đại tận thế!!!

Về phần chức năng ấy thì...... Cần thiết phải hỏi tôi à? Tôi có thể làm được những gì mà cậu còn không biết sao? 】

"......"

Dụ Chỉ nhịn xuống xúc động muốn ném văng điện thoại, an ủi bản thân là diễn đàn văn học JJ vẫn có chút xíu hữu ích.

Ví dụ như có thể dùng nó làm không gian lưu trữ.

Lục Lê Minh nhìn Dụ Chỉ vả mặt bình tĩnh sau khi thu hồi bản hợp đồng, cho rằng cậu đang suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến số 1, không dám lớn tiếng quấy rầy, liền chờ đợi trong im lặng

"Phịch ——"

Một tiếng vang nặng nề truyền đến từ ngoài cửa, giống như có cái gì rớt xuống.

Lục Lê Minh sợ tới mức run cả người, xe lăn ma sát với mặt đất tạo ra thanh âm chói tai.

Dụ Chỉ tỉnh táo lại, nhanh chóng đi một vòng trong phòng khám, lấy được một lọ cồn y tế, bỏ vào 【 đạo cụ của tôi 】, sau đó cầm lấy cây lau nhà trong góc, gỡ thảm lau ra, đem thanh inox đưa cho Lục Lê Minh.

"Cậu cầm cái này để phòng thân."

Lục Lê Minh nhận lấy, thấy trên tay cậu không có gì: "Vậy anh dùng cái gì?"

Dụ Chỉ hỏi lại: "Cậu có hút thuốc không?"

Lục Lê Minh đáp: "Hút."

Dụ Chỉ: "Đưa bật lửa cho tôi."

Lục Lê Minh ngoan ngoãn đưa bật lửa cho cậu.

Dụ Chỉ: "Tôi ra ngoài xem tình huống thế nào, cậu chờ trong đây đi."

Sau khi nghe được nửa câu, Lục Lê Minh vội vàng hỏi: "Em không cần làm gì hết sao?"

Dụ Chỉ lắc đầu: "Hệ thống nói muốn tích cực hành động bốn lần, cậu phải."

Muốn đợi trong phòng khám, lại muốn hành động tích cực, Lục Lê Minh đơ ra

Hắn thốt lên một tiếng, chần chờ hỏi: "Vậy em ở chỗ này...... Ôm cây đợi thỏ hả?"

Dụ Chỉ nhìn tay phải đùi phải của hắn đều bị bó bột, thầm nghĩ, cậu ôm cây đợi thỏ chỗ nào, là người ta bắt ba ba trong rọ mới đúng.

Nhưng mà với tình hình của Lục Lê Minh hiện tại thì cũng không tiện ra ngoài cùng cậu.

Hơi suy tư, rồi cậu nói với Lục Lê Minh: "Vậy cậu ngồi ở đây hành động bằng miệng đi."

Lục Lê Minh: "?!!"

Hành động bằng miệng ......Cũng được coi là đang làm việc đúng không?

Tri thức kỳ quái này đã được tiếp thu!

Thời gian cấp bách, Dụ Chỉ không chần chờ, đẩy lục Lê Minh Minh chắn ở cửa, sau khi nhắc nhở "Cửa khóa kỹ đừng mở", chạy ra phòng khám thật nhanh.

Khu khám bệnh không còn ai khác, tiếng nói vang dội của Lục Lê Minh truyền ra từ phòng khám.

"Đừng nhìn tôi trông như thế này, tôi nhất định khiến chúng chỉ còn 1 tay 1 chân."

"......"

Dụ Chỉ đi thẳng ra ngoài, tiếng tích tích quanh quẩn bên tai giống như hoàn toàn biến mất, những âm thanh khác trở nên đặt biệt rõ ràng.

Tiếng bước chân hoảng loạn cách đó không xa, tiếng thét chói tai bên ngoài tòa nhà, âm thanh rít gào trong thành phố vang lên hết đợt này đến đợt khác, tiếng kêu của xe khi bị va chạm...... Toàn bộ đều tỏ rõ thế giới đã rối loạn đến nhường nào.

Chỉ mới vừa rời khỏi khu khám bệnh, một tiếng kêu sợ hãi vang lên ở đằng trước, theo sau đó là âm thanh hỗn tạp của đồ đạc bị vỡ nát.

Dụ Chỉ ngừng lại, nhìn theo hướng phát ra tiếng vang.

Bình hoa nằm ở khu khám bệnh đã đổ nát, y tá trẻ tuổi ngã vào trong những mảnh sứ vỡ.

Trong chớp mắt, người phụ nữ trung niên phụ trách quét dọn bổ nhào vào người y tá, nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất lên, đâm vào cổ của cô gái trẻ một cách tàn nhẫn, đâm từng nhát, từng nhát, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.

Mặt của bà ta dính máu khắp nơi, vừa run lẩy bẩy vừa nói: "Tao, tao không phải cố ý, tao bị ép."

"Mày thông minh như vậy, nhất định biết giết người là có thể hoàn thành niệm vụ, tao không giết mày, mày cũng sẽ xử tao, tao không muốn chết ——"

Âm thanh đột nhiên dừng lại, bà ta nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu liếc qua, nhìn thấy Dụ Chỉ sắc mặt lạnh nhạt đứng cách đây mấy mét.

Thấy Dụ Chỉ sạch sẽ, trên người không có bất luận dấu hiệu nào cho thấy cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, vẻ mặt của bà ta thay đổi, vội vàng đứng dậy, hoảng sợ tột cùng mà chạy về phía thang cuốn trước mặt.

Ngay lúc người phụ nữ đó muốn bước lên thang cuốn, một bức tường trong suốt xuất hiện giữa không trung, chặn đường bà ta.

Bà ta dẫm vào tường bằng một chân, mất thăng bằng ngã ra sau, ngã ngồi xuống đất.

Người phụ nữ càng thêm luống cuống, bà ta làm sao đánh thắng thanh niên trai tráng cho được? Hơn nữa lại là bệnh nhân tâm thần?!

【 ngài đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến số 1. 】

Người phụ nữ vừa mừng vừa sợ, cả người bò về phía trước, trèo lên thang cuốn tự động, duỗi tay chạm vào bức tường trong suốt đã chặn bà ta khi nãy.

Lần này lại không đụng vào thứ gì cả.

Bức tường trong suốt đã biến mất.

Bà ta chạy xuống cầu thang trong sự mừng rỡ như điên, hoàn toàn chẳng hay rằng mình đã đạp lên vạch cảnh cáo màu vàng của thang cuốn .

Sau khi thang cuốn cảm ứng được có người đã bước lên, bắt đầu chuyển động. Đường cảnh cáo nhô lên dưới chân, người phụ nữ ấy dẫm hụt bậc thang, ngã thẳng ra ngoài lan can của thang cuốn, rơi xuống tầng một.

"Bang ——"

Tiếng người rơi xuống vang lên thật nặng nề.

Dụ Chỉ tiến tới hai bước, nhìn thấy người phụ nữ trung niên ngã xuống quầy lễ tân ở tầng 1.

Tay chân của bà ta vặn vẹo biến dạng, đầu cuối xuống, chất lỏng sền sệt có màu đỏ xen lẫn màu trắng chảy ra khỏi cơ thể của bà, cơ thể hơi run lên, nhưng rất nhanh cũng chẳng còn động đậy nữa.

Đã chết.

Dụ Chỉ nhìn hai giây, chậm rãi dời tầm mắt, trầm ngâm nói: "Tôi có được tính là đã hoàn thành nhiệm vụ số 1 không?"

Hệ thống không có phản ứng gì.

Dụ Chỉ tiếp tục nói: "Hệ thống, ta cảm thấy chắc ta hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến số 1 rồi đấy."

Một dầu chấm hỏi từ từ hiện lên trên bảng giao diện của hệ thống.

Hệ thống: 【? 】

Dụ Chỉ vẫn bình tĩnh: "Bà ấy chắc chắn là bị ta hù chết."

Hệ thống: 【?? 】

Số lượng người xem trong phòng livestream không biết đã tăng từ 1 lên 5 tự bao giờ, giao diện của phòng livestream cũng thay đổi chút chút, hai bình luận từ từ trôi qua.

【 người dùng "chiến binh của tình yêu thuần khiết" cho rằng ngài rất thú vị. 】

【 người dùng "Ánh nhìn của hắc nhãn" thưởng thức sự kiêu căng ngạo mạn của ngài. 】

Dụ Chỉ liếc mắt bình luận, tiếp tục nói: "Nếu khi đó bà ấy không nhìn thấy ta, không khiếp sợ như vậy, thì cũng sẽ không chết."

Cậu cực kỳ nghiêm túc mà nói với hệ thống: "Ta sẵn lòng chịu trách nhiệm trước cái chết của người phụ nữ đó."

Hệ thống: 【......】

Hệ thống: 【 Vui lòng chờ trong giây lát, đang tiến hành phân tích. 】

Hai giây sau, kết quả bắn ra trước mặt Dụ Chỉ: 【 Sau khi kiểm tra, Trần Cúc bởi vì chính bản thân đứng không vững nên mới ngã xuống, cuối cùng do chấn thương sọ não nghiêm trọng, mất máu quá nhiều mà tử vong. 】

【 Xin hãy tích cực hành động và hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến. 】

Dụ Chỉ hơi nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa

Hệ thống có thể giao lưu.

Cậu đưa tay thử chạm vào không khí phía trên lan can của thang cuốn, đụng trúng bức tường trong suốt chắc chắn.

Khu vực bị giới hạn của nhiệm vụ chính tuyến số 1 khả năng cao là bao trùm lên tầng lầu này

Tầng này là phòng khám ngoại của khoa tâm thần, Dụ Chỉ đã tới nhiều lần, rất quen thuộc nơi đây.

Khu vực này ngoại trừ ghế dựa và máy y tế từ động thì không có gì cả, không có tđồ vật hỗn độn, không có không gian để người ta có thể trốn, vừa thấy là có thể nhìn ra xung quanh cũng không có ai khác.

Dụ Chỉ đi thẳng tới chỗ cây lau nhà đang dựa vào tường, con gián chết trên cây lau nhà đã biến mất.

Hắn gỡ bỏ thanh inox một cách thông thạo, đi đến trước thùng rác, mở nắp ra.

Một cái bình luận hiện lên: 【 người dùng "Tình yêu tái sinh tại vũ trụ khác" tò mò ngài đang làm cái gì. 】

Dụ Chỉ nhớ mang máng hình như phòng livestream trong tiểu thuyết với ngoài đời cũng không khác nhau lắm, người xem có thể donate.

Phó Túc Tức sở dĩ có thể trở thành người mạnh nhất trong thời đại tận tế, phần lớn cũng đều nhờ vào việc điên cuồng  donate của các phú ông phú bà trong phòng livestream của hắn ta.

Cậu vừa giải thích hành vi của mình, vừa dùng thanh inox bới thùng rắt: "Ta đang tìm dị chủng."

"Nếu dị chủng có thể là người, tất nhiên cũng có thể là một sinh vật nào đó, ví dụ như ruồi hoặc tiểu cường."

Lo lắng người xem livestream không biết tiểu cường là gì, Dụ Chỉ ân cần giải thích: "Tiểu cường chính là con gián."

Thành phố H mưa tận nửa tháng, không thể tránh được việc côn trùng, vi khuẩn phát triển trong bệnh viện. 

Trong lúc chờ đợi cũng đã nhìn thấy khá nhiều.

【 người dùng "chiến binh của tình yêu thuần khiết" cảm thấy ngài ghê tởm lại nhàm chán. 】

【 người dùng "Ánh nhìn của Hắc nhãn" đối với kế hoạch của ngài khịt mũi coi thường đồng thời rời khỏi phòng livestream với tâm trạng bất mãn. 】

Người xem livestream từ 5 hạ xuống 1.

Dụ Chỉ: "......"

Thật là nắng mưa thất thường.

Trong thùng rác cũng không nhiều lắm, khăn giấy, ly trà sữa rỗng, cồn sát trùng,...Cậu nhanh chóng lục soát toàn bộ.

Không có con côn trùng nào cả.

Dụ Chỉ có chút hoang mang, trước khi cái hành động bảo vệ yêu nghiệt gì đấy bắt đầu, cậu còn thấy côn trùng nhỏ, con gián bò linh tinh, bây giờ lại không có lấy một con nào?

Côn trùng và gián đều thường phát triển trong môi trường ẩm thấp bẩn thỉu, ngoại trừ thùng rác, nơi phổ biến nhất hẳn là ở WC.

Dụ Chỉ cất gậy dài, đi tới WC nam.

WC nam im ắng, không có chút tiếng vang, một số cửa buồng bị mở tung ra, số còn lại đóng chặt, vết bẩn màu đen dính ướt trải rộng bất quy tắc trên sàn nhà.

Dụ Chỉ nhìn xung quanh nhưng cũng chả thấy con côn trùng nào cả.

Cậu bước vào phòng vệ sinh đầu tiên, cẩn thận quang sát xung quanh.

Trên bệ không thấy gì, bồn cầu cũng không có.

"Không thể nào."

Dụ Chỉ lẩm bẩm, xoay người nhìn về phía thùng rác, đột nhiên cậu thấy thứ gì đó trên tường.

Nhìn thật kỹ, sau lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Thứ trên tường chính là bác sĩ Trần, bác sĩ khám bệnh cho cậu!

Bác sĩ Trần ép người vào tường với một tư thể vô cùng kỳ dị, nửa người trên của ông ta kề sát vách tường, hai tay giơ lên thật cao, đầu cũng dựa gần tường, khuôn mặt đè mạnh lên vách tường đến nổi bị biến dạng.

Gương mặt không hề mang vẻ hiền lành mà Dụ Chị đã từng biết, mà là vẻ lạnh nhạt xa cách, nhìn chằm chằm cậu từ trên xuống dưới.

Dụ Chỉ bị ông ta nhìn đến mức nổi da gà, đơ người tại chỗ, không dám cử động.

Cậu bất động, Bác sĩ Trần cũng bất động, thậm chí tròng mắt cũng không di chuyển chút nào.

Hai người, bốn con mắt, nhìn nhau tận một phút.

Dụ Chỉ ngừng thở, thử lùi ra phía sau một bước.

Bác sĩ trần bất động như núi, vẫn duy trì tư thê ban đầu, giống như con gián nằm yên bất động sau khi ăn uống no say, nếu con người không đến gần nó, nó sẽ không di chuyển.

Dụ Chỉ thở ra một hơi chậm rãi, lại lùi ra xa hơn.

Đột nhiên, mũi của bác sĩ Trần giật giật, như thể ông ấy đã ngửi thấy được mùi gì đó.

Trên mặt ông ta vẫn cứ không có biểu cảm gì, ngoại trừ hai sợi tóc đen dày trên đầu đang đung đưa.

"Thơm......" Bác sĩ Trần mở miệng, thanh âm lạ lùng chết lặng, "Ngươi thơm......"

Khi nói, ông ta lấy eo bụng làm tâm điểm, cơ thể từ đang dựng thẳng hướng lên trên chuyển sang vặn mình sang trái.

Với động tác này, say gáy ông ta bại lộ trong tầm nhìn của Dụ Chỉ.

Không phải tóc, mà là con gián to bằng nửa đầu người, sáu cái chân đen mọc đầy gai lởm chởm dùng sức ôm chặt đầu của bác sĩ Trần.

Má ơi! Dụ Chỉ nháy mắt nổi nổi da gà toàn thân, tim xém tí nhảy khỏi cổ họng vì sợ.

Vờ lờ thật cái này còn gớm hơn là việc bác sĩ Trần bò trên tường!

Hai cọng xúc tu trên đầu con gián dài gần bằng thân thể của nó, hướng thẳng lên trời. Sau khi bác sĩ Trần điều chỉnh cơ thể nằm ngang trên tường, hai xúc tu kia cũng xuyên qua mái tóc thưa thớt của bác sĩ Trần, nhìn thoáng qua thì giống như là hai cọng tóc đen nhánh của bác sĩ Trần, lay lắt trong không khí.

"Ngươi...Ngươi thơm quá đi......" Bác sĩ Trần hả miệng, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống.

Livestream yên tĩnh bỗng xuất hiện một bình luận.

【 Người dùng "Tình yêu tái sinh tại vũ trụ khác" chúc mừng ngài đã tìm được con gián. 】

Dụ Chỉ: "???"

Chúc mừng cái đầu của ngươi ấy!

【Tác giả có chuyện nói 】

Tình yêu tái sinh tại vũ trụ khác: Sức mạnh của cậu đến rồi.

Dụ Chỉ: Cút đê! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro