Chương 2: Lo lắng bất an, cuối cùng chết tâm
Cái dị năng không cần ẻ đái này đúng là như có như không mà thôi.
Người trong sạch ai dùng dị năng tà ma này giết dị chủng?
Chẳng lẽ lúc đánh cuộc sống chết lại so xem ai là người đánh rắm đi ẻ trước hả?!!!
Dụ Chỉ vẫn chưa hết sang chấn tâm lý sau khi biết về dị năng của mình, bỗng một tiếng "Phịch
" lớn phát ra từ người bên cạnh.
Cậu nghiên đầu thoán nhìn, chàng trai thắt bím té khỏi xe lăn, ngồi dưới đất mà sắc mặt tái nhợt.
Chàng trai thắt bím chắc hẳn vô cùng sợ hãi, giơ lên tay phải đang bó thạch cao theo bản năng, lại huơ đi huơ lại trước mặt, giống như muốn đánh nát thứ xuất hiện ở trước mặt.
"Mẹ nó, mẹ kiếp......"
"Cái....Cái...Cái này là cái quỷ quái gì thế?"
Dụ Chỉ lông mi run nhẹ, hiển nhiên, toàn bộ những thứ đó không phải chỉ mỗi cậu có thể thấy được.
Không phải ù tai, không phải nghe nhầm, càng không phải ảo giác.
Tất cả đều là sự thật.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của tên thanh niên thắt bím, thay vì hoảng sợ, ngược lại, cậu ngược càng thêm bình tĩnh.
Cũng không phải bởi vì tính của cậu vốn lý trí bình tĩnh, mà là những sự việc này diễn ra vô lý đến thế, nó ngớ ngẩn giống như đang xem một loạt tai nạn diễn ra trên phim, giống như đang chơi trò chơi sinh tồn.
Thế giới hiện tại cùng thế giới trước đây của cậu như bị phân cách làm đôi, thế cho nên nó mang đến cảm giác như bản thân cậu là người ngoài cuộc vậy.
Dụ Chỉ hồi tưởng giọng nữ vừa rồi.
Nhiệm vụ chính tuyến......
Đồng bộ suy nghĩ, hình chiếu trong suốt trước mắt tự động chuyển sang giao diện khác.
【 Nhiệm vụ chính tuyến số 1: Giết chết một con dị chủng bên cạnh. 】
【 Mục tiêu nhiệm vụ: Trong 6 tiếng đếm ngược, tại khu vực được giới hạn, giết chết ít nhất một con dị chủng. Trước khi nhiệm vụ hoàn thành, ngài sẽ không thể tùy ý ra vào khu vực bị giới hạn. Xin hãy tích cực hoàn thành nhiệm bụ. 】
【 Khen thưởng khi hoàn tất nhiệm vụ: 100 đồng thông dụng. 】
【Trừng phạt khi thất bại: Tử vong. 】
Ngoại trừ nhiệm vụ, bên dưới góc bên phải còn có hai hàng chữ nhỏ.
【 phòng livestream H310000 Á: Đang phát sóng】
【 Người xem trực tuyến: 1 】
Nhiệm vụ, livestream, dị năng...... Giống hệt như cuốn tiểu thuyết kia.
Dụ Chỉ không tự giác mím môi, thứ gọi là hệ thống có thể dễ dàng mà khiến mọi người có thể nhìn đến những thứ đó, khẳng định cũng có thể làm bọn họ chết tại chỗ.
Cậu tạm thời còn chưa muốn chết
Cần phải hoàn thành nhiệm vụ.
Dụ Chỉ chớp mắt, hình chiếu phản quang tự động thu hồi.
Cậu đứng dậy đi đến cạnh cửa, thử vặn tay nắm cửa.
Cửa mở ra.
Cậu dò đầu ra, không nhìn thấy bóng dáng của bác sĩ Trần, nhưng có thể nghe thấy tiếng người mơ hồ ở phía xa.
Dụ Chỉ đóng cửa lại, đi về phía cửa sổ trong phòng bệnh.
Bên ngoài cửa sổ là khung cảnh bệnh viện quen thuộc, đèn đường sáng lên, chỉ thấy hai con chim bay về phía bức tường cao khoảng hai mét, rồi trình diễn vở kịch mày mổ tao tao mổ lại mày. Bên ngoài bức tường là đường phố nhỏ hẹp, trên đường nhỏ tối tăm lại không có một bóng người. Và trong thành phố nơi bị cấp bóp còi, tiếng kèn lại vang lên hết đợt này đến đợt khác, trộn lẫn tiếng người ầm ĩ.
Dụ Chỉ mở cửa sổ, nơi tầm mắt có thể hướng tới, khắp nơi đều là quái lực loạn thần
Cậu chỉ mở ra khe hở khoảng một bàn tay, thủ duỗi ta ra bên ngoài.
Mới vừa đưa một đốn ngón tay ra, móng tay giống như đang chọc vào một mặt tường cứng rắn, phát ra tiếng vang rõ ràng.
Bên ngoài có một mặt tường trong suốt không thể nhìn thấy.
Xem ra là nhiệm vụ bị giới hạn chỉ ở trong khu vực tòa nhà này, tạm thời chưa xác định được là tầng bao nhiêu.
Đột nhiên, dưới chân vang lên tiếng nói của một người.
"Anh, người anh em......"
Dụ Chỉ cúi đầu, than niên thắt bím như đã chấp nhận hiện thực tàn khốc, sắc mặt trắng bệch, đồng tử hơi tan rã.
"Cậu, cậu thấy không?" Hắn khó khăn hỏi.
Dụ Chỉ hỏi lại: "Cậu nhìn thấy gì?"
Chàng trai vừa hoảng hốt vừa sốt ruột mà nói: "Là hệ thống đấy, livestream, còn có nhiệm vụ chính tuyến số 1 gì đó, muốn giết một con dị chủng."
"Vừa rồi, sau khi giọng nữ kỳ dị kia kết thúc, trước mắt tôi liền hiện lên những thứ đó, giống như giao diện trò chơi vậy, cậu không nhìn thấy sao?"
Dụ Chỉ gật đầu: "Tôi thấy."
Chưa nói đên dị năng, đại khái chắc là không có dị năng thiên phú.
Dụ Chí cảm thấy nhẹ nhõm khi mình là người top 2 đếm ngược tìm thấy được người top 1 đếm ngược, nhiệt tình định đỡ thanh niên thắt bím ngồi trên xe lăn.
Thanh niên tóc tết cũng cảm thấy may mắn vì tìm được đồng đội, nội tâm lo âu cũng giảm được đôi phần.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt Dụ Chỉ.
Đôi con ngươi đen nhánh, tròng đen lớn hơn người bình thường một chút, thông qua đôi mắt có thể cảm nhận được cậu cũng không sợ hãi.
Chàng trai thắt bím hay mắt rưng rưng, đáy mắt ướt át, người anh em này chắc chắn là cao thủ!
Khả năng là hắn được cứu rồi.
Dụ Chỉ đưa tay về phía hắn, muốn đỡ người đứng lên khỏi mặt đất, thanh niên tóc tết lại nắm chặt tay cậu, giống như đang nắm phao cứu sinh vậy: "Anh, em tên là Lục Lê Minh, anh kêu em Tiểu Minh thì được rồi."
Dụ Chỉ cũng tự giới thiệu: "Dụ Chỉ."
Lục Lê Minh: "Ok anh Dụ, anh có biết nhiệm vụ, dị chủng là cái gì không?"
Dụ Chỉ chần chờ mà nói: "Không chắc chắn lắm."
Không chắn chắn mà không phải không biết, Lục Lê Minh càng đinh ninh người này là cao thủ.
Hắn vội vàng nói: "Anh, em năm nay 25, ba mẹ em mở viện nghiên cứu ở thủ đô, nhà có rất nhiều tiền, khắc cả nước đều có bất động sản, thành phố H có tám căn nhà."
"Hôm nay anh cứu mạng chó của em, về sau anh muốn bao nhiêu tiền cũng được."
Dụ Chỉ nghe xong liền hết hồn, khá lắm, cho rằng người ta là top 1 đếm ngược, kết quả người ta vừa sinh là ở vạch đích.
Sau một lát lặng im, cậu mở miệng: "Từ hôm nay trở đi, nhân dân tệ đã vô dụng."
Lục Lê Minh giơ ngón tay cái lên: "Anh, quả là đúng như mong đợi."
"Mới đó mà đã phá giải quy tắc của thế giới mới anh như vậy."
Dụ Chỉ: "......"
Lục Lê Minh bổ sung nói: "Nhà em còn có du thuyền trực thăng, anh cảm thấy mấy cái đó được không?"
Hắn đến thành phố H du lịch một mình, ở đây cũng không quyen biết ai, chỉ quen được mấy thằng bạn tồi ăn chơi nhậu nhẹt, mấy kẻ đó đưa hắn đến bệnh viện liền chơi mất tích, nói gì đến cứu mạng.
Dựa vào thân thể nửa tàn phế hiện tại của hắn, không phải chết thì chính chết thảm.
Lục Lê Minh thấy Dụ Chỉ chậm chạp chưa nói nửa lời, đều không có hứng thú với du thuyền trực thăng, ngẫm nghĩ, miễm cưỡng mà cười vui: "Anh, vậy anh thấy em thì sao?"
Dụ Chỉ: "?"
Lục Lê Minh tiếp tục nói: "Em cao 1m85, nặng 62kg, sáu múi cơ bụng......"
Dụ Chỉ: "???"
Cậu lập tức hất tay Lục Lê Minh ra: "Làm tôi cứu cậu còn muốn lợi dụng tôi?"
Lục Lê Minh ngây dại: "Không, không phải, em không có ý đó......"
Hắn định nói là muốn làm đàn em chạy chân bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm.
Chưa nói được từ nào, âm thanh nhắc nhở ở khoảng không đột nhiên vang: "Leng keng ——"
Lục Lê Minh sợ tới mức im miệng tức thì, không dám hé răng.
Giọng nói máy móc có vẻ trẻ con lại non nớt chậm rãi vang lên: "Nhắc nhở ấm áp từ hệ thống."
Thanh âm này giống với giọng nữ trước đó, truyền tới từ bốn phương tám hướng, quanh quẩn bên tai.
"Cư dân địa cầu đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến đã xuất hiện tại thành phố H!"
"Kính mong các cư dân địa cầu khác tính cực hành động, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, bảo vệ Trái Đất."
"Kính mong các cư dân địa cầu khác tính cực hành động, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, bảo vệ Trái Đất."
"Kính mong các cư dân địa cầu khác tính cực hành động, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, bảo vệ Trái Đất."
Gi ọng nói như tẩy não lặp lại ba lần, giao diện trên hệ thống của mọi người đều xuất hiện một đoạn clip ngắn.
Hình ảnh chất lượng rõ ràng, là góc độ nhìn xuống từ trên không trung, ghi lại toàn bộ cảnh tượng đang diễn ra trong phòng.
Thiết bị, dụng cụ, cách ăn mặc của người trong phòng biểu thị rõ ràng đây là phòng giải phẫu.
Bóng dáng một người cao lớn mặc đồng phục phòng mổ đứng cạnh bàn phẫu thuật, dao phẫu thuật nâng lên rồi hạ xuống, nó tàn nhẫn mà đâm vào trái tim của nạn nhân.
Người bệnh mất đi dấu hiệu biểu hiện sự sống, máy kiểm tra đo lường phát ra tiếng cảnh báo bén nhọn.
Trong phòng giải phẫu vang lên vài tiếng hét chói tai.
"A ——"
"A!!!!!"
"GIẾT....GIẾT NGƯỜI!!"
Trong hình chiếu xuất hiện nhắc nhở của hệ thống: 【 Đánh chết dị chủng: 1/1. 】
【 Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến số 1. 】
Động tác tay của người đàn ông cũng không ngừng, cầm lấy một con dao giải phẫu khác, đi về phía cửa của phòng giải phẫu.
Hắn thấy năm người đang chen chúc ở cửa phòng, đều tranh nhau lên phía trước để mở cửa, nhưng cửa làm cách nào cũng chẳng mở ra được.
Y tá bị dồn ra bên ngoài ngã ngồi xuống đất, đôi tay run rẩy, nói với người đàn ông đang đến gần: "Bác...Bác sĩ Phó."
"Anh với tôi có tham gia cùng nhau vài đợt giải phẫu mà, tôi là người, tôi chắc chắn không phải dị chủng gì đó......"
Người đàn ông đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài, tối đen như mực, một dòng máu đỏ tươi bắn lên khóe mắt của hắn, từ từ kéo dài đến huyệt Thái Dương, làm hắn trông giống như ác quỷ.
Hắn đứng trước mặt y tá, giọng điệu không nhanh không chậm: "Nhiệm vụ không có kể rõ dị chủng là gì."
"Ngươi có thể là dị chủng."
Tiếng nói kết thúc, y tá che lại yết hầu bị cắt ngang, ngã ra phía sau.
Hệ thống: 【 đánh chết dị chủng: 2/1. 】
Bốn người còn lại sợ đến mức nhũn cả tay chân, nam bác sĩ tránh ở trong góc lắp bắp nói: "Thầy...Thầy Phó, anh hiện tại đã làm xong nhiệm vụ...Có...Chẳng phải nên buông tha cho bọn tôi sao......"
Tên đàn ông nhẹ nhàng giễu cợt: "Để các người ra ngoài quá nguy hiểm."
Hàm ý là, tốt nhất đều chết tại đây đi.
Nam bác sĩ sắc mặt chợt xanh chợt trắng, nhịn không được mà hét lên: "Mẹ nó Phó Túc Tức mày là đồ điên!"
"Chúng ta có tận bốn người, chẳng lẽ đánh không thắng một người sao?!"
Nói xong, gã dùng sức đẩy y tá đứng trước mặt mình, tranh thủ lúc người đàn ông đang tấn công y tá, dùng ghế dựa đập lên đầu tên đàn ông một cách tàn nhẫn nất.
Người đàn ông một tay cắt yết hầu của y tá, nghiêng người tránh né ghế dựa, một chân khác đem nam bá sĩ đá ra ngoài, đụng vào một góc trên tường của phòng giải phẫu.
【 đánh chết dị chủng: 3/1. 】
"A a a a ——"
【 đánh chết dị chủng: 4/1. 】
【 đánh chết dị chủng: 5/1. 】
【 đánh chết dị chủng: 6/1. 】
Rất nhanh, phòng giải phẫu cũng trở nên tĩnh mịch.
Mấy thi thể đều xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống mặt sàn, máu tươi chảy xuôi đầy đất, kết hợp giao hòa, cắn nuốt toàn bộ ấu trùng trắng ngà của con gián đang bò sát trên mặt đất.
Đoạn clip ngừng tại đây.
Thanh âm của hệ thống từ không trung lại lần nữa vang lên: "Nhắc nhở ấm áp từ hệ thống."
"Kính mong các cư dân địa cầu khác tính cực hành động, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, bảo vệ Trái Đất."
Ngay lúc này, giọng trẻ con máy móc đó lại mang theo giọng điệu thúc giục, giống như nếu bạn họ không tích cực hành động, một sự kiện đáng sợ này đó sẽ xảy ra.
Trong phòng khám bệnh an tĩnh đến chết chóc.
Lục Lê Minh sau khi tự điều tiết được cơn hoảng loạn lại tiếp tục sợ tới mức mặt trắng bệch, môi thì tái nhợt.
Hắn không ngu, hệ thống cho bọn họ xem đoạn clip này là để nói cho mọi người một điều—— Giết người cũng có thể được xem là hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến số 1.
Dị chủng có thể là quái vật, có thể là xác sống, cũng có thể là người.
Đối với mỗi cá nhân, người khác đều là "dị".
So với sinh vật không biết, giết người càng thực tế, cũng càng đơn giản......
Lục Lê Minh nuốt nước miếng, nhìn Dụ Chỉ từ nãy tới giờ không nói một lời, khẩn trương đến mức tim đập ngày càng nhanh, chẳng lẽ là đang nghĩ cách giết mình hả?
Thật ra lúc này Dụ Chỉ cũng không có nghĩ đến nhiệm vụ.
Thời điểm mà hắn nghe được ba chữ Phó Túc Tức, người đều đã sượng trân.
Tên đàn ông giống y chang vai chính trong tiểu thuyết.
Được lắm, lo sợ bất an đó giờ, rốt cuộc cuối cùng cũng chết tâm.
Thế giới hiện thực đã biến thành quyển tiểu thuyết không đầu không đuôi kia.
Còn cậu chính là người qua đường giáp sống ở thành phố H trong tiểu thuyết.
Càng tệ hơn là, Dụ Chỉ vừa thấy được tên của bệnh viện nơi mà tên vai chính điên rồ đó đang làm việc.
Bệnh viện số 1 trực thuộc thành phố H.
Đúng vậy, chính là bệnh viện hiện tại cậu đang ở.
Dụ Chỉ nhịn không được phải chửi má nó.
Mạng chỉ có một, nhưng sự kiện chết người không chỉ có một!
Người, không có xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro