Chương 70
Amsterdam là một thành thị kỳ lạ, tổng cộng có hơn 160 thủy đạo lớn nhỏ, liên kết từ hơn 1000 chiếc cầu. Dạo chơi trong thành, cầu lần lượt thay đổi, sông ngang dọc. Từ trên cao nhìn xuống, ba quang như đoạn, giống như mạng nhện. Địa thế trong thành thấp hơn mực nước biển 1-5m, được xưng là 'Venice phương Bắc'. Bởi vì nhiều người, trên mặt sông có gần hai vạn 'thuyền phòng'.
(Thuỷ đạo: đường ven biển)
Trước kia Đường Mộ chưa từng tới, nhưng hiện tại hắn dường như lại thích thành phố này. Ở nơi này, hắn cùng với người nọ chân chân chính chính trở thành hai vợ chồng, có pháp luật chứng thực hôn nhân hợp pháp. Không sợ hãi, cũng không có bất an, đối với chuyện kết hôn này, hắn đã bình tâm tĩnh khí tiếp nhận rồi.
"Anh thật sự có được em rồi sao?"
Sau khi hoàn thành tất cả thủ tục, Thẩm Lãng đứng trên quảng trường Dome nổi tiếng Amsterdam, gần như si mê nhìn cái người đang đứng bên cạnh mình.
Đường Mộ tức giận cười cười, cái tên thần kinh này, bây giờ còn đang mê mang à?
Đường Mộ giơ giơ quyển sổ nhỏ trong tay: "Anh cảm thấy sao?"
"Em biết không? Anh vẫn không thể tin được là chúng ta thật sự đã kết hôn."
Từ tiệc cưới trong nước tới bây giờ làm chứng thực, Thẩm Lãng cảm thấy chính mình giống như ngồi xe bay tận trên trời cao.
"Vậy chúng ta đi ly hôn, cho anh tỉnh táo lại ha?" Đường Mộ làm thế kéo y quay về nơi vừa mới làm thủ tục.
Thẩm Lãng trực tiếp kéo hắn trở về, Đường Mộ chợt xoay người vọt vào trong lòng Thẩm Lãng, môi đã bị nam nhân công hãm.
Thẩm Lãng một tay nâng eo Đường Mộ, một tay nâng đầu hắn. Ôm cả người hắn vào lòng, gần như điên cuồng hôn môi với cái người đã là vợ hợp pháp của y.
Gắn bó thân thiết, Đường Mộ lúc bắt đầu giật mình muốn đẩy ra, nhưng mà hắn càng đẩy người này hôn môi lại càng mút mạnh thêm, đầu lưỡi dùng sức muốn cạy mở hàm răng của hắn, Đường Mộ gắt gao chống đỡ, chính là không muốn để cho y thực hiện được.
Thẩm Lãng nghiền ngẫm giương giương khóe mắt, tay nâng vòng eo Đường Mộ dùng sức nhéo vào lưng hắn. Đường Mộ bị đau, người nọ liền lập tức hung ác lủi vào trong miệng của hắn, câu ra đầu lưỡi né tránh của hắn, thật là không lưu lại một chút đường sống, cứ như vậy mà đòi lấy hết thảy trong miệng hắn.
"Ưmm..."
Người này hôn môi luôn là ôn nhu, đối với mình luôn cẩn trọng, sau lần hoan ái rất mất khống chế đó làm cho hắn nguyên khí đại tỏa, Thẩm Lãng luôn luôn khống chế bản thân rất tốt, nhưng mà lúc này đây người nọ là thô bạo đòi lấy, làm cho Đường Mộ chịu không nổi.
Trong lúc giãy dụa, Đường Mộ phát hiện tay bên hông cùng cần cổ run nhè nhẹ, Đường Mộ sửng sốt, ngừng giãy dụa, phát hiện chỗ run rẩy kia rõ ràng không thôi, hắn trừng mắt trước cặp mắt kia, hai giây sau, Đường Mộ chủ động đưa tay vòng lên cổ Thẩm Lãng, không hề né tránh, dịu ngoan đưa lên lưỡi chính mình cùng nhau dây dưa.
Hắn vẫn không biết, người này cũng sẽ có cảm xúc như vậy.
Trung tâm quảng trường Dome là bia kỷ niệm màu trắng tưởng niệm những người hy sinh trong thế chiến thứ hai của quốc gia, đối diện là vương cung Hà Lan, bên cạnh là thánh đường, là nơi để các thế hệ quân vương lên ngôi làm đại điển đăng cơ. Khu vực xung quanh quảng trường là khu thương mại phồn hoa của Amsterdam. Một chỗ như vậy, lưu lượng người có bao nhiêu không cần phải nói chính là dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, Amsterdam văn hóa cởi mở, đối với đồng tính luyến ái cũng là tương đối khoan dung, nhưng mà điên cuồng như vậy vẫn khiến người qua đường ghé mắt. Hai nam nhân Đông Phương tướng mạo xuất chúng, quần áo giống nhau, dừng chân ở nơi này hôn môi, hôn môi rất là điên cuồng, không có che dấu, không hề bất an, cứ như vậy hôn môi, giống như cuồng hoan cuối cùng bình thường.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Lãng rốt cuộc buông ra người yêu trong lòng, tiếng vỗ tay đột ngột vang lên. Thẩm Lãng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện đang có một vòng người rất lớn đứng vây xem bọn họ hôn môi, mỉm cười vỗ tay cho bọn họ, không có kỳ thị, cũng không có đùa cợt, chỉ là mỉm cười chúc phúc.
Đường Mộ chôn đầu ở trước ngực Thẩm Lãng, thật lâu thật lâu cũng không muốn ngẩng đầu lên. Thật là dọa người quá đi!
Thẩm Lãng ôm lấy Đường Mộ, dùng tiếng Hà Lan lớn tiếng nói cám ơn.
Sau đó khi Đường Mộ trở về tắm rửa phát hiện trên lưng xanh một mảnh lớn.
Trở lại chỗ ở, không biết là ai không có nhịn được, khi bắt đầu là một cái hôn nho nhỏ, sau đó diễn biến thăng đến lửa nóng, quần áo từng cái từng cái bị ném xuống giường. Ánh chiều tà thản nhiên chiếu vào bức màn bị Thẩm Lãng thô lỗ vén lên, trên giường giao triền hai người đòi lấy lẫn nhau.
"Ưm... ưm... Thẩm Lãng..."
Đường Mộ tựa như con cá mất nước, trong đầu trống rỗng, chỉ là dựa vào cảm giác tới gần trên người nam nhân kia.
"Ngoan... Chờ một chút!" Thẩm Lãng trên trán hiện đầy gân xanh, động tác ngón tay lại nhẹ nhàng chậm chạp tại thánh vực kia ra ra vào vào.
"Có... Có thể... Tiến, tiến vào...rồi..."
Đường Mộ từ từ nhắm hai mắt, nói xong lời này bên tai trở nên dần đỏ ửng.
Thẩm Lãng rút ra ngón tay đã tăng lên ba ngón, có chút lo lắng: "Thật sự có thể chứ?"
"Vâng..."
Đường Mộ nhắm chặt hai mắt, tay vòng lên bả vai Thẩm Lãng, không khống chế được tăng thêm lực đạo.
Thẩm Lãng mắt trầm xuống, đỡ eo Đường Mộ, nhắm ngay chỗ hơi hơi co rút lại trước mặt. Thử đỉnh đỉnh, biết hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, rốt cuộc cũng không khống chế được mà mạnh mẽ tiến vào, đỉnh đến tận cùng.
Đường Mộ mở to hai mắt. Toàn bộ thân thể trở nên căng cứng.
"Bảo bối ơi! Tổ tông à! Anh thật muốn cứ như vậy nặn em vào trong xương cốt!"
Thẩm Lãng trước kia quả thực không tin vào cái gọi là tình yêu, lại càng không tin tưởng mình lại có thể yêu một người yêu đến điên cuồng như vậy. Gặp được Đường Mộ làm y tin! Chân chân chính chính tin!
Đường Mộ thở hỗn hển gõ vai Thẩm Lãng, cái tên không đứng đắn này!
Kết quả được hồi báo là thiếu chút nữa bị nam nhân làm đến ngất đi. Thể lực hung mãnh kia Đường Mộ không biết, hiện tại hắn đã biết! Đều nhờ vào cái gọi là huấn luyện ma quỷ kia ban tặng!
"Nhẹ một chút ... Ưm..."
"Tổ tông! Làm sao bây giờ đây? Anh chính là muốn hung hăng như vậy làm em! Muốn như vậy cả đời khóa em ở trong lòng!"
Thẩm Lãng chỉ có lúc này làm không kiêng nể gì nói, bởi vì nếu đổi thành lúc khác, Đường Mộ nhất định sẽ trở mặt.
"Cút! Họ Thẩm! Anh mẹ nó nói thêm câu nữa xem?!" Nhưng mà cho dù là như vậy, Đường Mộ cũng sẽ phát hỏa.
"Không nói! Anh bận làm!"
"Câm miệng!"
"Vậy em phải há miệng."
"Ưm! Hạ lưu!"
"..."
Trong phòng không lời nói nữa, còn lại chỉ có thanh âm thân thể va chạm, tần suất càng lúc càng nhanh, càng ngày càng không khống chế được.
Thời gian còn sớm, đêm vừa mới bắt đầu...
Không khống chế được đâu chỉ một người. >///<
Đường Mộ biết, Thẩm Lãng hôm nay sẽ không khống chế được, nhưng hắn không ngăn cản, hắn cũng muốn nhìn xem, nam nhân này bề ngoài nhìn như nhã nhặn, sẽ là một dã thú như thế nào. Cho dù biết làm như vậy, sẽ làm mình ngày mai không xuống giường được, có thể hắn chỉ là muốn mạo hiểm một lần, muốn nhìn xem một chút, người này có thể vì hắn mà có thể mất khống chế đến tình trạng gì.
Cái giá của sự cuồng hoan, Đường Mộ vừa mở mắt liền cảm nhận được!
Toàn bộ thân thể vùi ở trong chăn, ngay cả khí lực nâng một ngón tay cũng không muốn dùng, thân thể giống như là bị xe cán qua, từ eo trở xuống cơ hồ không còn cảm giác.
"Thẩm Lãng." Thanh âm kêu ra hoàn toàn khàn khàn.
Cửa phòng đang đóng, âm thanh ở trong phòng ngủ lưu chuyển, hắn nghĩ âm thanh như vậy thì có thể người kia sẽ không nghe được. Nhưng mười giây sau, Thẩm Lãng từ bên ngoài lập tức đi vào phòng, trên tay còn có nước, xem ra là đang nấu cơm.
"Em sao vậy? Là đói bụng? Hay là muốn uống nước?"
Thẩm Lãng có chút bất an nhìn tiểu bảo bối trên giường trả lời, hôm qua quả thật là không khống chế được, so với lần đầu tiên còn dữ dằn hơn.
Nơi đó của Đường Mộ đều bị xé rách, tuy rằng không nghiêm trọng. Nhưng Thẩm Lãng cảm thấy hối hận đến xanh cả ruột. Đây là người yêu của y! Lần đầu tiên tân hôn liền làm thành như vậy, tiểu tổ tông này sẽ không phát biểu đi.
"Khát." Đường Mộ một chữ cũng không muốn nhiều lời, cổ họng hắn đau muốn bốc hơi.
Thẩm Lãng lập tức đứng dậy, đưa nước đến cho hắn, nâng hắn dậy cho Đường Mộ uống nước.
Đường Mộ là thật khát, một hơi liền uống hết một ly.
"Em uống nữa không?" Thẩm Lãng buông Đường Mộ ra, không quên kéo chăn lại cho hắn.
Đường Mộ lắc đầu: "Emmuốn đi ngủ."
Hắn hiện tại chỉ muốn ngủ tiếp! Hắn mệt! Còn chưa ngủđủ, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ! Nhìn Thẩm Lãng cẩn thận, Đường Mộ thiếu chút nữa bật cười. Người nọ là hối hận hay là lo lắng? Chuyện này chính hắn cũng biết, không thể trách Thẩm Lãng, chuyện này mình cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.
"Được! Em ngủ đi, anh đi hâm cháo trước cho em, tỉnh lại ăn có được không?" Thẩm Lãng hiện tại tựa như một tiểu tức phụ, người ngủ trên giường kia mới là đại gia.
"Được."
Xoay người, Đường Mộ liền mơ hồ, Thẩm Lãng nói cái gì nửa câu hắn cũng không nghe thấy.
Hắn chỉ biết là, chuyến đi Hà Lan này, xem ra muốn ra ngoài đi dạo cũng không hy vọng.
Hắn về sau có thể là khó có được một chuyến xuất ngoại đi!
Nghĩ rồi nghĩ, Đường Mộ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Thẩm Lãng dọn dẹp phòng lại một chút, chuẩn bị đồ ăn cho Đường Mộ, thành thật canh giữ ở bên giường chờ Đường Mộ tỉnh dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro