Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 118


"Cậu có chừa chỗ cho tôi nói à?"

"Tôi không phải đang đợi cậu nói sao?" Nam nhân rất là vô tội trả lời, làm cho Đường Mộ trực tiếp cười lạnh.

"Đúng vậy! Bùm bùm nói một hơi cậu mới có thể chờ cho tôi nói, còn chất vấn trách cứ tôi không lên tiếng là sao?"

"Nhưng mà tôi nói vì sao không bảo tôi câm miệng?" Người này rõ ràng bản thân không tự động, còn nói y không ngừng.

"Vậy cậu vĩnh viễn câm miệng đi!" Nói xong Đường Mộ cúp điện thoại.

"Đừng! Đừng mà! Đường! Nói giỡn! Tôi nói giỡn! Nói chơi mà thôi! Thật nhỏ mọn!" 

Vừa nghe Đường Mộ muốn cúp điện thoại, nam nhân rốt cuộc thu hồi giọng điệu đùa giỡn.

"Tôi vừa mới đến cảnh nội Trung Quốc, cậu bây giờ tiện không? Tôi có chuyện muốn tìm cậu nói chuyện." Nam nhân thu hồi ngữ khí vui đùa trước đó, đảo mắt một cái chính là nhân sĩ tinh anh xã hội, chuyển biến này Đường Mộ sớm đã thành thói quen.

"Tôi bây giờ trở về, sau đó liên lạc với cậu."

Đường Mộ nhìn đồng hồ: "Hai giờ sau tôi gọi lại."

"Được! Tôi ở chỗ của Wells, cậu trực tiếp tới đây sao?"

"Cậu tay chân nhanh thật!" Đường Mộ thản nhiên nhếch miệng.

"Ha ha, cái này phải cám ơn người yêu của cậu, nếu không phải hắn, tôi hiện tại chắc là còn nơi nơi tìm kiếm." Nam nhân mỉm cười, trong giọng nói chế nhạo khiến Đường Mộ nhíu nhíu mi: "Sáng nay cuộc gọi thiếu đánh kia là cậu gọi đến?"

"Xem ra người yêu của cậu là một bà xã không tệ đi!" 

Nam nhân cười cười, cho tới bây giờ thật sự không nghĩ tới người này sẽ tìm một tên nam nhân để làm người yêu, nhưng mà hắn cơ hồ có thể xác định, người này không phải là người ở phía dưới.

"Cám ơn lời khen." Đường Mộ không muốn lại cùng người này ở trong điện thoại cãi cọ, trực tiếp cúp điện thoại.

Thẩm Lãng lái xe đến đúng lúc Đường Mộ vừa cúp điện thoại: "Đi thôi! Tổ tông!" Thẩm Lãng nghiêng người mở cửa xe để cho hắn lên xe.

Đường Mộ lên xe Thẩm Lãng vừa mới nhấn ga, có một người chạy vội đến, bộ dạng chạy đến như muốn tắt thở.

"Quân trưởng! Quân trưởng!" Vọt tới chắn trước xe Thẩm Lãng, Thẩm Lãng vội vàng thả chân ga.

"Cậu có phải ngại mình sống quá lâu rồi không?" 

Thẩm Lãng mở cửa xe, thật muốn đem tên ngốc này một cước đá đi qua bên kia. MN! Có biết nếu như y thắng xe chậm hai giây, y hôm nay trên lưng gánh nợ một cái mạng nhỏ hay không?

 "Quân trưởng! Chính ủy nói, bộ tư lệnh quân khu có việc gấp tìm ngài!" Tên ngốc kia ghé vào đầu xe, thở phì phò đem mệnh lệnh cấp trên thuật lại cho diêm vương mặt đen này. Vừa nghe lời hắn nói, mặt Thẩm Lãng còn đen hơn than.

"Việc gấp gì mà không tìm tôi không được?" Trong quân đội một đống người thì không cần, cứ không phải y thì không được?

"Không biết, nói là Lâu tư lệnh tự mình hạ lệnh, bảo ngài nhanh chạy qua ngay!"

Thẩm Lãng buông tay lái, sắc mặt khó coi.

Đường Mộ tháo dây an toàn Thẩm Lãng cài cho hắn: "Xuống xe đi thôi!"

"Đại gia!" Thẩm Lãng căm giận bất bình. Một chút thời gian y ở cùng người yêu, vì cái gì luôn bị cướp đoạt?

"Nên làm gì thì cứ đi làm đi!" Đường Mộ cũng không xuống xe, chuẩn bị đẩy Thẩm Lãng xuống xe, bản thân mình trực tiếp chuyển qua ghế lái xe là được, khỏi mắc công xuống xe.

"Tiểu tổ tông!"

"Như thế nào? Muốn em dỗ?" Đường Mộ không cho là đúng nhíu mi.

"Anh sao có cảm giác em phải rời khỏi tầm mắt anh thì rất là vui vẻ nhỉ?" Đây là điển hình của thua phát hoảng đến bới lông tìm vết, tìm được vết thì không thoải mái.

"Nếu anh muốn tìm không thoải mái, vậy kỳ lễ này anh ở trong quân đội mà từ từ hạ hỏa rồi đã trở về!" Đường Mộ rõ ràng không đem người nào đó không thoải mái để ở trong mắt.

"Em không được như vậy! Còn không cho anh về nhà!?"

Thẩm Lãng trừng to mắt, đây là thế đạo gì? Y không thoải mái ngoài miệng nói này nọ một chút cũng là phạm pháp? Còn không cho về nhà, có như vậy sao?

"Chẳng lẽ chờ anh về nhà lớn làm một hồi?"

Hắn tự nhận đánh không lại tên hỗn đản này, hiện tại hắn không muốn dùng bạo lực gia đình để nói chuyện với hỗn đản này, nói không đi. Nắm đấm cứng mới là vương đạo, nhưng mà gặp gỡ y, nắm đấm của hắn thiếu lực, cho nên không cần phải động thủ. Hắn tự biết lượng sức mình, đánh không lại thì đánh làm gì, người chịu thiệt là mình.

"Anh bỏ được sao?!" Thẩm Lãng nói mà nghiến răng nghiến lợi, vật nhỏ không lương tâm này, y làm sao gặp được hắn?

"Vậy anh trước hết ở quân đội tìm bia ngắm dỡ hết cơn tức rồi lại trở về nhà đi! Đi đi, không phải là bận sao? Vừa lúc em cũng bận."

Đường Mộ phất phất tay, trong lời nói của nam nhân làm cho vẻ mặt hắn lộ tươi cười thản nhiên. Thẩm Lãng nếu không phẫn hận cũng chỉ còn nước xuống xe, ngẫm lại như thế nào cũng hiểu được hôm nay mình thật là xui xẻo. Nhìn nhìn Đường Mộ, đưa tay câu cổ hắn, cũng không ngại bên ngoài còn có người, trực tiếp kéo người qua, hung hăng hôn đến khi Đường Mộ thiếu chút đấm tới một đấm mới lưu luyến buông ra.

"Cái tên này, cút!!"

Đường Mộ trực tiếp chống thân mình, nhấc chân hung hăng đá Thẩm Lãng một cước, Thẩm Lãng vừa thấy, nhanh tay mở cửa xe chạy lấy người. Trong một giây cuối cùng, giày của Đường Mộ lướt qua một góc quân phục của Thẩm Lãng, chỉ thiếu chút nữa trực tiếp một cước đá Thẩm Lãng ra cửa xe.

"Anh đi đây, tiểu tổ tông, anh sẽ gọi điện thoại cho em!" 

Tâm tình đã muốn chuyển âm tính, Thẩm Lãng cười hì hì phất phất tay với người yêu, bộ dáng kia nhìn như thế nào cũng khiến người ta tâm đổ.

Đường Mộ cũng không thèm nhìn đến y, lặp tức đeo dây an toàn, sao đó một chân nhấn ga, trực tiếp vượt qua Thẩm Lãng rời đi.

"Quân trưởng! Cẩn thận—"

Tên ngốc kia bị cặp đôi này hôn môi trước mặt chỉnh cho ngốc lăng, nhìn Đường Mộ lái xe thẳng hướng quân trưởng mà chạy, nhịn không được kinh hô lên tiếng.

Thẩm Lãng vừa thấy người yêu thẹn quá giận, chỉ biết hắn sẽ không không rên một tiếng, cho nên khi nhìn thấy xe thẳng tắp hướng mình chạy tới, nghiêng người một chút, thoải mái tránh được thân xe.

"Kéttt—" Xe chợt dừng lại, Đường Mộ nhìn Thẩm Lãng, cổ cùng tai đều đỏ.

"Về nhà anh chờ đó cho ông!" Nói xong liền lái xe đi mất. Vẫn là cái loại tốc độ xe người ta hay chạy trên cao tốc.

"Tiểu tổ tông! Em chậm một chút!" Thẩm Lãng nhìn thấy chỉ biết lắc đầu. Tiểu tổ tông này là bắt đầu đua xe sao?

Trả lời y là xe hắt lên bụi đất, cùng chiếc xe mui trần mà chạy kia. Nhưng mà tâm tình Thẩm Lãng đã tốt hơn nhiều so với trước đó, nhìn tên xui xẻo kia mặt cũng không còn đen như lúc nãy nữa.

"Đi thôi! Chuẩn bị xe, đi bộ tư lệnh quân khu." Thậm chí trong giọng nói của y có chút vui mừng.

Cảnh vệ viên xui xẻo của y nhìn quân trưởng tâm tình âm chuyển, cảm thán tình yêu thật vĩ đại! Cư nhiên có thể biến diêm vương thành thánh mẫu!

 Bất quá hắn cảm thán không được bao lâu, bởi vì thủ trưởng của hắn tâm tình tốt không có duy trì được bao lâu.

"Đại gia! Không phải nói rất gấp sao? Chỉ là một cái pháp lệnh cấp một như vậy?!"

Đứng ở văn phòng tư lệnh, Thẩm Lãng lòng muốn giết người cũng có. Chỉ cần là cái pháp lệnh không đáng này, y phỏng chừng lập tức là có thể thực thi.

"Này... Thẩm quân trưởng, tư lệnh là lâm thời bị gọi đi!"

Bí thư trưởng ở lại giữ văn phòng tư lệnh nhìn người trẻ tuổi trước mặt này tức giận đến muốn đấm bàn, nhìn thấy có chút trợn mắt há hốc mồm. Người nọ là Thẩm thiếu tướng tao nhã kia sao? Thời gian tiếp xúc không tính là ngắn, đây vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng này của y.

"Lâm thời đi vì sao không thông tri một tiếng?" Câu thứ hai Thẩm Lãng đem cơn tức đè nén lại.

"Đồng chí quân ủy trực tiếp lại đây đón, đi rất vội vàng, hơn nữa tư lệnh mới vừa đi, Thẩm quân trưởng đã tới đây." Thấy y thu liễm cảm xúc, bí thư trưởng nhẹ nhàng thở dài hơi nhẹ nhỏm.

Rốt cuộc biết vì sao lúc tư lệnh đi muốn hắn đến tiếp Thẩm thiếu tướng đại danh đỉnh đỉnh này. Thì ra y là loại người tính tình táo bạo. Trước kia sao ngớ ngẩn không phát hiện ra chứ? Trực tiếp ở trong này rống mắng, xem ra lại là một người khó hầu hạ.

"Phải không?"

Thẩm Lãng nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy Thẩm mỗ cáo từ trước!"

Nói xong liền xoay người đi ra cửa. Y không muốn để cho người lãnh đạo trực tiếp của y sau khi họp ở quân ủy trở về, vừa về thì phát hiện cái bàn của mình bị phá.

"Thẩm quân trưởng đi thong thả." 

Đi đi! Đi đi! Loại người không kém ôn thần là mấy này, hắn thật sự không muốn tiếp đón!

Thẩm Lãng hai ba bước bước ra văn phòng quân khu, bước nhanh đến cạnh cửa xe, rốt cuộc cũng bùng nổ, hung hăng một cước đá vào cốp xe. Một cước kia dùng chừng mười phần lực, làm xe lay động một chút. Cảnh vệ viên trên xe hoảng sợ, chạy xuống xe xem là ai dám đá xe của quân trưởng tập đoàn C, nhưng mà xuống xe nhìn thấy sắc mặt đen như đít nồi của Thẩm Lãng, hắn thật muốn hai gậy đập cho mình hôn mê. Hắn sao lại chạy đến làm cảnh vệ viên cho quân trưởng làm chi không biết?

Hắn bây giờ muốn quay về sư bộ cũng không được. Hắn muốn từ chức cũng không thể được. Ai nói làm cảnh vệ viên của quân trưởng là chuyện vô cùng vinh quang? Hắn nhất định đánh chết cái tên hỗn đản miệng thúi kia! Hỗn đản kia như thế nào không đến nhìn xem một mặt khủng bố của quân trưởng! Nhìn xong bảo đảm không ai dám nói như thế nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro