Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 (H nhẹ)

"Mừng Nhị thiếu chủ đã trở về!", vừa thấy Hạ Dữ Thiên, hạ nhân đã hai hàng thẳng tấp, kính cẩn cúi đầu, đồng thanh lên tiếng.

Nhưng hắn cơ hồ không thật sự để tâm đến mọi người xung quanh. Hiện tại, người mà hắn quan tâm nhất có lẽ là...

"Diệp Uy, anh có chỗ nào không thoải mái sao?", Hạ Dữ Thiên trìu mến nhìn sang người đang mặt nhăn mày nhó đi bên cạnh.

"Ngươi còn hỏi!", Diệp Uy trừng mắt, đồng thời giơ cao tay phải đang bị khóa chặt cùng tay trái của hắn bởi một cái còng lên ngang tầm mắt của cả hai.

"Tôi thấy rất thoải mái!", Hạ Dữ Thiên cười cười, thong thả đi vào trong biệt thự, tất nhiên là kéo theo cả y.

[Thao! Đồ thần kinh!], Diệp Uy chửi thầm trong bụng, cố gắng nuốt hết mọi phẫn uất vào lòng.

"Mừng Nhị thiếu chủ... Ngươi là ai?", nam tử đang hớn hở bước ra định chào đón chủ nhân thì liền bị nam nhân bên cạnh chủ nhân làm cho mất hứng, ánh mắt như đạn ngay lập tức lau về phía nam nhân kia.

"Ta là...", Diệp Uy định trả lời thì ngay lập tức bị Hạ Dữ Thiên chặn họng.

"Là người của ta!", hắn đáp lại bằng thái độ hết sức bình thản.

"Mẹ nó, ai là người của ngươi... Ây... Đau nha...", y nghiến răng phản bác nhưng vừa vặn bị hắn dùng sức kéo một cái, còng sắt mạnh mẽ cấn vào cổ tay, đau điếng.

Hắn cứ thế một mạch kéo y lên lầu đi thẳng vào phòng mình, chốt cửa. Không gian trang nhã, rộng lớn trong chốc lát chỉ còn lại hai người, bức bí đến khó thở.

Im lặng đủ, Hạ Dữ Thiên mở lời trước: "Bắt đầu từ bây giờ, anh chửi bậy một tiếng, tôi hôn anh một cái!".

Diệp Uy nghe hắn nói mà cảm thấy nực cười, liền mở miệng kệch cỡm "Thao!" một tiếng. Sau đó, trên làn môi khô ráp của y, một loại âm thanh giao ái ngay lập tức vang lên.

Chụt!

Bị hôn bất ngờ, Diệp Uy cơ hồ trợn trắng, tức tối đến cứng đờ, nhất thời chỉ biết trơ mắt nhìn hắn nhướng mày trêu chọc.

Trên đời này, chỉ có con rùa mới rụt đầu khi bị người khác động vào. Chứ y á? Còn khuya!

Nộ khí xung thiên, cuối cùng Diệp Uy cũng rặn ra được vài tiếng: "Mẹ ngươi...".

Hm, rốt cuộc vẫn là chửi bậy!

Hạ Dữ Thiên nhíu mày, chớp mắt cứ như một con thú dữ ghìm chặt lấy gáy y, hôn kịch liệt.

"Thao... Mẹ ngươi... Ư... Cút...", bị chiếm hết tiện nghi nhưng Diệp Uy so với vừa rồi càng hung hăn hơn nữa.

Hắn tùy tiện rời môi, dùng sức ép sát y vào cửa, nghiến răng: "Có từng bị hôn đến bắn chưa?".

"Hừm, đê tiện, cút ngay cho ông!", y không để ý đến lời hắn, hiện tại chỉ thấy rất ghê tởm.

Hắn không biểu tình, ánh mắt vừa sắc lại, một tay từ phía sau giật mạnh tóc y xuống, khiến mặt y ngửa lên, sau đó thô bạo cắn vào cổ y một cái rỉ máu.

"A... Hừm... Đồ biến thái... Aa... Ư...", Diệp Uy đau đến nhắm tịch mắt, vừa mở miệng ra định thở đã bị kẻ kia thô bạo nuốt vào.

Nụ hôn dai dẳng và điên cuồng hơn bao giờ hết. Y cảm nhận khoang miệng mình như sắp bị xé rách, đầu lưỡi cũng bị kẻ kia gắt gao quấn lấy đến phát đau, và quan trọng là cơ thể y sắp không trụ được rồi.

"Đứng cho vững vào. Anh mà khụy xuống, tôi liền đem anh ăn sạch!", Hạ Dữ Thiên chắc chắn là không dọa, cái cớ để hôn cũng đã có rồi, hiện tại còn thiếu một cái nữa để sát nhập.

Diệp Uy choáng váng, hai chân ngay lập tức gồng lên, tất thảy mọi sự run rẩy đều dồn hết lên người. Thật sự quá tàn bạo, y thế quái nào lại không kiềm được nỗi sợ hãi này chứ? Có lẽ, có lẽ y nên chấp nhận một sự thật đó là y đang đối mặt với một con quỷ dữ đội lốt người chứ không chỉ đơn giản là một kẻ ác ôn nữa.

Thấy y gần như im bật, Hạ Dữ Thiên vừa vặn nhếch cười: "Ngoan ngoãn hơn rồi đấy!", sau đó nuối tiếc rời môi.

Diệp Uy được trả lại bầu khí quyễn, ngay lập tức thở đến hụt hơi, theo quán tính liền đẩy hắn ra xa, nhưng sau cùng lại nhận lấy một cái kết "đen ta, đỏ người". Ta vô tình, người hữu ý, cùng một lúc ngã luôn xuống sàn bởi cái còng định mệnh.

Y nhắm mắt chịu trận, cảm giác cũng không đến mức đau. Mà biết tại sao không đau không? Hm, bởi vì y không sai không lệch trực tiếp nằm trọn trên người hắn rồi.

Hạ Dữ Thiên vốn đang kiếm chế chính dục vọng của mình, nhưng với cú ngã hiện tại thì hỏng bét. Với cái khoảng cách bằng không như thế này, có "một số thứ" chính hắn muốn kiểm soát cũng không được. Và bằng một cách rất vừa vặn nào đó, "một số thứ" mà chính hắn cũng không thể kiểm soát được đó lại đang trực tiếp cọ sát vào đùi y.

Cảm nhận được điều đó, Diệp Uy vô thức rùng mình, lại nhớ đến tình cảnh ngày hôm qua của y, bị hắn hành hạ đến thừa sống thiếu chết, một từ "sợ" quả thật không đủ để lột tả.

Nghĩ đến hình ảnh cuối cùng của bản thân là đang điên đảo rên rỉ dưới thân hắn, Diệp Uy giật thót. Ánh mắt kiềm nén sự sợ hãi, nhưng vẫn lộ ra vài tia ủy khuất, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn, gồng gượng thốt ra một câu: "Đắc Tâm... Ngươi an phận cho ta...".

Khoảnh khắc này, Hạ Dữ Thiên chính là đứt dây thần kinh tọa =')))))). Cái gì mà nhất định phải an phận chứ? Câu lệnh này mà áp dụng lên ánh mắt cùng loại biểu cảm khó coi của y, nói không quá cứ như van xin vậy. Mà đối với giống đực, có cảm giác nào sướng bằng cảm giác được người mình yêu nhường nhịn, cầu xin chứ.

Diệp Uy à, ngươi có biết tất thảy mọi biểu hiện của ngươi, dù nó có vô nghĩa đến mức nào thì đối với hắn vẫn là sự đả kích không? Hắn trên hết đã rất muốn kiềm chế dục vọng, nhưng vừa rồi ngươi lại cho hắn chiêm ngưỡng thêm cái vẻ mặt thiệt thòi đầy tính chất nghệ thuật của mình, thì ta xin được phép nói cho ngươi biết: Ngươi-trúng-số-rồi-là-độc-đắc! (Lời của ông Thần Tài =']]]])

Còn về phần Diệp Uy, ngay thời điểm bắt gặp ánh nhìn như dã thú của hắn, cảnh tượng bị hắn xâm phạm liền hiện rõ trong đầu y.

1,

2,

3.

"Anh chơi em nhé?", chẳng sai mà, hắn nhẹ nhàng như mây như gió nói ra ý nghĩ đồi trụy của mình, hơn nữa còn tặng kèm cho y một nụ cười quái quỷ.

Diệp Uy suýt ngất, thiết nghĩ so với lúc hắn nổi điên thì lúc hắn ôn nhu như thế này lại càng đáng sợ hơn. Hiện tại, y rất có linh cảm chỉ cần bản thân thở nhẹ một cái thôi, thì kẻ đáng sợ kia cũng sẽ lấy đó làm lý do để nuốt y vào bụng.

Đậu má, y lại sợ nữa sao? Nhị đương chủ Phong Vân Ty cũng có lúc y hệt như phụ nữ sợ kẻ xấu cưỡng gian sao trời?

"Hửm? Anh đang hỏi em đấy. Diệp Uy, anh.muốn.chơi.em?", hắn cong cong môi, nhẹ nhàng vòng tay qua eo y, [nhẹ nhàng] thôi nhưng đủ để y giữ yên vị trí.

Y liếc hắn, đáy mắt chứa đầy sự tức giận: [Nga, Hạ Dữ Thiên, ngươi là thá gì mà muốn chơi ông hả? Ông là cái lỗ chắc? Hiện tại, ngươi chỉ cần nói thêm một câu thối tha nào nữa, ông đây thề sẽ sống chết với ngươi!]. Ừ, tất nhiên đây chỉ là những lời nói tận sâu trong tâm can y thôi.

Nén phẫn, Diệp Uy bức bí thở ra một cái. Nhất định phải hết sức bình tĩnh, đề phòng trường hợp miệng nhanh hơn não, trót nói ra một câu nói rỗng tếch nào đó cũng liền hóa thành một lý do để cho hắn khi dễ. Hiện tại, im lặng chính là giải pháp tốt nhất.

Nhưng y nghĩ mưu kế hoãn binh của mình sẽ có tác dụng á? Không đâu, với một kẻ tinh tường như Hạ Dữ Thiên, đến âm mưu của kẻ thù còn nhìn ra được thì một chút ý nghĩ vặt vãnh của một kẻ ngốc như y có xá gì.

Hắn thừa biết nội tâm y đang gào thét, hắn thừa biết y đang cố gắng ngăn chặn sự kinh suất của bản thân. Nhưng, hắn muốn y kinh suất thì chính là y sẽ kinh suất!

Nhếch môi một cái, Hạ Dữ Thiên không nhanh không chậm, nói: "Im lặng là đồng ý!".

Lời hắn vừa thốt ra, phản ứng đầu tiên của Diệp Uy là muốn bùng nổ, phản ứng kế tiếp chính là bùng nổ.

"Đồng ý con mẹ ngươi! Hạ Dữ Thiên, ngươi là một tên lừa đảo thối tha. Đ*t mẹ, ông đây chịu hết nổi rồi!", Diệp Uy trừng mắt, hai tay nắm chặt cổ áo hắn kéo lên, sau đó phát giác hình như hành động vừa rồi của mình quá ngu ngốc, khi không lại đem mặt hắn dí sát vào mặt mình.

Đậu má, cứ nghĩ im lặng sẽ là vàng, ai ngờ im lặng cũng làm nên một cái cớ để cho hắn dựa vào.

Đậu má, cứ nghĩ chống chế sẽ đem lại kết quả, ai ngờ chống chế lại kéo hắn lại gần hơn theo đúng nghĩa đen luôn.

Đậu má!

"Diệp Uy, em lại chửi bậy rồi!" (Ôi đậu má, kiểu nào cũng chết!), mắt Hạ Dữ Thiên long lên một tia thương cảm, nhưng là một tia thương cảm trong một vạn tia đắc thắng nga.

Hắn nhanh như chớp đảo chính, kìm y dưới thân. Vừa dịu dàng, vừa thô bạo cưỡng hôn, đem lưỡi y quấn chặt lấy lưỡi mình cuồng loạn.

Diệp Uy không kịp phản ứng, chỉ biết quay qua quay lại né tránh hắn. Nhưng cũng không khả dụng gì cho cam, ngược lại càng khiến hắn hưng phấn hơn. Cứ thế chỉ trong giây lát, âm thanh dâm mị vang lên giòn giã, nước dãi từ hai khoé môi y cũng vô thức chảy ra.

Đàn ông suy cho cùng cũng chỉ là loài sống bằng bán thân dưới, có đôi lúc chỉ cần xem JAV thôi cũng đã có phản ứng rồi. Huống chi bây giờ, Diệp Uy chính là đang bị quấy rối tình dục bởi một kẻ trăng hoa, tuấn mã, kinh nghiệm đầy mình, dù cho y không gục ở phút 89 thì cũng phải gục ở phút 90. Tùy rằng rất ghét phải thừa nhận, nhưng y thật sự bị kích thích rồi.

"Ngô... Tránh ra... Ư... Mẹ nó...", để ngăn chặn sự hưng phấn bất đắc đĩ này, Diệp Uy phi thường vùng vẫy, dốc hết toàn lực đạp hắn một cái.

Hạ Dữ Thiên bị đạp trúng bụng, cả người ngã ngược về sau. Còng sắt dao động kêu leng keng vài tiếng, loay hoay ít giây, hắn mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt chính là Diệp Uy cả người nhễ nhại mồ hôi đang ngồi xổm trên người hắn. Hình ảnh kích thích đến như vậy, có đau cách mấy hắn cũng có thể bão hòa.

"Diệp Uy, rất hiếm khi nhìn thấy em chủ động, [chỗ đó] của anh liền suýt chút nổ tung!", hắn khá cợt nhã, nhưng [chỗ đó] thì đang rất [nghiêm túc].

"Hộc... Tháo còng cho ta...", y thở hổn hển, thật sự rất mất sức, để đạp ngã được một kẻ lực lưỡng như hắn, chân y cũng sắp gãy luôn rồi.

"Chìa khóa trong quần lót anh ấy, em tự mình lấy đi", Hạ Dữ Thiên nhàn hạ đáp.

"Anh nhà mẹ ngươi, ông đây hơn ngươi gần chục tuổi. Biết trên biết dưới một chút đi!", Diệp Uy trừng hắn đến lọt tròng.

Hắn không biểu tình, im lìm quét mắt qua thân thể điểm hồng của y. Sau cùng dừng lại nơi cổ tay đã bị còng làm trầy trụa, rớm máu. Tâm can hắn liền dâng lên xót xa.

Im lặng ít giây, cuối cùng hắn quyết định tạm tha cho y một lần: "Hảo, Diệp đại thúc, tôi tháo còng...".

Hạ Dữ Thiên chưa dứt lời, Diệp Uy đã luồn tay vào trong quần hắn, mò qua mò lại.

Phụt, Diệp Uy à, ngươi có cần phải ngốc đến vậy không? Hắn bảo chìa khóa trong quần lót, ngươi liền tin ngay nó nằm trong quần lót. Chìa khóa cái gì? Hiện tại, chỉ có tay ngươi đang nằm trong quần lót của hắn mà thôi.

Hạ Dữ Thiên nén cười, để yên cho y tìm, nhân tiện còn chỉ đường: "Phía trước... Qua trái một chút... Đúng rồi... Xuống một chút... Perfect!".

Từ "Perfect" vừa vang lên, mặt mày Diệp Uy đã đen lại, cả cơ thể giống như bị điện giật, cứng đờ luôn.

Đậu má, nếu cái thứ cứng như củi trong tay y là chìa khóa thì chắc cái "ổ khóa" cũng phải to bằng gầm xe tăng.

Diệp Uy khá bức xúc, cơ hồ nghiến đến mẻ răng: "Ngươi có tin ta bẻ gãy [chìa khóa] của ngươi luôn không?".

"Đại thúc à, đây là [chìa khóa vạn năng] đó. Chỉ cần cắm đúng ổ, chẳng những sẽ mở được còng tay mà còn khóa được miệng anh nữa!", hắn vô tư đáp, nhưng ánh mắt lại ngập tràn ý vị dâm dục.

Diệp Uy bị lời nói của hắn làm cho thẹn đỏ cả mặt, nhanh chóng rút tay ra khỏi địa phương thiếu đứng đắn đó. Liếc mắt đi nơi khác, giơ tay lên, nói: "Mau tháo còng cho ta!".

Hắn hơi híp mắt, ngón tay chỉ chỉ vào má mình: "Hôn tôi một cái!".

Mẹ, Diệp Uy giần giật khoé mắt, chầm chậm kề môi vào má hắn: "Chụt!" một tiếng, hết sức miễn cưỡng.

Đùa chứ, nếu không hôn mà đợi hắn đổi ý, ép y làm ra hàng tá chuyện đê tiện khác thì ăn rắm.

"Hảo!", Hạ Dữ Thiên cười cười, tựa hồ sảng khoái, vươn tay nhấn nhẹ vào một điểm trên còng, còng tay ngay lập tức bung ra.

Khoảnh khắc còng sắt rơi xuống sàn, Diệp Uy chớp nhoáng đứng lên, tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải đang bị thương của mình lùi thật xa về sau, hai mắt cũng không quên quan sát xung quanh.

Hạ Dữ Thiên cũng đứng dậy, chăm chú nhìn theo bộ dạng thiếu chỉnh chu, quần áo xốc xếch, tóc tai rối bù của y mà nội tâm hiển nhiên phức tạp.

Từ khoảng cách năm mét, Diệp Uy khẩu khí ngập trời: "Hạ Dữ Thiên, Diệp Uy ta sẽ không bỏ trốn, nhưng ngươi đừng có đi qua đây".

Bất quá, từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn cố tỏ ra ôn nhu (Ừ, ôn nhu quá!) với y để y mất cảnh giác và nhẹ dạ với hắn hơn. Thì hiện tại, khi cả hai đã ở một khoảng cách nhất định, khi hắn đã tường tận vẻ mặt cùng thái độ bài xích của y đối với mình. Con mẹ nó, hắn thật sự không chịu được!

Hạ Dữ Thiên trầm mặc, chậm rãi luồn tay vào túi sau lấy ra một miếng ngọc bội* giơ lên, kèm theo đó là âm điệu hết sức lạnh lùng: "Diệp Uy, anh qua đây!".

Vừa nhìn thấy miếng ngọc bội đung đưa trước mắt, tròng mắt và cả trái tim Diệp Uy không khéo như muốn rớt ra ngoài. Y vội sờ vào thắt lưng, thần kinh liền "Ong~" lên một tiếng, bảo vật tùy thân quan trọng nhất thật sự đã không cánh mà bay.

Là hắn từ bao giờ lấy Ty ấn của y? Trời ạ, cái ấn này mà rời khỏi người, đối với Phong Vân Ty chính là tội chết.

Y khá choáng, cơ hồ toát cả mồ hôi: "Ngươi... ngươi trả lại cho ta...".

"Tôi bảo anh qua đây!", hắn tuyệt nhiên lạnh lùng, các đốt tay cùng một lúc buông lỏng.

"Nga, đừng nha... Đắc Tâm, ngươi giữ chặt một chút... Ta liền qua...", Diệp Uy khá căng thẳng, mắt nhìn chăm chăm vào miếng ngọc, ngoan ngoãn bước tới chỗ hắn.

Khi y vừa vặn đứng trước mặt, Hạ Dữ Nhiên thản nhiên xuất lệnh: "Quỳ xuống!".

Diệp Uy nghe xong, toàn thân giật mạnh một cái, cơ hồ sốc đến ngây người. Cuộc đời y, ngoài Đại đương chủ Lâm Hoành ra chưa từng khuất phục trước ai, nay lại bị một tên tiểu tử đã từng là thuộc hạ bắt quỳ xuống, thật sự con mẹ nó còn nhục nhã hơn cả việc bị cưỡng gian.

Y siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn hắn dần sắc lại. Hiện tại rất muốn liều mạng đi, nhưng nếu y thật sự phát rồ rồi thì an nguy của bản thân, an nguy của Lâm Hoành, và trên hết là an nguy của Phong Vân Ty, tất thảy đều không toại. Hình huống này, quá sức bức người!

Gắt gao nhìn hắn cũng chẳng ích gì, cuối cùng Diệp Uy liếc nhìn miếng Ty ấn đang lơ lửng giữa không trung kia một cái, sau đó đành bất lực quỳ xuống.

Y gục mặt bất phục, tầm mắt vừa vặn đối diện hạ thân hắn. Nhục nhã không sao kể xiết.

"Kéo khóa quần tôi xuống!", Hạ Dữ Thiên không để ý đến tính trạng của y, hắn bây giờ vẫn rất mực băng lạnh.

Má nó, thì ra quỳ trước mặt kẻ thù vẫn chưa phải là nỗi nhục lớn nhất. Hiện tại, nỗi nhục lớn hơn chính là cái miệng của y sắp biến thành cái lỗ rồi.

Diệp Uy cắn môi, tâm tư càng lúc càng tồi tệ. Chắc kiếp trước y cướp của giết người nên kiếp này mới phải gánh lấy nghiệp chướng tàn khốc như vậy? Nghiệp này nếu đem so với "Ngũ mã phanh thây" tính ra còn man rợ hơn.

"Tôi.bảo.anh.kéo.khóa!", hắn nghiến răng nhắc lại.

Y điếng người, tay ngay lập tức chụp lấy khóa quần hắn kéo xuống, trụ vật cương trướng ẩn sau lớp vải quần lót mồn một lộ ra.

Hạ Dữ Thiên ngó mắt nhìn xuống, cảm giác chinh phục thành toàn. Có điều, nếu lúc trước cứ thô bạo mà cướp y về như hiện tại thì y đã phải gục dưới chân hắn từ một năm trước rồi mới đúng. Mặc dù kết quả không có gì thay đổi, nhưng hắn vẫn cảm thấy có một chút hổ thẹn với bản thân khi phải thừa nhận rằng mình đã đi sai một nước cờ lần đầu tiên trong cuộc đời.

Diệp Uy đang phải đối mặt với "mối hiểm họa" trước mắt, lại thấy trên đỉnh đầu một cảm giác rờn rợn khó tả, giống như bản thân đang bị săm soi. Không kìm được, y ngước mặt lên nhìn, quả nhiên bắt gặp ngay ánh mắt như thiêu đốt của hắn.

Hắn nhìn y đăm đăm, sau đó đảo mắt nhìn ngạo vật đang bức bí một cái rồi lại dời tầm mắt nhìn thẳng vào mắt y, nhướng mày.

Dù hắn chỉ đảo mắt trong im lặng, nhưng Diệp Uy hoàn toàn hiểu được ý đồ. Đối với một kẻ vô liêm sỉ như hắn, bảo y kéo khóa quần còn không phải là muốn y khẩu giao đi.

Diệp Uy thở ra, mặc dù rất nhục nhã nhưng so với quỳ gối, kéo khóa quần, thì việc hạ xuống thêm một cái quần lót cũng không đến nỗi không thể thích ứng. Y cúi mặt, tay lưỡng lự chạm vào đai quần của kẻ kia, chậm chạp kéo xuống, tính khí thô nóng theo đó liền bật ra, ngập tràn mùi vị nam tính.

"Khì, biết điều đấy!", Hạ Dữ Thiên phì cười, mạnh tay nhấn sát mặt y vào dục căn: "Giờ thì, mút-đi!".

Diệp Uy nheo nheo mắt, bức tường chịu dựng tựa hồ sụp đổ đến nơi, nhưng "Ty ấn đang ở trong tay hắn" cứ như một câu thần chú đánh thẳng vào trí thức của y.

Như một sự phản kháng cuối cùng, Diệp Uy thù hằn ngước mặt lên nhìn hắn, nghiến răng: "Hạ Dữ Thiên, ta nguyền rủa ngươi cả đời đoạn tử!".

"Phì, Diệp Uy, anh cứ yên tâm, cả đời tôi không cần con cháu!", nói xong, hắn thô bạo ấn đầu y xuống, đem tính khí trương cứng đâm thẳng vào khoang miệng của y.

"Ư... Khoan... Hộc...", Diệp Uy tối mặt tối mũi, hai tay chống thẳng xuống sàn gỗ, đầu tóc bắt đầu rung chuyển.

Hạ Dữ Thiên thừa biết sự tàn bạo này của hắn sẽ khiến y càng thêm căm ghét hơn. Nhưng vậy thì sao chứ? Dù y có thật sự oán hận hắn đi chăng nữa thì y cũng phải từ trong cái oán hận đó mà nhận ra bản thân mãi mãi không thể nào thoát khỏi sự kiểm soát của hắn. Y chính là bắt buộc phải từ trong căm hận mà khuất phục.

Hắn hơi híp mắt, hai tay bấu chặt vào tóc y, khàn giọng: "Uy... Dùng lưỡi đi... Hừ... Đúng rồi... Em ngoan lắm...".

"Ngô... Ư... Khốn... Ư...", không nói được lời nào, khoang miệng y hoàn toàn chật kín.

"Hà... Uy... Bảo bối... Tốt lắm...", hắn hơi nghếch mặt lên, vầng trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, cảm giác thật sự rất tuyệt vời.

Hắn dễ chịu thật đấy, còn y thì sắp nổ tung rồi. Hiện tại, nếu có thể một phát cắn đứt thứ cặn bả này mà không ảnh hưởng đến đại cục thì y nhất định sẽ liều mạng.

Diệp Uy bề ngoài mặc dù rất chịu đựng, nhưng lửa phẫn trong tâm vẫn luôn cháy bập bùng. Điều duy nhất mà y có thể và nhất định phải làm đó chính là phải dùng võ mồm chửi chết tên đốn mạt biến thái này: "Má nó... Ng... ươi... chết đi... Đồ... cặn... Ư...", dùng hết sức bình sinh, y chửi được một câu thiếu rõ ràng và không trọn vẹn.

Hạ Dữ Thiên chỉ nhe răng cười, ngón tay miết qua miết lại làn môi trơn mềm của y, ánh mắt vạn phần ma lực: "Khì... Bảo bối... Cái miệng này của em còn dám chửi ông thêm một tiếng... Cái miệng kia ông chắc chắn lắp đầy...", hắn đang nói thật đấy, đối với một người dục tính cao như hắn, bắt y khẩu giao đã là "đao hạ lưu tình".

Chỉ sau câu nói này của hắn, Diệp Uy cũng không biết vì sợ hay vì mệt mà liền im bật, ngoan ngoãn để mặc hắn tiêu khiển.

"Hộc... Bảo bối... Em tự động đi... Ông xã của em sắp bắn rồi...", hắn thở khì khì, một lần nữa nâng mặt y lên ngắm nghía.

Trời ạ, hắn yêu đến chết cái vẻ mặt bất phục này của y. Nó lúc nào cũng khiến hắn muốn ngay lập tức giã từ vũ khí.

Hạ Dữ Thiên nhíu mày nhẫn nhịn, hiện tại chỉ cần là giọng nói của y vang lên, hắn sẽ ngay lập tức bại trận trong mãn nguyện: "Hà... Uy... Nói một câu dễ nghe đi...".

Diệp Uy tuy khoang miệng đã không còn khoảng trống, cơ hàm cũng mỏi đến rã rời, nhưng hiện tại y nhất định phải chiều theo ý hắn, nhất định phải nói một cái gì đó thật "dễ-nghe".

Tận cùng của sự khinh bỉ, y nhướng mắt lên, ác liệt nhìn hắn: "F*ck you!".

"Hừm... Hừm~~~ Hà... Rất dễ nghe!", Hạ Dữ Thiên khàn khàn giọng, bắn thẳng cỗ dịch trọc vào cổ họng y.

Diệp Uy bất ngờ hứng trọn "đại kết cục", ngay lập tức vùng ra, ho lấy ho để hòng bài xích thứ nhớp nháp đó ra khỏi thực quản. Nhưng rất tiếc, thứ y ho ra được chỉ toàn là thứ phụ, còn thứ chính đã chảy tọt vào trong dạ dày rồi.

Cơ hồ chẳng ói ra được mọi rợ gì, Diệp Uy tức tối chửi thầm trong bụng. Trên đời này sao lại có loại người đê tiện như hắn chứ? Rõ ràng y chửi rất thành tâm, vậy mà hắn cũng hưng phấn cho được. Mẹ nó, đồ biến thái, đồ máu M*. Cũng đừng để có lần sau, nếu không y nhất định sẽ cắn đứt. (*M là chỉ những người khổ dâm hoặc nói cách khác là chỉ những người thích bị người khác ngược đãi, hành hạ, kể cả bằng lời nói)

"Bảo bối, có ngon không?", hắn ngồi xổm xuống đối mặt y, nhướng nhướng mày.

"Khụ... Đồ khốn... Tránh ra cho ông...", y khoé mắt đỏ hoe, nhưng miệng vẫn cứng cõi, lại còn mạnh tay xô hắn ra.

Y xô thì xô, hắn vẫn không ngã, ngược lại càng khiến y mất sức thêm. Thế là y ngồi thở một lúc, đến khi đã bình ổn trở lại, loay hoay chuẩn bị đứng lên thì nội tâm liền "Ầm~" một tiếng, chết trăn luôn.

Cái... cái gì chứ? Tiểu đệ đệ... cương-rồi! Mẹ... mẹ nó, có cần phải tréo nghoe vậy không?

Diệp Uy điếng người, thuận theo quán tính nhanh tay che lại nơi nhạy cảm. Nhưng Hạ Dữ Thiên dù có mù cũng thấy mờ mờ, nhanh như chớp giật tay y ra, thuận thế đè y nằm xuống.

"Em cương rồi nhỉ?", hắn vô cùng tà mị, tay nhanh chóng gập một chân của y lại, hai mắt nhìn chăm chăm vào chỗ dựng lều.

Diệp Uy giật bấn, hai má đỏ au, cố gắng phũ nhận tất cả: "Không... Không có... Ta không... ĐỪNG...".

Y cứ việc lấp bấp, còn việc của hắn là thô bạo xé hết vải quần của y ra kiểm chứng. Tất thảy thao tác của hắn đều rất cấp tốc.

"Khốn... Ngươi tránh ra... Không được nhìn...", Diệp Uy giãn tròng cực đại, cảm giác xấu hổ khiến y chỉ muốn ngất xỉu cho xong.

"Phì, cũng không ngờ em có máu M nga", hắn nhe răng nham nhở, nói xong còn mạnh tay bóp cự vật bán cương của y một cái rõ đau.

"A... Đau... Chết tiệt... Ngươi bỏ tay ra...", y nhíu mắt, cắn môi, nếu hiện tại không có tác dụng của thứ thuốc hôm qua còn sót lại, y chắc chắn sẽ đấm hắn một phát gãy răng, à không, y sẽ đấm hắn một phát chết luôn.

Mặc kệ y kêu la, Hạ Dữ Thiên vẫn không thèm để ý, hai mắt phi thường dán vào nộn vật, đầu ngón tay miết miết lỗ nhỏ, vô tư nói: "Nó phun nước rồi này!".

"Má nó... Tổ cha ngươi... Ta bảo ngươi cút... Ư... Không...", Diệp Uy chưa kịp kích động đã phải trơ mắt nhìn hắn há miệng nuốt lấy tính khí của mình.

"Ư... A... Đừng mà... Đừng liếm... Aa...", y bất đắc dĩ rên lên, khoái cảm đương nhiên có.

Hạ Dữ Thiên không quan tâm hoặc cũng có thể là hắn đang mê mệt. Hương vị của y rất dễ làm say hắn, khiến hắn rất nhiều lần phát điên và lần này cũng không ngoại lệ. Hắn mải mê vùi đầu vào hạ bộ của y mút kịch liệt, từng cái uốn lưỡi đều chất chứa vạn sự nuông chiều.

Diệp Uy bị hắn vờn như một con mèo bị kẹt vào góc hẹp, mà bản thân con mèo đó chỉ có thể kêu "Meo! Meo!" chứ không thể thoát ra. Và cho đến khi con mèo nhỏ đó đã không còn sức lực để kêu gào nữa thì nó bắt buộc phải nằm im trong đó mà thích ứng.

"Ngô... Không được... Ta không muốn... Hà...", y liên tục lắc đầu, mồ hôi vã ra ướt cả áo, và quan trọng là tính khí của y sắp không chịu được sự phún trào.

Cảm nhận cơ thể đã vì dục vọng mà không còn nghe theo ý mình, Diệp Uy xấu hổ muốn rơi nước mắt. Y che mặt lại, giọng nói phi thường ủy khuất: "Haa... Chết tiệt... Ta ghét ngươi... Ngô...".

Nghe được lời này của y, Hạ Dữ Thiên càng thêm sung mãn. Đùa chứ, với giọng điệu ướt át như vậy mà bảo là ghét hắn, tin được sao? Nhưng mặc kệ là y có ghét thật hay không, vào đến tai hắn chính là "Ta thích ngươi", ok!

"Mèo nhỏ... Em ngoan nào...", hắn khẽ nhép môi, nhịp diệu trúc động càng thêm dữ dội.

Diệp Uy đến lúc này đã gần như bị dục vọng nhấn chìm, cả cơ thể lẫn ý thức đều không còn khả năng đối kháng. Y nhắm tịch mắt, đầu óc trong phút chốc quay cuồng, hai tay tùy tiện bấu chặt vào tóc hắn, hằn hộc vài tiếng rồi xuất ra.

Hạ Dữ Thiên phi thường giữ nguyên tình thế, một hơi nuốt trọn bạch dịch của y. Giây phút rời môi còn nhẹ nhàng hôn lên đỉnh trụ một cái đầy tình cảm.

Trước cái hôn quái dị đó của hắn, Diệp Uy bất giác rùng mình. Thiết nghĩ chính y cũng thật sự điên rồi, rõ ràng là ghét cay ghét đắng tên gian xảo này, vậy mà dưới tay hắn, y cũng khoan khoái cho được.

Sau một lúc để cho y bình ổn lại, Hạ Dữ Thiên khẽ khàng trượt người lên đối mặt với y, ái muội nói: "Em không phải đang nghĩ thế này là xong chứ?".

Diệp Uy nheo mắt, thần trí vẫn chưa kịp tiếp thu ý tứ của hắn: "Ngươi nói vậy là có ý gì?".

Hắn dâm tà nhìn y, đem hạ thân vẫn đang không đứng đắn cố tình cọ sát vào đùi y thay cho câu trả lời.

"Ng... ngươi... biến thái... A...", Diệp Uy hoảng hốt, cố sức bật dậy lùi về sau, nhưng chưa lùi được bao nhiêu thì đã bị hắn chụp lấy chân kéo lại.

Hắn nhanh chóng áp đảo, thô bạo đem hết quần áo y cởi ra vứt bừa sang một bên. Từng tấc da thịt của y theo đó lộ ra, vàng óng như mật ngọt rót vào mắt hắn.

Cảnh tượng vô phương kích thích, Hạ Dữ Thiên nhịp thở bất đồng, tính khí và cả tâm trí cùng một lúc muốn vì nhau ra trận.

"Hừ, Mèo nhỏ, anh chịu hết nổi rồi!", hắn khàn giọng, tức khắc tách hai chân y ra hai bên, thô thiển nhìn vào huyệt động đỏ tấy của y mà thở nhọc.

"Mẹ kiếp, ngươi cút đi... Không thì ông liều mạng với ngươi...", Diệp Uy phản ứng dữ dội, hai chân trồi đạp không ngừng. Má nó, lần này thì y đéo có thể nhịn được nữa rồi.

Y không nhịn được thì vừa vặn hắn cũng không nhịn được, nên là... "Bụp!" một tiếng, Diệp Uy ăn trọn một cú đấm vào bụng.

"AA... Hộc... Hộc... Đa... đau quá...", y kêu lên thất thanh, cảm tưởng cơ thể như vừa bị búa bỗ, đau đến mức suýt nôn.

Nhân lúc y vô lực kháng cự, hắn một mạch bế y đặt lên giường, nhanh tay luồn xuống dưới gối lấy ra một tuýp gel chuyên dụng, trút vào tay xoa xoa.

"Mèo nhỏ, em ngoan một chút nhé!", hắn nói rất dịu dàng, sau đó đem tay nhắm thẳng vào mật huyệt y tiến vào.

Diệp Uy giật nẩy, vô lực càng thêm vô lực, hiện tại chỉ còn biết thở ra: "Th... ao... Hừ... Hạ... Dữ... Thiên... Khốn...", cơn đau cũ hòa cùng cơn đau mới, khiến y kiệt huệ không nói nên lời.

"Ngoan... Bảo bối...", hắn vã đầy mồ hôi, cơ hồ phi thường nhẫn nhịn. Nếu không có ngày hôm nay, chính hắn cũng không ngờ sức chịu dựng của bản thân cũng có thể vượt trội như vậy.

"Aa... Dừng... Đau lắm... Ngô...", y nhíu mày cực đại, cảm giác đau trướng đến nghẹn thở.

"Một chút nữa... Bảo bối, em ngoan đi...", hắn nắm lấy hai tay y ghìm chặt lên đỉnh đầu, tay kia từng chút từng chút nới rộng mật đạo.

"Ngoan... mẹ ngươi... Ân... Hạ tiện... Ư... Aa... Aa... Không...", Diệp Uy rùng mình, rên rỉ thất thanh, tình hình hiện tại nát bét rồi.

"Khì, chạm phải điểm G của em rồi hửm?", Hạ Dữ Thiên khẽ cười, ánh mắt nhìn y càng thêm say đắm.

Nghĩ đã đến lúc, hắn rút tay ra, sau đó nhanh chóng đem ngạo vật lượn lờ trước huyệt động, vừa lúc chuẩn bị tiến vào thì "Cốc, cốc, cốc", tiếng gõ cửa vang lên.

Hạ Dữ Thiên dừng lại hành động, ức chế hỏi vọng ra: "Có chuyện gì?".

"Thưa Nhị thiếu chủ, Bang chủ muốn gặp cậu!", thuộc hạ cẩn trọng báo.

"Ta đang bận, lúc khác đi!", hắn đáp rất vội vàng, hiện tại còn có việc gì quan trọng hơn việc "ăn" chứ.

"Thưa... Thưa Nhị thiếu chủ, là chuyện của Sát bang!", giọng điệu bên ngoài có chút run lên, nhưng chung quy vẫn rất cẩn trọng.

Im lặng một lúc, hắn đáp: "Được rồi. Ngươi lui đi!".

Thuộc hạ bên ngoài như thở phào nhẹ nhõm, nghiêm chỉnh "Vâng!" một tiếng rồi im lặng lui đi.

Trở lại với không khí vốn có, như chưa từng có cuộc chia ly, Hạ Dữ Thiên quay sang nhìn y đang bất lực, nghĩ định tiếp tục cuộc vui, thì y bất ngờ lớn giọng.

"ĐỂ TỐI ĐI!", lồng ngực y phập phồng liên tục, cả người đổ rất nhiều mồ hôi.

Hắn chau mày, đồng thời dừng động tác: "Hửm?".

Diệp Uy nuốt nước bọt, đáp: "Ta nói để tối đi".

"Chuyện gì để tối?", hắn thả lỏng tay y ra một chút nhưng vẫn giữa thế thượng phong.

"Là chuyện... này!", ý y là cái chuyện đáng hổ thẹn này đó.

"Tại sao không phải là bây giờ?", Hạ Dữ Thiên cong cong môi, coi bộ con mèo nhỏ nhà hắn muốn thỏa hiệp.

Diệp Uy đảo đảo mắt, ngập ngừng một lúc cũng lấy ra được một lý do: "Tại vì... ta chưa kịp chuẩn bị tinh thần... Với cả, vừa nãy ngươi chẳng phải là đang có việc sao?".

"Có việc gì quan trọng hơn việc ăn em chứ!", dứt lời, hắn giả vờ chuyển động tay như muốn tiếp tục làm chuyện dang dở, nhưng cốt lõi là muốn xem biểu hiện tiếp theo của y.

Thấy hắn manh động, Diệp Uy cơ hồ rối trí, liền mồm bộc phát ra một câu mà chính y cũng không nghĩ tới: "Ta sẽ chủ động!".

"Hửm? Em chủ động?", Hạ Dữ Thiên hai mắt loé lên, câu nói này của y quả thật rất đáng để bỏ vào tai nga.

Y trắng dã, trong khoảnh khắc nào đó thật sự rất muốn moi não mình ra cho chó ăn. (Miệng nhanh hơn não is real :']]]]])

"Diệp Uy? Em nói em chủ động?", hắn chăm chú nhìn y, hai từ "nôn nóng" hiện ngay trên mặt.

Nghe hắn nói với giọng điệu mong chờ như vậy, Diệp Uy chớp mắt tỉnh ra. Có lẽ câu nói của y cũng không đến nỗi quá ngu xuẩn. Cứ nghĩ mà xem, nếu đổi lại lúc nãy nói bừa một câu khác mà không phải là câu đó thì biết đâu y đã bị hắn xơi rồi cũng nên.

Đúng vậy, bình tĩnh nào. Bây giờ cứ coi đó là kế hoãn binh, cũng chỉ là tùy tiện hứa hẹn với hắn, sau đó tìm cách trốn đi. Dẫu sao cũng còn một ít thời gian, từ giờ đến tối chả lẽ y không thoát được? (Ừ, chính là không thoát được!)

Suy nghĩ chu toàn, Diệp Uy cứng cõi đáp: "Đúng, tối nay ta chủ động!".

Hạ Dữ Thiên nghe xong, khoé môi liền không kiềm được mà cười toe toét. Ít nhất là ngay khoảnh khắc này, hắn đã không nhìn ra bản thân lại có lúc hoàn toàn tin tưởng vào một lời dối trá vụng về như vậy.

- Hết chương 3 -

*Ta viết trong mỏi mệt nên không biết có sai chính tả hay không. Mong các nàng thông cảm và chỉ giúp ta chỗ sai nhé. Cám ơn ạ!*

*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro