Chương 41 - 43 (Hoàn)
Chương 41
Sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện ra ta đang bị Vô Tâm ôm vào trong lòng.
Ta khẽ hé miệng, không biết hắn thực sự còn ngủ hay đang giả vờ.
"Vô Tâm..." Ta nhẹ nhàng kêu hắn vài tiếng cũng không thấy hồi đáp, "Ta thực sự không muốn làm hoà thượng... Chẳng qua nơi Phật đường này khiến ta thấy thanh tĩnh... không phải nghĩ đến những sự tình phiền não nữa."
"Ta biết." Vô Tâm chậm rãi mở to mắt, "Cho nên ngươi cứ thanh thản để ta hầu hạ đi! Dù sao ngươi cũng không định xuất gia mà?"
"Thuỷ Vô Tâm!" Tên hỗn đản này lại làm bộ ngủ! Ta đứng bật dậy từ trên giường, "Ta đi niệm kinh đây, ngày mai sẽ xuất gia ngay!"
Ta nổi giận đùng đùng đẩy cửa đi ra ngoài, phía sau còn nghe tiếng cười của Thuỷ Vô Tâm vọng lại.
Bên trong Phật đường có khói bay dật dờ, ta lật xem cuốn kinh thư hôm trước còn chưa xem xong, thể xác và tinh thần rốt cuộc trầm tĩnh. Ngay cả khi có người ôm ta từ phía sau, ta cũng không có cảm giác, đến tận khi lưỡi người đó liếm lên vành tai ta, giống như nhạn quá kinh hồng, ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt Hiên Viên Tĩnh.
"Ta đang lựa chọn đúng như lời ngươi, hiện tại đang ở đây để cẩn thận cân nhắc, ngươi còn tới quấy rầy ta làm gì?" Ta nhìn gương mặt khiến người khác không thể rời mắt của hắn, có vài phần chột dạ.
"Nói dối. Ngươi căn bản không muốn rời khỏi đây." ngữ điệu mềm mỏng của hắn ma sát ở gáy ta.
Ta im lặng.
"Cho ngươi biết một tin tức," Môi hắn lại kề sát tai ta, "Doãn Hoà Phong đã bị sư phụ của hắn bắt đi."
"Cái gì?" Ta quay đầu lại.
"Tuy rằng bọn họ là thầy trò, nhưng vì ngươi nên quan hệ sớm đã rạn nứt. Không biết hắn giờ đã bị Diệp Thanh Tuyền ép cho thành thứ gì."
"Ngươi đã thấy?"
"Đúng, ta đã thấy."
"Vậy ngươi vì sao không ngăn cản tên lão yêu quái kia?!" Thanh âm của ta nhất thời nâng cao lên tám độ.
"Sao ta lại phải ngăn cản?" Đầu của hắn chậm rãi tiến tới, chóp mũi chỉ cách ta nửa tấc thì dừng lại, ánh mắt hắn tràn đầy ý tứ trêu tức mà thăm dò khiến ta cảm thấy bị áp bức, "Dù sao ngươi cũng muốn ở trong căn miếu nát này thoát ly phàm trần tục sự bên ngoài, Doãn Hoà Phong sống hay chết, ngươi còn quan tâm sao?"
Ta nhắm mắt, thực lòng nói với hắn: "Ta có quan tâm, các ngươi ta đều quan tâm. Quan tâm đến nỗi khiến ta rất khổ sở, muốn cho các ngươi mỗi người nhiều một chút, nhiều thêm một chút nữa, nhưng dù ta có làm thế nào, ta vẫn chỉ có thể 'được yêu'..."
Ta không dám mở to mắt, sợ khi vừa mở mắt, sẽ có thứ gì đó tuôn ra từ khoé mắt đang đau xót, cái thứ khiến ta không giống một người đàn ông, khiến ta cảm thấy ta thực sự yếu đuối.
Hắn ôm chặt ta, ngực của hắn khiến ta nghẹt thở, chỉ có lúc này, hắn ôn nhu đến có vài phần dung túng.
"Xin lỗi..." Nhẹ nhàng, lạnh lẽo, xuất ra từ miệng của kẻ trước giờ đều "Thà rằng người trong thiên hạ cậy ta, ta không cậy người trong thiên hạ", đầy trân trọng.
Lúc hắn ly khai thật im lặng, im lặng đến nỗi như chưa từng tới, mà trong tay ta lại có một mảnh giấy nhỏ, ta nhận ra chữ viết trên giấy, là của Diệp Thanh Tuyền:
Ngày mai sau khi mặt trời xuống núi, gặp lại dưới tàng cây hoè trong rừng cách chùa 3 dặm, trên đầu cành hoè có cột một sợi chỉ đó.
Ta cười lạnh lẽo, lần trước bắt cóc hài tử, lần này lại bắt Hoà Phong, lão yêu quái này không còn chiêu nào khác sao?
Trở lại phòng, ta đưa tờ giấy cho Vô Tâm, Vô Tâm xem xong khẽ chau mày: "Ngươi nhất định phải đi."
Ta gật gật đầu, hắn nhìn về phía ta nói: "Ta đi cùng ngươi, dù sao trên giấy cũng không nói ngươi phải đi một mình."
Ngày hôm sau, ta ăn cơm chiều xong, liền cùng Vô Tâm chạy tới tàng cây hoè kia.
Ánh chiều tà xuyên thấu qua những khe hở cành lá, dương dương sái sái rơi vào trong rừng, ta nhìn thân ảnh dưới tàng cây hoè dần dần tiến lại, không khỏi thốt lên: "Hiên Viên Tĩnh?"
"Các ngươi tới trễ thật, ta đã chờ từ lâu rồi." Hắn cười, ánh mắt vẫn sắc bén ở sắc trời chiều nhàn nhạt trở nên nhu hoà mà uyển chuyển.
Thuỷ Vô Tâm lộ ra thần sắc đã hiểu rõ: "Ta đã dự đoán ngươi sẽ không yên tâm để cho Thần Nhi tới gặp Diệp Thanh Tuyền."
"Vậy thì ngươi vì sao còn đưa tờ giấy cho ta? Ta vĩnh viễn không biết không phải tốt hơn sao. Sẽ không phải nguy hiểm, ngươi cũng có thể mượn Diệp Thanh Tuyền để diệt trừ Hoà Phong."
Đôi mày Hiên Viên Tĩnh để lộ ra vài phần sầu bi, ngược lại Vô Tâm cười nói: "Nếu hắn thật sự làm vậy, hắn sẽ lập tức mất ngươi."
Thái dương chói lọi dần dần chìm vào bóng đêm, từ nơi sâu thẳm trong rừng rậm có một cỗ kiệu chậm rãi hướng về phía chúng ta.
Hắn đã đến, cơ thể ta không khỏi một trận căng thẳng.
Cỗ kiệu cách chúng ta còn mấy trượng thì dừng lại, màn kiệu nhẹ nhàng bị vén lên, ta nhìn thấy Hoà Phong đang ngồi cạnh Diệp Thanh Tuyền, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy vẻ muốn nói, nhưng bị phong bế huyệt đạo, chỉ có thể ngây ngốc ngồi một chỗ.
Diệp Thanh Tuyền nhìn bên cạnh ta còn có Thuỷ Vô Tâm và Hiên Viên Tĩnh, cười nhạo: "Xem ra tình thế bất lợi với ta a."
Ta nhíu mày nói: "Có gì cứ nói thẳng. Ngươi cứ vòng vo tam quốc như vậy không biết là rất phí phạm sinh mệnh sao?"
"Ha ha ha ha," hắn cười trống rỗng đến rung hai vai, "Sinh mệnh của ta, sớm đã bị Mục Khanh Dung hoang phí sạch sẽ rồi!"
___________________
Chương 42
"Ngươi muốn thế nào mới thả Hoà Phong?"
"Mục Khanh Dung đang ở đâu?" Diệp Thanh Tuyền thu hồi nụ cười.
"Trên núi." Ta trả lời, đơn giản rõ ràng, nhưng thân thể hai người bên cạnh rõ ràng run lên, không ai muốn câu trả lời của ta là như thế.
"Núi nào?" Diệp Thanh Tuyền dường như không có phản ứng, nhưng ta thấy các ngón tay hắn đang siết chặt thành một nắm tay.
"Không có tên, gần huyện Triêu Lai." Ta thấy nắm tay hắn hơi nới lỏng, đáp án của ta coi bộ làm hắn vừa lòng.
"Ngươi là đồ đệ của hắn?"
Ta không trả lời, chỉ gật đầu.
"Hắn đã bao giờ nhắc tới ta với ngươi chưa?" Trong mắt hắn bỗng nhiên tràn ngập hy vọng.
Ta vốn định nói có, thuận với ý của hắn, nhưng lỡ như hắn hỏi sư phụ của ta đã nói gì, ta biết trả lời thế nào đây? Ta đoán sư phụ e là đã thiếu nợ phong lưu với người ta, nếu không thì chỉ có thể là giết người hoặc hại người ta khuynh gia bại sản, vậy phải làm sao? Vì thế ta đơn giản thành thực hồi đáp: "Không có."
"...Không có..." Diệp Thanh Tuyền bỗng nhiên kích động, đi về phía trước hai bước, rời khỏi Hoà Phong.
Ta nghĩ thầm, nếu có thể dụ hắn tách khỏi Hoà Phong, tự nhiên sẽ rất tốt, vì thế lui về sau hai bước nói: "Thật là không có mà..."
"Ngươi nói dối! Ngươi nói dối! Ngươi muốn chọc giận ta phải không?" Khuôn mặt diễm lệ của hắn trở nên méo mó.
"Ta không nói dối!" Đúng như ý ta, ta lại lui về phía sau hai bước.
Hiên Viên Tĩnh cùng Thuỷ Vô Tâm đã hiểu rõ tâm tư của ta, một người tiến về phía Hoà Phong, một người lùi lại theo ta.
"Hắn có phải đang ở bên Lãnh Dục Phong không? Có phải không? Có phải không!" Hắn bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt bắt đầu nổi màu đỏ. Ta thậm chí có cảm giác hắn lập tức sẽ tiến đến bóp cổ ta.
Ta dùng dư quang nhìn Hiên Viên Tĩnh bên cạnh ta đang lộ vẻ kinh ngạc, liền nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Lãnh Dục Phong... là sư phụ của ta..." Hiên Viên Tĩnh nhíu nhíu mày.
Hà, chẳng trách lão yêu quái luôn tìm đến Hiên Viên Tĩnh gây phiền phức, ra là không phải hắn rảnh rỗi không có gì làm, mà là "Phụ làm tử chịu" a!
Ta lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói bừa: "Đúng! Bọn họ mỗi ngày đều ở bên nhau, mỗi sáng, sư phụ đều cho Lãnh Dục Phong rửa mặt, xếp đũa, cho hắn ăn cơm, cùng hắn đi thưởng thức phong cảnh, khán sơn khán thuỷ, chơi cờ uống rượu, buổi tối vẫn không rời nhau ra, nằm chung trên một chiếc giường, ôm lấy nhau, còn nói chuyện hàn huyên, sau đó mới thổi đèn..."
Diệp Thanh Tuyền bỗng nhiên nổi cơn điên cuồng vọt lại, Hiên Viên Tĩnh kinh hãi một chưởng phóng tới giữa lưng hắn, hắn bị nội thương, một ngụm máu tươi phun ra trước mặt ta, nhưng dường như không bị chưởng kia ảnh hưởng chút nào, hai tay nắm lấy vạt áo ta, đem thân thể của ta lay động.
"Không đúng! Không đúng! Ta đã tìm hắn mười mấy năm nay! Hắn rõ ràng đã nói sẽ không chọn ai... Không chọn ai..." Lực đạo của Diệp Thanh Tuyền dần nới lỏng, ánh mắt hỗn loạn.
Ta nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của hắn, bỗng nhiên rất muốn nói với hắn, ta đã gạt hắn, nhưng cũng không hoàn toàn là lời nói dối.
Nhớ rõ năm đó, sư phụ đem theo ta đến Lư Sơn du ngoạn, gặp biểu tình bi thương trên gương mặt tuấn tú của Lãnh Dục Phong.
"Ta ghét nhất chân của người, bởi vì có chân, lúc nào muốn đi là có thể đi."
Sư phụ cười cười, vươn tay điểm trên lông mày hắn, nhẹ nhàng nói: "Đồ ngốc..."
Ta nghĩ đến thế gian tình ái ở nhất khắc đó, đều chỉ là cát bụi, có thể trong nháy mắt chảy xuống theo ngón tay hắn.
Nhưng ta đã sai lầm, mấy tháng sau, sư phụ nhận được một phong thơ, cùng một bông hoa sứ màu xanh.
Sư phụ ở dưới ánh đèn tối tăm, cười hiu quạnh nói với ta: "Ta rốt cuộc đã mất hắn."
Rốt cuộc là ai ngốc? Rõ ràng trong mắt cũng sắp tràn lệ, tại sao còn phải cười?
Sư phụ mỗi ngày sáng sớm đều lau chùi cẩn thận thanh hoa từ kia, ăn cơm cũng phải dọn bát đũa cho người kia, xới cơm đầy chén, đến tận khi cơm nguội đi, thành một mảng khô cứng, sư phụ mới cười cười, bảo ta thu dọn bát đũa, sau đó đem thanh hoa từ kia du sơn ngoạn thuỷ...
Tiếng thét chói tai của Diệp Thanh Tuyền khiến tâm trí ta trở về với hiện tại.
"Không thể nào! Không thể nào! Ta rõ ràng đã độc chết hắn! Ta rõ ràng đã độc chết hắn!"
Ta nhìn ánh mắt trống rỗng của hắn lại tràn ngập tuyệt vọng, giống như một vực sâu không thấy đáy.
"Là ngươi giết hắn?" Hiên Viên Tĩnh trong nháy mắt đỡ cho ta, đứng trước mặt Diệp Thanh Tuyền, "Ngươi giết hắn! Ngươi giết hắn! Hắn rõ ràng đã đồng ý sẽ nuôi ta lớn lên! Dạy ta võ công thiên hạ vô song! Ngươi khiến ta mỗi năm đều có một tháng tẩu hoả nhập ma khổ sở! Ngươi khiến ta mới mười hai tuổi đã phải học cách toan tính mưu mô! Ngươi khiến ta mỗi ngày đều cô độc!"
Ta rốt cuộc hiểu được vì sao hôm ấy ở Si Mị cung bị Long Tiềm Chu đánh rớt xuống Đoạn Trường Nhai, sau đó ở trong sơn động thấy Hiên Viên Tĩnh bị xích sắt khoá lại.
Hiên Viên Tĩnh trút hết bi phẫn: "Ta muốn giết ngươi! Báo thù cho hắn!" Sau đó rút mạnh thanh kiếm bên hông, đâm ra với tốc độ mắt ta không thể nhìn kịp.
Mọi người đều đứng đờ ra tại chỗ.
Ta không thể động đậy, Vô Tâm vừa mới giải khai huyệt đạo cho Hoà Phong quay đầu lại, Hoà Phong hé miệng nhưng không phát ra thanh âm nào...
Ta nhắm chặt mắt, sau đó nghe thấy một tiếng động vang dội.
Kiếm Hiên Viên Tĩnh bị bắn ra xa vài trượng, tay phải cầm kiếm của hắn dừng lại giữa không trung, run rẩy, máu tràn ra từ các kẽ ngón tay.
Ta chậm rãi xoay người, thấy thân ảnh từ xa xa, vạt áo phiêu dật, đạm bạc tao nhã.
"Dù hắn có nợ ngươi cái gì, ta sẽ trả hết." Thần sắc hắn vẫn như cũ, ta rốt cuộc hiểu được vì sao hắn đã từng dõng dạc tự khen ngợi mình là "tiên phong đạo cốt".
"Sư phụ?"
________________________
Chương 43
"Đã lâu không gặp, Tinh Thần." Ánh mắt sư phụ đầy thâm ý đảo qua Hoà Phong, Vô Tâm cùng Hiên Viên Tĩnh, "Không ngờ ngươi còn có bản lĩnh cao cường hơn cả ta a..."
"Sư phụ! Rốt cuộc sao lại thế này? Bây giờ không phải là lúc nói đùa!" Ta không nhẫn nại được nữa.
Sư phụ không trả lời ta, đôi mắt nhìn Diệp Thanh Tuyền đang ngây dại lộ ra tiếu ý khoan dung: "Ngươi không phải muốn gặp ta sao? Không muốn đến bên ta sao?"
Như thế, Diệp Thanh Tuyền giống như con rối gỗ được giật dây, đi từng bước một về phía sư phụ, trong mắt hắn là một sự thành kính ta chưa từng thấy qua, "Khanh Dung..."
Sư phụ ôm hắn vào lòng, vuốt ve trán hắn như đang dỗ một đứa hài tử: "Tất cả đã kết thúc, ta đến rồi đây."
Mười sáu năm trước, đệ tử Chú Kiếm phong Mục Khanh Dung dùng Tuyệt Trần tam thập lục thức văn danh giang hồ, hai mươi hai tuổi đã là vô địch trong các danh môn chính phái, có thể cảm nhận được cảm giác cô đơn của người "Cao xử bất thắng hàn" (Ở chỗ cao không thắng được cái giá rét), tận đến khi tại Võ lâm đại hội gặp gỡ tên giáo chủ ma giáo cao ngạo Lãnh Dục Phong, hai người hiểu rõ lòng nhau, mà giáo chủ Thanh Minh giáo Diệp Thanh Tuyền ở võ lâm đại hội thấy tư thế oai hùng của Mục Khanh Dung cũng không khỏi ái mộ, vì thế có một màn diễn tình cảm cắt không đứt mà còn rối loạn. Mục Khanh Dung không biết lựa chọn thế nào, rốt cuộc quyết định một mình thoái ẩn giang hồ, khiến Lãnh Dục Phong cùng Diệp Thanh Tuyền dốc hết tâm lực cả đời tìm kiếm Mục Khanh Dung đã ra đi không lời từ biệt. Tám năm sau, Lãnh Dục Phong ở Lư Sơn rốt cuộc tìm được Mục Khanh Dung, Diệp Thanh Tuyền biết tin này đâm ra ghen tỵ, độc chết Lãnh Dục Phong...
Chúng ta im lặng nghe sư phụ kể chuyện năm đó.
"Hiên Viên Tĩnh, nếu như ngươi nhất định muốn trả thù cho sư phụ của ngươi, ta sẽ không ngăn cản. Nợ máu phải trả bằng máu, đó là lẽ hiển nhiên. Nhưng ta còn muốn nói với ngươi một câu, dù có không muốn tận, duyên phận ắt sẽ sớm tận.
Hiên Viên Tĩnh nhìn vẻ mặt đạm nhiên của sư phụ hỏi: "Lãnh Dục Phong đối với ngươi là người như thế nào? Ngươi thực sự có giữ hắn trong tim không?"
"Sư phụ của ngươi a..." Sư phụ hơi ngẩng đầu lên, chúng ta nhìn không thấy ánh mắt hắn, "Hắn là người khiến ta không thể nhớ tới."
"Vì sao?"
"Bởi vì nhớ tới sẽ thấy đau. Cho dù cố quên hắn, sau đó cũng phát hiện, chỉ là giả vờ quên hắn. Có điều, khi ta rốt cuộc đã quyết định từ nay về sau sẽ chăm sóc tốt cho hắn, thì lại chỉ có thể hoài niệm hắn..."
Hiên Viên Tĩnh nhìn sư phụ, trên môi nở ra nụ cười tựa hồ sầu não lại tựa hồ bình tĩnh: "Nếu ngươi thật sự nghĩ vậy, Lãnh Dục Phong có thể chết cũng không hối tiếc."
Ta tiến đến, ngón tay nhẹ nhàng đan vào bàn tay hắn, hắn trầm mặc nắm chặt những đầu ngón tay ta.
Đêm đến, chúng ta vẫn ở ngôi chùa kia, sư phụ ngồi dưới ngọn đèn mờ tỏ chải tóc cho Diệp Thanh Tuyền. Hắn bởi vì khí huyết công tâm, chân khí nghịch lưu mà phát điên, tâm trí hiện tại như một đứa trẻ năm, sáu tuổi, ngoại trừ sư phụ không nhận ra ai cả.
"Sư phụ, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Ta miệng ngậm củ cải, mơ hồ hỏi.
"Hỏi đi." Sư phụ không ngẩng đầu nhìn ta, vẫn tiếp tục chải tóc cho Diệp Thanh Tuyền.
"Ngươi không hận hắn sao? Hắn đã độc chết Lãnh Dục Phong."
"Hận? Ta chỉ có thể tự hận mình." Diệp Thanh Tuyền nhu thuận dựa người vào lòng sư phụ, "Ta đã mất đi Dục Phong, chẳng lẽ còn để mất đi Thanh Tuyền? Hay ngươi muốn ta giết Thanh Tuyền để hai người họ tiếp tục tranh đấu dưới địa phủ? Mọi chuyện đều là lỗi của ta a."
"Sư phụ sai ở chỗ nào?"
"...Ba nghìn con sông nhỏ, sao biết ba nghìn con sông nhỏ muốn vào một gáo nước*?" Sư phụ nhẹ nhàng cười, mơ hồ bi ai, ta biết những lời này là nói với ta.
Đêm hôm đó, Hoà Phong, Vô Tâm cùng Hiên Viên Tĩnh vẫn đứng trơ ra ở ngoài cửa, khi ta đẩy cửa ra, chỉ nói ngày mai sẽ đón Tịch Chiếu cùng sư phụ trở về.
Bọn họ do dự, muốn hỏi ta, ta quay đầu lại đắc ý cười: "Ba người các người ta đều muốn. Ai không cần được ta 'muốn' cứ việc đi tìm người khác, ta tuyệt đối không ngăn cản!"
Nhất khắc đó, là thời khắc nhẹ nhõm nhất của ta.
Ngày hôm sau, ta cùng sư phụ ngồi trên xe ngựa, ba người họ cưỡi ngựa theo sau, ta vén cửa sổ nhìn về phía sau, xác định cả ba người họ đều đến, rốt cuộc thở ra nhẹ nhõm.
Chợt nhớ tới lời chủ trì nói với ta trước khi bỏ đi: "Thí chủ, ngươi cũng biết phật gia ta có ba loại cảnh giới: nặng nhất là nhìn sơn là sơn, nhìn thuỷ là thuỷ; nặng thứ nhì là xem sơn không phải sơn, xem thuỷ không phải thuỷ; còn nặng ít nhất -- nhìn sơn vẫn là sơn, nhìn thuỷ vẫn là thuỷ a. Thế gian tình ái, cũng như thế..."*
(Chịu =3= ko hiểu mấy lời triết lí này)
Ta ngồi trong xe, tựa hồ đã hiểu được, lại tựa hồ vẫn hồ đồ.
Sư phụ nở nụ cười, ta bỗng nhiên thấy lạnh run, nhớ lại lúc hắn bảo ta xuống núi hoạ "Phong lưu quyển" cũng có biểu tình này.
"Sư phụ, ngài là sao vậy? Trúng gió à?" Ta sợ hãi hỏi.
"Ha ha... Ta là đang lo lắng cho ngươi đó!"
"Lo lắng gì?" Ta nuốt nước bọt.
"Ba người họ đối với ngươi đều tình thâm, là chuyện tốt... Có điều, bọn họ mỗi người đều là hổ lang chi niên, Tinh Thần -- một mình ngươi ứng phó thế nào đây?"
Ta trừng mắt nhìn sư phụ thật lâu.
Nửa năm sau, giang hồ lại nổi cơn phong ba, Võ lâm minh chủ Thuỷ Vô Tâm cùng cung chủ Si Mị cung Hiên Viên Tĩnh, giáo chủ Thanh Minh giáo Doãn Hoà Phong cùng ký hiệp ước, cùng nhau đuổi bắt một tiểu nhân vật trong võ lâm không ai biết đến.
Tên tiểu nhân vật này đích thị là tên xui xẻo ta đây, một người làm sao chịu được sức ép từ cả ba người họ a! Cho nên gia gia ta đã bỏ chạy, đáng tiếc có lên trời xuống đất, ba tên Vương bát đản này vẫn không chịu buông tha ta, dù có ẩn thân trong chợ, trong kỹ viện hay nơi núi rừng, đều không thoát khỏi sự truy lùng của võ lâm nhân sĩ.
Ông trời à, ta bộ dạng không có gì đẹp đẽ, tính cách cũng không khả ái, dụng tình cũng không một lòng chung thuỷ, xin ngươi khiến cho ba người họ quên ta đi!
- Hoàn kết -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro