Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 132


Tình trạng Đường Mộ khi tốt khi xấu, Thẩm Lãng một tấc cũng không rời, canh giữ trong phòng bệnh, Đường Mộ nằm viện, Thẩm Lãng luôn luôn ở bên cạnh hắn để tùy thời chăm sóc.

Người Thẩm gia và Đường gia thay phiên nhau đến chăm sóc, để cho Thẩm Lãng có thời gian nghỉ ngơi, bởi vì từ sau ngày Đường Mộ gặp chuyện không may, chỉ khi có người nhà đến thay thế y mới dám nhắm mắt ngủ! Những lúc khác, y cơ hồ túc trực giương mắt lên nhìn Đường Mộ đang nằm trên giường bệnh.

Di chứng chết tiệt kia, làm thế nào cũng không tìm ra nguyên nhân, dùng thuốc cũng không có hiệu quả. Vết thương trên người khôi phục khá tốt, miệng vết thương nhỏ đều khép lại, nghiêm trọng nhất là xương sườn và xương đùi bị gãy cũng khôi phục bảy tám phần. Nhưng nhìn qua một người khỏe mạnh một khi phát tát lại dị thường lợi hại, không hề báo động trước lại kéo dài thật lâu, cơ hồ mỗi một lần phát tác đều phải dùng hết toàn lực cứu giúp mới kéo lại sinh mệnh trở về. Kết luận cuối cùng là do não bị ngoại thương nên làm cho não phóng điện dị thường, chu kỳ không rõ ràng lắm, lúc phát tát cũng không có quy luật, nói đến là đến, thường thường khiến cho người ta trở tay không kịp.

Điều này làm cho thần kinh của Thẩm Lãng rất căng thẳng, canh giữ bên giường, một bước cũng không dám rời đi, ngay cả công văn khẩn cấp trong quân đều là cảnh vệ viên mang đến cho y, phê xong lại đem trở về.

Thẩm lão gia tử gọi riêng cho thủ trưởng của Thẩm Lãng, để cho Thẩm Lãng ở bệnh viện với người yêu! Bởi vì Đường Mộ đột ngột sinh bệnh, Đường gia cùng Thẩm gia đều bị giày vò đến nghiêng trời lệch đất!

"Con trai, đi ngủ một lát đi, mẹ canh cho."

Tiêu Vũ nhìn con trai nhà mình mặt vàng như nến, trong lòng chua xót nói không nên lời, nhưng mà nhìn Đường Mộ nằm trên giường, bà lại càng chua xót hơn. Hai đứa nhỏ này làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện thế này chứ?

"Con không sao, mẹ, vừa nãy Thẩm Nhất thay con trông coi con đã ngủ được hai tiếng rồi, con không sao, mẹ trở về đi! Ba chắc một chút nữa sẽ về tới nhà." Thẩm Lãng thần sắc mệt mỏi, nhưng mà tin thần cũng không tệ lắm.

"Con một ngày chỉ ngủ có hai tiếng sao được? Tự con nhìn xem, hai người các con trở thành cái bộ dáng gì đây? Tiểu Mộ chưa khỏe lại thì con đã ngã xuống trước rồi, mẹ xem lúc đó ai tới chiếu cố nó!"

Tiêu Vũ tức giận nhìn con trai của mình. Đứa nhỏ này một ngày chỉ ngủ một hai tiếng đồng hồ, thực sự cho mình là người sắt sao?

"Con thực sự không sao! Mẹ, mẹ đừng lo lắng!"

"Chính con không tự soi gương xem? Còn cậy mạnh?"

"Con thực sự không sao mà mẹ, mẹ thực không cần lo lắng, buổi tối Thẩm Tiêu sẽ đến thay con, tối con sẽ ngủ, mẹ về đi!"

"Vội vã đuổi mẹ làm cái gì?"

"Mẹ, đừng oan uổng cho con có được hay không? Con nào dám đuổi mẹ! Con thực sự không sao cả. Đúng rồi, quên nói với mẹ, con quyết định không ở lại quân đội nữa, chờ Mộ xuất viện, con sẽ chuyển về nhà ở, mỗi ngày đi quân đội, ở nhà chiếu cố em ấy cũng dễ."

Thẩm Lãng vội chuyển hướng đề tài, mẹ của y không phải người dễ trêu chọc.

"Sớm phải như vậy, con cứ ở quân đội, vợ chồng luôn chung đụng thì ít xa cách thì nhiều thì sao mà được? Các con vẫn còn trẻ, trong điều kiện cho phép sẽ không muốn ở riêng hai nơi, như vậy đối với tình cảm của các con không tốt, về nhà ở sẽ chạy nhiều hơn một chút. Nhưng mà gia đình hạnh phúc hài hòa tốt hơn hết. Lúc trước con chưa kết hôn bảo con về nhà ở, con không muốn, giờ kết hôn rồi có gia đình của mình, không muốn ở quân đội nữa, chẳng lẽ con ở quân đội mười mấy năm không thấy chán?" Tiêu Vũ vừa nghe, vui vẻ gật đầu liên tục.

Gào thét! Chuyện này làm tốt lắm! Vợ chồng là phải ở cùng một chỗ, ở riêng thời gian dài thật sự sẽ xa mặt cách lòng! Khi đó lúc y thăng cấp quân trưởng, bảo y chuyển về nhà, y chết sống không đáp ứng, sợ người trong nhà bức hôn, cho nên mấy năm nay vẫn ở quân đội, hiện tại y có gia đình riêng, có người y yêu, nên chuyển về nhà ở!

"Chỉ là nơi để ở mà thôi, không nói đến phiền, chỉ là giờ có Mộ, con thật sự rất lo lắng em ấy ở nhà một mình. Em ấy tính tình mơ hồ, chiếu cố không tốt chính mình, cho em ấy về Đường gia hay đại viện ở, em ấy cũng không muốn. Con vừa mới kết hôn đã nghĩ tới, chính là sau khi kết hôn bận đến chổng vó, bây giờ rảnh rang, đồ đạc đã bảo cảnh vệ viên thu dọn xong, chờ Mộ xuất viện con lại bắt đầu đi làm bình thường, con về nhà ở!"

"Được, vậy có muốn mẹ đến dọn dẹp một chút hay không?"

"Không cần ạ, đợi Mộ xuất viện con tự mình thu dọn là được, dù sao đồ đạc cũng không nhiều lắm."

Thẩm Lãng lắc đầu, y có cái thói quen kỳ cục là không thích người lạ vào phòng mình, lão mẫu thân đại nhân của mình cũng đối xử bình đẳng như vậy, không có bất cứ đãi ngộ gì khác biệt! Chỉ cần y ở nhà, vệ sinh gì đó đều là tự y làm!

"Vậy được rồi! Tùy con, có gì cần hỗ trợ thì nói với mẹ một tiếng."

"Vâng, con biết rồi."

"Vậy mẹ đi trước."

"Được, mẹ trên đường cẩn thận."

"Ừ, mẹ đi đây."

Tiêu Vũ vừa mới rời khỏi phòng bệnh một lát, Đường Mộ ngủ được hai tiếng đồng hồ cũng tỉnh.

"Tôi vừa nãy hình như nghe thấy tiếng của mẹ, bà ấy đã tới sao?" Mơ mơ màng màng mở mắt, Đường Mộ nhìn khuôn mặt mấy ngày nay không có biến đi hỏi.

"Ừ, mẹ nấu canh đem tới, em có đói bụng không? Ngồi dậy uống một chút đi! Em giữa trưa chỉ ăn có một chút, tới giờ cũng mấy tiếng rồi."

Nâng giường cao lên, thuận tiện lấy gối lót dưới hông Đường Mộ, để cho hắn nằm thoải mái chút.

Mấy ngày nay Đường Mộ không nhắc lại chuyện ly hôn, hai người ở chung hình thức giống như trước kia, nhưng mà Thẩm Lãng hồi hộp, chỉ sợ hắn lúc nào đó lại nhắc lại chuyện cũ.

"Không đói bụng." 

Hắn cả ngày ngay cả giường cũng không xuống, hai mươi bốn giờ có tới hai mươi ba giờ rưỡi nằm ở trên giường, tiêu hóa nào có nhanh như vậy?

"Tôi muốn đi toilet."

Đường Mộ chống đỡ đứng dậy, Thẩm Lãng thân thủ muốn ôm đi, Đường Mộ nhìn y một cái, vẫn là đưa tay ra, Thẩm Lãng hé miệng cười cười, ít nhất hắn không có cự tuyệt, ai! Lạnh run như thể y thật sự trải qua trời đông lạnh lẽo tháng mười hai vậy!

Thẩm Lãng cẩn thận tránh chân của Đường Mộ, ôm ngang hắn đi tới toilet: "Muốn anh hỗ trợ không?" Đường Mộ chân không dùng sức được, cố sức chịu đựng mà đứng.

Đường Mộ liếc trắng mắt, hỗ trợ? Hỗ trợ thế nào? Giúp hắn cầm vận mệnh tử? Người này như thế nào sẽ không chán phiền? Mỗi lần hắn đi toilet, y đều làm theo phép hỏi một lần!

Ánh mắt kia ý bảo y có thể đi ra ngoài, Thẩm Lãng nhìn thấy, bất đắc dĩ nhún nhún vai, ngoan ngoãn rời khỏi, ai, tiểu tổ tông da mặt mỏng này! Bọn họ là vợ chồng, chuyện này cũng phải thẹn thùng ngượng ngùng hay sao?

Thẩm Lãng ra ngoài khép cửa lại cho hắn: "Tiểu tổ tông, anh chờ ở cửa, xong rồi gọi anh."

"Vậy anh cứ chờ ở cửa mười phút đi!"

Thẩm Lãng sờ sờ mũi, nhìn đồng hồ, vẫn là trở lại sofa, ngồi hai phút ngẫn lại vẫn thấy lo lắng, lại quay về đứng, bác sĩ nói, tình trạng hắn hiện tại không ổn định, bên người tùy thời không thể rời đi.

Vừa mới đứng lên, điện thoại liền vang lên.

"Quân trưởng, bây giờ ngài còn ở bệnh viện không?" Đầu bên kia người gọi vội vội vàng vàng.

"Có, có việc gì?"

"Quân khu vừa mới hạ chỉ lệnh văn kiện, bảo tôi đưa tới cho ngài, bí thư trưởng của Lâu tư lệnh tự thân đưa tới, để cho ngài phê duyệt, sau đó chuyển cho Lâu tư lệnh."

"Được, đem lại đây đi."

"Được, tôi đang trên đường lập tức đưa tới."

Đường Mộ nghe nam nhân nói chuyện điện thoại, khẽ nhíu mày, người này ở đây phí nhiều ngày thế này, việc trong quân ai giúp y xử lý? Xem ra còn rất nhàn, trừ phi là sự kiện bậc nhất, bằng không cũng không thấy y bận rộn.

Xoa đầu, Đường Mộ chịu đựng từng trận cảm giác choáng váng, di chứng chết tiệt này thật là đòi mạng hắn, đã nhiều ngày như vậy, cũng không có giảm bớt cảm giác choáng váng.

"Tiểu tổ tông, em có khỏe không?" Qua năm phút, bên trong vẫn không có chút động tĩnh, Thẩm Lãng lo lắng gõ gõ cửa.

"Chưa chết." Đường Mộ thanh âm thản nhiên truyền ra.

Thẩm Lãng lắc đầu: "Tổ tông, em có thể đừng đem chết a chết bắt ngay cửa miệng hay không?"

Thẩm Lãng giờ nghe không được chết chóc gì đó, hết hồn! Trái tim của y ngày nào đó ngừng đập, tuyệt đối là bị dọa! Còn là bị người này dọa!

Đường Mộ không nói, biết người này mấy ngày nay bị dọa quá sợ hãi, khó được hắn không có cãi lại, đặt vào trước kia, cái miệng này nhất định là có thể vung lên.

Thẩm Lãng vừa đứng hai phút tiếng đập cửa liền vang lên: "Mời vào!"

Đẩy cửa vào là tham mưu trưởng của Thẩm Lãng: "Quân trưởng!" Nhìn thấy Thẩm Lãng, hắn cung kính kính một cái quân lễ.

"Anh có phải lúc đi tới dưới lầu mới gọi điện hay không?" Người này vừa mới nói muốn tới, lập tức tới ngay.

"Còn không phải là chuyện này gấp sao? Lúc tôi đi ra gọi điện cho cậu không được cho nên trực tiếp đi luôn, mới nãy lúc gọi cho cậu tôi vừa tới. Đây! Đây là văn kiện!" Tham mưu trưởng bắt đầu lấy văn kiện trong túi công văn ra.

Thẩm Lãng nhận văn kiện: "Đi thôi! Qua bên này ngồi!" Thẩm Lãng vừa nói vừa mở ra, ý bảo hắn vào trong ngồi.

"Tuyển bạt hằng năm của đại đội đặc chủng đang chuẩn bị, lão Hà bảo tôi hỏi cậu một chút, kinh phí năm nay chi tối đa là bao nhiêu, bọn họ muốn chuẩn bị dự tính kế hoạch huấn luyện." Thời gian khẩn cấp, tham mưu trưởng vừa đi vừa nói chuyện công sự trong quân.

"Các anh có ý kiến gì?" Thẩm Lãng ngồi lên sofa, túi công văn mở ra, y một bên xem một bên hỏi.

"Chúng tôi thương lượng một chút, có thể cơ sở thượng tầng năm nay tăng lên..."

Tham mưu trưởng chưa nói hết lời, đột nhiên vang lên một tiếng vật nặng rơi xuống đất khiến cho sắc mặt Thẩm Lãng biến đổi nhảy dựng lên xông vào toilet.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro