Chương 1 (H)
"Vương bát đản... Aa... Ô... Ngươi... làm càn...", Diệp Uy khốn khổ kêu lên.
"Nhị đương chủ, chúng ta cũng đã từng ân ái, sao bây giờ lại e thẹn như vậy?", nam nhân tóc nâu nhàn nhạt, gương mặt vạn phần mê hoặc, đôi mắt hỗ phách đặc trưng, hạ thân vẫn không ngừng luật động, ngữ điệu đến mấy phần trêu chọc.
"Ngô... A... Ngươi nói gì... ta không hiểu... Ư... Ô...", Diệp Uy cả người một tầng mồ hôi, ánh mắt mơ hồ nhìn hắn.
"Không nhớ sao? Một năm trước ở Marquee!", nam nhân nhếch cười.
Diệp Uy nghe hắn nói xong liền tờ mờ nhớ lại, hai mắt trợn to, dùng sức chửi rủa: "Ngươi... Cáp... Ô... Là ngươi... Con mẹ nó... Ư... ta mà cử động được... Aa... Thì ngươi chết...".
Nguyên bản là y bị hắn dụng kế uống phải thuốc hướng thần gây cảm giác tê liệt, mất đi sự tỉnh táo.
"A thì ra là anh muốn tự động... Được thôi... Để tôi đổi tư thế...", nói xong nam nhân kia liền kéo Diệp Uy ngồi lên thân mình, cả người hắn dựa vào thành giường, hai tay nắm lấy thắt lưng y lên xuống.
"Khao... Ư... Không cần... Tên khốn nhà ngươi... Hô... Thuộc hạ ta sắp tới...", Diệp Uy tuy khẩu khí vẫn còn nhưng tay chân rã rời mặc sức để cho hắn tiêu khiển.
"Hừm... Anh xem thường Hạ Dữ Thiên tôi quá rồi...", Hạ Dữ Thiên nhìn y ngập dục nhấp nhô trên thân mình nhưng tâm trí vẫn không ngừng chống đối, ánh mắt hắn liền sắc lại.
Nghe hắn nói xong, tâm trí Diệp Uy có đôi phần trấn tĩnh, miệng liền có chút lấp bấp: "Ngươi... Ngươi... là... Ư... Aa...".
Thấy y nói không ra hơi, hắn liền dùng sức động mạnh cho y im miệng luôn, sau đó nhẹ nhàng nói: "Tôi là Hạ Dữ Thiên chứ không phải là Đắc Tâm mà anh nhặt được ở bên đường... Ha!", hắn "Ha" một tiếng liền nâng cả người Diệp Uy lên sau đó dập xuống một cái thật mạnh.
"AAa~~~", nội bích bất ngờ bị xuyên trúng điểm khoái cảm, Diệp Uy không kiềm nổi mà hét lớn rồi trút ra dòng bạch dịch tanh nồng.
"Sướng lắm đúng không? Anh còn muốn bắn bao nhiêu lần nữa? Hử?", Hạ Dữ Thiên áp y nằm xuống, hạ thân cứng rắn vẫn tiếp tục trừu sáp nơi mật huyệt nộn hồng.
"Không... Ngừng đi... Ô... Ngươi là Nhị thiếu chủ... Ư... Duật bang...", Diệp Uy hồng hộc thở, ánh mắt không giấu nổi kinh ngạc.
"Sao? Được Nhị thiếu chủ Duật bang Hạ Dữ Thiên tôi thao có phải là tự hào lắm không?", hắn nhìn thẳng vào mắt y đùa cợt.
"Cáp... Hạ tiện... Ngô... Người là đồ hư hỏng... Ô...", Diệp Uy lồng ngực phập phồng, thân thể xốc nẩy dữ dội.
"Nếu nói đến hạ tiện, chẳng phải anh còn hạ tiện hơn tôi sao?", Hạ Dữ Thiên tăng nhanh luật động, tính khí trướng to cực hạn không chút do dự thúc sâu vào trong.
"Ư... Ngươi là... Aa... có ý gì?... Ư... Dừng đi... Không được nữa...", y bị hắn thao lộng đã vài giờ, thần trí tiêu dao, tinh lực sắp bị hắn vắt kiệt.
"Nhị đương chủ của Phong Vân Ty đi yêu chính Đại đương chủ của mình thì không hạ tiện đi?", hắn đột nhiên hung hăn nhìn Diệp Uy, hạ thân liền mạnh bạo đâm xuyên vào nội mật, cơ hồ muốn đem y xé thành hai mảnh.
"Aaa... Dừng... Ư... Sắp chết... Ô... Ta không... Không có...", Diệp Uy lắc đầu phũ nhận, tròng mắt long lanh tầng nước mặn.
"Anh dám láo... Ở bên anh một năm, tôi còn không biết sao... Này thì yêu người khác... Này thì không nhìn tôi...", cơn ghen tức của Hạ Dữ Thiên cư nhiên bùng phát, mỗi chữ "Này thì" hắn đều dụng sức thúc mạnh một cái.
Một năm trước, cũng chẳng hiểu vì cái mọi rợ gì mà hắn chỉ là chơi đùa với nam nhân say sỉn đi nhầm vào tư phòng của hắn ở Marquee Club - một club dành cho giới thượng lưu nổi tiếng nhất Thanh Đô có một lần, vậy mà suốt những ngày sau đó hắn thậm chí còn không lấy làm hứng thú với thân thể khác mà chỉ nhất nhất nghĩ đến tư vị của nam nhân kia.
Ban đầu hắn còn chẳng tin vào điều đó, một người đa tình đa ái như hắn làm sao có thể dụng tâm với một người chứ? Hắn không chấp nhận và hắn lao vào dục ái, 3p, 4p, 5p, np, thậm chí là mở tiệc thác loạn cũng không thể giúp hắn trở lại phong lưu như trước.
Thế là hắn phải cho người điều tra về y, sau đó đường đường là Nhị thiếu chủ Duật bang anh tuấn xuất thần nhập quỷ, phong lưu mê hoặc vạn nhân, lại phải trăm phương nghìn kế vào làm thuộc hạ cho Phong Vân Ty, mục đích chỉ vì muốn âm thầm thưởng thức tư vị của tên nam nhân thô kệch, ngốc ơi là ngốc này.
Nhưng sau đó mọi sự có hơi sai lệch một chút khi mà không biết tự bao giờ hắn đã thật sự có tình cảm với y, hắn muốn y không đơn giản chỉ là thể xác mà còn là cả tâm hồn nữa. Nhưng thế quái nào y lại chẳng thèm để hắn vào mắt, suốt ngày chỉ bám theo cái tên Lâm Hoành chết tiệt kia.
Nếu hắn đã không thể dịu dàng mà chiếm lấy y thì lần này hắn đành thô bạo vậy. Một năm nhìn y để người khác vào tâm là quá đủ, từ bây giờ y có chạy đằng trời cũng không thể nào thoát khỏi tay hắn.
Nghĩ đến đấy, Hạ Dữ Thiên liền nghiến răng, điều động thắt lưng thúc mạnh một cái kịch tính, khiến y thống khổ rên rỉ.
"Ngô... Sáp nhẹ... Ngươi con mẹ nó biến thái... Aa... Ta dù yêu Hoành ca... Ư... Liên quan gì ngươi...", Diệp Uy rơm rớm nước mắt, ai có ngờ bí mật mà y nguyện chôn giấu cả đời lại bị tên thiếu chủ nổi tiếng trăng hoa này phát hiện.
"Anh còn dám gọi một tiếng "Hoành ca", tôi sẽ ngay lập tức san bằng Phong Vân Ty của hắn", Hạ Dữ Thiên nghiến răng, thắt lưng càng lúc càng điên cuồng trừu động.
"Aa... Hỏng mất... Ô... Ư... Mơ tưởng... Thiên Ưng bang... Hô... Aa...", Diệp Uy hết sức muốn nói nhưng thân thể lại bị hắn thô bạo trừu dập đến nghẹn lời.
"Ha hả... Cố Lăng lần này sẽ không nhúng tay vào... Anh nghĩ vì sao mà hắn có thể diệt được Chấn bang và Ngọa Vân bang cùng một lúc? Hửm?", Hạ Dữ Thiên cười man trá, mạnh tay lật sấp y lại, trừu sáp từ phía sau.
"Khao... Aa... Không tin... Cố Lăng... Ô... nợ Phong Vân Ty... Hoành...", Diệp Uy tứ chi run run chống đỡ, đầu óc cơ hồ choáng váng, hạ thân sắp bị hắn sát phạt đến tả tơi.
Hạ Dữ Thiên chồm người về phía trước, một tay bóp mạnh mặt y quay về phía sau, rồi vươn lưỡi liếm qua khuôn miệng nhễ nhại nước dãi của y, sau đó thô bạo tiến vào khoang vị gậm lấy lưỡi y mút mạnh.
Diệp Uy bị thuốc hướng thần điều khiển, thân thể không thể làm theo ý mình, chỉ biết nương theo sự sắp xếp của hắn, khoảnh khắc này y chẳng khác gì là tự tâm nguyện ý cùng hắn làm chuyện hư hỏng.
Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi y giao triền đến đau đớn, nước dãi ào ạt tuôn ra ướt đẫm cả một vùng, phía dưới hạ thân lại bị dương cụ hỗn trướng điên đảo trừu sáp, cơ hồ muốn tháo tung nội tạng, phá hỏng toàn thân.
Không gian sang trọng lúc này chỉ có thể nhường lại cho những âm thanh hỗn tạp "Chụt chụt", "Phạch phạch" loạn thường.
"Diệp Uy... Không được nhắc đến nam nhân khác... Anh là của tôi... Uy... Có nghe không?", Hạ Dữ Thiên căn bản chưa bao giờ mất bình tĩnh như bây giờ, lòng hắn lúc này dâng lên cảm giác chiếm hữu vô cùng sâu sắc.
"Aa... Không muốn bắn nữa... Đừng mà... Ư... Fu... Hoành... cứu đệ... Ô...", Diệp Uy thần trí điên đảo, nửa thân đổ gục về phía trước, thân tâm gọi tên người mà y chuyên chú.
Hạ Dữ Thiên thấy Diệp Uy ngay cả lúc hoan ái với hắn mà vẫn gọi cái tên nam nhân kia, liền nhớ lại những lúc cùng y uống rượu, mỗi khi say khướt y cũng đều khe khẽ vài tiếng "Hoành ca", những lúc như vậy hắn chỉ muốn ngay lập tức vứt mẹ nó cái hình tượng ôn nhã, nhân ái của Đắc Tâm mà lao vào bức bách y đến thừa sống thiếu chết.
Nghĩ vậy, hắn liền mạnh tay kéo cả người y lên rồi quay lại đối diện với hắn, sau đó dùng sức cắn mạnh vào môi y một cái, máu tươi tuôn ra thành dòng, luật động vẫn cứ thế tiếp diễn.
"AA... Đắc Tâm... Ư... Đừng... Ngươi điên rồi sao... Ô...", Diệp Uy đau đớn hòa cùng khoái cảm, nhắm mắt tựa đầu vào vai hắn.
Hai chân y bị dang rộng cực đại sang hai bên, thân thể khoẻ khoắn màu mật ong đã bóng loáng vì mồ hôi, đối lập với làn da trắng nõn Hạ Dữ Thiên làm hình ảnh quấn luyến của hai người nổi lên bần bật.
Hắn im lặng không nói một lời, thân thể tráng kiện đẹp như tranh điên cuồng xốc nẩy người y, côn thịt to lớn vô định đâm chọc vào mật huyệt, chặt khít đến không một khe hở.
"Hô... A... Đắc Tâm... Ô... Ta bắn... Ư...", Diệp Uy hai tay bấu chặt vào vai hắn, thắt lưng có xu hướng động theo.
"Uy bảo bối... Gọi tôi Dữ Thiên...", tính khí vô thức bị tiểu huyệt của y kẹp chặt làm hắn cũng có chút tiêu hồn.
Với Hạ Dữ Thiên thường trực, tinh lực vô cùng dồi dào, hắn có thể lao dục cả một đêm cũng không biết mệt, kỹ thuật lăn giường đã đạt mức thượng thừa, thật sự chưa bao giờ biết mất kiếm soát là như thế nào. Nhưng lúc nãy chỉ là y có một chút động theo, đã khiến hắn hứng phấn suýt phóng tinh.
"Ân... Ô... Dữ Thiên... Ư...", Diệp Uy tiêu hồn lạc phách, dục hãm tận răng.
"Hưư... Anh thật ngoan... Nói yêu tôi đi... Uy...", nghe chính miệng Diệp Uy gọi tên, thần trí hắn liền hưng phấn tột độ mà rên một tiếng, lúc này hắn thật sự muốn nghe y nói một yêu.
"Hô... Yêu... con mẹ ngươi... Ư... Aaa... Đừng mà... Aa... Ruột ta...", không nghe theo ý hắn, cơ thể Diệp Uy liền phải chịu một cơn chấn động, hạ thể như muốn rách toạt ra.
Hạ Dữ Thiên điên tiết, tàn bạo cắm sâu dục căn vào nội huyệt, cơ hồ muốn đâm xuyên qua người y. Hắn mồ hôi nhễ nhại, dùng sức bóp chặt lấy thắt lưng đã mỏi nhừ của y nhấp nhô, cả người y lên xuống đều đặn, gương mặt bị nhục dục làm cho đờ đẫn, từng tấc da thịt đỏ lên bừng bừng, nơi thịt huyệt thì nhất quyết mút chặt lấy nam căn không buông, nam căn cũng không chút câu nệ mà khai phá đến tan hoang.
"Trời ơi... Aa... Ta điên mất... Ư... Thiên... Ta muốn bắn... Ô...", Diệp Uy ngửa mặt khoảng không, hai tay vô thức đan vào cổ hắn, thắt lưng không khiến mà tự động điên cuồng.
"Hộc... Xem dáng vẻ dâm đãng của anh kìa... Muốn xuất thì phải nói yêu tôi...", Hạ Dữ Thiên tựa hồ thở loạn, một tay chống xuống nệm, một tay nắm chặt nam căn của y.
"Aaa... Cho ta xuất... Ư... Yêu... Ta... yêu ngươi... Ô...", Diệp Uy bị dục vọng làm cho suy đồi, lời nói cũng không điều khiển được, toàn tâm muốn được bắn ra.
"Haa... Nói dễ nghe một chút... Tôi sẽ cho anh toại nguyện...", Hạ Dữ Thiên tâm can khởi sắc, y dù tỉnh hay mê thì cũng đã có là yêu hắn, nhưng hiện hắn muốn nghe y nói rõ ràng hơn.
"Ô... Ư... Tôi yêu cậu... Aa... Dữ Thiên... Cho tôi bắn... Ư...", Diệp Uy hai mắt nhắm nghiền, chân mày nhíu lại thành hàng, cơ thể không ngừng luật động.
"Ư... Anh làm tôi sướng chết... Hưư~~~", Hạ Dữ Thiên bị y làm cho mệt mê, ngạo vật trướng nộ cực đại không chịu được mà bắn ra dòng bạch trọc nồng ấm vào sâu trong nội bích.
Cùng lúc đó, hắn cũng dịu tay trúc trắc cự vật y một cái, khoái cảm bị chặn đứng nãy giờ liền ùa về một thể, thần kinh như tê liệt, y hét to một tiếng rồi bắn đầy bạch dịch vào người hắn.
Hắn ôm chặt y rồi ngã xuống giường, tính khí vẫn chôn sâu trong nội huyệt. Y nằm yên thở hổn hển hồi lâu rồi tỉnh hồn mở mắt.
"Hỗn đản... Ngươi lại muốn gì... ƯƯƯ... Ực...", Diệp Uy vừa mở mắt thì đã bị hắn bóp mạnh hàm nhét vào miệng một viên thuốc hướng thần ép nuốt.
"Tôi muốn mang anh về Đông Quan!", Hạ Dữ Thiên khẽ rút phân thân bán rỏi ra khỏi cơ thể y rồi nhanh chóng ngồi dậy, sau đó lại nhẹ nhàng nhấc bổng thân thể nặng trịch của y lên đi về hướng phòng tắm.
"Ư... Không... Thả ta... Ư...", Diệp Uy đã uống phải hai viên thuốc hướng thần cộng với sự chà đạp nãy giờ của hắn nên căn bản là một chút sức phản kháng cũng không có.
Hạ Dữ Thiên cũng không chú tâm lời y, chỉ cẩn dực đặt y vào bồn tỉ mỉ tắm rửa, bài trừ bạch trọc, sau đó bế y đi ra đặt gọn trên giường.
"Phong Vân Ty sẽ tìm được ta!", y đưa mắt nhìn hắn, mạnh dạn nói.
"Tìm được thì sao?", mặt hắn không chút biểu tình.
"Đại đương chủ... sẽ cứu ta!", Diệp Uy có chút ngập ngừng, căn bản là cũng không hoàn toàn tin tưởng vào chính lời mình nói.
"Diệp Uy, anh nên nhớ kỹ Đông Quan chính là thiên hạ của Duật bang!", Hạ Dữ Thiên nhấn giọng rồi quay người đi vào phòng tắm.
Diệp Uy nội tâm xáo trộn, ánh mắt vô định nhìn về một khoảng không. Nếu Hạ Dữ Thiên thật sự bắt y về Đông Quan, có lẽ nào khả năng để Lâm Hoành cứu y là 0%?
Đến lúc này nghĩ lại, lời hắn nói quả thật có lý, Thiên Ưng bang tuy uy dũng một vùng nhưng cũng không thể nào dễ dàng diệt gọn Chấn bang và Ngọa Vân bang cùng một lúc như vậy. Nếu như lời hắn nói là thật thì có nghĩa là chính Duật bang đã tiếp tay cho Thiên Ưng bang chinh phạt ngoại cuồng.
Hạ Dữ Thiên tuy mang danh Nhị thiếu chủ nhưng hắc đạo ai ai mà chẳng biết hắn chính là Thủ lĩnh thật sự của Duật bang chứ. Lần này y thật sự đã động vào hổ dữ rồi!
- Hết chương 1 -
*Thả thính*
⛔ KIẾN THỨC CỦA TÁC GIẢ TRONG MỌI LĨNH VỰC KHÔNG HOÀN TOÀN CHÍNH XÁC 100%, MONG ĐỘC GIẢ THÔNG CẢM VÀ BỎ QUA. CÁM ƠN!
⛔ TÊN ĐỊA DANH, BANG HỘI, CÔNG TY, NGÂN HÀNG VÀ MỘT SỐ THÔNG TIN KHÁC ĐỀU XUẤT PHÁT TỪ TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÁC GIẢ. KHÔNG CÓ Ý ĐỘNG CHẠM HAY XÚC PHẠM ĐẾN TẬP THỂ, CÁ NHÂN NÀO.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro