Chương 122
Đường Mộ không nói lời nào, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn nam nhân cách đó không xa.
Thẩm Lãng cũng không nói gì, thần sắc khó coi nhìn người yêu mình cách đó không xa. Hắn nói hắn có việc nha, việc rất quan trọng, không thể ở chỗ của y làm việc, nguyên lai là gặp người này sao? Cho dù biết đây là bạn bè, nhưng mà trong lòng y tựa như là bị rớt vào nước nước cay gia vị rất khó chịu. Khanh Phi Dương không nghe thấy tiếng của y, ngẩng đầu mới phát hiện y đang nhìn nơi khác, theo tầm mắt y, thấy nam nhân cách không xa kia, cảm thấy quen quen, nhưng mà giờ này tâm tư của cô đều đặt ở trên người Thẩm Lãng, không chú ý tới Thẩm Lãng sắc mặt khó coi.
"Đường? Cậu đang nhìn cái gì vậy? Không đi tới chào hỏi sao?" Cặp đôi này thật kỳ lạ.
"Chào hỏi cái gì? Không thấy mỹ nhân trong lòng người ta sao?" Đường Mộ cười quái dị, ngữ khí càng quái.
Cách không xa, lời nói của Đường Mộ một chữ không sót truyền vào tai Thẩm Lãng, tiếng Đức của Đường Mộ nói lưu loát lại nhanh, tiếc là Thẩm Lãng lúc này không có tâm tình để ý tới.
Trong đầu Thẩm Lãng một mảnh mơ hồ, nếu lúc này y lý trí một chút sẽ phát hiện trong lời nói của tổ tông nhà y có vị chua, đáng tiếc, trong tình yêu luôn khiến người ta đánh mất lý trí. Y hiện tại không có chút nào hứng thú đó, y chỉ là cảm thấy người nọ đang đùa giỡn y, còn nói này nói nọ.
"Charlie, tôi đi trước."
"Nhưng mà chuyện của chúng ta chưa có bàn xong mà?! Cậu muốn đi đâu?"
Charlie không biết nói gì, người này sao nói muốn đi là đi liền thế? Chuyện của họ chưa có bàn xong đâu!
"Thật có lỗi, tôi đi trước."
Cũng không có giải thích, Đường Mộ nói xong xoay người bước đi. Hắn không muốn tiếp tục ở đây, cứ ở lại, hắn sợ mình không khống chế được tiến lên đánh người kia một cú.
Nguyên lai đây là bộ tư lệnh quân khu mời y?
Thật tốt! Bộ tư lệnh quân khu vĩ đại!!
"Đường! Đường! Cậu đi đâu vậy?" Charlie há hốc mồm, người này tức giận sao? Ông trời, người này cư nhiên cũng sẽ tức giận như vậy?
Đường Mộ trực tiếp không nhìn Thẩm Lãng đứng ở đó, hờ hững đi thẳng tới cửa lớn. Lúc đi ngang qua Thẩm Lãng cũng không liếc mắt một cái.
Thẩm Lãng đờ đẫn nhìn, nhìn nhìn rồi siết chặt nắm tay. Người này một câu cũng không nói với mình sao?
Đường Mộ bước đi tao nhã hướng phục vụ mở cửa xe bước vào, không quay đầu lại, tựa như người này hắn căn bản không quen biết.
Thẩm Lãng đẩy Khanh Phi Dương ra, bước nhanh xông ra ngoài.
"Em muốn đi đâu?" Thẩm Lãng đứng bên cạnh cửa xe nhìn Đường Mộ, nhàn nhạt hỏi, kỳ thật có trời mới biết y đã tức giận đến muốn giết người.
"Đi chiếu cố cho tốt 'bộ tư lệnh quân khu' của anh đi! Chuyện của tôi không có liên quan gì tới anh!" Đường Mộ lạng lùng kéo kéo khóe miệng.
"Đường Mộ!"
Thẩm Lãng nhìn Đường Mộ, hận không thể hung hăng đánh hắn một cái. Vì cái gì người này có thể không kiêng nể gì biểu hiện ra như vậy như thể hắn mới là người bị lừa?
"Cái gì gọi là chuyện của em không liên quan gì đến anh?" Tay để trên cửa xe đã nổi đầy gân xanh.
"Ý trên mặt chữ!" Đường Mộ quay đầu nhìn y một cái. Ngữ khí kia đầy mỉa mai khiến Thẩm Lãng hoàn toàn phát điên.
"Vậy còn em? Nam nhân kia chính là chuyện rất quan trọng sao? Quan trọng đến nỗi cũng không thể nói với anh một tiếng sao?"
Nguyên lai chuyện nghi ngờ nhau là mỗi đôi yêu nhau đều gặp phải. Yêu đến cực hạn, càng không tha tí ti cát bụi nào. Nam nhân đều là nội tâm tiểu nhân, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, quả thật là càng trầm trọng thêm.
Thẩm Lãng lần đầu tiên phát hiện chính mình cư nhiên lại là một đố phu.
Đường Mộ quay đầu lại trừng mắt nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt sâu thẳm, nhưng mà lại chứa một tia lãnh ý không hiểu, chỉ liếc mắt một cái, nhìn thấy Thẩm Lãng muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. MN! Giờ nói cái này làm gì?
Đường Mộ lạnh lùng kéo khóe miệng, quay đầu một cước hung hăng nhấn ga. Xe là xe của quân đội, tính năng so với xe bình thường không biết cao hơn bao nhiêu, Đường Mộ một cước kia đem tư thế bắt đầu thi đấu đua xe ra, xe tựa như tên rời cung bắn đi, bay nhanh rời khỏi khách sạn, đảo mắt cái đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
"Mộ.. "
Thẩm Lãng đuổi theo hai bước, nhưng mà sức người sao có thể đuổi theo chiếc xe đang chạy điên cuồng kia.
Thẩm Lãng trơ mắt nhìn xe chạy đi, đảo mắt rời khỏi tầm nhìn, nghiến răng nghiến lợi rủa một câu. CMN! Y cư nhiên cãi nhau với hắn? Từ lúc quen biết đến lúc kết hôn đây là lần đầu tiên. Y thật sự muốn cho mình hai bạt tai, vừa mới nói đang muốn thật sự xảy ra một trận cãi nhau thì tốt rồi, giờ thì hay rồi! Chuyện tốt không linh chuyện xấu lại linh!
Phiền toái cào cào tóc, Thẩm Lãng muốn làm cho mình tỉnh táo lại. Hôm nay thực MN không phải ngày lành! Y có phải hôm nay rời giường không xem ngày?
"Hắn là bạn cậu sao?"
Khanh Phi Dương đuổi theo ra, thấy bộ dáng không khống chế được của Thẩm Lãng thì rất kinh ngạc, quen biết y nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên thấy bộ dáng này của y.
"Em ấy là người yêu của tôi!" Thẩm Lãng tức giận trả lời một câu.
Khanh Phi Dương từ từ lui hai bước, bất khả tư nghị nhìn vẻ mặt lo lắng của Thẩm Lãng. Y nói cái gì vậy???
"Cậu..."
Thẩm Lãng không rảnh quan tâm đến cô, lập tức móc điện thoại ra gọi cho Đường Mộ, nhưng kết quả khiến y một cước đá vào cột. Thuê bao người gọi đã khóa máy.
Khanh Phi Dương sắc mặt tái nhợt khó coi dựa vào cột, ông trời!? Cô đã nghe thấy cái gì?!
"Tiểu tổ tông giờ này sẽ đi tới chỗ nào?!"
Đường Mộ đại khái là rất tức giận, quen hắn lâu như vậy, cho tới bây giờ y chưa từng thấy hắn giận đến như vậy. Nhưng mặc kệ thế nào thì tìm thấy hắn rồi tính sau.
Mặc kệ có tức giận đến mức nào đi nữa, thì trước tiên cứ tìm được người về rồi tính sau. Y thật sự không yên tâm tiểu tổ tông này lúc bão nổi sẽ làm ra chuyện gì.
Y không biết tiểu tổ tông bão nổi muốn như thế nào, cũng không biết hắn thật sự bão nổi muốn làm cái gì, trước kia hắn có giận dỗi cũng không giống hôm nay. Hơn nữa nhiều thói quen của hắn y thật sự không biết, ví dụ như hắn lúc tức giận sẽ làm cái gì, sẽ đi đâu để giải trừ hỏa khí. Thẩm Lãng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không đúng, vội gọi điện cho người Đường gia hỏi Đường Mộ khi bão nổi sẽ làm cái gì.
"Các con cãi nhau?" Lâm Mạt Tuyết nhíu mày, nở nụ cười.
"Con xin lỗi, mẹ, con có chút xúc động."
Thẩm Lãng lần đầu tiên cảm thấy hiểu biết của mình về hắn quá ít, vợ chồng hai người cãi nhau, y cư nhiên gọi điện hỏi mẹ vợ tổ tông kia lúc tức giận sẽ đi đâu làm gì. Thật sự là đủ thất bại!
"Không có việc gì! Các con không cãi nhau mẹ mới cảm thấy kỳ quái."
Lâm Mạt Tuyết cũng không thèm để ý lắc đầu, tiểu hỗn đản nhà bà với đức hạnh kia, cho tới hôm nay mới cãi nhau, thật sự là công lực nhẫn nại của Thẩm Lãng tốt. Đối với chuyện vợ chồng bọn họ cãi nhau, Lâm Mạt Tuyết không để ý lắm.
"Mẹ..."
Thẩm Lãng xấu hổ, có mẹ như vậy sao? Đứa nhỏ cãi nhau bà cảm thấy bình thường?
"Không có việc gì! Đừng nghĩ nhiều, chúng ta đều hiểu, tình cảm nếu không cãi vã, cuộc sống chính là vấn đề nhỏ chồng lên vấn đề lớn, không có việc gì đâu, thả lỏng đi!"
Thẩm Lãng xấu hổ không thôi, như vậy cũng biết?
"Nó tức giận, bình thường sẽ tìm một chỗ giải sầu, một mình buồn đủ rồi, tùy theo tình huống đặc thù sẽ đi đua xe tiêu khiển. Yên tâm đi, nó là người trưởng thành, biết xử lý đúng mực, không cần quá lo lắng." Lâm Mạt Tuyết rất là bình tĩnh.
Nhưng Thẩm Lãng cảm thấy nhức đầu. Đua xe?! Tìm một chỗ giải sầu? Vậy bây giờ y đi đâu tìm người bây giờ?
"Vậy bình thường Mộ hay đi đâu giải sầu hoặc là đua xe ạ?" Ngẫm lại vẫn là lo lắng, vẫn là quyết định tìm được người nói sau.
"Cái này mẹ cũng không biết, tính cách của nó hai mươi mấy năm mẹ cũng không đoán ra trong đầu nó nghĩ cái gì!" Cái này bà thực sự lực bất tòng tâm.
"Được rồi, con đã biết! Vậy con cúp máy trước đây ạ." Thẩm Lãng phiền muộn nhăn nhăn trán, cúp điện thoại.
"Ừm, đừng lo lắng, không có việc gì đâu."
"Được..."
Khanh Phi Dương ở một bên nghe nhìn, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Ngón tay bấm vào cây cột, cơ hồ là muốn xuất huyết, nhưng mà cô một chút cũng không có cảm giác. Chết trân nhìn nam nhân kia ở nơi nào đó sức đầu mẻ trán gọi điện thoại.
Thẩm Lãng thật sự tìm không ra manh mối, vẫn là quyết định về nhà đợi. Y xem như đã biết, đối với chuyện cãi nhau này y không thể nào bớt lo, gấp đến độ đau đầu.
Muốn điên! Lần sau nhất định không thể để xảy ra chuyện này. Phải bình tĩnh thương lượng, bình tĩnh nói chuyện. Không nói được! Nếu thật sự không nói được thì đóng cửa lại ở nhà chậm rãi từ từ nói! Tìm không thấy người như vậy, sốt ruột lo lắng chịu khổ vẫn là mình.
"Cậu không định nói cho tôi nghe một chút sao? Liên quan tới người yêu của cậu?!"
Khanh Phi Dương một khắc cuối cùng gắt gao nắm giữ cửa xe Thẩm Lãng, cô phải biết! Cô nhất định phải biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!
"Buông tay! Tôi hiện tại không rảnh, chuyện này tôi đã nói đủ hiểu, về sau hy vọng cô đừng nói hết thảy chuyện của cô biến đổi thành như vậy là vì tôi. Về cảm tình, mười sáu năm trước tôi đã nói, tôi sẽ không vì cảm tình của cô mà trả tiền! Tôi hiện tại là người đã có gia đình, tôi không muốn vì những chuyện này mà xảy ra chuyện vợ chồng cãi vã giống hôm nay như vậy, cứ như vậy đi! Tạm biệt!"
Thẩm Lãng lúc này như khẩu súng, lời nói càng đả thương người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro