Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 (H)

Sau lời hứa hẹn của y, Hạ Dữ Thiên liền không chút nghĩ ngợi mà gật đầu. Nhưng trước khi rời đi lo chính sự, hắn cũng không quên trên thân thể y hôn qua một lượt.

Diệp Uy bị hắn đùa giỡn trong tay nhưng vẫn cố sức chịu đựng. Mãi cho đến khi thân ảnh hắn khuất xa, y mới điên tiết đứng lên đá mạnh vào thành giường một cái: "Mẹ nó, đồ chó chết. Ông đây nhất định phải thoát khỏi cái ổ chó này!".

Y nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ muốn lôi cả tổ tông hắn ra rủa. Nhưng chửi rủa một hồi lại rất có cảm giác ai đó đang nhìn mình, miệng y cũng bất giác mím lại.

Không gian xôn xáo đột nhiên trở nên tĩnh mịch khiến cho ai kia đứng bên ngoài nãy giờ cũng cảm thấy vô cùng mất hứng, tiếp theo đành lên tiếng: "Anh cũng gan lớn đấy, dám chửi cả cha tôi!", theo câu nói đó, một nam nhân tóc tai rũ rượi, thoạt nhìn ôn nhã xuất hiện.

"Là ai?", Diệp Uy thấy có người mở cửa bước vào, thân thể liền phản xạ phóng ngay xuống giường, hai tay lập tức nắm thành đấm phòng thủ.

Thấy y chưa gì đã thủ thế, nam nhân kia liền không nhịn được mà bật cười: "Phì, anh không cần phải cảnh giác vậy đâu. Gọi tôi là Hạ Yên!".

Người kia cười quá đỗi tự nhiên khiến Diệp Uy có chút ngẩn người. Y vô thức nhép miệng cái tên "Hạ Yên", sau đó lại giật mình, vô cùng kinh ngạc: "Ngươi là Đại thiếu chủ của Duật bang?", nói xong lại tiếp tục phòng thủ.

Hạ Yên im lặng một lúc, miễn cưỡng lắm mới gật đầu một cái, sau lại nói: "Đã bảo là anh không cần phải cảnh giác vậy mà!", thật ra đối với cái danh "Đại thiếu chủ" này, cậu thật sự không có chút hứng thú.

"Thao, chẳng phải Đại thiếu chủ của Duật bang đã sớm chết rồi sao?", Diệp Uy thả lỏng cơ thể, nét mặt cũng không phân biệt được là đang thắc mắc hay đang nghi ngờ.

"Ai ác miệng thế?", Hạ Yên không biểu tình gì nhiều, chỉ có đôi môi cong lên như muốn cười.

"Hai năm trước, chính miệng Hạ Dữ Thiên đã nói thế!", y nhanh miệng đáp.

"Sặc, tôi ấy vậy mà đã chết được hai năm rồi sao? Ha ha, thằng em tôi cũng thật biết đùa đi!", cậu cười đến sảng khoái, hoàn toàn không có chút dấu hiệu tức giận nào.

Diệp Uy thấy thế lại ngẩn người, thầm nghĩ sao người này có thể đối với cái chết của mình lại hào sảng như vậy? Đổi lại là y, nếu có ai dám nói y gặp nạn trong khi y khoẻ mạnh sờ sờ thì y chắc chắn sẽ tìm tên ôn đó giáo huấn một trận, và nếu may mắn tên ôn đó trùng hợp chính là Hạ Dữ Thiên thì y giết luôn.

Hạ Yên nhìn y, cảm thấy người này cứ ngây ngây ngốc ngốc thế nào, khiến cho người ta phát sinh cảm giác muốn trêu chọc: "Không nói chuyện tôi nữa. Nói chuyện của anh đi!".

Đột nhiên nghe đối phương đề cập đến mình, Diệp Uy hoàn hồn, ngay lập tức đáp: "Chuyện của ta? Chuyện gì chứ?".

"Anh là tiểu 0?", cậu chớp chớp mắt, giọng đầy khẳng định. (Tiểu 0 chỉ người nằm dưới a.k.a thụ)

Tự nhiên bị một người xa lạ nói trúng thóp, y giật mình, hai mắt liếc đi nơi khác, muốn chối: "Ai là tiểu 0 chứ? Điên rồ!".

"Ha ha, vậy là đúng rồi!", Hạ Yên cười đến tít mắt, không ngờ y lại dễ đoán như vậy.

"Không phải!", Diệp Uy lại phản bác, nhưng mặt có dấu hiệu đỏ lên.

Thấy y cứ đôi chối, Hạ Yên đột nhiên ngưng cười, không nói không rằng tiến gần đến y, một hơi đẩy ngã y xuống giường, sau đó xước tóc lên một cái, để lộ hoàn toàn khuôn mặt đẹp như tượng quý. Hai người, bốn mắt, ngay lập tức chạm nhau.

"Ngươi làm cái gì vậy?", Diệp Uy nhíu mày, nhìn người kia với ánh mắt vô cùng khó hiểu.

Hạ Yên trầm mặc một chút, sau đó lại phá lên cười: "Ha ha, còn nói là không phải tiểu 0. Bình thường số 1 nhìn tôi là cương rồi!", cậu cùng lúc vô lực hữu lực đặt chân lên hạ bộ mềm yếu của y, giọng điệu vạn phần trêu chọc. (1 chỉ người nằm trên a.k.a công)

Y nhăn mặt, lấy thế lui người về sau. Nếu là bình thường y chắc chắn sẽ đứng lên đấm cho đối phương vài phát, nhưng hiện tại đối phương lại là một tên biến thái mị sắc hơn người thì y thật sự có một chút cảm giác "thương hoa tiếc ngọc".

"Ngươi...",

"Anh...", hai người trùng hợp mở miệng cùng một lúc.

"Ngươi nói trước đi", Diệp Uy chỉnh chỉnh lại quần áo, nhượng người kia nói.

"Anh là Diệp Uy, đúng không?", Hạ Yên thôi cười cợt, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc.

Y trực tiếp gật đầu: "Đúng vậy!".

"Vậy thì tôi có cách giúp anh trốn khỏi đây!", Hạ Yên nói nhẹ nhàng, vẻ mặt không chút gợn sóng.

Diệp Uy nghe thấy, cả người run bật một cái, gấp gáp hỏi: "Bằng cách nào?", nhưng ngay sau đó, y lại nhíu mày: "Nhưng tại sao ngươi lại giúp ta? Ngươi với Hạ Dữ Thiên chẳng phải là cùng một giuộc với nhau sao?".

Cậu nhếch môi, vừa nặng vừa nhẹ đáp: "Anh có thấy ai cùng một giuộc mà trù nhau chết không? Tôi với Hạ Dữ Thiên... không-đội-trời-chung!".

...

Nói chuyện với Hạ Yên cả buổi, Diệp Uy rốt cuộc cũng biết được cách trốn thoát khỏi đây là gì. Theo như lời của cậu ta nói thì góc Tây trong căn phòng này có một mật đạo dẫn ra thành phố và ngay sau đó y cũng đã xác thực rồi. Việc tiếp theo chỉ cần lấy được chìa khóa trên người Hạ Dữ Thiên đem đi mở cánh cửa ở cuối mật đạo là xong.

Vậy là tốt, tất thảy đều đã có cách rồi, bây giờ chỉ cần thận trọng lừa lấy chìa khóa của hắn là được.

Diệp Uy phấn chấn "Ừ!" trong bụng một tiếng, vẻ ngoài vẫn vậy nằm bất động trên giường, hoàn toàn không hề phát giác ra từ khi Hạ Yên rời đi thì chỉ một lúc sau kẻ kia đã trở về. Và hiện tại, hắn đang ti mỉ quan sát dáng vẻ tập trung ngốc ngốc của y mà thầm cười.

Nhìn theo từng đường sóng nhấp nhô trên cơ thể y, hắn không khỏi nuốt vào một ngụm nước lớn. Thầm nghĩ đến cảnh tưởng bất cứ lúc nào cũng có thể tùy tiện đè y ra khi dễ, thật là con mẹ nó sảng khoái đi. Quả thật tình yêu rất kỳ diệu, nó có thể khiến cho người ta ngây dại tới mức chơi mãi một thân thể mà không bao giờ chán.

Hạ Dữ Thiên suy nghĩ xong nóng mặt, cổ họng khó chịu bất giác bật ra hai tiếng: "Diệp Uy...", và tất nhiên hắn đây không phải đơn giản chỉ là gọi cho vui rồi.

Diệp Uy đang mãi nghĩ, cơ hồ sắp thiếp đi thì lại nghe thấy loại âm giọng khô khan quen thuộc, cơ thể y liền nhất thời không kìm được cảm giác cũ mà run lên.

Y ngay lập tức bật dậy, tay vô thức nắm chặt lấy thân của chiếc đèn ngủ bên cạnh giường, căng thẳng nhìn hắn: "Ngươi lại muốn gì?".

Thấy y vô cớ phòng vệ, Hạ Dữ Thiên cảm thấy thật chướng mắt, tâm trạng hào hứng chuyển thành mất hứng, hiện tại chỉ muốn lao vào chà đạp y.

"Tôi muốn gì anh còn không biết sao?", hắn cười cười, che đi nội tâm đang phát hỏa.

"Ta đã nói là tối... Tối đi...", y khá lấp bấp, đột nhiên rất sợ hắn trở mặt.

"Khì, trước sau gì anh cũng phải rên rỉ, hay là cứ ngay bây giờ sớm rên rỉ cho tôi nghe đi?", Hạ Dữ Thiên chỉ nói, vẻ mặt không thèm biểu tình.

Diệp Uy căng cứng, tay lại siết vào grap, nhưng y biết hiện tại không phải là lúc để nổi nóng, sự thật thì hắn nói cũng đúng, trước sau gì y cũng phải cắn răng bồi hắn, chỉ bằng cứ ngay bây giờ mà làm luôn. Huống hồ, cũng đâu phải là y sẽ chiều hắn thật, cốt cũng chỉ là giả vờ một chút, sau đó thực hiện mục đích của mình.

Nghĩ đủ, Diệp Uy thở nhẹ ra, thiếu tự nhiên đáp: "Được... được thôi!".

"Rất có khí phách. Vậy thì...", Hạ Dữ Thiên cười ám muội, miệng định nói tiếp thì bị y cắt lời.

"Ngươi đi tắm trước!", y chủ động rời giường tiến đến chỗ hắn, vội vàng thao tác giúp hắn cởi y phục ra.

Hạ Dữ Thiên thấy y tranh thủ như vậy, cơ thể liền không kịp thích ứng mà ngây ra, sau đó từng tế bào bên trong hắn như được xoa dịu, híp mắt cười cười.

"Xong rồi, ngươi đi đi!", cởi xong, Diệp Uy ôm hết tư trang của hắn vào người, một tay xua đẩy hắn đi tắm.

"Ơ, nhanh thế à?", hắn mở mắt ra, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Diệp Uy nhíu mày, càng đẩy hắn mạnh hơn: "Đi ngay đi!".

"Gấp vậy sao? Yên tâm đi, tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu!", hắn man trá nhìn y, sau đó hôn lên má y một cái rồi vui vẻ đi tắm.

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Diệp Uy đã chán ghét lau lau mặt. Y tức tối ném hết quần áo của hắn lên giường mò tới mò lui, cuối cùng cũng mò ra được một chùm chìa khóa. Tiếp theo, y nhẹ nhàng bỏ chùm khóa vào túi, hết sức cẩn trọng đi đến chiếc tủ cao gần với phòng tắm nhất, sau đó dùng hết sức lực đẩy nó che khuất luôn cánh cửa.

Chẳng còn muốn nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, điều duy nhất y nghĩ đến bây giờ đó chính là phải thật nhanh chạy trốn khỏi đây. Nghĩ thế, y một bước chạy hai bước bay về phía mật đạo trên sàn gỗ, mở nắp ra phóng xuống cầu thang, cứ thế lau như tên về phía trước, cho đến khi gặp lại một người.

"Hạ Yên, sao ngươi lại ở đây?", Diệp Uy dừng lại, hai tay chấm vào gối, thở hồng hộc.

"Tôi chờ anh!", cậu bình tĩnh trả lời.

Y khó hiểu, ngước mặt lên nhìn cậu: "Chờ ta? Chờ ta làm gì?".

Hạ Yên nhíu mày, từ trong túi lấy ra một thứ gì đó: "Diệp Uy, thật xin lỗi, nhưng tôi không muốn đắc tội với Dữ Thiên!".

Y co rút đồng tử, còn chưa kịp lui lại bước nào thì đã bị thứ trong tay Hạ Yên dí vào người, ngất đi.

...

"Nhị thiếu chủ... Xin tha mạng... Ưm...", tiếng nam nhân kêu la thất thanh, tựa hồ vô cùng đau đớn.

[Ư, là ai? Là ai lại kêu gào thảm thiết như vậy...].

Kẻ ngồi trên ghế* bắt chéo chân, giương mắt nhìn hạ nhân chịu phạt dưới sàn, lạnh lùng nói: "Tiếp tục đánh!".

[Giọng nói này... Không xong rồi...].

Diệp Uy hoảng loạn mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên phản chiếu vào mắt y chính là khuôn mặt quen thuộc của kẻ mà y căm ghét nhất trên đời này - Hạ Dữ Thiên.

Hắn thấy y khẽ động, cũng vừa vặn nhìn sang, ánh mắt tàn ác hơn bao giờ hết: "Chịu tỉnh rồi sao?".

Diệp Uy rợn cả người, đây có lẽ là lần đầu tiên y chứng kiến bộ mặt tà ma này của hắn, nó thật sự đáng sợ, đáng sợ đến mức y có cảm giác mình đã run lên. Thao! Cũng thật khốn nạn đi, tại sao y lại ngu ngốc đến độ đi tin tưởng người thân của hắn chứ.

"Nhị... thiếu chủ... Tha... mạng... A...", tiếng van cầu trong đau đớn một lần nữa vang lớn khiến Diệp Uy theo quán tính nhìn sang.

Con mẹ nó, không sai vào đâu được, tên khốn này chính là cầm thú: "HẠ DỮ THIÊN, NGƯƠI GIẾT CẬU TA ĐI!", y cả kinh hét lên, cảnh tượng trước mắt thật sự quá khủng khiếp.

Mặc dù y hoàn toàn không biết người dưới sàn kia là ai, nhưng khi vừa thấy cảnh một người bị đánh đến máu chảy đầm đìa, mặt mày biến dạng thế này, tâm can y không thể không rúng động. Nhìn vào tình trạng bây giờ của người kia, cái chết chính là sự giải thoát duy nhất.

"Cắt lưỡi hắn!", Hạ Dữ Thiên vẫn không chớp mắt, sự tàn ác nhân lên gấp bội phần.

Diệp Uy nghe xong, thân thể liền run lên từng cơn, nhanh tay nắm chặt lấy cổ áo hắn kéo sát lại gần mình, phi thường phẫn nộ: "Ngươi là quỷ dữ đội lốt người, ông trời nhất định...".

CHÁT!

Không để y kịp rủa, hắn vung tay tát mạnh một cái, má trái y liền đỏ tấy, máu ở khoé môi ngay lập tức tuôn ra. Bởi vì lực tay của hắn quá mạnh, khiến y nhất thời choáng váng ngã về sau, hô hấp gần như tắt nghẽn.

"Biết kết cục của hắn từ đâu mà ra không?", còn chưa kịp lấy lại nhịp thở, cổ của y đã bị hắn kìm lại, khẩu khí của hắn vẫn hết sức lạnh lùng.

"Khốn... Ngươi... buông ra...", y hoa cả mắt, hai tay cố sức đẩy hắn ra.

Nhưng hắn không mấy để tâm đến sự phản kháng thừa thải này của y, hiện tại hắn chỉ muốn y nghe rõ một số sự việc: "Hắn là thuộc hạ của Hạ Yên... Mà Hạ Yên là ai thì anh biết rồi chứ...", đây không phải câu hỏi, và hắn cũng không cần y phải trả lời, sau đó tiếp tục nói: "Cách đây vài giờ, hắn vì không cẩn thận mà để chủ nhân trốn ra ngoài. Nhưng đáng lẽ hắn cũng không phải chịu phạt đến mức này. Có điều, chủ nhân của hắn lại dám lợi dụng người của tôi để đào tẩu... Diệp Uy, anh nghĩ xem, nếu chẳng may hôm nay chủ nhân của hắn ăn phải gan hùm dẫn luôn người của tôi trốn đi thì sao?", nói đến đây, hắn cơ hồ nuốt vào một ngụm tức tối, sau đó lại nhếch môi: "Bất quá, chuyện tôi vừa nói cũng không mấy quan trọng, chuyện quan trọng hơn là...".

Hắn tỏ vẻ ngập ngừng, khẽ nhắm mắt lại, hít lấy một hơi. Đến khi mở mắt ra, trực diện y thật sự không còn là ánh mắt của con người nữa. Nói đúng hơn, đối mặt y hiện tại chính là ánh mắt của loài thú dữ đang chuẩn bị xé xác một con mồi.

Diệp Uy kinh hãi, thân thể có dấu hiệu mất khiểm soát mà run lên. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cổ y đã bị hắn bóp chặt, hung hãn gằn lên: "TẠI SAO NGƯỜI CỦA TÔI LẠI DÁM NGHĨ ĐẾN CHUYỆN BỎ TRỐN? HẢ?".

Trước sự tàn bạo đột ngột của hắn, Diệp Uy cơ hồ sốc đến trắng dã, miệng cố há ra giữ lấy những giọt khí sau cùng, nhưng càng lúc cổ họng càng hẹp lại, khiến y phát sinh cảm giác mình đang tiến gần đến Quỷ Môn Quan.

Hắn từ trên nhìn xuống bộ dạng thống khổ của y, hoàn toàn không có lấy một tia thương xót nào. Hai tay càng ra sức siết chặt, giống như hận không thể cứ thế giúp y chuyển kiếp. Nhưng trước khi cửa tử kịp mở ra với y, hắn liền dừng ngay động tác, vô cớ đai nghiến: "Diệp Uy, anh khóc sao? Khóc vì một kẻ xa lạ như hắn sao? NGƯỜI ĐÂU, LÔI HẮN RA PHẾ HẾT TỨ CHI!".

Vẫn còn chấn động, Diệp Uy ôm cổ ho sặc sụa. Cái gì mà khóc vì kẻ lạ chứ? Nước mắt y rõ ràng là do hắn siết cổ mà ra: "Khụ... Khụ... Ngươi mượn cớ... hành hạ người khác... Mẹ nó... Ư...", y không kịp thương xót cho người kia thì miệng đã bị hắn chiếm lấy, đúng như quy cũ, y chửi bậy một tiếng, hắn hôn y một cái.

"Ngô... Ư... Dừng ngay... Mẹ ngươi...", Diệp Uy phản kháng kịch liệt, thầm rủa hắn thật sự điên rồi, ở đây đang có rất nhiều người kia mà, y hoàn toàn không muốn bất cứ ai chứng kiến cảnh mất mặt này hết.

Hạ Dữ Thiên không dừng, thậm chí còn nhiệt quyết hơn. Hắn thô bạo đem áo y xé làm hai mảnh, vứt sang một bên, ánh mắt càng lúc càng quái ác: "Tôi biết anh vốn da mặt mỏng. Bất quá, chúng ta cứ [làm] cho họ xem một lần, sau này anh sẽ không còn gì để ngại nữa!".

Nói xong, hắn đè y xuống ghế, một tay nắm chặt hai tay y đặt lên đỉnh đầu, tay kia thô thiển sờ soạng hạ thân y.

Diệp Uy điên tiết, thật sự rất muốn chống trả nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời. Có thể là do tác dụng còn sót lại của roi điện* từ tay Hạ Yên lúc nãy, hoặc cũng có thể là do tên biến thái ác ma này lại hạ thuốc lên người y rồi.

"Mẹ nó, ngươi cút đi... Cút hết đi...", y nghiến răng chửi lớn, thân thể vùng vẫy hết sức có thể.

Nhưng hắn không chút biểu tình, thuận tay kéo quần y xuống, nắm lấy địa phương yếu ớt vuốt ve. Phía trên cũng không ngừng làm phiền, một mực ngậm lấy hoa tâm trước ngực y gặm cắn.

"KHÔNG ĐƯỢC... TA KHÔNG MUỐN... Ư...", y hét loạn lên, cảm tưởng bản thân đang từng chút từng chút bị bán rẻ, hoàn toàn không có lấy một tia khoái cảm nào.

"Tô, mang thuốc lên đây, loại bền sức ấy!", hắn liếm liếm khoé môi, giọng đều đều ra lệnh cho thuộc hạ nhưng tầm mắt vẫn dán lên người y, tràn đầy dục vọng.

"Không cần... Hạ Dữ Thiên, ngươi đừng làm vậy... Ta... thật sự... không muốn...", Diệp Uy run run nhìn hắn, ánh mắt đã không còn kiên cường như trước nữa, nói thẳng ra là y đã bắt đầu sợ hắn rồi.

Hạ Dữ Thiên dừng lại một chút, tay đưa lên vỗ vỗ vào má y, từ tốn đáp: "Anh nghĩ mình còn đủ tư cách để yêu cầu tôi sao? Diệp Uy, tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi nhất định phải chơi anh tại đây!", nói xong, hắn chìa tay ra lấy lọ thuốc sóng sánh thứ nước trong suốt từ tay thuộc hạ vừa dâng lên.

Nhìn theo hướng tay hắn, y ro rút đồng tử, chẳng lẽ hắn thật sự muốn cường gian y trước hàng loạt con người ở đây sao? Không thể được, y không thể để chuyện này xảy ra được. Bằng bất kỳ hạ sách nào, nhất định phải ngăn chặn cơn ác mộng này lại.

"Đắc Tâm, chúng ta về phòng, ta hầu ngươi!", y nói càn, càng không nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra, hiện tại chỉ cần hắn không hạ nhục mình trước mặt người khác là tốt rồi.

Hạ Dữ Thiên không đáp, nhe răng cắn lấy nắp lọ giật mạnh một cái, mùi hương bạc hà ngay lập tức tản ra.

Diệp Uy thấy thế càng kinh động, cơ thể bất giác toát đầy mồ hôi lạnh, miệng càng lắp bắp: "Đắc... Đắc Tâm... Ta xin ngươi đó... Chúng ta về phòng...".

Nhưng hắn cơ hồ chẳng để tiếng nào lọt vào tai, tay chậm rãi trút hết dòng nước the mát xuống địa phận tư mật của y, bắt đầu động tác nới lỏng.

"Đắc Tâm... Chẳng phải ngươi nói... A... Ư... Mẹ kiếp...", Diệp Uy khổ sở kêu lên, địa phương mềm yếu đã bắt đầu bị hắn xâm phạm.

Bắt đầu từ đấy, hắn không nói lời nào, chỉ một mực đem từng ngón tay cùng dịch thuốc lấn sâu vào mật huyệt rồi lại rút ra. Cứ thế đều đặn luận động cho đến khi nơi đó mềm nhũn và người y cũng vừa vặn lã đi mới dừng lại.

Hắn thả tay y ra, nhưng vì thuốc đã có tác dụng nên y vô lực chống chế, chỉ còn biết trơ mắt nhìn hắn chầm chậm kéo khóa quần xuống, sau đó nâng cao chân mình lên, thô thiển tách ra.

Khi mọi thứ đã đâu vào đó, tính cụ cương cứng của hắn cũng chuẩn bị tiến vào thì Diệp Uy bằng tất cả lý trí còn sót lại của mình, khàn giọng lên tiếng: "Ta yêu ngươi!".

Lời lọt vào tai, Hạ Dữ Thiên vẻ mặt không biến đổi, nhưng cơ thể lại đột nhiên căng cứng, không còn muốn nghe theo sự điều khiển của đầu não nữa.

Hắn kinh ngạc, rồi lại nhếch cười. Kinh ngạc vì không ngờ cơ thể mình có thể chỉ vì vài ba câu nói của Diệp Uy mà không dám kinh suất. Nhếch cười vì không ngờ đến tâm trí mình cũng có thể chỉ vì vài ba câu nói của Diệp Uy mà ngây dại. Mặc dù hắn biết tất cả những lời nói của y đều là giả dối, rằng y có thể nói ra ba từ thiêng liêng đó với hắn cốt chỉ là để "hoãn binh". Bất quá, những lời dối trá đó... rất ngọt ngào.

Lý trí thất bại trước con tim, nội tâm Hạ Dữ Thiên biết mình đã quá si mê người trước mắt. Nhưng hắn không thể cứ thế mà ôm y vào lòng xin lỗi được, cũng không thể cứ thế mà nổi trận lôi đình đem mắt chúng thuộc hạ móc ra được. Nói tóm lại, hắn không muốn ai phát hiện mình đã thua.

"Anh yêu tôi?", hắn nhìn y chằm chằm, vật cứng vẫn hờ hững trước huyệt, nhưng hiện tại chỉ mang tính chất hù dọa y thôi.

Diệp Uy căng thẳng, cố gắng nắm bắt tâm lý của hắn mà vuốt: "Ph... Phải...".

"Yêu sao còn bỏ trốn?", giọng hắn mềm ra một chút, mắt vẫn không rời khỏi y.

"Ta... không có... bỏ trốn... Ân... Là... hiểu lầm...", Diệp Uy nuốt nước bọt, thầm phát giác tác dụng của thuốc kích dục đang dần phát huy, nhưng y nhất định phải kiềm lại.

"Là hiểu lầm thôi sao? Nhưng tôi vẫn thấy là anh có ý định bỏ trốn", Hạ Dữ Thiên khẽ động, cố ý làm như muốn đem ngạo vật cắm vào.

"Không... Không... Ta sẽ không bỏ trốn... Ư... Sẽ không...", y khẩn trương đáp, hai tay vươn ra bấu vào vai hắn, sâu xa hơn chính là đang muốn kiềm chế cơn khát trong cơ thể mình.

Tổ cha mấy loại thuốc kích dục thoa trực tiếp, tại sao tác dụng lại ngấm ngầm như vậy? Rõ ràng là cơ thể không nóng lắm, nhưng hậu đình lại ngứa ngáy đến kỳ lạ. Một chút nữa thôi, mau xoa dịu hắn đi, nếu không y thật sự sẽ tự làm nhục mình.

"Ta hứa sẽ không đi đâu cả!", nội tâm hoảng loạn thật sự, Diệp Uy hoàn toàn không nhận thức rõ mình đã nói cái gì.

Nói rồi, đối với Hạ Dữ Thiên, những lời dối trá của y rất ngọt ngào, rất mát tai a: "Anh hứa thật sao?".

"Ân... Thật... Ư...", y hô hấp không đều, mặc dù rất muốn ngăn lại nhưng mỗi nhịp thở ra đều toàn là dục khí.

Hắn mỉm cười, thầm biết y đang chịu tác dụng của thuốc nhưng vẫn thích giả ngây, cố ý đưa tay lên sờ sờ vào trán y rồi dời xuống tai vuốt ve nhẹ nhàng: "Sao anh nóng vậy? Sốt rồi à?", đùa cợt y một chút, xem như là hình phạt.

"Ngô... Không có... Ngươi đừng... A...", Diệp Uy hoa mắt, theo từng cái vuốt ve của hắn mà ngứa ngáy tột độ.

Hạ Dữ Thiên kéo cả người y dậy, sau đó vươn tay đỡ gáy y, nghiến răng: "Bảo tôi đừng làm gì?".

Y giật mình, chả lẽ hắn lại tức giận rồi? Không được, y còn chưa đuổi được đám thuộc hạ của hắn đi mà. Hiện tại, phải liều!

Diệp Uy nuốt vào lòng tự trọng, run run đáp: "Đừng... đừng ly khai ta...".

Nói xong, y bất ngờ chồm tới, nhắm thẳng môi hắn mà hôn lên. Tựa hồ không có bất kỳ sự cản trở nào, lưỡi y thuận lợi trượt vào bên trong khoang miệng hắn, vô tư quấy lộng.

Bất đắc dĩ cùng hắn triền miên, nhưng sự kích thích lại không bất đắc dĩ chút nào. Bằng chứng là chỉ trong phút chốc, bao nhiêu sự chán ghét của y trước đó đều vì thuốc kích dục mà hóa thành khoái cảm, khiến y không thể dừng lại sự tùy tiện của mình. (Trên bảo dưới không nghe is real)

Còn về Hạ Dữ Thiên, nếu y là vì thuốc mà không kiềm chế được, thì hắn không cần thuốc cũng không kiềm chế được. Hoặc đối với hắn, khoảnh khắc y lao tới chính xác là liều thuốc kích dục mạnh nhất, khiến hắn ngay lập tức phát rồ.

"Tất cả đến Hạ ty lãnh sáu trượng. Từ nay đến tối mai, nơi này không ai được bước vào!", giọng hắn khàn đi, nhưng cốt vẫn mang phong thái của một kẻ đứng trên vạn người.

Chúng thuộc hạ nghe xong, ai nấy đều kinh động. Biết là từ nãy đến giờ họ đều đứng ở đây, nhưng chỉ có tai là bất đắc dĩ phải tiếp thu, chứ mắt thì nào có dám ngước lên nhìn. Với cả, họ đứng đây chẳng phải là nghe theo mệnh lệnh của hắn sao? Đang yên đang lành, bỗng dưng có tội, mà còn là trọng tội mới kinh chứ!

Duật bang có bang huấn rất nghiêm, phàm những ai sai phạm sẽ phải nhận hình phạt rất dọa người. Điển hình là Duật trượng, loại trượng làm bằng cây gỗ đen châu Phi* cực kỳ quý hiếm và chịu va đập tốt. Phạm lỗi bình thường nhận lấy ba trượng đã đủ liệt giường ba tháng, phạm lỗi nghiêm trọng số trượng nhân đôi thì xác định con mẹ nó tàn phế luôn rồi.

Nhưng oan ức thì sao chứ? Kinh hãi thì sao chứ? Có ai dám lên tiếng sao? Cuối cùng tất cả vẫn phải cắn răng, đồng loạt cúi đầu: "Tuân lệnh Nhị thiếu chủ!", sau đó thủ sẵn tâm lý, từng bước lui ra.

Cuối cùng, ý nguyện của Diệp Uy cũng thành toàn, nhưng hiện tại y vẫn còn tỉnh táo để thở phào nhẹ nhõm thì mới tính nga. (=]]]]~)

"Hừ... Phía dưới... ta muốn...", y khẽ rên lên, điều đó có nghĩa là tác dụng của thuốc kích dục đã được phát huy toàn bộ.

Hạ Dữ Thiên đang gục đầu vào ngực y liếm mút, đột nhiên nghe thấy tiếng rên như muỗi kêu, hắn liền ngước mặt lên nhìn y, cười rất thật: "Anh muốn gì nào?".

"Muốn ngươi mút... Ngô... Giúp ta...", y choàng tay qua cổ hắn, tâm trí hoàn hảo bị dục vọng đánh bại.

Hắn cười cười, đáy mắt chứa đầy ý tứ trêu chọc: "Không giúp!".

Diệp Uy nghe xong, cả mặt đều nóng lên, vô cùng ủy khuất: "Mẹ nó... Đồ keo kiệt... Hừ... Ta đi...".

"Ở đây, đố cha thằng nào dám chơi anh!", hắn ấn vai y xuống, vẫn vẻ mặt nửa thật nửa đùa.

"Hừ... Rốt cuộc ngươi muốn gì... Nga... Chết tiệt...", y nhăn mặt chau mày, biết rõ tên khốn này đang muốn bởn cợt y nhưng y làm gì có cách để chống chế chứ, hiện tại y không quỳ xuống cầu xin hắn khi dễ mình là may rồi.

Hạ Dữ Thiên nhìn y sắp phát cuồng, cuối cùng cũng thỏa lòng nói ra một câu: "Anh hứa tối nay sẽ chủ động cơ mà!".

Diệp Uy giật bấn, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ thâm sâu đó là tất cả những gì hắn làm đều không phải khách quan. Từ việc cho y chứng kiến cảnh hạ nhân bị tra tấn, đến việc cho thuộc hạ đứng nhìn y bị khi dễ, tất cả đều quy chung về một mục đích đó là "giúp" y thực hiện lời hứa tùy tiện lúc sáng của mình? Mẹ nó, nếu là vậy thật thì ngay từ đầu nếu y không vì những việc đó mà điên tiết lên, thì hắn làm gì có cái cớ mà hạ thuốc y, làm gì dẫn đến chuyện y sẽ "tình nguyện" chủ động như thế này chứ!

Thấy y ngây dại, hắn lại cười gian trá. Thầm nghĩ kẻ ngốc như y lại nghĩ ra được cái gì nữa rồi, nhưng mà... muộn rồi.

"Nghĩ cái gì mà nghĩ, phát tiết trước đi đã!", Hạ Dữ Thiên tà mị, sốc người y dậy nhắm thẳng huyệt bích nhớp nháp, ấn mạnh xuống.

Mật huyệt khát dục đột ngột được lắp đầy, Diệp Uy thất hồn ngửa mặt lên, bao nhiêu kìm nén liền vụn vỡ, gằn nhẹ bắn ra đầy bụng hắn.

"Xem anh dâm đãng chưa!", hắn cười híp mắt, thuận tay vỗ nhẹ vào mông y một cái.

"Aa... Chưa đủ... Haa... Haa...", y thở hổn hển, hai tay bấu vào lưng hắn, rõ ràng là so với lúc chưa giải phóng còn khó chịu hơn gấp trăm lần.

"Đương nhiên chưa đủ. Thuốc này càng làm càng thấy hứng, nhưng nếu anh muốn đủ...", hắn nhướng mày, kề sát vào tai y, cười ám muội: "...chờ bị tôi thao đến ngất đi!".

Luồn nhiệt thô tục thổi vào tai, Diệp Uy vô thức rùng mình, cảm giác vừa tức vừa tê dại. Trước khi tia lý trí sau cùng cũng mất đi, y mơ hồ nhìn hắn, cố sức đai nghiến một câu: "Ngươi là phường lưu manh!".

Hạ Dữ Thiên nghe xong, ngay lập tức phá lên cười. Diệp Uy ơi là Diệp Uy, em còn ngại tôi yêu em chưa đủ sao mà lại giở thêm bộ mặt đáng yêu như thế chứ? Không được rồi, đáng yêu chết mất!

Rốt cuộc hắn cũng không kìm nổi, đem môi mình hôn mạnh lên trán y một cái, ngọt ngào nói: "Mèo nhỏ, em tự động xem nào!".

Nói xong, hắn ngã người xuống ghế, điểm gắn kết duy nhất giữ hai người theo đó dao động, khiến kẻ phía trên rít lên một tiếng, ngây ngốc nhún người.

"Hà... Tốt rồi... Có mỏi không?", hắn ôn hòa hỏi thăm, hai mắt nửa khép nhìn lên thân thể liên tục nhấp nhô của y mà bản thân cũng không thể hô hấp bình thường được.

Diệp Uy nghiến răng, thốt ra hai từ: "Câm miệng!", sau đó tiếp tục lắc lư. Quả nhiên hắn nói đúng, chỉ có tiếp tục làm tình thì cơ thể mới cảm thấy thoải mái được, mà càng thấy thoải mái thì càng muốn làm nhiều hơn, càng muốn điên cuồng hơn.

"Haa... Sao lại... sướng như vậy... Ân...", y nhắm nghiền mắt, cả người ngập trong mồ hôi, hoàn toàn không quan tâm đến bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu phần xấu hổ.

Hạ Dữ Thiên thấy thế, tâm trí cũng suýt chút nổ tung. Hắn rít lên từng tiếng, hai tay bóp chặt cánh mông y, khó khăn nói: "Diệp Uy... Em cúi người xuống... Anh hôn em...".

Diệp Uy đang trong cơn đói khát, lời nào của hắn cũng trở nên dễ nghe. Vì thế y cứ như một đứa trẻ ngoan, hắn bảo sao liền làm như vậy.

Y cúi xuống, môi nhanh chóng kề sát vào môi hắn hôn lấy hôn để, sau đó dần đà tiến vào bên trong, quét qua quét lại mọi ngóc ngách, cuối cùng quấn lấy lưỡi hắn mút "chanh chách". Hai người cứ thế tê dại quấn lấy nhau, phía dưới hắn không ngừng thúc lên, côn cụ chôn sâu trong nội bích rồi lại nửa hiện trước cửa môn, thô to và nổi đầy gân xanh. Phi thường hòa hợp.

"AA... Mạnh nữa đi... Hà... Dùng sức...", Diệp Uy ngây dại, há miệng ra rên rỉ làm nước dãi trào ra truyền xuống khoé miệng của hắn thành một dòng, cảnh tưởng này vừa khéo lọt vào mắt y, càng thêm kích thích.

Y bất đắc dĩ phải ngoan ngoãn nghe hắn, nhưng hắn lại rất tình nguyện nghe theo y. Bằng chứng là y vừa bảo hắn dùng sức, hắn liền dùng hết sức lực của mình thúc lên, côn vật ngay lập tức chạm phải điểm G, khoái cảm tăng lên gấp bội.

"Haa... Đúng rồi... Ngươi giỏi lắm... Aa... Ư...", y sướng đến phát loạn, chủ động tại cổ hắn mút mạnh một cái, sau đó đến vai, rồi xương quai xanh.

Trước hành động ái muội của y, Hạ Dữ Thiên khoái chí luồn tay vào tóc y xoa xoa, miệng cũng không thiếu một nụ cười hảo sảng: "Khì... Vợ thưởng cho anh à... Hà... Mau... Gọi tên anh đi...".

Diệp Uy chẳng biết trời đất gì, nghe thấy hắn bảo liền mở miệng ra nói: "Ân... Lâm Hoành...", cái này thật sự là y vạ miệng thôi.

Hắn dừng lại tất cả mọi động tác, nụ cười liền vụt tắt trên môi. Tựa như mưa xuân hóa thành cơn bão dữ, tâm trạng vui vẻ của hắn sau câu nói của y liền biến động kinh người: "ĐM, ANH NÓI CÁI GÌ, NÓI LẠI TÔI NGHE XEM?", hắn đem tay mình bấu chặt vào tóc y kéo ra, ánh mắt nhìn y như đạn đã lên nòng.

Bất ngờ bị giật tóc, Diệp Uy đau nhức cả đầu, mặt mày méo mó, cơ hồ đổ một trận mồ hôi: "Hộc... Đau quá... Má nó...".

Giống như bị quỷ nhập, Hạ Dữ Thiên quật y nằm xuống, mạnh mẽ tát y một cái rõ đau, sau đó lại thô bạo sáp vào: "Đ*t mẹ anh, ở với tôi lại dám gọi tên thằng khác".

Bị tát nổ đom đóm, Diệp Uy tỉnh táo ít phần, lấy tay quẹt ngang vết máu ở khoé môi, chửi thẳng vào mặt hắn: "Hộc... Con mẹ ngươi... Hừ...".

Hắn càng điên tiết, chớp nhoáng đem côn thịt sát phạt bên trong, giống như muốn lôi toàn bộ nội tạng y ra phá nát, thành bích theo đó liền nảy lửa, nóng đến dọa người.

"AA... Đau... Ân... Chậm một chút... Ư...", y đẩy hắn ra, nhưng không có sức, cảm giác hiện tại cực kỳ oái oăm, tựa như liếm kẹo trên lưỡi kiếm.

Y bảo hắn chậm lại, hắn lại càng tăng nhanh tốc tộ, như thể thật sự muốn tàn sát địa phương mềm yếu nhất của y: "Đ*t mẹ, hôm nay tôi nhất định phải đem toàn bộ tinh dịch trút hết vào chỗ này, để anh không thể chứa thêm của thằng nào khác!", hắn nghiến răng nghiến lợi, trên cơ thể y còn ra sức xoắn nắn.

Diệp Uy đau điếng, há miệng thở dốc, trước mắt chỉ nhìn thấy thân ảnh của một kẻ mất nhân tính, khiến y thật sự kinh hãi: "Ư... Đắc Tâm... Aa... Cầu ngươi... Chậm chút...".

Hạ Dữ Thiên nhíu mày, tựa hồ vô cùng chán ghét vẻ mặt của y. Hắn không nói không rằng lật sấp y lại, tùy tiện tách mông y ra, cứ thế cắm vào.

Ở vị trí này, trực tiếp nhìn thấy nam tính của mình phô trương xuyên xỏ nơi xấu hổ nhất của y, Hạ Dữ Thiên có cảm giác lấy lại được chút thể diện. Mẹ nó, hắn là ai chứ? Đã luôn hạ mình trước y thì thôi đi, đã tha thứ nốt chuyện y bỏ trốn cũng thôi đi, hiện tại y dám gọi tên thằng chó chết Lâm Hoành trong khi đang ăn nằm cùng hắn... thôi con mẹ nó ấy. Đường đường là Nhị thiếu chủ Duật bang, trai xinh gái đẹp chơi không hết, lại đâm đầu vào yêu cái tên ngốc nghếch, thô kệch này. Má nó, hắn điên rồi!

Hắn thầm nghĩ liền tức, vung tay vỗ vào cánh mông săn chắc trước mắt một cái "chát", tiếp tục đai nghiến: "Hôm nay lão tử chơi nát anh, chơi xong liền quăng vào nhà chứa!".

Người phía trước giật bấn, ngay lập tức ngửa mặt lên trời, cơ hồ muốn khóc: "Hộc... Dừng lại... Aa... Đau lắm... Xin ngươi...".

Hạ Dữ Thiên không quan tâm, hai tay thô bạo tách mông y ra cực đại, nhìn chăm chú vào vùng da thịt đã căng đỏ theo từng nhịp chuyển động của hắn mà nhăn lại, thật sự rất mê hồn. Càng nhìn càng thêm hưng phấn, hắn đem côn thịt nhắm thẳng nơi khoái nhạc nhất, ra sức đâm vào rồi rút ra. Kẻ trên người dưới, ai nấy đều khó ngăn khoái cảm.

"Ngô... Ta sắp ra... Ân... A...", Diệp Uy cả người trút xuống ghế, âm giọng hiện giờ đã khàn đến khó nghe.

Hắn lại lật ngửa y, đem hai chân y gác lên vai mình, tà ác nói: "Đồ dâm đãng!".

Cả người y cứng đờ, thật sự rất muốn mặc kệ tất cả mà chửi đến tổ cha hắn, lại vừa vặn bị hắn thúc mạnh, cũng vừa vặn chạm tới đỉnh khoái cực, thở hộc xuất ra.

"Anh đúng là đồ điếm. Miệng kêu đau nhưng vẫn bắn được!", hắn khinh khỉnh nhìn y, sau đó liền một tay nắm chặt chân trái y trung gian, tiếp tục xuyên vào.

Cảm giác hiện tại của y à? Là cảm thấy bản thân rất ti tiện, biết rõ mình chính là cái lỗ để cho hắn tùy hứng cắm rút, nhưng vẫn không thể nào bài xích, thậm chí tận sâu trong tâm trí đang bị thuốc khống chế kia vẫn len lỏi ý nghĩ muốn bị hắn thao lộng. Còn cảm giác về hắn à, y không còn nhìn thấy một Đắc Tâm trung thành của y nữa, cũng không còn nhìn thấy một Hạ Dữ Thiên suốt ngày nói yêu y. Hắn đối với y, tuyệt nhiên chỉ có khinh thường.

Nghĩ thế, Diệp Uy khoé mắt có chút ướt. Bị gì cũng được, riêng bị coi thường, y không nuốt nổi.

"Anh khóc cái gì?", hắn chăm chú nhìn y, phía dưới vẫn vô phương luật động.

"Hừ... Mẹ ngươi... Độc ác... Ư...", y hoàn toàn vô lực, hiện tại chỉ có thể dùng ánh mắt và lời nói để chống đối lại hắn.

Hạ Dữ Thiên nhếch môi, lạnh lùng đáp trả: "Vậy, để tôi cho anh thấy, Hạ Dữ Thiên tôi độc ác đến mức nào!".

Lời hắn vừa dứt, thân thể y đã bị đẩy xuống thảm, sau đó là một tràn cắm rút tùy tiện bằng hàng loạt tư thế thô tục, dai dẳng từ hắn. Tất thảy đều không chút lưu tình.

Còn về phần Diệp Uy, khi liên tục bị hắn dày vò thân xác, tâm trí y càng lúc càng bấn loạn, cả khí lực cũng kiệt quệ hoàn toàn. Mãi cho đến khi, một câu nói trong hàng vạn câu nói cay nghiệt của hắn vừa vặn lọt vào tai y lúc nửa tỉnh nửa mê, khiến y sực tỉnh và mang về vô vàn những ám ảnh về sau.

"Diệp Uy, cả đời này em đừng hòng thoát khỏi tay anh!".

- Hết chương 4 -

*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro