Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 (H)

"Thế nào lại để Nhị đương chủ bị bắt đi? Các ngươi đúng là một lũ vô dụng!", Lâm Hoành lớn giọng mắng chửi, tay đập mạnh lên bàn một cái.

"Xin Đại đương chủ bớt giận!", thấy Đại đương chủ nổi trận lôi đình, chúng thuộc hạ hai hàng quỳ xuống, đồng loạt lên tiếng.

"Là ai to gan? Nói!", Lâm Hoành hung hăn hỏi.

"Thưa Đại đương chủ... Là Đắc Tâm", một thuộc hạ run run trả lời.

"Hoang đường! Đắc Tâm chẳng phải là cận vệ trung thành nhất của Nhị đương chủ sao?", Lâm Hoành lại đập mạnh lên bàn lần nữa.

"Thưa Đại đương chủ... Chính là hắn... Đắc Tâm hắn... Hắn là...", một thuộc hạ khác ngập ngừng.

"Im miệng hết. Vu Sở nói!", Lâm Hoành cơ hồ tức tối.

"Thưa Đại đương chủ, Đắc Tâm chính là Nhị thiếu chủ của Duật bang!", Vu Sở cúi đầu khẩn báo.

"CÁI GÌ... Các ngươi... Các ngươi làm ta tức chết mà...", Lâm Hoành bật dậy, tay chỉ thẳng vào chúng thuộc hạ nghiến răng.

"Là thuộc hạ tắc trách, xin Đại đương chủ hãy xử tội!", Vu Sở cam lòng nhận tội.

"Xin Đại đương chủ hãy xử tội!", chúng thuộc hạ cũng đồng thanh lĩnh tội.

Trước loại tình hiện tại, Lâm Hoành cơ hồ tức giận đến nóng cả ruột gan, miệng định buông lời chửi tiếp thì điện thoại của hắn lại reo lên.

Thấy màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ quen thuộc, mắt hắn ngay lập tức giãn tròng.

Tức khắc bắt máy...

"Uy, đệ đang ở đâu? Đệ vẫn ổn chứ? Đệ...", Lâm Hoành đang một tràn lo lắng thì bị âm thanh hỗn tạp phía bên kia làm cho cứng họng.

"Aa... Hỗn đản... Ô... Aa...", tiếng nam nhân thở dốc vang lên rõ rệt.

"Diệp Uy, anh rên lớn như vậy, Hoành ca sẽ nghe đấy!", giọng Hạ Dữ Thiên cũng quỷ súc vang lên.

"Aa... Không... Mẹ ngươi... Ư... Tắt ngay... Ô...", Diệp Uy cơ hồ chấn động, nhưng miệng lại không thể ngừng rên.

Lâm Hoành tai nghe rành rọt, im lặng một hồi, liền nhẫn nhịn nói: "Nhị thiếu chủ, cậu muốn gì?".

"Diệp Uy... Động mạnh một chút... Hảo... Cái mông của anh thật lợi hại...", Hạ Dữ Thiên vẫn áp sát điện thoại vào tai, man trá nói.

Lâm Hoành vầng trán ba đường hắc tuyến, miệng không nhịn nổi mà lớn tiếng chửi rủa: "Con mẹ mày Hạ Dữ Thiên, Phong Vân Ty đắc tội gì với mày? Mày thả Diệp Uy ra ngay!".

"Lâm Hoành, mày định diễn kịch đến bao giờ?", Hạ Dữ Thiên ngay lập tức trấn chỉnh.

Lâm Hoành nghe hắn nói xong, sống lưng liền thấy lạnh, ngay tức khắc xua tay cho thuộc hạ lui ra ngoài.

Sau khi chỉ còn lại một mình, hắn liền thư thái ngồi vào ghề tựa, miệng khẽ nhếch lên: "Mày nói như vậy là có ý gì?".

"Dùng nam nhân này giữ chân tao ở Phong Vân Ty quả thật cũng có chút hiệu quả!", Hạ Dữ Thiên giọng điệu lạnh lùng.

"Ha hả, Hạ Dữ Thiên mày thật biết đùa, Diệp Uy chính là đệ đệ tốt của tao, sao tao có thể?", Lâm Hoành phũ nhận nhưng giọng điệu lại không đơn thuần là phũ nhận.

"Lâm Hoành, hiện giờ Diệp Uy đang dục tử, tao với mày cứ thẳng thắn với nhau!", Hạ Dữ Thiên điềm đạm đáp.

Lâm Hoành trầm mặc hồi lâu, sau đó liền gian tà đáp: "Hảo, không hổ danh là Nhị thiếu chủ. Thế nào? Tư vị vẫn như ngày đó chứ?".

"Hô... Ta muốn bắn... Aa... Ô...", Diệp Uy bất ngờ rên lớn, có lẽ hồn phách đã tiêu diêu.

"Chậc, mày cho đệ ấy uống rượu a? Cả Ty đều biết Diệp Uy càng say càng dâm đãng, đến tao cũng vài lần muốn thượng nga ha ha", Lâm Hoành cười gian tà.

"Đồ của tao mày dám động vào sao?", Hạ Dữ Thiên tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vạn phần hâm dọa.

Lâm Hoành thấy hắn đã nhen nhóm lửa ghen nên liền nham nhở đáp: "Ha ha... Tao thật không dám... Nhưng nếu đệ ấy tự dâng hiến thì...".

Hạ Dữ Thiên ngay lập tức nghiến răng: "Câm miệng chó của mày lại đi, Diệp Uy là của tao!".

"Ha hả ~ Của mày? Mày chắc chứ? Mày thử cho đệ ấy nghe cuộc hội thoại này, xem đệ ấy tin mày hay tin tao?", Lâm Hoành cười khoan khoái, lòng thầm nghĩ Diệp Uy nhất định sẽ cho rằng chính là Nhị thiếu chủ của Duật bang đã ép cung Đại đương chủ, nhằm mục đích chia rẻ nội bộ Phong Vân Ty.

"Để rồi xem!", Hạ Dữ Thiên cao lãnh buông lời.

Nghe hắn ngắn gọn một câu, Lâm Hoành liền nổi cơn ớn lạnh, trầm mặc một hồi, sau đó lên tiếng: "Nhưng mà tao vẫn phải nể mày, hơn một năm nương ở Phong Vân Ty vậy mà ở Đông Quan mày vẫn không sơ hở".

"Đó là do bản thân mày kém cỏi!", Hạ Dữ Thiên thâm thúy nói.

"Chậc, đúng là tao đã quá xem thường Nhị thiếu chủ ngươi. Thật kinh xuất!", Lâm Hoành tặc lưỡi.

Một năm trước, khi biết tin Hạ Dữ Thiên đến Thanh Đô du ngoạn, chính xác là đến Marquee thì Lâm Hoành đã dụng kế để Diệp Uy vô tình đi vào tư phòng của hắn.

Diệp Uy ngày thường tính tình ôn hòa, đứng đắn nghiêm chỉnh, nhưng khi rượu vào thì lại rất biết cách dụ người. Y càng say càng trở nên ngây dại, da thịt cũng toát ra vị nhục dục tự nhiên, mê hoặc đến lạ thường. Có thể nói, Diệp Uy khi say sẽ trở thành một con mèo dâm đãng, đó có thể là do tác dụng của rượu hoặc cũng có thể đó mới chính là con người thật của y.

Lâm Hoành biết được điều đó nên đã may rủi một phen, đem Diệp Uy đi quyến rũ kẻ nổi tiếng đào hoa Hạ Dữ Thiên. Chỉ cần Nhị thiếu chủ Duật bang ở lại Thanh Đô một thời gian, hắn sẽ có cơ hội cùng Sát bang mổ xẻ Đông Quan, xóa sổ Duật bang khỏi bản đồ hắc đạo.

Nhưng hắn thật không ngờ là thế lực của Duật bang lại phi thường lớn mạnh, uy lực của Duật bang nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, dù Hạ Dữ Thiên đã ở lại Thanh Đô nhưng Đông Quan vẫn vững như trường thành, hắn căn bản là không có khả năng động vào một tấc đất Đông Quan.

Nhưng cũng có một việc mà hắn cơ hồ còn không tưởng tượng đến đã xảy ra, đó là Hạ Dữ Thiên đã có quá nhiều hứng thú với Diệp Uy, như vậy chẳng phải là trời đang giúp hắn sao?

Thế là hắn đã khéo léo giam lỏng Diệp Uy ở Phong Vân Ty, hòng chiêu dụ Hạ Dữ Thiên vào bẫy. Mọi chuyện cơ hồ đều diễn biến theo đúng sự dự tính của hắn, Hạ Dữ Thiên thật sự trà trộn vào Phong Vân Ty.

Nhưng rốt cuộc hắn cũng đã nếm được mùi vị lợi hại của Hạ Dữ Thiên, khi mà hiện tại hắn còn chưa diệt được một quân tốt của Duật bang thì Nhị đương chủ của Phong Vân Ty đã bị bắt đi rồi. Trường hợp này phải gọi là "Nối giáo cho giặc", còn chẳng phải là hắn đã tự đem Diệp Uy tặng cho kẻ địch sao?

Lâm Hoành phân tâm nghĩ ngơi thì liền bị tiếng rên của Diệp Uy làm cho tỉnh tuồng.

"Haa... Ô... Hoành ca... Đệ... Aa... xin lỗi...", y hồng hộc thở, tâm trí cảm thấy vô cùng có lỗi với Lâm Hoành, hiển nhiên là lúc này y hoàn toàn không biết hai người họ đang nói gì với nhau.

Hạ Dữ Thiên nghe y lại gọi tên kẻ thù, tâm tư hắn liền phi thường kích động, mạnh tay vứt luôn điện thoại, áp chặt y xuống dưới thân: "Mẹ kiếp... Anh còn dám gọi tên nam nhân khác... Hả... Hả...", hắn vừa nói vừa thúc sâu ngạo vật vào trong.

"Aa... Đừng... Tổ cha ngươi... Ư... Ô... Xuyên đến cổ ta rồi... Aa...", Diệp Uy đầu óc muốn nổ tung.

"Hừm... Tôi thượng chết anh... Đồ ngu ngốc... Anh chết đi...", hắn tăng nhanh luật động, cơ hồ muốn thao chết Diệp Uy.

Nguyên bản là lúc nãy khi hắn vừa tắm ra thì đã nghe Diệp Uy trong cơn mê sảng gọi tên Lâm Hoành, vậy là hắn nổi điên, ngay lập tức lao vào khi dễ y, rồi gọi điện cho Lâm Hoành.

Nhưng thế quái nào mà đang lúc đấu khẩu với cái tên chết tiệt kia thì y lại một lần nữa gọi "Hoành ca", thật là con mẹ nó muốn giết người mà!

"Cáp... Ngươi nhẹ... Aa... Hoàn... Áaaa", Diệp Uy lại định gọi Lâm Hoành thì liền ăn ngay một cái tát của hắn.

Sau cái tát trời giáng, Hạ Dữ Thiên nhanh tay với lấy chai rượu còn đang uống dở ở trên bàn, một hơi trút hết vào miệng y.

"ƯƯ... Ực... Ta không muốn say... Aa... Haa...", Diệp Uy vùng vẫy đến chăn nệm rối tung.

"Anh sợ cái gì? Sợ tôi nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng của anh sao? Tên khốn kia thì được còn tôi thì không á? Hả?", Hạ Dữ Thiên nổi trận lôi đình, hạ thân điên cuồng trừu sáp.

"Ngô... Đắc Tâm... Dừng... Aa... Ư... Ta cầu ngươi... Ô...", Diệp Uy cả người nóng bừng, tay chân vì tác dụng của nhiều thứ mà phi thường bủn rủn.

Hạ Dữ Thiên đột nhiên tại ngoại phân thân, hai tay nắm chặt lấy hai chân của y gập về phía trước, tư thế chổng chênh, nội huyệt phi thường bại lộ.

Diệp Uy khi nãy bị hắn ép nhấp nhô nên thắt lưng đã mỏi nhừ, bây giờ lại chịu thêm một cú gập, cả người y cơ hồ đau đớn, nước mắt tự khắc ngấn ra.

Nhưng lúc này Hạ Dữ Thiên cũng chẳng thèm nhìn đến Diệp Uy, hắn mạnh mẽ dang rộng hai chân của y ra, nội huyệt nộn mềm cư nhiên bày ra hết, hắn say mê nhìn ngắm mật huyệt đang điên cuồng co thắt mà tính khí lại phỗng ra thêm.

Hắn đem côn thịt đầy gân xanh tím nhấp nháy trước thịt huyệt, sau đó bất ngờ cắm lút cán vào trong, chạm hẳn vào điểm G khoái cảm, rồi cứ thế luật động.

"A... Ô... Mẹ nó... Đau... Ư... Haa... Sướng...", Diệp Uy rên loạn, đau đớn hòa cùng khoái cảm thật sự cũng là một loại dục cảm đáng nếm trải.

Hắn nhìn thấy dáng vẻ ám muội cùng giọng điệu rên rỉ dâm dục của y mà tâm trí vô cùng sảng khoái, thắt lưng liền tăng thêm luật động, nam căn to lớn phi thường tàn sát bên trong đến nảy lửa, thiêu rụi nội tâm.

Trước sự thô bạo của Hạ Dữ Thiên, ý thức của y hoàn toàn sụp đổ, mặc nhiên nhường chỗ cho dục vọng phát huy hòa cùng men rượu nồng nàn y càng trở nên tê dại, dục vị lan tỏa trên từng tấc da.

"Ô... Haa... Thật sướng... Aa... Là ai... Fu... Thượng ta... Ư... Ô...", Diệp Uy nồng nặc mùi rượu, tâm trí mộng mị mơ hồ.

"Uy bảo bối... Gọi tôi là Thiên...", Hạ Dữ Thiên khoé mắt loé lên, biết ngay là y đã say rồi, dáng vẻ này thật không thể lẫn vào đâu được.

"Aa... Ô... Thiên... Cưỡi ta đi... Ư...", Diệp Uy uốn éo, loạn lạc đến khó tin.

"Mẹ kiếp!", Hạ Dữ Thiên nghe y dâm tục, dây thần kinh chịu đựng liền "Bựt" một tiếng đứt luôn, tính khí lần đầu tiên trong cuộc đời không nghe theo ý hắn mà bắn thẳng dòng bạch trọc ấm nồng vào hậu huyệt.

Cơ thể bất chợt được rót đầy, cự vật trướng nộ của Diệp Uy cũng không chịu được kích động mà bắn ra bạch dịch đặc quánh.

Y nhắm mắt thở dốc một hồi, liền mở mắt nhìn Hạ Dữ Thiên ngắn gọn: "Chơi tiếp đi!".

Hạ Dữ Thiên hai mắt trợn to, ngay lập tức sấp người y lại, nhưng y thì không đợi hắn phải xoay xở, liền thân trên áp sát xuống giường, thân dưới tự động nâng lên, hai tay tự tách mông mình ra, một hành động sặc mùi mời gọi.

Chứng kiến bộ mặt dâm đãng chẳng khác gì nam kỹ của Diệp Uy mà lòng hắn quặng lên, nếu là một năm trước thì hắn sẽ vô cùng phấn kích mà lao vào chà đạp, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn giấu ghẹm y đi, hắn thật sự không muốn bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ đê tiện của y lúc này.

"Uy, anh đừng vậy được không?", hắn khẽ đau lòng, có lẽ lúc nãy hắn đã quá nóng giận mà chuốt hỏng y rồi.

"Không chơi?... Lão tử tìm người khác...", Diệp Uy cơ hồ chồm dậy, tâm trí hoàn toàn bị dục vọng thao túng.

Hạ Dữ Thiên não liền nảy lửa, một tay ấn mạnh đầu y xuống, một tay nắm lấy tay y kéo ra sau.

"Anh-dám!", hắn hung hãn nói, hạ thân ngay lập tức sát nhập vào trong.

"AA... Đau... Aa... Ô... Aaa... Mạnh nữa đi... Ư...", Diệp Uy đau đớn kêu lên nhưng sau đó liền rên rỉ dâm đãng vì dục huyệt bất giác được lắp đầy.

Hạ Dữ Thiên không nói một lời, chỉ ra sức trừu sáp nơi tư mật của y, côn thịt trướng nộ thô bạo đâm lút cán vào trong rồi rút ra một nửa xong lại sát nhập vào, âm thanh "Bạch bạch" chẳng mấy chốc vang lên, kích thích đến cực độ.

Nơi thịt huyệt mềm nhũn như bông của y bị chà đạp một hồi liền sinh ra nghiện ngập, khoái cảm dần dần truyền đến tận tế bào làm cho Diệp Uy cơ hồ tê dại, nước dãi trào ra ướt sũng cả giường.

"Cáp... Ô... Ya... F*ck... Mẹ nó... F*ck... AA...", Diệp Uy dâm loạn, tự tiện luồn tay nắm lấy nam căn của chính mình tuốt động.

Hạ Dữ Thiên đăm mắt nhìn dáng vẻ cuồng loạn của y mà lửa giận bùng bùng, nhưng thật không thể phũ nhận là y quá thảy mê người, khiến hắn ái nộ hòa tan, vui buồn lẫn lộn, vừa muốn phá nát lại muốn nâng niu.

"Ân... Ô... Mẹ nó sướng... Aa... Muốn hơn... Hơn đi... Ya... Haa...", Diệp Uy điên đảo cầu hoan.

"Hộc... Anh muốn thế nào... Hử...", hắn cơ hồ thở tắt, luật động tăng thêm.

"Ya... Aa... Sextoy... Nhanh lên... Ư... Ô...", y nhắm nghiền mắt lại, mùi rượu theo lời nói phả ra.

Hạ Dữ Thiên cũng không mấy bất ngờ trước lời nói của Diệp Uy, bởi lẽ một năm trời ở bên cạnh y, hắn đã nhiều lần nhìn thấy y dùng đồ chơi tình dục để thỏa mãn.

Bởi Diệp Uy không thích tùy tiện trong tình dục, đặc biệt là khi y đã có người trong tâm, vậy nên y mới phải tự an ủi, những lúc cao trào đều gọi tên Lâm Hoành.

Nghĩ đến đấy thôi hắn liền nóng mặt, ngay lập tức bài xích phân thân, kéo y ngồi dậy, sau đó với tay kéo ngay hộc tủ cạnh giường lấy ra một đống đồ chơi.

"Anh muốn chơi cái nào?", Hạ Dữ Thiên ái nộ lẫn lộn, đương mắt nhìn y.

Diệp Uy đờ đẫn, không nói lời nào, liền tay đem trứng rung* ngậm vào miệng, tay kia dùng dây trói tình thú* buộc bộ điều khiển vào đùi, sau đó nhả trứng rung ra nhét vào hậu huyệt, nhấn nút khởi động.

"Hô... Haa... Cock ring*... Ư... Đeo cock ring...", y yếu ớt trườn tới, áp nhẹ Hạ Dữ Thiên vào thành giường, tay run run gắn cock ring vào dương cụ của hắn, sau đó trèo lên "Phóc" một tiếng u huyệt liền nuốt trọn dục căn, đẩy hẳn trứng rung vào tận cùng ngóc ngách, nội thành chật hẹp muốn vỡ tung, kích thích đến cực điểm, người y liền co giật từng cơn.

"Aa... Ô... F*ck ya... Hảo sâu... Ư... Mẹ kiếp... Aa...", Diệp Uy ngửa đầu, sướng đến văng tục, toàn thân tự động nhấp nhô.

Hạ Dữ Thiên cơ hồ choáng ngợp, rít hẳn một hơi, thần hồn điên đảo, lửa giận liền bị dáng vẻ ái muội của y dập tắt hoàn toàn.

"Hưư... Uy... Chết tôi... Hừm... Thật hết thuốc chữa...", giọng hắn phi thường khàn đặc, đáy mắt như thiêu như đốt.

"Hôô... Nhục kê của ngươi... Ư... Aa... Thật lợi hại... Ô...", Diệp Uy hai mắt nhắm nghiền, hai tay đan chặt vào cổ hắn.

"Hộc... Có thích không?... Muốn nhục kê thao vỡ ruột anh không?...", Hạ Dữ Thiên lồng ngực phập phồng, hai tay nắm lấy thắt lưng y lên xuống.

"Khao... Aa... Muốn... Ô... Quá tuyệt... Ư... Aa...", y mạnh mẽ gật đầu, mi mắt vẫn đóng chặt.

"Nói yêu tôi đi!", hắn khe khẽ nói.

"Ngô... Haa... Ngươi... là ai?... Aa... Ô...", Diệp Uy vẫn liên tục nhấp nhô, cơ hồ ngủ quên trong dục vọng.

"Uy... Mở mắt ra... Nhìn tôi... Nhìn...", Hạ Dữ Thiên vừa nói vừa vỗ vào mặt y.

Diệp Uy khẽ mở mắt nhìn hắn, chân mày nhíu lại thành hàng: "Ư... Ngươi thật phiền... Aa...".

"Nhớ kỹ tôi là Thiên... Gọi đi... Thiên...", hắn nhìn thẳng vào mắt y nhấn giọng.

"Thiên... Ô... Ta nhớ... Aa... Ư... Thiên... Ta mỏi rồi...", Diệp Uy yếu ớt gật đầu, thắt lưng sắp gãy rụng đến nơi.

"Mau nói Uy yêu Thiên!", Hạ Dữ Thiên ôn nhu nói.

"Ư... Aa... Không... Ta yêu H... AAaa... Aa... Ô... Ư... Khoan... Aa...", y bất ngờ rên lớn, khóe mắt bất giác cay.

Nguyên nhân là do Diệp Uy chỉ vừa thốt ra một chữ "H" thì đã bị hắn siết chặt eo, hạ thân dùng hết sức thúc mạnh, côn thịt cùng trứng rung đâm sâu vào thịt huyệt gần như xuyên nội tạng, đau đớn liền phát tác đan xen tư vị dục trần, làm đầu óc y lập tức choáng váng, không thể phát âm rõ ràng.

"Hừ... Hừ... Nói mau... Uy yêu Thiên... NÓI...", cảm giác độc chiếm cuồng cuộng dâng lên, Hạ Dữ Thiên cũng hì hục thở, từng tia khoái cảm truyền đến tận cùng.

"Ô... Ô... Aa... Uy yêu Thiên... Ư... Nhẹ... Aaa... Từ bỏ... Hôô... Ô...", Diệp Uy nước mắt trào ra, cảm tưởng như cơ thể mình đang bị chia năm xẻ bảy.

Thấy y nghe lời, Hạ Dữ Thiên hưng phấn cực đại, dục vọng toàn phần, đáy mắt mông lung, hạ thân liền điên cuồng trừu sáp, mỗi lần sáp lại dùng lực phi thường, nam căn to như thiết trụ cứ thế mà nhẫn tâm xuyên xỏ trong nội bích, đẩy thẳng trứng rung vào tận cùng, âm thanh va chạm giữa hai món đồ chơi tình thú theo đó vang lên "Cộc cạch" hòa cùng âm điệu da thịt sát phát vào nhau "Phạch phạch" loạn tình, không gian trong phút chốc trở nên dâm dục hơn bao giờ hết.

Thân thể Diệp Uy cùng lúc gánh chịu hai đạo lực, một rung chuyển, một đâm xuyên, cơ hồ muốn bài khai nội tạng, chật vật đến vỡ tung.

"Ân... Aaa... Đ*t mẹ... Chỗ đó... Ô... Ư... Ya... Thiên... Haa...", y tiêu hồn lạc phách, dường như điểm chết đã bị dị vật chạm vào.

Điểm chết ở đây chính là điểm khiến người ta phải dục tiên dục tử (G+), điểm này so với điểm G tiền liệt tuyến khó tìm hơn rất nhiều, nhưng một khi tìm ra thì giống như thuốc phiện khiến người ta điên đảo, cực khoái đến bắn ra. (Các nàng muốn rõ hơn thì đọc chương 17 của "Không lối thoát" nhé, ta có viết kỹ về G+)

"Ô... Aa... Mẹ nó... AA... Sướng ác... Ư... Ya... Nát rồi... Ô...", Diệp Uy ngửa mặt rên rỉ, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Hạ Dữ Thiên bị dáng vẻ hoang dại của y làm cho mê mệt, liền tay chộp lấy một dây chuông lắc đeo vào cổ y, rồi tà mị nói: "Ư... A... Uy... Anh đang động dục sao... Hửm...".

Vòng cổ vừa đeo xong, Diệp Uy đã ngay lập tức hóa thành con mèo hoang đang động dục, tiếng lục lạp theo nhịp điệu lắc lư của y mà "Leng keng", kích thích đến vô độ.

"Khao... Ô... Hôô... Sướng... Ư... Muốn bắn... Aa... Aa...", y quay cuồng đầu óc, cự vật muốn nổ tung.

Lúc này Hạ Dữ Thiên thật sự muốn bài trừ trứng rung, bởi hắn muốn thứ chạm vào điểm G+ của y là ngạo vật của hắn, nhưng với tình trạng điên dại của y hiện giờ nếu hắn mà tại ngoại phân thân thì y chỉ có nước hở van tim mà chết.

Còn về phần Diệp Uy, mật huyệt hiện hai nguồn tàn phá, đâm chọc đến đáng thương, thành bích bị nam căn chà đạp, điểm G+ bị đồ chơi trù dập, hết thảy đều mềm nhũn như bông, hiển nhiên phát sinh nghiện ngập.

"Ngô... Haa... Con mẹ nó... Ô... Aa...Ta bắn... ƯƯ~~~", y cả người run rẩy, tay bấu vào vai hắn, xuất ra dòng bạch trọc trắng ngần.

Diệp Uy vừa bắn xong, Hạ Dữ Thiên ngay lập tức ly khai, nhanh tay rút luôn trứng rung ra ngoài, tháo bỏ vòng cổ và cock ring, sau đó bế y đi vào phòng tắm.

Y toàn thân tê dại, bất giác "Ư~" lên một tiếng, sau đó lại cảm nhận được bản thân mình đang bị kẻ kia sắp xếp tùy tiện.

Sau một hồi yên ắng, Diệp Uy liền thống khổ rên lên: "AA... Ô... Từ bỏ... Thiên... Ư... Dừng...", mật huyệt bất giác bị đâm xuyên, Diệp Uy lắc đầu điên dại, theo quán tính liền chống tay vào tường, hai chân tách ra hai bên.

Hạ Dữ Thiên toàn thân dục nhiệt, một tay bấu chặt vào vai trái vừa vặn một hình xăm kỳ lân* của y, một tay xoa nắn cự vật bán mềm phía trước, hạ thể của hắn cẩn dực thúc sâu vào điểm khoái, Diệp Uy liền bị kích động mà rên lên, tính khí một lần nữa ngẩng đầu.

Nói về hình xăm này của Diệp Uy thì thật sự rất là tiếu lâm. Kỳ lân mang tính chất nhân từ độ lượng, phù trợ người lương thiện nhưng y lại là xã hội đen. Nhưng nói như vậy không có nghĩa là y không thể xăm, bởi y tuy xuất thân hắc đạo, ngày thường có nói bậy vài câu nhưng tính tình hòa hảo, gần gũi với mọi người, không hà hiếp kẻ yếu, không làm chuyện trái với đạo lý luân thường. Nói đến đây thì chắc vẫn có thể xếp y vào nhóm người lương thiện, hử?

"Aa... Ô... Dừng... Haa... Ư... Sướng... Mẹ ơi... Aa...", sức lực y sắp bị hắn vắt kiệt, cơ hồ muốn gọi mẹ khóc cha.

"Haa... Uy... Muốn dừng hay muốn sướng?... Hả?...", Hạ Dữ Thiên thấy y loạn ý, khoé môi hắn lại bất giác muốn cười.

"Ô... Muốn sướng... Hưư... Muốn chết... Aa... Ư...", y dục tiên dục tử, tâm trí hoàn toàn bị nhục dục đánh bại.

Hạ Dữ Thiên tăng nhanh luật động, ngạo vật điên cuồng quấy lộng bên trong, ủi phẳng nếp nhăn nơi cửa huyệt, dâm thủy cũng ồ ạt trào ra, còn dục động thì phi thường mút chặt, ngậm lấy nam căn không một chút ly khai, khắng khít đến từng chi tiết nhỏ, làm hắn khoái cảm tận tế bào.

"Ô... Em hảo chặt... Uy... Em rất tuyệt...", hằn thở khì khì, cả người đỏ lên từng mảng dục.

Hắn xuyên xỏ một hồi liền tại ngoại phân thân, ngay lập tức xoay người y lại áp sát vào tường, đem một chân y vắt vẻo trên vai, rồi nhanh chóng cắm sâu dục căn vào huyệt động, tiếp tục trừu sáp điên cuồng.

Tư thế ái muội, căng thẳng toàn thân, Diệp Uy lờ đờ ngó xuống chứng kiến rành rạnh cảnh cự long nhập động, tuy rất thô tục nhưng cực kỳ kích thích, làm y xém chút nữa bắn ra.

Y cơ hồ thở loạn, khoái lạc đến tối cả mặt mày, sau một hồi chăm chút nhìn cảnh tượng ám muội phía dưới, y liền ngước mắt lên trực diện Hạ Dữ Thiên, khoảnh khắc đó tim y liền loạn nhịp, kẻ đối mặt khí chất rất phi phàm, cả khuôn mặt tinh tế đến tiểu tiết, thân hình lại săn chắc vượt cả y, cả người y liền bừng bừng lửa dục, tính khí ngay tức khắc muốn trào.

Diệp Uy liền dâm đãng phát huy: "Ư... Hộc... Mẹ kiếp... Ô... Anh đẹp trai... Aa... Em sắp bắn...", đây cũng chính là lý do mà y cực hiếm khi uống rượu, hoặc có uống cũng chỉ uống ở Ty, lần ở Marquee là lần ngoại lệ duy nhất trong suốt mười lăm năm cẩn trọng của y.

"Hộc... Nói là [Thiên, em yêu anh!] tôi sẽ cho em bắn... Hừ...", hắn dụ hoặc nhìn y, nhưng bản thân cũng đã đến giới hạn.

"Ân... Ư... Thiên... Aa... Em... yêu anh... Ư... F*ck... Ô... AAa~~~", y vừa thuận ý hắn, nơi hạ khố tức khắc được chiều hư, cả người y phi thường co giật, bắn thẳng dòng dịch trọc vào mặt hắn.

Thời khắc y nói ra, cả người Hạ Dữ Thiên cũng một phen chấn động, cảm giác sảng khoái lan tỏa khắp cơ thể, thấm sâu vào tâm can, ngạo vật hắn liền giật mạnh một cái rót đầy dịch mật vào người y.

Diệp Uy vừa phóng thích, cơ thể liền nhũn ra, cả người hoàn toàn dựa vào tường, thở đến đứt hơi.

"Uy, anh yêu em!", hắn hôn nhẹ vào tai y một cái, sau đó liền đặt chân y xuống, mở van, nước ấm từ vòi sen ào ạt tuôn ra ướt đẫm cả thân thể hai người.

Diệp Uy dễ chịu, vòng tay ôm chặt Hạ Dữ Thiên thì thào: "Ư... Ấm quá... Lão tử muốn ngủ...".

"Ngoan, ngủ đi, Đắc Tâm sẽ bồi Nhị đương chủ!", hắn bế y lên siết chặt vào thân, nhẹ nhàng đung đưa qua lại như dỗ dành.

Trước sự dịu dàng của Hạ Dữ Thiên, Diệp Uy cơ hồ thoải mái, đầu tóc dụi dụi vào ngực hắn, chốc lát sau liền nhắm mắt bình yên.

Hắn sau đó lại đặt y vào bồn cẩn thận tắm rửa rồi bế y ra ngoài đặt lên giường, sau khi sắp xếp y ngay ngắn, hắn liền quay sang nhặt điện thoại của y lên xem xét.

Hắn im lặng nhìn chăm chăm vào màn hình, sau đó "Bốp" một tiếng điện thoại liền vỡ tung, xây xát cả mảng tường.

Nguyên bản là Hạ Dữ Thiên đã đọc được một tin nhắn từ Lâm Hoành với nội dung: "Có vẻ như trong ván cờ này, tao còn một quân Sĩ rất lợi hại!".

Ý của Lâm Hoành là ví Diệp Uy như quân Sĩ trong ván cờ Tướng. Quân Sĩ có vai trò "hộ giá" cho Tướng, chúng đứng ngay sát cạnh Tướng, chỉ đi từng bước một và đi theo đường chéo trong Cửu cung, như vậy chúng được xem là quân cờ yếu nhất, nhưng trong ván cờ giữa hắn và Hạ Dữ Thiên thì quân Sĩ Diệp Uy lại trở nên lợi hại hơn bao giờ hết.

- Hết chương 2 -

*Các nàng có thích bộ truyện này không? Nó là hệ liệt với "Không Lối Thoát" a*

*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro