Chương 151
Thẩm Lãng tiễn đám người khách không mời mà đến kia đi rồi, xoay người trở lại vào nhà, liền nghe thấy trong nhà mình vang lên thanh âm của dương cầm. Thẩm Lãng hơi hơi mỉm cười, thì ra là Đường Mộ thật sự biết đánh đàn, lại còn đàn tốt như vậy.
Thẩm Lãng lén lút vào phòng, đóng cửa lại, vòng qua huyền quan, dựa vào tường nghe Đường Mộ đánh đàn.
Vẫn là khúc "hôn lễ trong mộng" kia, rõ ràng là cùng một khúc nhạc, cùng một giai điệu, nhưng thanh âm Đường Mộ đàn ra so Thẩm Ly càng có cảm giác nói không nên lời. Cái loại ẩn ẩn vui thích này, giống như cái loại vui sướng khi cùng người yêu bước lên thảm đỏ vậy.
Đường Mộ mười ngón thon dài, xương ngón tay đều đều, là cái loại tay sinh ra dành để đánh đàn. Đáng tiếc Đường Mộ đối với đánh đàn chỉ giới hạn ở mức hứng thú mà thôi. Thân hình Đường Mộ thẳng thắn tú mỹ, nhìn qua có chút đơn bạc, màu xám của châm dệt sam làm cho hắn càng thêm hiu quạnh.
"Thế nào? So với Thẩm Ly có giống nhau không?" Không biết Đường Mộ xoay người lại thì nhìn thấy nam nhân đang tựa vào tường nghe đến mê mẩn.
"Không phải cùng một loại cảm giác, Thẩm Ly đàn càng có ý cảnh, nhưng là anh lại càng thích em đàn hơn, hiện tại đều là tâm cảnh." Thẩm Lãng buông đôi tay ở trước ngực ra, khóe miệng mỉm cười mê muội đi về hướng Đường Mộ.
"Phải không? Anh nói xem hiện tại tâm cảnh của em là cái gì?" Đường Mộ biết rõ còn cố hỏi.
"Tâm cảnh của em à? Đại khái là một cái hộp tình yêu bí mật thật lớn, anh chưa bao giờ biết được em yêu chính là cái cảm giác không thể diễn tả bằng ngôn từ được!" Thẩm Lãng cong lưng, dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ về mặt Đường Mộ.
"Phải không? Một cái hộp tình yêu bí mật!"
Đường Mộ trong lòng ẩn ẩn động tình, nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng đột nhiên vọt tới cảm giác làm hắn hơi hơi mỉm cười, duỗi tay ôm cổ Thẩm Lãng: "Tình yêu, chúng ta tiếp tục..."
"Như em mong muốn."
Thẩm Lãng trong nháy mắt kinh ngạc, nhưng là tiểu tổ tông của y chủ động vẫn làm y trong lòng vui như mở hội. Phối hợp hơi hơi cúi đầu, vừa vặn đón nhận được môi Đường Mộ đưa lên.
Đường Mộ không biết vì cái gì mình chán ghét người khác tới gần như vậy, mà thế giới của hắn vì sao lại bị Thẩm Lãng công phá dễ như trở bàn tay như vậy. Từ ban đầu thổ lộ, đến sau lại cưỡng bách, cam chịu, sau nữa lại thản nhiên tiếp thu, thậm chí kết hôn, quá trình như vậy cũng quá dọa người rồi! Nhưng mà vì cái gì hắn lại có thể thua thảm trên tay nam nhân này như vậy? Thậm chí yêu đến không thể tự thoát ra được?
Đường Mộ thậm chí không nhớ rõ chính mình như thế nào bị nam nhân ôm về phòng ngủ, chờ tới khi hắn phục hồi tinh thần lại, bọn họ đã lột đến trần truồng rồi! Hơn nữa cuối cùng người kêu dừng lại là cái người bởi vì dục hỏa đốt nóng đến đỏ bừng mắt.
"Muốn mệnh! Tiểu tổ tông, anh thật là điên rồi! Trên người của em còn có thương tích..."
Thẩm Lãng ngồi dậy, đầy đầu đầy người đều là mồ hôi. Một giọt rồi lại một giọt nhỏ xuống khuôn ngực trắng nõn và bụng của Đường Mộ.
Đường Mộ từng ngụm từng ngụm hô hấp. Chỗ nào đó của hắn cũng đang kêu gào dục vọng đến trướng lên. Lâu như vậy... Người khát cầu đâu chỉ có một mình y!
"Từ từ..." Thẩm Lãng xuống giường, y phải nhanh chóng đi hạ hỏa. Tiểu tổ tông của y đang bị thương!
Đột nhiên từ phía sau một thân hình ấm áp áp lên người làm Thẩm Lãng khống chế không được mà một chút run run: "Tổ tông, đừng nháo..." Y đối với hắn từ trước đến nay là không có một chút tự chủ nào! Lúc này lại bị trêu chọc như vậy, y thật sự sẽ bùng nổ đó!
"Thẩm Lãng..."
Đường Mộ thanh âm trầm thấp, cùng thanh âm ngày thường cảm giác thực không giống nhau. Thẩm Lãng buồn bực, vừa quay đầu lại liền thấy Đường Mộ đỏ mặt dựa vào lưng mình.
"Tiểu tổ tông?! Anh thật sự sẽ phát bạo đó!"
"Nhẹ một chút là được..." Lời này Đường Mộ nói ra lí nhí như muỗi kêu. Người da mặt mỏng như hắn có thể nói ra như vậy đã là cực hạn rồi!
Thẩm Lãng xoay người bế Đường Mộ nằm trở về: "Anh sợ em bị thương..."
"Vậy thôi bỏ đi! Ôm em đi tắm rửa!"
Đường Mộ quay đầu đi, không muốn lại tiếp tục dây dưa với vấn đề này! Hắn không có dũng khí nói nữa!
"Anh sẽ cẩn thận một chút! Tổ tông, anh sợ em phản cảm, sợ làm em bị thương, sợ em một chân anh đá xuống giường! Có trời mới biết là anh đã nhẫn đến phát cuồng rồi!"
Thẩm Lãng nói xong liền như phát cuồng mà hôn xuống tạo phô mai trên người Đường Mộ. Đây là người mà y luôn tâm tâm niệm niệm! Y nằm mơ đều muốn ôm hắn! Sao có thể mới hôn liền có thể thỏa mãn như vậy...
Đường Mộ quay đầu lại nhìn Thẩm Lãng một cái: "Em không hy vọng đêm nay phóng túng một chút, ngày mai liền vô bệnh viện nằm trên bàn giải phẫu lần thứ hai đâu!"
Mặt khác cái gì hắn đều có thể tiếp thu! Chỉ cần đừng làm cho hắn lại hưởng thụ một lần nữa cái cảm giác nằm trên giường bệnh!
"Anh sẽ cẩn thận!" Thẩm Lãng cúi đầu mổ mổ môi Đường Mộ, hướng về tiểu tổ tông của mình bảo đảm.
"Chân em nếu như bị phế đi, anh phải nuôi em cả đời..."
"Yên tâm! Hai đời anh đều nuôi!" Người này nếu có thể, y liền muốn ngay lập tức đặt lịch trước cho kiếp sau!
"Nhớ kỹ! Đây chính là... Ưm, Hưm..."
Đường Mộ còn muốn nói cái gì nữa, chính là cuối cùng lời nói tuôn ra cũng chỉ là rên rỉ khó nhịn.
________Tui chính là đường phân cách khum cho mí người thịt ăn________
Đường Mộ ngày hôm sau tỉnh lại không cảm thấy mệt mỏi gì, chỉ có vòng eo bủn rủn nhưng lại không nghiêm trọng. Trên người cũng khô mát nhẹ nhàng, chỗ nào đó cũng thoải mái, không đau! Không cần xoay người Đường Mộ cũng biết người ôm mình phía sau là ai. Thẩm Lãng sợ hắn ngủ không thành thật, hiện tại tối ngủ đều là y từ sau lưng ôm hắn, nhiều nhất chính là ôm hắn lại, xoay người trực tiếp ngủ ở trong ngực Thẩm Lãng, cả đêm trừ bỏ hắn có thể quay lưng về phía Thẩm Lãng để người ta ôm ấp, hoặc là mặt hướng vào Thẩm Lãng, hắn không có tư thế ngủ nào khác!
Đường Mộ ở trong ngực Thẩm Lãng trở mình, Thẩm Lãng hơi hơi vừa động, buông ra cánh tay còn giúp hắn lật người lại, sau đó lại ôm người vào trong lồng ngực.
Đường Mộ dựa vào hõm vai Thẩm Lãng một chút lại duỗi tay ôm eo Thẩm Lãng, hắn nhắm mắt lại dùng sức hút một ngụm không khí có hương vị của Thẩm Lãng. Hắn yêu người nam nhân này, không có lý do! Chính là cứ như vậy mà yêu điên cuồng! Hắn chưa từng nghĩ tới cũng có một ngày mình sẽ yêu người khác, thậm chí là một người nam nhân! Một người nam nhân lấy tư thái áp đảo đi vào thế giới của hắn như thế!
Y điên cuồng đoạt lấy hết thảy của hắn, cảm tình, tình yêu, hôn nhân, thân thể... Toàn bộ! Đến bây giờ không còn dư thừa lại chút nào! Hắn từ trước đến nay đều khuyết thiếu cảm giác an toàn, cho nên đem thứ gọi là tình cảm tình tầng tầng bao lại, cất lại chỗ kín đáo nhất trong thâm tâm. Không thích bất luận người nào tới gần! Nhưng người này lại chạm đến được!
Hai mươi mấy năm cũng khó có thể thay đổi thói quen, hắn bất tri bất giác nhận ra là bản thân đã thay đổi rất nhiều!
Thẩm Lãng, em biết, em yêu anh!
Thẩm Lãng mỗi một tháng đều sẽ mang Đường Mộ đến bệnh viện cẩn thận kiểm tra một lần tình huống khôi phục của Đường Mộ. Mỗi lần có tình huống như thế nào liền gọi điện thoại cho Bạch Vân Sơn thảo luận dò hỏi, y vốn dĩ là một người kiên nhẫn, chuyện ở trên người ái nhân lúc này đây càng là một vạn hai mươi cái kiên nhẫn!
Đường Mộ tính tình khi tốt khi xấu. Thời điểm tốt thì như thế nào cũng dễ nói chuyện, nhưng mà một khi hắn tâm tình kém, Thẩm Lãng lập tức là nơi trút giận! Thẩm Lãng vẫn là cái loại hình dáng tiêu chuẩn bị phu nhân đánh không hoàn thủ, bị mắng không cãi lại.
"Cút!"
Hai người trên bàn ăn cơm đang tốt đẹp, nhưng đột nhiên Đường Mộ không biết vì sao lại phát hỏa! Thẩm Lãng dỗ như thế nào cũng đều không có tác dụng, kết quả cuối cùng là càng dỗ càng không dập được lửa giận của Đường Mộ.
"Tiểu tổ tông, chúng ta ăn cơm trước rồi lại tức giận có được không?" Thẩm Lãng thực nói không nên lời, bởi vì y cũng không biết tiểu tổ tông này là vì cái gì mà đột nhiên lại phát hỏa.
"Không ăn!" Đầu ẩn ẩn co rút đau đớn, Đường Mộ cắn răng chịu đựng.
"Em buổi sáng chỉ uống có một ly sữa bò! Còn chỉ uống có một nửa, cơm trưa nếu không ăn, dạ dày em sẽ chịu không nổi! Ngoan! Em ăn một tí cơm, em muốn đánh muốn mắng anh như thế nào cũng được! Ăn cơm đi mà!"
Thẩm Lãng cảm thấy mình hiện tại giống như là đang nuôi một đứa trẻ. Nhưng mà ít nhất nếu trẻ con không nghe khuyên bảo, hù dọa một chút là có thể dọa được. Thật sự không cần nói hai câu là đã có thể giải quyết vấn đề! Còn tiểu tổ tông này không nghe khuyên bảo! Hù dọa cũng không giải quyết được chuyện gì! Động thủ liền càng không được! Vì thế bi kịch! Cũng chỉ có thể hết dỗ rồi lại dỗ!
"Đã nói là không ăn!" Đường Mộ chén đẩy, lạnh mặt nói: "Nói anh! Không nghe thấy có phải không?"
"Tiểu tổ tông, có giận cũng không thể lấy thân thể của mình ra để hết giận được, em ăn cơm đã, anh lập tức cút! Ăn nhé!"
"Không ăn! Không ăn! Không ăn! Anh nghe không hiểu có phải hay không?!"
Đầu ẩn ẩn co rút đau đớn lúc này giống như sắp nổ tung. Còn cùng với người này nháo một trận đến choáng váng!
"Được! Được! Không ăn! Chúng ta không ăn! Em đừng tức giận!" Nhìn Đường Mộ hẳn là lại phát tác đau đầu, Thẩm Lãng liên tục gật đầu! Chúng ta không ăn nữa...
"Tôi không phải con anh! Không cần anh phải dùng cái loại ngữ khí này tới dỗ!"
Đường Mộ vừa nghe Thẩm Lãng nói, quả thực là như đổ thêm dầu vào lửa. Duỗi ra tay, trực tiếp ném một bàn đồ ăn trên bàn hung hăng ném về phía Thẩm Lãng. Đường Mộ kỳ thật chỉ muốn vứt mấy cái thứ trên bàn ra chỗ khác, nhưng mà cuối cùng lại theo quán tính ném về phía Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cũng không nghĩ tới tình huống phát sinh sẽ như thế này, sau lưng lại vừa vặn là tường, lui cũng không có chỗ để lui. Nhìn một bàn chén dĩa đều bay về hướng mình, y chỉ có thể dùng cánh tay chắn lại, thế là cánh tay vàng ngọc của Thẩm đại quân trưởng vinh quang bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro